Thư tình màu xanh dương

Thư tình màu xanh dương

You may also like

Đinh Công Khang
Đinh Công Khang

"Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn"

14/05/2023

Anh ơi,

Em ước gì hôm đó em dũng cảm hơn một chút, để hỏi anh một cái ôm. Một cái ôm hữu nghị mà chỉ chúng ta biết. Một cái ôm như hai người bạn lâu ngày không gặp. Hôm đó em nắm lấy tà áo anh, kề má em sát vai anh một chút, và em đã không hỏi anh một cái ôm dù cơn gió lạnh sắp thổi bay em rồi.

Em luôn có chừng mực, những điều trước mặt dù em muốn, em cũng không bao giờ đòi hỏi từ người khác. Em luôn có chừng mực, nên dù rất thích anh, dù có cơ hội ở riêng với anh, em cũng không bộc lộ điều đó. Em đã không thể nói với anh, ngồi cạnh anh em cảm thấy rất mãn nguyện, em cảm thấy chuyến đi này đã bõ công rồi.

Em luôn có chừng mực, nên nó đã hành hạ em trong thời gian dài vì tiếc nuối. Một người bạn của em từng nói, nếu biết sau này khó gặp lại người đó thì muốn gì tao sẽ làm nấy, muốn ôm sẽ ôm, muốn tựa vai sẽ tựa vai. Em từng nghĩ đến một "em" rồ dại hơn, ngang ngược hơn và cứ lao vào yêu anh cho bõ công vượt núi đồi. Nhưng tự nhiên em biết, em với anh chẳng phải kiểu người phù hợp với tình yêu như thế.

Và cuối cùng thì chúng ta không hợp nhau.

29/04/2023

Nhà bà nội tôi có 9 người con. Bố tôi có 5 anh trai, 2 chị gái và 1 người em.

Các anh em trai của bố tôi mỗi người mỗi tính, nhưng có một điểm chung là chính kiến cực mạnh. Điều đó không tránh khỏi tạo nên những cuộc cãi cọ nảy lửa, đôi khi có cả chuyện giận dỗi nhau. Nhất là vào những dịp cần xin ý kiến của các anh em như giỗ chạp, đám cưới. Ngày còn non trẻ, tôi không quan tâm quá nhiều về những cuộc họp bàn tròn ấy. Đến nay khi về quê, tôi cảm nhận được những biểu hiện từ các bác gái và anh chị em họ của tôi, kiểu đã quá quen với cảnh này.

Nhưng điều tôi muốn chia sẻ ngày hôm nay, đó là tình cảm của các bác dành cho tôi - đã từng là đứa cháu nhỏ nhất nhà. Năm đó tôi mới được vài tuổi, đã chạy lon ton từ nhà bác này sang nhà bác khác để trốn cơn thịnh nộ của mẹ. Mẹ luôn biết tôi sẽ chạy sang nhà bác cả, vừa mếu máo vừa mách bác, để được bác bế trên tay và dỗ dành, bảo để bác mắng mẹ mày nhé. Những ngày bố mẹ đi chữa bệnh ở xa, cũng là bác cả ru tôi ngủ mỗi đêm. Bây giờ bác đã có cháu nội ngoại đủ cả, cách nuông chiều cháu gái vẫn y như vậy. Bác gái mỗi lần tôi chuẩn bị đi đều dúi cho tôi ít tiền quà, dù khi còn bé hay khi đã đi làm. Bác bảo tình cảm bác cháu mày đừng ngại, sau này có gì mày cho lại bác là được mà.

Buổi chiều, tôi nhõng nhẽo không chịu uống thuốc bắc, mẹ tôi bế tôi sang nhà bác thứ hai, vừa xem bác gái băm bèo cho lợn vừa mớm thuốc. Bác gái cũng là người đưa mẹ tôi đi đẻ tôi, gần như là người đầu tiên trong nhà bế tôi trên tay và đưa về nhà bằng xe xích lô. Buổi tối tôi thường nhổ tóc sâu cho bác trai. Đứa trẻ khác trong xóm đòi bác 200 đồng 1 cọng tóc sâu. Tôi thì bảo tôi thương bác nên 10 cọng tôi mới lấy 200 đồng. Năm vừa rồi bác bị tai biến nhẹ, đi lại bắt đầu khó khăn. Khi bố và tôi sang mượn xe máy, bác vẫn cẩn thận cúi xuống lau bụi trên chiếc xe đã để không cả năm nay.

14 năm trước nhà tôi gặp biến cố, chị gái tôi đến ở nhà bác thứ ba sau khi bố mẹ tôi bán căn nhà ở quê. Năm đó tôi về chơi với chị cũng ở nhà bác, cùng 2 anh chị con bác ba trải qua mùa hè vui vẻ. Bác gái cũng có mặt khi tôi sinh ra, là người giúp tôi xưng tội lần đầu, dạy kinh và giáo lý cho tôi khi biết tôi không được đi học giáo lý thường xuyên như những đứa trẻ trong miền Nam. Năm đó căn nhà bác nhỏ, ghép nối mà đông vui. Nay anh chị đi làm xa, căn nhà xây mới như biệt thự cũng trống không.

