Anh Kế Toán Cục Súc
Blog cá nhân
Một bước tới âm phủ.
Với tôi tự do chính là thiên đường của hạnh phúc, tôi tôn thờ sự cô độc, lối sống đơn giản.
Công việc của tôi là phụ bếp ở một nhà hàng, tôi tự tin rằng mình có thể làm được nhiều công việc khác, vì trước khi đặt chân lên đất Sài Gòn này thì tôi cũng bị đời nó tát cho 5,6 phát thì phải. Nhưng tôi vẫn nhất quyết phải làm bếp, bởi vì cuộc sống này đã quá đủ mệt mỏi rồi, nay hằng ngày còn phải suy nghĩ ăn gì nữa thì thôi dẹp đi, xin làm bếp cho nó khỏe, có gì ăn nấy, bớt đi một suy nghĩ đồng nghĩa với việc ta có thêm một chút bình yên.
Khi đến một lứa tuổi nào đó, kèm với điều kiện ( duyên số thức tỉnh) thì bạn sẽ học được cách chấp nhận sự tầm thường rồi dần quen và yêu lấy sự tầm thường đó. (câu này tôi không dành cho các bạn trẻ dưới 25 tuổi).
Và sự tầm thường của tôi đó là một mình, với bộ áo quần còn ám mùi bếp. Đôi lúc còn rú ga trên đường để kịp lấy view đẹp quán bia hơi nằm trong con hẻm nhỏ trên đường Tô Ký sau giờ tan ca.
Làm bếp rất là nóng, nên được tu một hơi bia dài sau giờ về là tôi bắt đầu nhìn đâu cũng thấy đẹp, trời đẹp, nhà đẹp, mệ bán vé số cũng đẹp.
Đến một ngày, bầu trời hôm đó hơi âm u. Tôi tặc lưỡi rồi vào bếp chặt gà như mọi khi cho bếp trưởng nấu. Ông sếp bất thình lình xuất hiện ló đầu vào nói "Thằng nào tính cái công nợ rau này vậy" tôi trả lời "em đó mà răng rứa anh".
"Tý qua văn phòng tao nói cái này."
Tôi "dạ" theo phong cách Huế với chữ ạ kéo dài ra, rồi băm con gà trên thớt như băm một bó rau cho xong việc sau đó tháo tạp dề bước tới cánh cửa văn phòng. Tần ngần hồi lâu tôi mới dám mở cửa bước vào.
Lần đầu tiên tôi được vào đây, nói là văn phòng nhưng thật ra giống bãi chiến trường hơn, điều hòa không, quạt bụi phủ kính, giấy tờ thì ngổn ngang, máy pha cà phê thì bẩn kinh khủng đến mốc meo. Tôi nghĩ " chết mọe rồi hay ông này chuyển mình qua làm tạp vụ đây" .
Ông sếp đưa cho tôi một lon bò húc rồi nói " mày biết làm kế toán đúng không" .
Hú hồn tưởng gì, tôi nói luôn " Biết chứ , anh em làm kiểm toán, chị dâu làm kế toán, Mẹ em bán tạp hóa, nói chung nhà 3 đời xài excel".
Ông sếp nhìn tôi với ánh mắt có vẻ nghi ngờ nên hỏi thêm " mày biết tính hoạch toán không ? " .
Tôi hỏi lại " hoạch toán là gì anh? "
Sếp tôi ổng nói tiếp " sao mày bảo mày biết làm kế toán",
Tôi nói lại " hạch toán thì em biết, chứ hoạch toán là cái gì em chịu á" .
Tôi biết ông sếp tôi ông bị quê rồi nên nói vấn đề chính để ông an tâm " kiểu đại khái anh muốn tính tổng chi thu, lời lỗ theo ngày , theo tháng đúng không"
Mới nghe qua ông sếp đã biết tôi là một dân chơi sành điệu nhạc nào cũng biết nhảy rồi. Nhưng có vẻ sự băn khoăn vẫn còn hiện hữu trong suy nghĩ, nên ông sếp nói tiếp “ Ba tháng lận đó, mày chắc là có tính được không?”
Tôi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay rồi nói ”Em đã quên con bồ cũ được 1526 ngày, 13 tiếng và 21 giây rồi đó anh ạ “.
