Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê

Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê

Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê, Digital creator, Tuy Hòa.

Photos from Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê's post 08/10/2023

hôm nay là một ngày mưa.
mình ghé Hào, quán vẫn như thế, vẫn nhộn nhịp, vẫn thoang thoảng cái mùi hỗn tạp của cà phê vừa rang lên, mùi của đủ loại khói thuốc, trộn lẫn với mùi mưa ẩm thấp và mùi cơ thể.
chẳng có gì thay đổi, kể cả khi mình đã một khoảng thời gian rồi không đến, đương nhiên rồi, mình nhỏ bé vậy mà. thế giới này vẫn sẽ vận hành tốt dù rằng có mình hay không, cô lao công vẫn sẽ quét lá rụng bên đường, bác sĩ vẫn sẽ tăng ca cứu người, chú công an vẫn sẽ ngày đêm canh chốt..
lan man rồi, ý mình là mình ổn, chí ít là mình nghĩ thế.
mình đến quán và gọi một ly cà phê đen như mọi lần, vẫn sẽ ngồi thinh ngắm phin cà phê chảy hết, lặng chờ đá tan hết, rồi ra về.
mưa, tạnh rồi.
và cảm xúc của mình thì có vẻ ổn hơn một chút.

18/09/2023

Ngày bé, mỗi dịp rằm tháng Tám đến là mình cùng với lũ trẻ quanh nhà lại tha hồ rong chơi phá cỗ, lân la khắp xóm chờ xem múa lân và nép mình bên bố mẹ nghe kể chuyện chị Hằng chú Cuội.

Tuổi thơ khi ấy thu lại, bé gọn bằng chiếc bánh trung thu nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay. Những ngày chưa phải lớn, áp lực về tuổi 20 dường như chẳng có và xa tít tắp như những đốm sao sáng trên trời. Làm trẻ con công nhận là thích thật. Vậy mà chẳng được bao lâu, đứa trẻ nào rồi cũng phải lớn.

Năm nay, trung thu có kẻ xa nhà, xa mâm cơm gia đình để lao đầu vào công việc. Nhưng mà mọi người nghe mình dặn nè, bận mấy chứ bận nữa cũng đừng quên gọi về cho bố mẹ nha, bố mẹ chờ đó.

Bởi, trung thu là Tết đoàn viên mà.

01/08/2023

Mấy ngày nay mình đã đọc một cuốn sách về tội phạm. Trong đó có một vấn đề rất hay cũng rất nhân văn.

Câu hỏi được đặt ra là tại sao hiếp dâm không chịu án tử hình?

Mọi người đã và luôn thống hận rằng những tên biến thái tại sao không phải lãnh án tử cho hành vi đồi bại của bản thân chúng. Thật ra, luật pháp đã cho chúng ta cơ hội, không phải cho tên phạm nhân, mà là cho chính nạn nhân. Pháp luật đã cho nạn nhân một cơ hội được sống tiếp.

Bởi nếu án tử được thi hành, thì những vụ cưỡng hiếp sẽ và luôn đi đôi với hành vi giết người diệt khẩu.

Vậy nên mới nói, để hiểu được luật pháp, trước hết phải hiểu được tâm lí loài người.

✍️:

22/06/2023

Đôi lần, tớ biến mất.

Đừng lo, tớ chỉ đang sắp xếp mớ hỗn độn trong con người tớ cho gọn gàng.

Tớ sẽ quay lại, hoặc là không.

12/06/2023

Hoá ra, khoảng cách tuổi tác quá xa sẽ đem lại nhiều ưu phiền đến vậy.

Thế giới trong mắt anh rộng lớn là bao, còn với em thì bé tí. Trời đất bao la, anh là lớn nhất. Chắc hẳn vì thế nên những cuộc cãi vã gần đây cứ xuất hiện với tần suất ngày một thêm dày đặc.

Anh trách người ta trẻ con và hay giận vô cớ, cứ thích chuyện bé xé ra to mà không chịu thông cảm cho anh cùng với mớ công việc chất đầy.
Nhưng anh ơi, người ta cũng biết tủi thân mà.
Anh nói bận với em nhưng không từ chối lời mời đi ăn của chị đồng nghiệp làm cùng phòng ban, anh cúp vội cuộc gọi khi hai đứa mình nói chuyện để “đèo hộ bạn về vì cũng tiện đường”. Ti tỉ chuyện nhỏ gộp lại thành một nỗi lo to. Em thấy hình như không phải vì em con nít đâu, tại anh không đem lại cho em cảm giác an toàn ấy chứ.

Anh này, những người trưởng thành khi nói chia tay sẽ thế nào anh nhỉ?

Trả lời em nhé, để em còn biết mà học theo.

✍️: Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê

14/03/2023

Hình như lâu rồi mình mới lại upload một cái gì đó lên cái wall cũ mèm này. Cuộc sống của mình dạo này, mình cũng không biết nên hình dung là gì nữa.
Dạo này mình vui vẻ nhiều hơn, nhưng mà áp lực cũng nhiều lắm. Có mấy thứ mình buộc phải lựa chọn, có mấy thứ mình buộc phải đối mặt.
Tại có vẻ cũng lớn rồi mà nhỉ? Phải bắt đầu tập cách chịu trách nhiệm cho bản thân.
Mình muốn viết nhiều lắm lên cái post này. Nhưng mà cứ viết rồi xoá đi. Tại vì mâu thuẫn là mình lại chẳng thể biết mình nên viết gì mới phải.

Mình chỉ muốn nói đây là một vài dòng nho nhỏ mình viết trong một ngày mà mình thật sự áp lực vì mấy thứ mình phải đổi mặt. Nhưng lại buồn cười là mình lựa chọn những thứ đó. Một cách cam tâm tình nguyện.
Mong là, mình sẽ luôn nhiệt tình như vậy, với cái cuộc sống này.
HCM, ngày tháng năm này.