Bác thứ tư là người hay cãi nhau với bố tôi nhất, từ nhỏ tới lớn tôi chỉ ấn tượng rằng bố tôi và bác tư có rất nhiều quan điểm trái ngược nhau. Bác hay can bố khi bố quyết định làm một việc gì đó mà bác cảm thấy nó không hợp lý, hoặc mang rủi ro cao. Nhưng dù vậy, bác vẫn yêu quý chúng tôi, không bao giờ có chuyện giận lây. Và bác cũng không giận bố tôi lâu. Bố tôi cần giúp việc gì, cần có thứ quà gì bác đều giúp. Có mùa hè về quê tôi ở hẳn nhà bác vì ở đấy rất mát mẻ, anh chị có nhiều trò chơi vui. Bác gái lại có một vẻ rất giống mẹ tôi, khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

Quê tôi là một thôn nhỏ trầm lặng, những người của thế hệ bố mẹ tôi đã luôn ở đây từ khi họ trưởng thành đến khi họ già đi. Họ sẽ là lớp người cuối cùng ở yên trong thôn xóm này, khi mà tôi bắt đầu nhận ra, bạn bè đồng trang lứa của tôi năm đó đã lên thành phố học và làm hết. Các anh chị họ của tôi đều đã lập gia đình, sinh con, nếu chưa thì cũng mỗi người một nơi. Nhà chúng tôi thêm nhiều thành viên hơn, dâu rể ngồi thêm mấy mâm cỗ. Nhưng tôi cũng hiểu rằng những đứa trẻ năm đó bây giờ có thêm nỗi lo cơm áo gạo tiền, con cái, nội ngoại. Cảnh tượng anh nhà bác ba, anh nhà bác tư gọi chúng tôi ra sân nhà bác cả cùng đốt pháo sáng trong đêm giao thừa có lẽ sẽ không bao giờ lặp lại.

Dù đêm đó khi cây pháo sáng đã tắt, tôi nằng nặc đòi anh đốt nữa cho tôi xem, anh đã bảo năm sau, nhất định năm sau anh sẽ xin nhiều hơn để đốt cho em xem.

Và năm sau mà chúng tôi nói đã không xảy ra như chúng tôi tưởng tượng. Tôi cảm thấy mình là kẻ bị thời gian bỏ qua khi trở về đây. Điều đó có mặt tốt - tôi vẫn là đứa cháu nhỏ được các bác quan tâm. Điều đó có mặt không tốt - tôi không ở trong câu chuyện trưởng thành của vùng đất này.

20/04/2023

Hôm nay tôi ghé một xe bán hoa và chọn một bó hoa hồng song hỉ - như cô bán hàng gọi vậy. Tôi nghĩ tôi đã đi đến ngày hôm nay rồi, cũng chẳng còn gì mà tôi không dám thử. Dù tôi không có quá nhiều mong chờ vào những bó hoa được tặng từ ai đó vào dịp gì đó. Dù tôi cho rằng hoa đẹp nhất là khi nó ở trên cây, ý nghĩa của nó nằm ở chỗ nó góp phần tạo ra đời con cháu cho quần thể thực vật.

Và tôi chợt hiểu vì sao con gái thích được tặng hoa. Không chỉ con gái, mà tôi tin từ cảm xúc nguyên bản nhất ai cũng thích được tặng hoa. Hoa không phải là một món quà, nó là cảm giác được yêu thương. Người ta thường nhìn đến mức độ hữu dụng của từng đồ vật (nếu được đem đi tặng), nhưng hoa chỉ đẹp, mà cái sắc đẹp ấy lại khiến cho tinh thần hồ khởi, vui vẻ mới lạ chứ.

Cảm giác yêu thương tôi đem đến cho tôi bấy lâu chỉ dừng lại ở việc làm những gì mình thích. Tôi đã bớt thật thà lại, ít chia sẻ hơn và sống đối chọi với mọi quy trình tự nhiên của cuộc đời. Tôi không chạy theo sở thích của người khác, không cố tìm ra điểm chung giữa tôi với họ. Tôi luôn cho đó là một kiểu quà tặng, nhưng thực ra nó cũng chỉ là bare-minimum thôi vì những điều ấy đương nhiên tôi được phép làm trong cuộc đời mình. Kể từ giờ tôi cần yêu thương bản thân theo cách lãng mạn hơn, bắt đầu từ việc tôi tặng cho mình một bó hoa đẹp một cách vô nghĩa.

Sự nâng cấp này đối với tôi là đáng quý, bởi vì không phải từ ai nói cho tôi cách yêu bản thân (phần lớn là họ nói về cách họ yêu bản thân họ), mà do tôi từ từ chậm chạp hiểu ra. Dù sao tôi cũng đã dùng hai mươi mấy năm để tàn phá nội tâm này, muốn làm lại từ đầu cũng cần nhiều thời gian hơn chút.

Cuối cùng, yêu bản thân không phải để biết cách yêu người khác, mà chỉ là để khi không có ai đủ yêu mình thì mình vẫn có mình yêu mình say đắm.

07/04/2023

Anh,

Em nghĩ em nên thường xuyên đi du lịch một mình. Em nên có những chuyến độc hành, chạy xe hoài hoài với list nhạc cũ và ngón tay cái nhức mỏi. Em nên chọn một nhà nghỉ đơn sơ, vắng người, một phòng đơn. Em nên lặng lẽ đi và về, nên tỏ ra là bận rộn với những lịch trình thăm thú (mà thực chất phần lớn thời gian là ngồi đờ đẫn nhìn phong cảnh). Em nên mua vài lon bia và tự mình nhấm nháp trong phòng vào đêm cuối cùng, sau đó ngủ thật say trong cảm giác lâng lâng dễ chịu.

Nhưng hôm ấy em say nhiều. Say đến hoảng loạn vì em chưa từng biết cảm giác đó lại đáng sợ đến vậy. Em vẫn quen giữ cho mình một buổi tối cuối cùng trước khi trở về. Em đi dạo, nghe nhạc và nhảy nhót trong màn đêm yên tĩnh. Giống như một kẻ điên, vì em quá mệt để diễn vai người bình thường trong những ngày qua. Đáng lẽ em sẽ về phòng và thưởng thức một ít rượu ngon được để lại. Nhưng hôm ấy em nghĩ mình muốn ngắm trăng, nên em vừa đi vừa uống. Trăng vẫn sáng, nhưng em mất kiểm soát rồi. Em nghĩ mình sắp đến độ gọi tên anh, đập cửa phòng, làm mình làm mẩy cho bõ công say rượu. Lúc ấy tin nhắn của anh đến. Rồi em nhận ra, mình không điên được đến mức ấy. Cơ bản là em không chất chứa đến nỗi chỉ cần nhìn thấy kẻ gây ra sự vụ là lao tới xả giận. Anh còn thức, em đã say nhưng em không nhắn sai chính tả một chữ nào để thể hiện mình vẫn tỉnh. Em không chắc em sẽ cần gì ở một tình huống khẩn cấp, giả sử như việc lên cầu thang hoặc leo lên giường? Em vẫn tự làm được.