Ông sếp từ nghi ngờ chuyển qua hoảng hốt “Hả ! Khó vậy mà mày cũng tính được hả”
“Dạ vâng” tôi nói trong một thế ngẩn cao đầu.
Sếp tôi búng tay cái tách “Ok! Từ này mày làm kế toán, kiêm luôn thư ký cho anh”
Và duyên số đã đưa tôi từ một anh phụ bếp lên làm kế toán dù không có chút bằng cấp, và kinh nghiệm gì. Hành trang tôi mang theo đó là một cái miệng bốc phét, thích bắt bẻ, nói nhem nhẻm mỗi ngày. Tôi từ lâu cũng không mong cầu vật chất nhiều, nhưng việc làm kế toán là thứ tôi chưa từng làm và nghĩ đến, nên tôi cho rằng đây là một nấc thang thật thú vị.
Nhưng không, nấc thang đó đi xuống, không đi lên. Nó thú vị theo một cách tôi không tưởng được. Từ lúc tui mở cánh cửa đó là đã đặt một chân xuống âm phủ thật rồi. Từ làm 8 tiếng mỗi ngày, nay tôi phải vừa ăn vừa làm, đã thế kiêm luôn chức thư ký thực ra là trực số tổng đài đặt bàn. Trước đó tôi hay chửi thầm bạn kế toán trước vì đã để lại bãi chiến trường cho tôi dọn, nhưng nay tôi thấy cảm thông cho bạn ấy và tự thương lấy chính mình. Có những tối, tôi tử hỏi bạn thân mình đang làm cái quái gì ở đây vậy, đáng lẽ giờ là lúc được uống bia, được ngắm xe cộ qua lại, được chill với thiên đường tự do trong tôi.
Đỉnh điểm có một lần xuống bếp tìm đồ ăn. Nhưng hôm đó, bếp phó chưa nấu, tôi mới tự nấu cho mình. Cầm con gà quay tôi nghiến răng nghiến lợi mà chặt như chưa từng được chặt, mọi người mới nói sao dạo này thấy tôi cục súc quá vậy.
Họ nói như động chạm đến tâm hồn trong trắng như tờ giấy than bên trong tôi. Tôi hét toáng lên
“Bà mọe nó đi ăn buffet , hỏi menu , tao nói có khoảng 101 món, nó còn bắt tao kể hết 101 món. Má tao tức.. Nó mà ở đây tao biến nó thành món thứ 102 luôn quá,”
Nói xong, tôi cũng mặc kệ mọi người đang đứng hình vì tiếng thét của tôi, cầm cái đùi gà tôi quay lại văn phòng, ngồi trước máy tính gặm.
Tôi thèm cảm giác yên bình trước đây, tôi cũng biết yên bình nó nằm ở trong tâm ta, chứ không phải môi trường bên ngoài. Có lẽ việc trở thành một phụ bếp là để trốn tránh chứ không phải là một dạng bình yên trong tôi. Cuộc sống là vô thường, vô ngã. Bởi vậy anh chị giang hồ mới nói “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”. Do đó một dân chơi đẳng cấp như tôi vẫn phải tự chữa lành tâm hồn mình mỗi ngày không có gì là đáng xấu hổ cả.
Bởi thế tôi lập ra fanpage này là để chữa lành tâm hồn bằng cách viết ra những cục súc trong người qua một giọng văn dí dỏm nè và hy vọng fanpage anh kế toán cục sucshfjyvuyfuyv cũng sẽ giúp bạn một phần nào đó chữa lành tâm hồn trong trắng của bạn nhé.
Sai Lầm Anh Mang Trong Cuộc Đời
Làm Kế Toán Nhưng Lại Thích Tính Nhẩm
Click here to claim your Sponsored Listing.
Category
Website
Address
550000
11 Tố Hữu
Da Nang
Oder sách tiếng Trung tại Đài Loan và Việt Nam. Zalo: (84+) 0862 177 171
Da Nang, 550000
Thế giới nội dung Rino làm dành cho genZ, học sinh, sinh viên, người đi làm...
Đà Nẵng
Da Nang
Ngày mai có thể là ngày tận thế nhưng hôm nay là một ngày đẹp trời để viết