02/03/2023

“Người yêu có thể tệ nhưng tình yêu nào có tội tình gì?”

Vốn dĩ yêu chẳng sai, yêu sai cũng chẳng sai. Những vết xước trong tim rồi cũng sẽ lành dù trải qua nhiều ngày xám xịt, nỗi buồn của em sẽ đến lúc hết hạn sử dụng trong cái thở phào đầy nhẹ nhõm của chính em. Sẽ có người chọn ở lại cùng em sau tất cả những giận hờn cãi vã.

Em sẽ lại yêu.

🖊️: Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê

Photos from Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê's post 07/02/2023

Mẹ ơi, tự nhiên con để ý thấy mọi người vội vã lên xe, lên tàu để vào lại Thành phố, con lại nhớ con của mấy năm trước. Cái hồi mà Sài Gòn hay Hà Nội là một nơi gì đó xa lạ, xa xỉ đối với con. Đậu đại học, mình con xách chiếc vali cứng ngắt, nặng trịch mà mẹ mua cho, đựng trong đó mấy chiếc quần áo mới tinh mà con trộm mua, dặn lòng không dám mặc để cho mới, cho trông cũng đỡ cũ kĩ, quê mùa một xíu, con đã nghĩ thế đấy. Cũng giống như đa phần bọn trẻ ở quê mình, xong cấp ba thì sẽ ngây ngô vào thành phố, có mong chờ, có tiếc nuối, nhiều hơn hết là sợ hãi. Sài Gòn trong mắt con khi ấy xịn lắm, cũng đáng sợ lắm, cái gì cũng mới mẻ, cũng hiện đại, và con thì sợ sai.

Lúc mới vào Sài Gòn, ai hỏi gì con cũng không biết, gặp người lạ thì không dám nói nhiều, cũng ngại hỏi vì sợ họ chê phiền. Thật may vì đã có những người đến và giúp đỡ con thật nhiều. Họ dạy con cách để hoà nhập vào cuộc sống mới, dắt con khám phá những trải nghiệm mới; nắm tay kéo con ra xa khỏi sự cám dỗ; cùng con đi đến những chân trời mới lạ, gom góp niềm vui, vun vén tuổi trẻ,...

Giờ đây, vài năm qua, chắc có lẽ con cũng thôi ngây ngô như hồi đó, cũng đã thôi đỡ sợ hãi hơn rồi. Con cũng đã đi được đến nhiều nơi, cũng đã tiếp xúc được với nhiều người hơn, học hỏi nhiều hơn, va chạm nhiều hơn, và cũng nhớ nhà nhiều hơn trước.

Nếu trước kia con chỉ mong được bay cao bay xa, muốn bước ra ngoài thế giới, thậm chí có đôi khi con chán òm cái thành phố bé xíu xiu này; thì giờ đây và có lẽ sẽ lâu thật lâu sau này nữa, con sẽ nhớ nó lắm, nhớ cái thành phố nhỏ xíu đang từng ngày đi lên, nhớ cái hồi con còn chút xíu, cái hồi ngây ngô vô âu vô lo, cái hồi mà, cuộc sống của con còn màu hồng.

Con cũng gần phải đi rồi, phải vào lại Sài Gòn lo cố gắng học để lấy cái bằng tốt cho ba mẹ vui, phải hoàn thành mấy cái task còn dang dở, tìm thêm ít job để lo tiền trọ tiền điện tiền nước. Nói chung là, con biết là con phải lại xa ba mẹ rồi, chỉ là con luyến tiếc nhà.

✍️ : ở đây tớ chỉ có cà phê

28/01/2023

Mọi người đã “ăn” Tết xong chưa?

Nhanh thật, vèo cái là hết Tết tới nơi. Mới hôm rồi vẫn còn đang thong d**g đưa ông Táo về trời, tíu tít theo chân mẹ ra chợ lựa mấy nhành hoa, phụ bố lặt lá mai chứ không thì trễ, tất tả chẳng kịp trở tay, đếm ngược một, hai, ba, vậy là lại xong một mùa Tết.

Ơ, thế là sắp phải xa gia đình (lần nữa) rồi.

2023 chạm ngõ - mở ra nhiều cơ hội, đương nhiên - là cả những thách thức. Gác lại mọi cuộc vui, tạm biệt giây phút nghỉ ngơi để chuẩn bị hành trang thật vững vàng cho một năm mới với thật nhiều điều mới.

Mọi người thì sao, đã chuẩn bị sẵn sàng để vào guồng chưa nào?

📸 & ✍️:

09/12/2022

Mặc dù biết là chẳng tốt cho sức khoẻ đâu, còn nguy hiểm nữa, nhưng mà hôm nay mình lại dầm mưa. Sài Gòn lạ lắm với mấy cơn mưa bất chợt, tự nhiên cứ ào ào rơi xuống. Chẳng phải là tớ không có áo mưa hay không có chỗ nấp, mà đơn giản là tại vì tớ lười phải vội vã, cũng một phần vì đã thèm lắm cái cảm giác tắm mưa. Bao lâu rồi nhỉ, hình như cũng lâu lắm rồi, tớ mới lại được thoả mái dầm mưa như hôm nay, không phải bất đắc dĩ, không phải cam chịu mà là tình nguyện buông mình dưới màn mưa.

Mưa to lắm lắm, người ta tấp vội vào mái hiên, hay người đã kịp mặc áo mưa thì chịu ướt một xíu mà vội vã về nhà; chỉ có những chiếc xe hơi mới đủ bình tĩnh và lại bon bon trên đường.
Đoạn đường đi, chỉ mỗi mình ướt nhem như chuột lột, thong d**g mà đi, dứt khoát mà đi, chậm rãi mà đi, đắm mình mà tận hưởng.