Em nhận ra mình ngày càng thu nhỏ bản năng của một con người, rằng khi cần thì mình cũng nên tỏ ra yếu đuối một chút, khi cần thì mình cũng nên bớt lí trí một chút mà em cũng không làm được. Nhưng em giỏi giở trò con nít khi say, có thể anh sẽ thích em khi say đấy, có thể anh sẽ bật cười khi nghe những câu vô tri từ em nữa cơ. Nhưng mà em không thể biết anh cảm thấy như thế nào, vì đêm ấy em đã không gọi anh. Anh đã ở rất gần em lúc đó nhưng dù ở gần hơn nữa, em cũng không gọi anh. Em quằn quại trong thế giới của mình, em không nghĩ đến việc sẽ gọi anh. Chỉ là em rất muốn, rất muốn anh xuất hiện.

Quay lại đoạn đầu thư, em luôn thích những hành trình bí mật và một mình, bởi vì em không muốn phải lòng người bạn đồng hành. Em đã quá hẹp hòi trong việc chia sẻ thế giới của em đến mức chỉ một người bạn mới hoặc một người bạn lâu ngày không gặp cũng có thể trở thành cảm xúc day dứt. Và em đã lưu luyến anh giống như vậy. Em biết anh (sẽ) luôn ở đó, không nóng không lạnh mà đối xử với em như một vị khách ghé qua.

Nếu có một ngày ai đó ở nơi em từng đi qua nói "đến đây với tôi được không?", em sẽ rất hoài niệm và một chút buồn lòng. Vì những ngày gần nhau sẽ trôi qua rất nhanh, há chi phải nhung nhớ người mà chẳng biết khi nào mới quay lại lần nữa. Nếu một ngày anh nói nhớ em, em biết đó là mơ. Vì anh và em đều là chúa tể của sự lí trí mang cái mác khờ khạo, nên mọi dấu hiệu đều là mây trôi qua núi.

Chẳng đọng lại được gì.

20/03/2023

Gần đây mình đọc được một bài trên W****, câu hỏi mở đầu đại ý là “Tại sao càng lớn (tuổi), con người càng khó rung động?” nguyên bài thì mình cũng không nhớ được mấy ý là bao, nhưng câu mở đầu của bài cũng đã mở ra một suy nghĩ mới cho mình. Âu cũng là cách để mình bình tâm sắp xếp những ý tưởng trong đầu, nên mình viết ra đây.

Câu mở đầu đó là: « Bởi vì bạn đến muộn. Đến muộn nên cơm canh cũng chẳng còn.”

Một phép biểu tượng khá thú vị. Mình nghĩ tới, rằng con đường trưởng thành của mỗi người cũng giống như dùng đồ ăn nuôi dưỡng tâm hồn. Một tâm hồn “héo hon” nghĩa là nó không được tưới tắm, không được hấp thụ dinh dưỡng cần thiết. Tâm hồn của chúng ta phát triển nhờ sự “cho ăn” từ nhiều người và nhiều loại người. Khi còn bé, cách bố mẹ (hay gia đình) đối xử với chúng ta chính là cách họ cho tâm hồn chúng ta ăn cơm. Dễ nhận thấy, đứa trẻ được nuôi lớn bằng những bát cơm ngon hay bằng những bữa ăn đủ đầy sẽ mạnh khỏe từ bề ngoài đến tâm hồn. Ngay cả việc dạy dỗ cũng được thưởng – phạt như một cách cho ăn – nhịn đói để đổi lại sự phục tùng. Không khó để chúng ta tự phản ánh lại tuổi thơ của mình, để rút ra được nhận xét về sự no-đói của tâm hồn mình khi đối diện với gia đình.

Lớn lên, tính cách được thêm khẩu phần bởi các mối quan hệ xã hội: bạn bè và thù địch. Nhìn chung, tâm hồn người nào cũng giống như một kẻ ăn xin vào giai đoạn đầu khi tiếp xúc với xã hội: luôn chìa cái bát của mình ra. Chúng ta không có sự phòng bị, rằng rất có thể thứ trút xuống bát mình không tốt đẹp gì, thậm chí có thể không phải đồ ăn. Chúng ta chỉ thèm muốn một sự sẻ chia, bầu bạn, nhận nhiều cơm vào tâm hồn mới hé mắt ra nhìn cuộc đời. Đói tàn tạ. Thậm chí người cho mình ăn cố tình che đi miệng bát và nói rằng “tôi đã cho anh một miếng ngon vào bát rồi, giờ anh phải trả lại cho tôi một miếng ngon”, nhưng thực chất chẳng có gì cả. Người bị đòi hỏi luôn e dè, dù cảm thấy thứ cơm này không có hương vị gì, vẫn sẵn sàng trả lại và trả lại nhiều hơn.

Khi ăn quen cơm gạo, một chút hương vị khác biệt cũng khiến tâm hồn ta ngấu nghiến đến tội nghiệp: tình yêu. Một thứ gia vị mới lạ, không sẵn có như ở gia đình, không đơn giản như tình bạn hay cay đắng như thù địch. Ta ăn nó vì ta thấy mới lạ, và ta sợ mất. Một người xa lạ nhưng sẵn sàng cho ta nhiều cơm ăn, đôi khi là cùng ăn với ta. Thứ cơm ăn từ tình yêu luôn đi kèm chút liều lĩnh, và vì vậy nó không khác gì một thứ gia vị kích thích. Ta muốn ăn nhiều hơn. Ta muốn thứ gia vị ấy là của riêng mình mãi mãi. Ta cho rằng cảm giác kích thích và hồi hộp này sẽ còn mãi, sẽ khiến ta ngon miệng, giúp tâm hồn ta no đủ căng tràn. Nhưng thực tế, cảm giác đó sẽ nhạt dần. Rồi tình yêu rời đi vì nhiều lí do. Bữa cơm ta chuẩn bị sẵn đã nguội lạnh vì chờ đợi người sẽ không ghé ăn nữa. Họ nói cơm của ta không còn ngon khi ăn cùng nhau. Hoặc họ nói cơm không đủ ăn. Hoặc là vì họ gặp được một bát cơm ngon hơn. Một loại gia vị mới toanh trong cuộc đời họ, thứ gia vị khiến họ có được cảm giác thèm ăn như lúc trước.

Và bát cơm của ta lại trống rỗng. Một vài lần ta cũng thử chìa bát, nhưng ai đó ngập ngừng muốn cho lại thôi. Một vài lần ai đó cố chìa bát trước ta, nhưng ta ngập ngừng muốn cho lại sợ. Ta biết kẻ chìa bát đối diện cũng đang đói rã rời như ta, nhưng nỗi lo lắng về một bát cơm không ngon khiến ta giữ chặt đồ ăn của mình. Thể chế phòng ngự được dựng lên, ta vô tình bước vào thế giới của những “dân đói tị nạn”, tất nhiên là trong tâm hồn. Dù xung quanh ta chẳng có ai mang vẻ sẽ đến cướp cơm của ta, nhưng chiếc bát rỗng ta vẫn ôm chặt trong lòng. Nhưng sớm thôi ta sẽ tìm được một vùng đất đủ tốt để ta tự gieo trồng, tự tạo ra cơm ăn. Ta không nghĩ tới cái bát nữa, chỉ cần cù trồng trọt. Rồi sẽ có nhiều vị khách ghé ngang khu vườn. Họ có thể hỏi xin, cũng có thể muốn cho ta một ít đồ ăn. Nhưng vậy thì sao? Ta đã không còn đói. Vài tháng rồi vài năm, mùa này qua mùa khác dường như ta không còn cảm thấy cái đói. Khi ta có ruộng vườn của mình rồi thì chẳng còn nhòm ngó sang đồ ăn của người khác nữa. Chiếc bát đã được chôn đi, thậm chí bị đập vỡ đi. Không phải vì tự cao không cần cơm ăn, mà vì bản thân đã đủ ăn cho mình và cũng đủ để cho đi, vào những cái bát chưa từng bỏ rơi ta lúc đói. Có lẽ ta nên gọi đó là sự sung túc tự thân.

Một chút đồ ăn mới bây giờ lại không cho ta cảm giác an toàn.

Bởi vì bữa cơm chờ người ăn cùng đã bỏ đi hết.

Bởi vì người đến muộn, nên cơm canh cũng chẳng còn.

20/02/2023

[Is this the place that I've been dreaming of?]

Gần đây mình nghe được một bài hát. Bài hát không mới, bản gốc của nó đã phát hành cách đây 13 năm, bản mới nổi trở lại gần đây là cover. Thú thực mấy lần đầu nghe cover mình không ưng vì giọng hơi cạn năng lượng, thậm chí còn lướt qua mấy reels vì toàn ghép nhạc này với video đi du lịch.

Xong có một lần mình cũng đi du lịch. Đi một mình, có hơi mới lạ nhưng trong lòng chất chứa hơn cả. Mình mở bài hát đó lên và chịu khó nghe từ đầu đến cuối, cẩn thận xem cả lời bài hát. Và từ đó không dứt ra được khỏi những câu từ. Hiếm khi bản thân lắng nghe được năng lượng từ giọng hát như vậy. Vì nó thật sự ủ rũ. Giống như kể chuyện, giống như van nài, nhịp chậm và sự ngân nga cũng khiến bài hát trở nên não nề. Nhưng nghe ra được cảm xúc trong đó thì cũng được xem là tự an ủi phần nào.

“Em vừa qua một vùng đất trống rỗng,
Con đường này quen như thuộc lòng bàn tay,
Trái đất vẫn thở từng nhịp dưới chân lạnh,
Cạnh bờ sông là một “trọn vẹn – Em”.

Một cái cây đổ gãy trên đường đi,
Em không biết nó nhìn em như vậy?
Từng cái nhìn khô khốc chọc vào tim.
Hẳn đó là nơi trong mơ em tìm?
Nơi mà em ước anh cũng thích.
Chỉ một câu hỏi, em muốn biết
Nơi nào anh đi trong những ngày xa nhau?
Em đã đến nơi mệt mỏi và đớn đau
Để cầu xin điều gì đó đáng trông cậy.
Chỉ một câu hỏi, em muốn biết
Khi có thể khởi hành đến lòng anh?

Anh cho em một phút được không,
Chỉ một phút trong một ngày hối hả.
Ở đâu đó đường đi không diễn tả,
Nhưng chỉ cần đi, ta biết đến gặp nhau.
Chỉ lần này thôi để đặt dấu chấm câu
Những thầm kín giữa ngân hà vô tận
Sao hành trình của mình lại luẩn quẩn
Sao không thể quay lại đối diện nhau?”

Khi mình đã lớn (hay già cỗi), trong lòng tự nhiên hiểu được những mong muốn bình dị của người lớn. Một nơi yên tĩnh, xa lạ, bên cạnh có một người duy nhất hoặc không có ai cả. Mình từng đi qua rất nhiều những cái cây đổ ngang trong rừng, đã từng leo qua, chui qua, bò lên,… nếu có thể mình vẫn luôn muốn ngồi lâu hơn cạnh chúng nó, để xem chúng có thật sự nhìn mình: kìa, một kẻ cô độc trong lòng. Một kẻ có trong lòng cả một vườn hoa đẹp nhưng không cho ai xem ngắm. Một kẻ không tìm được người làm vườn chăm chỉ để giờ hoa trồng lẫn hoa dại mọc ngổn ngang. So với một thân cây mục ẩm nước mưa mặc cho rong rêu xâm chiếm thì có hơn được mấy phần?