Xong mình cũng nghĩ nghĩ, sau này phải thật chăm chỉ, kiếm được tiền, mua cho bố mẹ chiếc xe hơi, để chẳng phải vội vã như những người ngoài kia, hay chẳng ướt nhẹp như mình bây giờ.
Về đến nhà trọ rồi, thay đồ ướt rồi, gội rửa cho sạch rồi, ăn miếng cơm của hộp cơm mua tạm bên đường, uống tạm miếng nước rồi leo lên giường trùm chăn.

Cảm giác thật lạ ghê, chắc là tại mình mệt rồi, tự nhiên lại nhớ ba mẹ, nhớ mẹ sẽ la khi mình đi nắng không mặc áo khoác, hay mấy khi mình bị ướt mưa; nhớ ba sẽ rầy khi mình chỉ biết ăn ngoài mà không về ăn cùng bố mẹ; nhớ cái ấm nước lúc nào cũng âm ấm nóng tại vì mẹ hay đun, mẹ nói nước ấm uống mới tốt; rồi, nhớ cái cảm giác ba mẹ chờ cửa mình về nhà...

Thôi, có vẻ là mình bệnh rồi, chúc mọi người ngủ ngon, mình đi ngủ đây.

✍️:

06/12/2022

Bao lâu rồi cậu không về nhà?

Tự nhiên đêm nay, tớ nhớ nhà.
Có vẻ màn đêm làm chúng ta nhạy cảm hơn thì phải, và có lẽ cũng cô đơn. Tớ tự nhiên lại thèm mâm cơm mẹ nấu, có mấy con cá kho, mấy cọng rau luộc chấm với chén mắm cay xè, thêm tô canh nữa là đủ bữa..
Hồi còn bé, tớ chỉ mong mình lớn lên thật nhanh thật nhanh. Tớ sẽ là người lớn, được bay cao bay xa, được đi đây đi đó mà tớ muốn, có vẻ còn là mong muốn được xa vòng tay bố mẹ để mà không còn bị quản thúc nhắc nhở nữa. Tớ đã từng nghĩ, vào Sài Gòn rồi, tớ chắc sẽ không bao giờ nhớ nhà đâu. Tớ nghĩ tớ sẽ chẳng bao giờ thèm cảm giác về lại nhà nữa. Tớ nghĩ, tớ sẽ yêu Sài Gòn lắm.
Nhưng mà, trong đêm muộn thế này, đêm này, và có lẽ là sẽ nhiều đêm của sau này nữa. Tớ nhớ nhà.

✍️:

13/10/2022

"Tôi nghe bảo em không còn yêu nữa
Chẳng hờn ghen và cũng bớt động lòng
Ngưng nghĩ ngợi mà cũng ngớt ngóng trông
Ngoảnh mặt đi, mảnh tình nồng rệu rã."

🖋: Ở Đây Tớ Chỉ Có Cà Phê
📷:

09/09/2022

Tiêu đề: Không có
_____________________________________________________________

Mến chào các bạn,

Trời hôm nay mưa quá, gió lại to ghê. Tự nhiên tớ thấy lòng mình xao xuyến.
Tớ không biết là từ khi nào, mình lại yêu mưa đến vậy. Tớ yêu cái bầu trời dần tối mù đi, yêu cái không khí đậm mùi đất, yêu luôn cả cái buồn man mác tự dưng có trong lòng..
Mình chỉ nhớ, khi bé tớ rất ghét mưa, mưa thì không được đi chơi, mưa thì nhà sẽ dột nước, mưa thì những lúc đi học về quên mang ô thì phải chờ rất lâu…
Nhưng rồi, chả biết tại sao, bây giờ tớ lại yêu mưa. Chắc tại vì mưa hiểu lòng người, hạt mưa rơi xuống đập vào da sẽ làm mình tỉnh táo, hạt mưa đập vào mái ngói, đập vào cửa kính, đập vào nền đất, nghe như thật vui tai. Đi trong mưa, có khóc thật to cũng sẽ không ai biết, con người họ bận tìm nơi ẩn trú. Trời mưa, cuộn trong chăn đọc sách, bên cạnh có ánh đèn nhỏ sẽ thực thích. Hoặc có khi, là do bản thân mình ngày càng trở nên khép mình, trở nên ích kỉ hơn nên mình mới yêu mưa nhiều đến vậy..
Mưa luôn là một nguồn cảm hứng lớn của mình. Mỗi khi trời trở gió, mây kéo đến, thì tớ lại muốn viết thật nhiều, viết như một thói quen, viết những câu từ trông có vẻ lung tung, lộn xộn, thường là không có ý nghĩa gì cụ thể, nhưng tớ cũng mong mọi người hiểu, hoặc không ?
Tớ không biết nữa. Tớ đi ngắm mưa đây…

Cảm ơn các cậu đã đọc lá thư này

27/08/2022

Tiêu đề: Deadline của tuổi 20.
________________________________________

Ý là, sang năm thôi thì mình đã vừa tròn hai-mươi rồi đó.

Tuổi 20, là gấp mười lần cái lúc mình còn bi bô kêu cha gọi mẹ vòi mua đồ chơi mô hình, là rất lâu sau đó kể từ khi mình mếu máo cả đêm vì bài tập làm văn không đạt điểm cao như kỳ vọng. Một cách hiển nhiên, mình đã thật sự phải làm “người nhớn” mất tiêu.

Tuổi 20 đến quá bất ngờ với một đứa trẻ chưa kịp lớn.

Một đứa tâm hồn còn con nít như mình giờ đây phải đối mặt với thứ gọi là “khủng hoảng tuổi đôi mươi”. Bạn bè bắt đầu đi làm đủ nơi đủ chỗ, xung quanh ai cũng có cho mình một kế hoạch phát triển tương lai. Vậy mà mình vẫn đứng yên đây, chơi vơi và nhìn dòng người lướt qua vội vã. Vô thức, mình chới với bước theo sau để không phải chịu cảnh bị bỏ lại một mình.