Sụp đổ và quằn quại.

04/02/2023

Tỏ tình.

Sự thật chứng minh nếu bạn làm một việc gì đó không đúng cách và không đúng bản chất của nó, kết quả có thể khiến bạn hối hận. Mình đã tỏ tình nhiều lần, với nhiều người ở nhiều thời điểm. Đôi khi là nhiều lần với một người. Tất nhiên mọi kết quả đều không có sau đó, cho nên mình vẫn cô độc đến giờ. Quá nhiều lần bị từ chối làm mình sinh ra cảm giác rụt rè, vì biết chắc chắn là không thành, mình sao gặp được chuyện tốt như việc người mình thích cũng đang thích mình chứ? Nhưng thật ra tất cả những lần đó đều là do mình hiểu nhầm hết. Ý nghĩa của việc tỏ tình không phải để bắt đầu yêu đương, mà một mối quan hệ giữa hai người đã như yêu đương từ trước đó rồi. Lời tỏ tình chỉ để xác nhận chính thức mà thôi. Cho nên, những mối quan hệ kiểu anh nhìn em từ xa và thích em, em nhìn anh từ xa và muốn yêu đương với anh,... lời tỏ tình đa phần đều nhận về thất bại. Nghĩa là nói tình yêu đi lên từ tình bạn. Checkpoint của mối quan hệ mập mờ chính là lời tỏ tình.

Tuy rằng nếu phải gắn bó cùng nhau một khoảng rồi mới tỏ tình chính thức đôi khi làm mất thời gian của nhau, nhưng có vẻ cuộc sống này vận hành theo cách đó. Có vẻ phần lớn mọi người đều muốn đi đường dài nên phải cân nhắc thật kĩ, nếu thấy không hợp sẽ không có chuyện tỏ tình. Bây giờ thì mình đã hiểu được điều đó. Nhưng "bây giờ" thì lại khó cho mình rồi. Không cảm thấy muốn có ai ở cạnh, tương tác lâu dài, giúp nhau lúc hoạn nạn. Không cảm thấy sẽ có ai cứu vãn được lòng mình.

Nói dài như vậy, là vì đang tưởng tượng một lời tỏ tình như thế nào mới làm mình rung động và thỏa mãn. Không phải đơn giản như một tin nhắn, không phải hoành tráng với nến và hoa hồng. Nhưng chắc là một ngày bình thường, ta mặc những bộ quần áo thoải mái thậm chí là cũ kĩ. Ngồi cạnh nhau cùng làm gì đó, đọc sách, xem phim, nghe nhạc, tản bộ. Có thể là đang uống cà phê, rượu, cocktail. Có thể ở quán cà phê chung gu, hoặc ban công hướng Tây, ngõ nhỏ vắng người với đèn đường vàng, đồng cỏ xanh ngát nhiều hoa dại. Anh nói rằng anh nghĩ là anh thương em. Em nói là em cũng nghĩ là em thương anh. Em không giải thích được vì sao, chỉ là bây giờ em thật sự muốn nắm tay anh và ôm anh. Đại loại là vậy, cũng không chắc anh ấy có thể nghĩ ra câu nào hay hơn không nữa.

Bởi vì câu tỏ tình hay nhất đã bị Tạ Chi Dao nói ra mất rồi: "...dưới sự chứng kiến của ráng chiều và hoàng hôn, có một người nghiêm túc thích em." Bởi vì mình muốn thứ tình yêu ấy đệm lót nhẹ nhàng trong cuộc sống đời thường. Hành động hơn vạn lời nói có lẽ anh ấy đã đem đến mỗi ngày một ít, đem đến bất ngờ như thứ nhỏ bé trong túi áo khoác mà thôi. Nhưng ngọt ngào và rung động.

-Blue-

01/01/2023

Khi tiếng pháo hoa đầu tiên nổ trên trời rực rỡ, em liền muốn gửi tin nhắn cho anh. Chúc anh một năm mới vui vẻ hạnh phúc, bình an suôn sẻ. Chúc anh thành công trên hành trình mới, chúc mình sớm gặp lại nhau.

Giây phút đẹp nhất trong cuộc đời, là khi mình nghĩ tới người thì người cũng đang nhớ tới mình. Cho dù chỉ là một khoảnh khắc mà khuôn mặt em sáng bừng trong tâm trí anh như pháo hoa nở rộ rồi lụi tàn, thì dẫu sao nó vẫn khiến lòng em tí tách.

Em từng thích anh, đó là điều em không thể phủ nhận. Cách đây gần 1 năm em cũng nói với anh điều đó, nhưng vẫn là không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta chỉ bình thường vậy thôi, tự trong lòng biết không thế đi xa hơn. Có thể gặp một vài lần trong năm, em cũng chỉ mong được yên lặng ngồi cạnh anh. Ngày mai anh lại đi rồi, anh trở về với vị trí của anh, em trở lại với đống hỗn độn của em. Có khi sẽ gặp lại, có khi không.

Gặp gỡ để chia ly, chia ly để gặp gỡ. Pháo hoa bùng lên rồi, phao hoa tàn đi rồi.

Chúc anh năm mới. Tạm biệt anh.

18/11/2022

Sau khi gửi đi chiếc mail thông báo nghỉ việc, những ngày sau đó tôi sống vật vờ hơn tôi nghĩ. Tôi tự trách, và một chút trầm tư, vẫn không có động lực làm bất kì việc gì cả. Tôi ra ngồi với bố mẹ sau mỗi bữa cơm, chỉ để cùng bố xem thời sự, xoa chân cho mẹ, nghe bố mẹ kể những câu chuyện vô thưởng vô phạt.

Nhưng tối hôm ấy, bố mẹ kể về tôi ngày còn bé. Có những chuyện tôi chưa từng nghe bố nhắc trước đây. Ví như chuyện vì sao tôi biết đọc trước khi biết viết, bố dạy tôi ghép chữ như thế nào, tôi từng ham đọc sách đến mức chui vào góc nhà đọc để bố mẹ không tìm thấy. Giống như tôi chưa từng trải qua giai đoạn đó, hoặc tôi quá nhỏ để nhớ. Những kí ức thơ bé ẩn hiện mờ mịt, chỉ có một điều rõ ràng là bố mẹ vẫn luôn tự hào về tôi. Dù bây giờ tôi không còn thích đọc sách, tính cách ương bướng, nổi loạn, đôi khi tỏ ra khó gần, thì đâu đó trong tâm thức bố mẹ vẫn tin tưởng tôi.

Như hôm nay, tôi cuối cùng cũng nói với bố là tôi sẽ nghỉ việc. Bố hỏi có dự tính làm gì chưa, tôi bảo chưa, bố cũng chỉ ừ. Xong sẽ lảng sang chuyện khác. Và vẫn bằng một cách thần kì nào đó, bố vẫn chưa nói gì về việc tôi tẩy tóc, mặc dù trong lúc trao đổi về hội nghị cuối năm tại cơ quan, bố giải thích rất cặn kẽ và còn nhìn sang tôi mấy lần. Có lẽ đã đến lúc tôi không còn thấy bàn tay bố cùng với những rào cản cho cuộc đời tôi. Tôi vốn biết trước phản ứng này của bố, nhưng chẳng hiểu vì gì tôi vẫn khó khăn trong việc bày tỏ với bố về dự định của mình.

Mẹ tôi thì đơn giản hơn, nhưng hôm nay mẹ nói cảm tưởng như rất lâu rồi tôi chưa về nhà. Đâu ngờ câu nói ấy đã làm tôi xót xa một chặng dài.

Nhà là nơi có thể chạm đến tâm can mềm yếu nhất của ta.

29/10/2022

Gửi chính bản thân mình,

Vừa qua là những tuần thật mệt mỏi, phải không hả? Công việc chất chồng, cũ chưa xong mới đã tới, một lô lốc thứ lặt vặt có vẻ đã khiến tôi mệt mỏi rồi sao? Vẫn là những câu chuyện đó, mọi thứ thật bộn bề nhưng tôi lại không có lấy một động lực để ngồi dậy hoàn thành nó.

Trước đây, tôi đã từng nghĩ đến việc từ bỏ công việc này. Bạn bè tôi đều biết, một số người chứng kiến, tất cả đều ủng hộ. Có lẽ sẽ mất một ít thời gian để tìm kiếm cái mới, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn là duy trì trạng thái xuống cấp trầm trọng như thế này, phải không nhỉ? Tôi từng liệt kê một danh sách bao gồm những lí do mình nên ở lại, và nhắc lại nó trong đầu 1000 lần để tìm kiếm sợi dây níu kéo cho chính mình. Đầu danh sách bao giờ cũng là "Công việc có thu nhập để đỡ chi phi cho bố mẹ." Phải, đó là lí do lớn nhất, và đến bây giờ là lí do duy nhất.

Nhưng hôm này có một chuyện xảy ra. Khi tôi đang lúi húi với mớ việc "không tên" mà tôi tha về từ chỗ làm, bố ghé nhìn tôi làm việc và hỏi "Ổn không con?". Một câu hỏi chỉ để cập nhật tình hình ngay lúc đó, nhưng khiến tôi khựng lại vài giây vì tưởng tượng bố đang hỏi về tất cả: công việc, sức khỏe, tâm lý. Tôi cảm thấy mình sai. Tôi từng đọc và lắng nghe nhiều kinh nghiệm về việc đi làm, họ nói đừng mang việc về nhà, đừng phạm phải thời gian dành cho bản thân và gia đình, đừng biến mình thành đường dây nóng. Tôi nhận ra mình đã trở thành mẫu người mà mình ghét - như chị tôi từng nói. Tôi nhận ra, cho dù mình không để đồng nghiệp làm phiền sau giờ tan ca, nhưng tôi cũng chẳng thực sự làm việc trong giờ hành chính. Tôi phí phạm thời gian tại phòng làm việc chỉ để nhìn màn hình máy tính. Tôi cố gắng ra ngoài thật nhiều bằng cách đi giao hàng, xong lại trở về nhà với thân thể mệt mỏi và cánh tay rã rời. Tôi phân ranh giới nhưng lại giẫm lên một cách lộn xộn. Tôi không thể khiến đồng nghiệp nghĩ đến tôi với một vai trò trọng yếu. Tôi chỉ làm những việc được bảo, và những việc tôi làm ngày càng xa rời cái mục đích mà tôi nghĩ đến khi bắt đầu công việc này.

Tự nhiên tôi không còn nghĩ suông, nói suông như tôi từng lan truyền cái ý định nghỉ việc ấy nữa. Tôi ngồi ngay ngắn, mở CV của mình ra sửa lại, viết một tâm thư, chuẩn bị một tâm hồn cứng cáp để đối diện. Tôi sẽ phải trả lời những câu hỏi tại sao, sẽ nghe thuyết giáo một hồi, sẽ bị mềm lòng bởi những điều kiện mới, hoặc không. Và sau tất cả, tối muốn trả lời bố rằng Không, con không ổn. Con muốn dừng lại, con muốn bỏ hết và làm lại từ đầu, cho dù việc ấy có thể khiến con ngày càng xa bố mẹ và xa bản thân mình nhiều hơn.

Bởi vì, con nhớ bố mẹ. Con nhớ cuối tuần của nhà mình.

17/10/2022

Ba lần sinh ra, ba lần sống
Mười dặm hoa đào vẫn trổ bông.