Dần dà, chứng đau dạ dày khó ưa của mình lại tái phát. Ghét lắm, nó khiến mình chẳng tập trung vào làm được việc gì. Những lần gọi mẹ, mình cứ than vãn rằng không muốn lớn nữa đâu, thích được bé mãi để thỏa thích mè nheo mà không bị áp lực nào đè nặng.

Nhưng mình biết rằng dù muốn dù không mình cũng phải lớn, phải chịu trách nhiệm cho bất cứ một quyết định nào mà bản thân lựa chọn. Đây là một bài tập khó mà deadline đã đến rất gần, nhiệm vụ của mình là hoàn thành thật nhanh mà không dựa dẫm vào ai khác. Chỉ là một chút, một chút thôi, mình thấy tủi thân và phần nào bất lực khi chẳng có ai bên cạnh ủi an trong những lúc mệt mỏi thế này.

Cảm giác này, có ai đã hoặc đang phải trải qua chưa?

✍️ & 📸 :

12/08/2022

Mưa. Một cơn mưa chiều chợt ghé. Trong cái góc nhỏ giữa lòng thành thị này, tớ ngồi đây với một tách cà phê sữa đá, ngắm mưa với một nỗi chơi vơi vô tận. Bên ngoài ô cửa sổ, người thì vội vàng nấp vào mái hiên, người thì mặc kệ mưa rơi, đắm mình trong làn gió, cũng có người, như tớ đây, ngồi đây, lặng thinh ngắm nhìn.
Mưa càng ngày càng to, ly cà phê vẫn còn đầy ở đó, phin đã cạn, đá cũng đã dần tan. Không gian trộn lẫn giữa mùi của cà phê, thuốc lá, nước hoa, giờ đây thêm cả cái mùi âm ẩm của ngày mưa. Tớ vẫn ngồi ở đây, nỗi chơi vơi vẫn đầy.
Mưa cũng dần tạnh, người cũng dần vơi, người ngoài hiên đi mất, người trên đường đã thôi không vội vã nữa. Tớ cũng nên đi về thôi, đá đã tan hết rồi.
Mong sao đêm nay tớ sẽ có một giấc ngủ thật ngon. Mong sao ngày mai vẫn sẽ đến. Mong sao, nỗi lòng tớ cũng sẽ được như cơn mưa kia, nặng quá thì rơi xuống. Hết rồi thôi.

✍️:

03/08/2022

Cũng không biết tại sao nữa, vào mấy ngày buồn tênh ảm đạm, tớ lại như người đa sầu đa cảm.
Tớ thương thay cho chiếc đèn giao thông, sao cứ mãi hoạt động đêm ngày, từ lúc mở mắt lại chả bao giờ được nghỉ ngơi.
Thương chiếc đập lớn phải chịu áp lực của cả dòng sông, áp lực vô cùng.
Thương cho những chiếc hoa dại bị người ta chê bai, dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng được mấy người thèm ngó đến.
Rồi tại sao ngày lại đến, sao việc vẫn cứ nhiều, sao tiền lại mau vơi, chơi vơi thì mau tới. Và vì đâu, con người lại lựa chọn sống mệt mỏi như vậy…?

✍️:

06/07/2022

Tìm thấy một bản nháp lưu lung tung đâu đó vài tháng trước.

Trót lỡ uống một ít cà phê ở cửa hàng tiện lợi, thế là thức đến tận bây giờ.

Lâu rồi mình không viết, đúng hơn là không viết thứ gì đó một cách cần mẫn và chuyên tâm. Đầu mình rỗng tuếch, lơ đãng và phiêu diêu chẳng nghĩ được cái quái gì. Suốt ngày, nó khiến mình nặng lòng vì những chuyện cỏn con và cứ chực chờ cáu gắt lên khi xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.

Cảm giác này khó chịu khiếp đi được. Nó làm mình bứt rứt như kiểu đang ngồi bó gối trong một đốm lửa mãi không chịu tàn, cứ râm ran bực bội mà chẳng hiểu nguyên do.

Đấy, lại đến đấy. Quẩn quanh. Mình cứ muốn viết nhưng không biết viết gì, viết được rồi thì lại chẳng biết kết ra làm sao... Chắc là tạm thời bỏ mớ hỗn độn này vào sâu trong ngăn kéo để còn làm việc khác, khi nào rảnh rỗi thì hẵng lôi ra sắp xếp lại.

Thời gian trôi nhanh còn mình thì vội lắm.

✍️ & 📸 : odaytochicocaphe

03/07/2022

Tiêu đề: Tử tế
————————————————————————

Các cậu có bao giờ tự hỏi, mình có thực sự là một người tử tế và lịch sự không ?

Tớ không biết các cậu như thế nào, nhưng với tớ, một người tử tế và lịch sự là một người biết tôn trọng cảm xúc của người khác, và nâng niu cảm xúc của bản thân.

Tớ rất tâm đắc một câu nói rằng: Khi bạn tận tình, tận tâm, tận sức làm một điều gì đó cho ai đó, nhưng lại không dành nổi một xíu tâm tư để suy nghĩ xem, họ có cần nó hay không.

Việc bạn cố gắng, bạn nỗ lực, bạn muốn chứng minh một điều gì đó cho ai khác. Nhưng lại không hề biết rằng hoặc là không muốn chấp nhận rằng, bạn đang làm phiền đến họ. Họ không có nghĩa vụ phải chăm lo cho sự cố gắng của bạn, cũng không có nghĩa vụ phải tán thành, tán thưởng những việc bạn làm.

Có những việc bạn nghĩ là bạn nên làm, bạn nghĩ rằng họ sẽ vui, nhưng thực tế, chỉ khiến họ trở nên chán ghét và sợ hãi.

Bạn yêu thích một con bướm đẹp, một cành hoa xinh, không có nghĩa là bạn phải bắt nó nhốt vào lồng, phải bứt nó đem về cắm trong ly.
Nó sẽ lụi tàn.
Nếu hữu duyên, con bướm ấy sẽ bay về phía bạn, nếu hữu duyên, cành hoa ấy sẽ mọc trong chậu nhà bạn. Đừng cưỡng cầu.

Tớ không biết các cậu có phải là người ngại phiền phức hay không. Chứ riêng tớ thì như vậy, tớ mong tớ sẽ không làm phiền ai cả, cũng không mong ai đó sẽ làm phiền cuộc sống của tớ. Chúng ta nên tôn trọng cảm xúc của nhau.

Chúng ta là cá thể, chúng ta cần bầy đàn, tịch mịch chúng ta sẽ chết. Nhưng không có nghĩa rằng không có ai đó bên cạnh, cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa. Dòng chảy của cuộc sống luôn tiếp diễn, người đến và người đi. Chúng ta muốn cưỡng cầu cũng không thể, chỉ có thể chấp nhận. Vậy tại sao lại không chọn cách vui vẻ nhất ?

Đừng trông mong những thứ đã rời đi, đừng quay đầu nhìn lại, đừng chết chìm ở đó. Bạn phải luôn bước về phía trước để nhìn thấy được rằng phía trước có rất nhiều điều thú vị.

Cảm ơn các cậu, mong rằng các cậu sẽ luôn là người tử tế, lịch sự, và không cố chấp với những thứ đã rời đi.

✍️:

18/06/2022

Đôi khi nỗi buồn bất chợt ghé đến, hoặc là đâu đó trong kí ức bất thình lình mò dậy. Ta không thể ngăn cản chúng, càng cố tình ngó lơ thì ta càng sâu sắc hơn mà đau lòng. Đôi lúc tự hỏi rằng vì sao mà lại buồn đến thế, buồn đến đau lòng, đôi khi là tức cả ngực, tê cả tay. Cũng dặn lòng không nên buồn nữa, vì liệu có đáng chăng? Nhưng câu trả lời nhận được lại là dấu hỏi chấm to đùng, hoặc cũng có khi là dấu chấm lửng. Giá mà có thể chia nỗi buồn ra từng hộp, cất vào trong tủ đá để đóng băng, để hiện hình mãi mãi, để đôi khi tịch mịch lại lôi ra từng hộp mà gặm nhấm rồi buồn một tí.
Nỗi buồn đến dồn dập quá, rồi một thời gian cũng đi. Giá mà nỗi buồn được chưng cất kĩ càng để lúc nào cũng có thể được buồn đúng nghĩa.

02/06/2022

Tiêu đề: “Dạo này bạn có ổn không?”
_______________________________________________________________

Mến chào các bạn,

Dạo này bạn có ổn không?

Công việc bạn có thuận lợi không ? Học tập có như bạn mong đợi? Chuyện tình cảm của bạn suôn sẻ, bình yêu không ? Bạn ổn chứ? Hay chí ít là bạn ép bạn nghĩ rằng bạn ổn ?
Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi quá, bạn nghĩ ôi chao cuộc sống sao nó không giống như cuộc đời?
Mình đùa thôi.
Bạn cảm thấy áp lực, bạn cảm thấy mỏi mệt, bạn cảm thấy mọi thứ dần trở nên vô vị, bạn cưỡng cầu sự hoàn mỹ, sự đủ đầy. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức đủ dùng hay thậm chí là còn không đủ dùng. Bạn thấy ôi chao, giá mà mình được nhỏ xíu lại để chẳng phải suy lo đủ thứ chuyện phức tạp trên đời, hay đôi khi là bạn ước cho mình biến mất đi, đi đâu đó, trốn ở xó nào để chẳng phải đối diện với Loài Người ngoài kia, với đám công chuyện chất đống ấy. Để rồi bạn buồn thiu vì không thể?

Đừng ép mình bi kịch đến thế. Dù bạn thảm cỡ nào đi nữa, thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Hãy lên kế hoạch cho một ngày gần nhất. Một ngày mà bạn được buông bỏ mọi lo âu. Chuyện gì khó, chuyện gì to, chuyện gì nhỏ, cứ dẹp gọn vào một bên hết đi.
Bạn hãy tự LÊN KẾ HOẠCH cho một ngày YÊU THƯƠNG CHÍNH MÌNH. Đó có thể là một buổi sáng ngủ dậy thật trễ, hoặc thật sớm, miễn sao bạn thấy thỏa mãn. Hãy đừng suy nghĩ gì cả và thả hồn mình vào không gian. Bạn có thể nấu ăn, làm bánh, làm thơ, vẽ vời, hay là tự setup một góc để sống ảo, có thể thử quay tiktok, viết thư tay cho người yêu ở nơi xa,… hay là bất cứ thứ gì mà trước giờ bạn chưa có thời gian để thử làm. Bạn cũng có thể tắm thật lâu, hát thật to, hay là nhảy múa điên loạn,… tùy bạn, miễn sao bạn thấy giải tỏa ấy.

Hãy dành một xíu thời gian, để thử tập thay đổi cách nhìn nhận vấn đề và suy nghĩ. Hãy nhìn mọi thứ rộng ra, nhìn nhiều hướng, đặt mình vào nhiều góc cạnh; hãy nhìn thẳng vào trọng tâm của vấn đề và đối diện với nó, đừng né tránh; và đặc biệt, mọi chuyện đều có mặt TÍCH CỰC, vậy tại sao không nhìn vào nó? Mọi chuyện có thể sẽ ĐƠN GIẢN và DỄ CHỊU hơn nhiều. Tin mình đi.

Cuối cùng, tớ chúc bạn có một ngày yêu bản thân và hơn nữa là ngày ngày yêu bản thân. Hãy thực sự yêu bản thân mình, chứ đừng nghĩ rằng mình yêu nó.

24/04/2022

Tiêu đề thư : Quên
____________________________________________________

Cậu có nghĩ “quên” là một động từ đơn giản, nhưng rất khó thực hiện?