Gần đây FB Watch thường đề xuất cho mình Tam sinh tam thế, lần này thì mình đã chịu xem những đoạn ngược tâm ngược thân khi Bạch Thiển là Tố Tố. Có một cách yêu như Dạ Hoa yêu Tố Tố, đó là ngoài lạnh trong nóng, lấy lí do là bảo vệ để làm những hành động gây hiểu nhầm. Cuối cùng người cần được bảo vệ cũng không thể bảo vệ, Tố Tố nhảy xuống Tru Tiên Đài rồi mới bày ra vẻ đau khổ, thương tâm, hối hận.

Dù biết thông điệp của phim cũng không phải máu chó gì, chỉ là muốn nói tìm được nhau không dễ dàng, ba kiếp gặp gỡ mới được một kiếp mặn nồng. Rằng là không phải ai cũng yêu đúng ngay từ lần đầu tiên, phải trải qua sai lầm, bồng bột, đau khổ tột cùng mới thành chính quả. Dạ Hoa và Bạch Thiển, một kiếp thờ ơ, một kiếp hành hạ, một kiếp bù đắp. Nhưng cách đối xử của hai người họ dành cho nhau, nhất là từ phía Dạ Hoa, khiến mình cảm thấy thất vọng. Chúng ta có thể nói lời yêu, hoặc không, nhưng nếu đối phương không thể cảm nhận được tình yêu đó thì khác gì không yêu? Chẳng lẽ chỉ cần một thời điểm thích hợp và nói rằng trong trái tim tôi cuộn trào tình yêu dành cho em, em không thể tưởng nổi thứ cảm xúc ấy lớn nhường nào,... hay sao?

Như cuộc nói chuyện mình thường nghĩ đến trong đầu, phòng một ngày cậu ấy quay lại tìm mình và nói "Nhưng tôi yêu cậu mà?"

"Cậu yêu tôi à? Sao tôi không cảm nhận được nhỉ?"

09/09/2022

Chào cậu,

Nếu cậu đang đọc những dòng này, hẳn cậu sẽ thấy hả hê, và một chút tự trách, maybe, chỉ vì mình đang nhắc đến cậu như một điều cần rũ bỏ. Mình đang ở Đà Lạt, tại nhà nghỉ mà chúng ta từng nghỉ lại. Mình đã đi qua quán ăn sáng của hôm ấy. Ngày mai, mình trả cho cậu một đoạn đường vất vả, đoạn đường mà cậu đã nán lại chờ mình rất nhiều lần.

Mình cho rằng với mỗi người từng "có gì đó" với mình, điều khiến mình không từ bỏ được chính là những việc đã trải qua cùng người đó. Nay mình trả nợ, tức là một mình quay lại những nơi ấy, khi trước đã đem cho mình sự ấm áp, nay mình trả lại bằng cô đơn. Sự khao khát được yêu lúc đầu, nay mình bù đắp bằng trái tim yên bình. Vậy là thêm một người sẽ nhòa đi trong cuộc đời mình, vì mình biết chắc người đó sẽ không bao giờ tìm đến với mình nữa. Và mình cũng mệt rồi.

Chúc cậu và mình được tốt như này, và mãi về sau.

28/08/2022

Có một thôn nhỏ ở tỉnh nọ.

Mọi sự kết nối họ với bên ngoài đều thông qua một cây cầu treo bằng gỗ. Đường đi bao quanh thôn chỉ vỏn vẹn 1 cây số, đắp xi măng, gạch đá một cách sơ sài. Những đoạn đường uốn lượn lên xuống, đúng với địa hình đồi núi thấp thỏm ở xung quanh.

Một thôn làng mà trên đầu gần như phủ kín tán cây. Ánh nắng sáng chiều le lói qua từng lỗ sâu ăn trên những chiếc lá bàng. 6 giờ tối gần như không còn ánh sáng. Thứ âm thanh duy nhất khuấy động được nơi này là tiếng kẽo kẹt khi xe máy qua cầu. Ở một nơi như vậy, em thấy những cuộc sống bình ổn đến khó tin. Họ chỉ cần như vậy, mà có khi là chỉ được như vậy. Những công việc thời vụ và tiền công ít ỏi, đủ ăn trong ngày, người chồng đi ra ngoài làm việc, người vợ ở nhà cơm nước, chăm con cái.

Em đã từng thấy rất nhiều cuộc sống như vậy, và tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có muốn thế không? Khi em thật sự mệt mỏi vì phải tiến về phía trước, liệu em có thể chỉ tồn tại mà không sống được không?

28/06/2022

Gửi anh,

Có nhiều điều em muốn nói với anh. Nhưng chung quy chỉ có một điều quan trọng, đó là xin anh đừng khuấy động cuộc sống của em.

Em đã quen với những bữa tiệc tàn. Em quen với việc thu dọn tàn cục do chính em bày ra bằng lối suy nghĩ đa sầu. Em lường trước cả chuyện một ngày nào đó mình thật sự vui vẻ, cười nhiều, nói nhiều, gặp nhiều người mới và trong lòng lúc nào cũng rần rần. Nhưng sau đó thì sao? Mọi người trở về với cuộc sống bình thường, họ như biến mất, chỉ để lại câu nói "Giữ liên lạc nhé!". Ừ thì em vẫn ở đây, một ngày nào đó khi họ bắt đầu, em vẫn bày tỏ lối xử sự như em đã từng với họ. Còn em thì không giỏi mở lời, em chấp nhận việc theo dõi nhau một cách thầm lặng qua mạng xã hội, đôi khi thả tương tác hoặc comment khen xã giao. Em không dám nghĩ đến việc sẽ gặp lại họ, thực sự duyên số chỉ là khoảnh khắc, không phải một thời, cũng không phải một đời. Tất cả sẽ lướt qua nhau, từ ngày chào hỏi đến ngày tạm biệt đều vội vàng. Thế nên, em không đặt tình cảm vào một vài ngày ngắn ngủi, dù sự chia ly này khiến em cay đắng muốn chết đi. Em tự hỏi sao mình có thể bỏ lỡ nhiều thứ đến thế?