Chúng ta là một thực thể, cùng sinh tồn trong một thực tại. Chúng ta là một cá thể trong một quần thể, và chúng ta hết sức bình thường về một số mặt, tương đồng với tất cả các cá thể khác. Vậy nên, việc chúng ta có năng lực giữ một thứ, hoặc một việc gì đó vĩnh hằng là một điều không thể, bởi vì chính chúng ta cũng không vĩnh hằng.

Mình nghe nhiều lắm những câu như “ tao không quên được… “, “ tao không thể quên.. “,… và nhiều câu đại loại như vậy, đó thực ra chỉ đơn giản tóm gọn một câu “ không muốn quên ”. Nếu cậu phản bác lại rằng, không phải cậu không muốn mà là không thể, vậy tin mình đi, không gì là không thể cả, và đương nhiên, việc quên lãng một sự việc hoặc một cá thể không phải là điều gì quá khó khăn cả.

Dễ hình dung hơn, cậu hãy ví cuộc đời mình như một cuốn sổ nhé.
Nếu cuốn sổ ấy, chỉ có một người viết, viết một vài dòng đầu trang giấy rồi thôi, không viết nữa. Thì cuốn sổ ấy chỉ độc những dòng chữ ấy, nó là duy nhất, là đặc sắc nhất. Vậy nên, ta chỉ có thể và chỉ muốn nhớ về sự hiện diện ấy, chứ không màn tới những trang trắng phía sau, chứ đừng nói gì là viết thêm vào đó.

Vậy nên, hãy để nhiều người, viết nhiều thứ mới mẻ hơn vào những trang giấy trắng ấy, và cậu, chính cậu cũng hãy tự mình viết những trang thật sinh động cho chính cuộc đời mình. Đừng để cảm xúc của bản thân phụ thuộc vào một cái gì, hay một ai cả. Nếu bạn đã lỡ bước xuống bùn lầy của cảm xúc, thì hãy là người mạnh mẽ và đáng tin nhất, tự mình kéo mình lên. Bạn rất yêu bạn, nên bạn sẽ làm được thôi. Viết thật nhiều, để dù có nhớ, thì nhớ được những gì thật đẹp đẽ nhất mình vừa viết, đừng lật lại những trang đầu.
Sống như thể rằng ngày mai mình sẽ chết, như một đóa hướng dương luôn hướng về phía trước, đừng quay đầu. Tại vì, có quay đầu, cũng sẽ không thể giải quyết được gì.

Vậy nên, việc quên một cá thể hay một vấn đề thực chất không đáng sợ, cũng không quá khó khăn như ta nghĩ. Chỉ là, chúng ta cố chấp không muốn nhìn nhận sự thật, ép buộc bản thân mình chết chìm trong những việc đã qua, và nó khá là vô nghĩa, cậu nhỉ ?

Tớ mong, các cậu mỗi ngày đều hảo hảo sống tốt, ngày ngày vui vẻ. Mong cậu hãy cứ nhìn về phía trước, đừng quay đầu, đừng nuối tiếc.

🥰

✍️:

17/03/2022

Em không thích yêu một người quá bảnh trai, vì họ chẳng đem lại cảm giác an toàn.

Nụ cười duyên của họ chẳng dành riêng cho mỗi một mình em. Đôi môi ấy có thể khẽ khàng đậu lên má em, hoặc là trên đôi môi của bất kỳ ai trong men say chuếnh choáng của một vài lần lỡ dại.

Kể cả trong đôi mắt dạt dào tình sóng, em chẳng thể xác định trái tim người đó đang ở phương nào.

Họ nói yêu em, thương thương công chúa của anh nhất và rồi lặp lại thao tác copy&paste ấy cho những nàng công chúa khác đang đợi hoàng tử đến đánh thức bằng một nụ hôn.

Người đẹp trai thì đào hoa, mà đào hoa thì thường không đáng tin. Em không thích yêu một người quá bảnh trai đâu.

Nhưng không bảnh trai thì đâu có làm em đắm đuối…

Mê trai thì nói...

✍️: (nhưng không chỉ có cà phê).

15/03/2022

Sài Gòn, tháng Ba.

Tháng mà chập chững đầu mùa mưa. Lớt thớt vài ba cơn lâu lâu chợt ghé. Mỗi khi ra đường tôi lại vừa nơm nớp, hôm nay sẽ có mưa?
Một phần là sợ mưa chợt ghé, sẽ ướt sũng, đôi khi mưa mà lỡ to thì còn ngập nước, có chút chật vật lắm.
Nhưng mà cũng có chút chờ mong.
Ai nói với bạn chưa? Mưa Sài Gòn thật tình.
Tấp vào quán cà phê nhỏ, gọi tách cà phê sữa đá, ngồi ngay hiên ngắm mưa rơi, nghe cái giai điệu quen quen của ca sĩ nào đó không biết tên, nghe tiếng mưa, nghe tiếng còi xe tít tít vang lên hối thúc người. Ngắm cái giọt mưa, ngắm dòng người vội vã.
Cũng sẽ có chút lạnh thoang thoảng, chút tê tê trong lòng.
Mưa Sài Gòn, có người yêu, người thương bên cạnh sẽ thiệt êm đềm, không có ai bên cạnh cũng sẽ thật an yên. Người có chuyện vui sẽ thấy cơn mưa như đang cười, người có chuyện buồn sẽ hơi chạnh lòng cùng mưa âm ỉ khóc.
Sài Gòn, đẹp lắm với mấy cơn mưa ngâu.
—————————————-
| Sài Gòn-14.3.2022 |
✍️:

16/01/2022

“Nào, đừng khóc”.

Ừ, tớ đã khóc thật to khi nhận được lời chia tay vào những ngày cuối năm lạnh giá. Từng giọt nước mắt rơi xuống lấn át đi cả vị đắng của cà phê nơi đầu lưỡi. Tớ thấy buồn, thấy tủi thân, thấy chuyện tình cảm của hai đứa đến và đi chóng vánh còn nhanh hơn thời gian chờ đợi một chuyến tàu. Hoặc có lẽ vì một lần lầm lỡ tớ đã trót mua nhầm vé…

Tớ hơi hơi nhớ về khoảng thời gian những ngày đầu hò hẹn, nhớ về lần đầu tiên cậu bẽn lẽn nói câu hẹn hò. Giờ đây cũng giọng nói quen thuộc ấy nhưng từng lời thốt ra chỉ toàn là g*i góc. Nơi quán quen ấm cúng thường ngày cũng trở nên lạnh lẽo. À, có lẽ, chỉ vì chúng mình hết thương nhau.

Tớ chỉ muốn gõ một vài dòng linh tinh để an ủi những người chẳng may mất đi một ai vào lúc này, giống tớ. Một mối quan hệ đến và đi cũng giống như ta thưởng thức hương vị cà phê. Ban đầu là chát nhẹ, sau đó là thơm ngọt thuở mới chớm yêu đương, cuối cùng hậu vị lại là chua xót. Thế nhưng, đâu ai uống mãi một vị cà phê, và cũng chẳng ai vì mãi một người mà đau lòng không dứt.

Nhỉ?

📸&✒: odaytochicocaphe

20/12/2021

Tiêu đề: 𝑪𝒐́ 𝒃𝒂𝒐 𝒈𝒊𝒐̛̀, 𝒃𝒂̣𝒏 𝒕𝒓𝒂́𝒄𝒉 𝒃𝒐̂́ 𝒎𝒆̣ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒉𝒖̛𝒂?
_______________________________________________________

Mến chào các bạn,

Hôm nay mình có một lá thư nhỏ, gửi các bạn. Rằng các bạn có bao giờ giận hay trách bố mẹ mình không?

Câu trả lời là có nhỉ?

Mình cũng vậy, mình cũng từng rất nhiều lần trách ba mẹ, trách rằng sao ba mẹ không chịu đáp ứng nhu cầu của mình, sao ba mẹ không chịu hiểu, sao ba mẹ thì luôn đúng còn con thì luôn sai, sao ba mẹ lại luôn áp đặt và cấm đoán nhiều điều đến vậy…

Mình từng rất giận, rất trách. Cho đến khi, mình học được cách thuyết phục, cách suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề của ba mẹ và cả của bản thân mình.

Mình biết, khoảng cách thế hệ giữa chúng ta và ba mẹ là một cái gì đó rất lớn. Nhưng chúng ta cũng phải hiểu cho bố mẹ. Phải hiểu được rằng, vì sao chúng ta giận bố mẹ, hay bố mẹ vì sao lại không đáp ứng nhu cầu của chúng ta.

Bố mẹ ở một thế hệ khác, họ có suy nghĩ của họ, có lý tưởng và cách nhìn nhận vấn đề riêng, và chúng ta cũng vậy. Có những việc, mình thấy bình thường, nhưng ba mẹ lại thấy hết sức bất thường; có những việc mình thấy nó đúng, nó là đương nhiên, là nên có, còn ba mẹ thì lại nghĩ đó là do mình đua đòi, là không ngoan, là học đòi xã hội….

Câu hỏi đặt ra là, Vì sao ba mẹ lại nghĩ trái ngược chúng ta ?

Một vài lí do chính là, tại vì trong môi trường sống, trong xã hội của ba mẹ không có những điều ấy, hoặc chăng là rất ít. Mỗi thế hệ sẽ có một môi trường khác nhau, nên biết đâu, ba mẹ hoặc là không biết đến nó hoặc là trong xã hội ấy, cái “bình thường“ của chúng ta chính là “ bất thường “ của họ….

Thay vì chỉ khiển trách rằng bố mẹ không chịu hiểu, bố mẹ cổ hủ, cố chấp. Thì bạn nên có một cách xử sự khác. Nếu chỉ trách và giận dỗi, thì vấn đề của bạn sẽ không bao giờ được giải quyết. Và tình cảm của ba mẹ và bạn cũng sẽ ngày xa cách thêm.

Việc bạn nên làm là ngồi xuống trò chuyện cùng bố mẹ, cho bố mẹ thấy được, bạn đã lớn, đã đủ chững chạc cho quyết định và suy nghĩ của mình, và dùng hành động, kết quả để chứng minh. Đừng chỉ nói xuông mồm. Hoặc nếu ba mẹ bạn không chịu nghe bạn nói, sẽ bác bỏ bạn, thì thay vì nói một lần xong đùng đùng bỏ đi, thì bạn nên nói nhiều lần. ”Mưa dầm thấm lâu”. Bạn cần cho ba mẹ thời gian để nhìn nhận và tiếp thu vấn đề của bạn. Cũng như cho chính bạn thời gian để thuyết phục họ.

Bạn là con chim nhỏ, bạn bay cao bay xa, ba mẹ là chiếc tổ ấm, vẫn đậu ở đó, nơi bạn được sinh ra và lớn lên. Bạn đủ lông đủ cánh, bạn bay đến phương trời mới, bạn nhìn được cuộc sống này nó nhiều màu hơn, nó rực rỡ hơn, rộng lớn hơn nơi bạn lớn lên rất nhiều. Vậy nên khoảng cách của bạn và ba mẹ sẽ ngày càng xa hơn. Tại sao chúng ta không hay kể cho bố mẹ những gì chúng ta thấy, chúng ta nghe, chúng ta trải qua, để ba mẹ hiểu được cuộc sống của chúng ta hơn?

Các bạn có bao giờ nghĩ, sao bố mẹ chả chịu hiểu cho mình không ?
Thế bạn cũng có bao giờ nghĩ rằng, bản thân mình không cho ba mẹ cơ hội để hiểu bạn không ?
Hay bạn có bao giờ nghĩ, tại sao mình không chịu hiểu cho bố mẹ không ?