Đột ngột không còn gặp anh, em đã rơi vào biển lửa mất rồi. Anh có thể xuất hiện, có thể biết em, có thể làm em cười hay lưu lại trong em những ấn tượng đặc biệt. Nhưng khi ta trở về thành phố của mình, sự biến mất ấy khiến em mất đi cảm giác chân thực của những lúc bên anh. Có thật là ở một nơi cách xa em hàng nghìn cây số, có một người là anh - từng cùng em trải qua những ngày tuyệt vời ấy không? Tất cả là thật hay do em tự họa như trước giờ? Do vậy em phủ nhận sự nghi ngờ đó bằng cách bắt chuyện với anh. Không quá thường xuyên, nhưng đủ để biết anh vẫn ở đó và tin vào ngày gặp lại nhau - như hai người bạn cũ. Và em chỉ cảm nắng mà thôi, trái tim nhung nhớ này sẽ sớm quay lại nhịp đập bình thường của nó. Còn em có lí do để cố gắng mỗi ngày.

"Kỉ niệm nào phải thước phim hỏng
mà đòi quay lại."

-Blue-
Ảnh: H.T.S
(Đưa ảnh, bài viết đi nơi khác vui lòng ghi rõ nguồn)

18/06/2022

Đến tầm này rồi, tự nhiên cảm thấy yêu đương thật quá xa xỉ. Có người sớm gặp được chân ái, có kẻ kiếm tìm biết bao năm kết quả là thấy được sự vô thường của thế gian. Những lời hứa hẹn của cuộc đời vốn dĩ chỉ như người lớn dỗ ngọt con nít: cứ sống tốt, cứ an yên rồi trời xanh sẽ an bài, rồi sẽ gặp được người xứng đáng với sự chờ đợi, rồi sẽ đến lúc, rồi sẽ đến thời. Chẳng lẽ chỉ có mình cảm thấy đó là lời nói dối vĩ đại nhất sao?

Gần đây mình cảm thấy mình có năng lượng. Thứ nguồn cơn lành mạnh và dữ dội, không mất ngủ, không nhớ nhung, không có nửa gang tâm trí cho bất kì ai. "Em tính sống thế này mãi à?" Hình như có người đã nói với mình như vậy, không chắc nữa, nhưng sống "như này" là như nào? Không tốt chỗ nào hả? Ban ngày đi làm, tối về chợp mắt, làm vài thứ yêu thích, đăng tấm ảnh mới chụp, cuối tuần về nhà, cuối tháng đi xa, lâu lâu đi ăn lẩu. Ừ mặc dù mọi thứ là một mình, nhưng mình tận hưởng và đếch care ai cả. Đó là một bước tiến lớn của mình đấy.

Bởi vì so với việc thỏa hiệp, việc duy trì thể chế độc thân còn dễ dàng hơn nhiều.

-Blue-

Want your business to be the top-listed Photography Service in Biên Hòa?
Click here to claim your Sponsored Listing.

Videos (show all)

#MUSIC#POEMHiếm khi nào có một bộ phim mà có cái tên khiến mình thích như vậy. "Năm ấy hoa nở trăng vừa tròn", cảm giác ...
#MUSIC#POEMCó bao giờ bạn thương một người mà không dám tiến tới? Có bao giờ vì một người mà bạn làm những việc khiến bạ...

Category

Website

Address

Biên Hòa

Other Camera/Photo in Biên Hòa (show all)
Cathw Film Cathw Film
Biên Hòa

Ở đây có chiếc Cá bán Film

Lê Trang Lợi Sữa Himom và siro babyplus chính hãng Lê Trang Lợi Sữa Himom và siro babyplus chính hãng
Nguyễn Hoàng
Biên Hòa

sirobabyplus và Lợi Sữa Himom chính hãng Đồng Nai 0362345422

Hà Spa Chuyên Body Trị Liệu Chăm Sóc Da Phun Xăm Thẩm Mỹ Hà Spa Chuyên Body Trị Liệu Chăm Sóc Da Phun Xăm Thẩm Mỹ
D8c Khu Phố 5 Phường An Bình Biên Hoà đồng Nai
Biên Hòa

Gội đầu dưỡng sinh , chăm sóc da , làm đầy , xoá nhăn -body tri lieu-Phun xam tham My

Trường Đrag Trường Đrag
Biên Hòa

Trường Tattoo

Hello Baby Studio Hello Baby Studio
36/46 Tân Biên
Biên Hòa

Chụp Hình Baby & Family 📸

Camera Biên Hòa Camera Biên Hòa
Biên Hòa Đồng Nai
Biên Hòa, 84

chuyên thi công lắp đặt camera an ninh . sản phẩm uy tính chất lượng .Giá cả bì

Bds giá rẻ uy tin chất lượng Bds giá rẻ uy tin chất lượng
Đường 768
Biên Hòa

chuyên cung cấp các sp bds như đất lô đất sào đất công nghiệp dv,nhà ở

Sỉ Lẻ Phụ Kiện Ảnh , Album, Khung Ảnh, Tại Biên Hòa Sỉ Lẻ Phụ Kiện Ảnh , Album, Khung Ảnh, Tại Biên Hòa
Biên Hòa, 810000

Sỉ Lẻ Phụ Kiện Ảnh , Album, Khung Ảnh, Tại Biên Hòa Zalo : 0332582950 Nhận in ả

Nhơn Trạch CiTy Nhơn Trạch CiTy
25c
Biên Hòa

mafia internet

Tú Xí Efootball Tú Xí Efootball
Đặng Văn Trơn
Biên Hòa

Tín Phát Hikvison  Ezviz Camera Biên Hòa Đồng Nai Tín Phát Hikvison Ezviz Camera Biên Hòa Đồng Nai
Đường B4
Biên Hòa, 71000

Chuyên: Cung cấp, Phân phối và Tư vấn, thiết kế, thi công hệ thống Camera quan sát, báo trộm, báo chá