Ba mẹ sẽ luôn yêu thương chúng ta, luôn sẵng sàng để hiểu chúng ta, chỉ là cách biểu hiện của mỗi người là khác nhau. Bạn hãy kiên nhẫn để hiểu bố mẹ và yêu thương họ.
Ba mẹ là người sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, là người mà trong lúc ta khó khăn nhất sẽ không từ bỏ ta, là người sẽ không lừa dối, không đẩy ta vào đường cùng, là người cả đời hy sinh vì ta mà không mong nhận lại được gì,…

𝙑𝙖̣̂𝙮, 𝙩𝙖 𝙘𝙤́ 𝙣𝙚̂𝙣 𝙩𝙧𝙖́𝙘𝙝 𝙗𝙖 𝙢𝙚̣ 𝙣𝙪̛̃𝙖 𝙝𝙖𝙮 𝙠𝙝𝙤̂𝙣𝙜 ?

Cuộc đời người, không bao giờ biết trước được ngày mai có tới hay không, nên chúng ta hãy sống trọn vẹn yêu thương hôm nay, hãy trân trọng những gì ta đang có được các bạn nhé, đừng để đến khi mất đi rồi mới nuối tiếc.

Một ngày nào đó, mình mong rằng, bạn sẽ gọi cho ba mẹ hoặc là cầm tay ba mẹ và nói “con yêu ba” , “con yêu mẹ”.

Trái Đất, ngày mà chúng tớ có một lá thư nhỏ mong lòng bạn nhẹ hơn, mong gia đình bạn ngày càng hạnh phúc.
Trân trọng,
✍️:

25/11/2021

Jim Rogers từng nói: “Tình yêu là quá trình chấp nhận và thấu hiểu sâu sắc.”

Chúng ta thường nghĩ câu này nói về tình yêu với người khác, nhưng thực ra nó hoàn toàn áp dụng với chính chúng ta, chúng ta cần chấp nhận và thấu hiểu sâu sắc con người mình. Chấp nhận bản thân nghĩa là gì? Nếu bạn đã là người cực kì tốt, còn mặt nào cần chấp nhận nữa chứ? Mọi người nên hiểu rõ, thứ phải được thấu hiểu và chấp nhận ở đây chính là những mặt trái trong tâm lí.

Cảm ơn bản thân không hoàn hảo | Vũ Chí Hồng

22/11/2021

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có một mối quan hệ như thế nhỉ?

Một mảnh tình cảm mà chúng ta không dám đặt tên, không biết đặt tên và cũng cảm thấy việc ấy chẳng mấy cần thiết. Nên thôi, khó quá thì bỏ qua, không cưỡng cầu.

Một mối quan hệ không gọi là tình yêu nhưng thật khó nếu gọi là tình bạn. Đó là một xíu tâm tư giấu kín trong lòng, là góc nhỏ trong tim, là chấp niệm nằm sâu trong tiềm thức.

Một người mà bạn đôi khi sẽ khao khát, đôi khi sẽ cảm thấy giá như chúng ta chưa từng giao nhau trên con đường sinh mệnh này để đừng làm nhau động tâm, động lòng đến vậy. Một người mà ta chỉ hận không thể trao hết tâm can nhưng lại không muốn vây trong vòng tay, bởi ta nghĩ được rằng có một số cá thể, sẽ thật là tràn đầy chỉ khi được tự do, ví như cánh bướm ngoài kia, rực rỡ đến mức không ai nỡ bắt lấy.

Có một mối quan hệ không tên nhưng đẫm nặng hương sắc của một người.
Một mối quan hệ không tên nhưng mang đầy tâm tư.
Một mối quan hệ không tên, không biết đã được bắt đầu tự khi nào, và cũng chẳng đoán được đến bao lâu sẽ là kết thúc.
Nhưng mà, có vẻ như vậy cũng đã đủ thoả mãn rồi..
Nhỉ?

✍️:

Want your business to be the top-listed Media Company in Tuy Hòa?
Click here to claim your Sponsored Listing.

Category

Address

Tuy Hòa

Other Digital creator in Tuy Hòa (show all)
Shop Hàng Điện Tử-Nội Thất Thanh Lý Phú Yên Shop Hàng Điện Tử-Nội Thất Thanh Lý Phú Yên
Tuy Hòa

MINH BẠCH-UY TÍN-CHẤT LƯỢNG

TRINH REMIX TRINH REMIX
Quốc Lộ 19c
Tuy Hòa, 112233

Nô Lệ Tình Yêu

Gia đình Rau Củ Gia đình Rau Củ
07/7 Nguyễn Công Trứ, F 4, TP. Tuy Hoà, Tỉnh Phú Yên
Tuy Hòa

Nơi lưu giữ khoảng khắc của tụi con ❤️🥰

huy.tuan.1205 huy.tuan.1205
Tuy Hòa

Mầm Non Tư Thục MicKey. P7 Tuy Hòa Mầm Non Tư Thục MicKey. P7 Tuy Hòa
Lô A3 Hồ Xuân Hương . P7 Tp Tuy Hoà
Tuy Hòa

Chăm Sóc nuôi dưỡng và giáo dục trẻ Mầm Non

Wait Wait
Tuy Hòa

An Beauty - Điêu Khắc Và Phun Xăm Thẩm Mỹ Nha Trang An Beauty - Điêu Khắc Và Phun Xăm Thẩm Mỹ Nha Trang
Khu Bờ Dừa . Cầu Thị Thạc
Tuy Hòa

Yên cafe

Nhunssi Yoga Nhunssi Yoga
Tuy Hòa

Mình bắt đầu yêu Yoga từ 2011, khi còn là Sinh viên. Yoga đã là một phần trong mình, tạo nên mình

Nhà-Nông TV Nhà-Nông TV
Tuy Hòa, 56000

gặp nhau giao lưu vv.

IN ẢNH IN ẢNH
Tuy Hòa

in ảnh chỉ từ 1k zalo 0382737034

Roaster_cafe_auto Roaster_cafe_auto
Lê Trung Kiên
Tuy Hòa

Máy rang cafe thủ công sang hệ rang cafe tự động