Cham's Store

Cham's Store

Nơi đây có tất cả những sự đáng yêu

07/12/2021

☘️☘️☘️

30/11/2021

🍀🍀🍀

29/11/2021

Nỗi đau có lớn thế nào, ngủ một giấc rồi cũng sẽ lãng quên. Cõng hôm qua đuổi theo ngày mai, bạn sẽ mệt mỏi từng giây từng phút. Vừa đi vừa quên mới có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang đến ngay trước mắt. Phiền muộn không giữ qua đêm, dễ quên mới hạnh phúc.

10/11/2021

Tôi mong bạn có thể trở thành một đứa trẻ, để nương náu trong lòng một ai đó.
☘️☘️☘️

08/11/2021

Tại sao những kẻ bị tổn thương lại đi tổn thương người khác.
# # #💔

06/11/2021

Tôi đã đợi em suốt bốn mùa.
Có một người để nhớ, đó chính là hạnh phúc...

29/10/2021

"Tôi tin rằng một ngày nào đó, sẽ có người vì bạn mà đến với thế giới này, im lặng ẩn mình suốt bao năm, đợi chờ đến thời điểm thích hợp mà xuất hiện. Vượt biển người mênh mông, vượt bao đêm đen tối tăm mà chầm chậm mỉm cười đến bên bạn."

05/09/2021

Tôi đã gặp anh vào một chiều thứ bảy. Hôm ấy được tan làm sớm, tôi dạo một vòng quanh thành phố và dừng chân tại một quán cà phê quen thuộc. Cũng như bao ngày khác, tôi gọi một cốc cà phê và tận hưởng những bản nhạc nhẹ nhàng, thả hồn theo những bài hát ấy tôi thấy lòng bình yên đến lạ. Bỗng nhiên một giọng nói cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Chào cô, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi có thể ngồi ở đây chứ”
Tôi ngước nhìn chàng trai trước mặt, dáng người cao ráo, nụ cười ấm áp. Chợt nhìn xung quanh, vì hôm nay là thứ bảy, quán đông hơn thường ngày nhưng vẫn còn những chỗ trống, tôi vô tình bật thốt lên:
“Tại sao?”
Chàng trai ấy bật cười, tôi không còn cảm giác với mọi thứ xung quanh, bây giờ trong mắt tôi chỉ còn lại nụ cười của chàng trai ấy, rất hiền và ấm áp đến thế, cuối cùng đáp lại tôi bằng một câu nói.
“Tôi cũng thường xuyên đến đây, và thấy cô hay đến một mình, nên hôm nay muốn trò chuyện cùng cô một chút, cô không phiền chứ”
Là một người lịch sự, tôi đã đồng ý để anh ngồi cùng và hai người bắt đầu trò chuyện về những chuyện trong cuộc sống. Được biết anh tên Minh, là một người con của Hà Nội, vì công việc nên anh chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Một mình sống giữa thành phố tấp nập, cho nên quán cà phê này là một phần trong cuộc sống hằng ngày của anh.
Thật bất ngờ anh và tôi cũng có khá nhiều sở thích giống nhau, cảm giác như tôi đã tìm được một tri kỉ. Thực ra nhà tôi ở tỉnh, tôi lên Sài Gòn sinh sống và làm việc, bạn bè vốn không nhiều, tự nhiên hôm nay gặp một người có nhiều điểm tương đồng làm tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Chợt nhìn lại cũng thấy khá trễ, tôi và anh trao đổi phương thức liên lạc và chào nhau ra về.
Sau ngày hôm ấy, tôi với anh thường xuyên trò chuyện, câu chuyện của chúng tôi không chỉ là công việc và cuộc sống nữa. Chúng tôi tâm sự về chuyện gia đình, càng ngày càng hiểu nhau hơn.
Thật ra, tôi vốn đã có cảm tình với anh và cảm nhận được anh cũng như thế. Bạn bè đều khuyên nhủ, không nên quen một người như anh. Biết đâu một ngày nào đó anh bỏ lại tôi rồi trở về Hà Nội.
Nhưng tôi vốn dĩ không quan tâm, hiện tại tôi không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cảm thấy được ở bên anh là tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Lấy hết dũng khí hơn hai mươi năm sống trên đời, tôi quyết định đi tỏ tình. Nhưng kết quả không như tôi mong đợi, lời tỏ tình chưa được nói ra thì tôi nghe được tin anh đã về Hà Nội. Anh đi, không nói với tôi một lời nào, cảm giác hụt hẫng, đau lòng đan xen, rất rất nhiều câu hỏi hiện lên nhưng không có câu trả lời.
Một tháng trôi qua, không có một tin tức nào từ anh, nhắn tin không có hồi âm, gọi điện không ai nghe máy, tôi như phát điên. Tuy nhiên, mọi việc xung quanh tôi vẫn diễn ra bình thường, những người quen biết cũng thấy làm lạ, nhưng sợ chạm vào nỗi đau của tôi nên không ai nhắc tới người đó nữa.
Tôi cứ ngỡ là không có anh thì cuộc sống của tôi vẫn bình thường, nhưng không, cảm giác trống rỗng trong lòng chỉ có tôi cảm nhận được. Khi đi qua những nơi hai đứa từng đi, tới quán cà phê quen thuộc hai đứa từng ngồi, lòng của tôi nặng trĩu.
Hôm nay là thứ bảy, theo thói quen hằng ngày tôi đi tới nơi lần đầu đứa gặp nhau. Cảm giác mới đây mà đã qua hai tháng anh đi, tôi hứa với lòng nếu có gặp lại, sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy. Bỗng một giọng nói quen thuộc rót vào tai:
“Chào cô, tôi có thể ngồi ở đây chứ?”
Tôi cứ ngỡ mình nghe lầm, ngước mắt lên thì khuôn mặt ấy, chàng trai đã mất tích hai tháng không một lời từ biệt nay đã xuất hiện trước mắt tôi. Giọng nói ấm áp lại vang lên:
“Sao lại khóc”
Chợt đưa tay lên xoa mặt, tại sao vừa gặp anh nước mắt lại rơi, vừa mới hứa sẽ không tha thứ cho anh cơ mà. Cảm xúc kiềm nén quá lâu, tôi không kiềm chế nổi nữa, bỗng đứng dậy ôm chầm lấy anh và khóc như một đứa trẻ:
“Tại sao, tại sao lại bỏ đi, không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm, tại sao đến lúc em cảm thấy lòng nguội lạnh thì anh lại xuất hiện. Gieo hi vọng rồi lại dập tắt nó”
“Anh xin lỗi, vì để có thể được ở bên em, anh phải tạm gác lại công việc, về quê nhà sắp xếp công việc và xin phép bố mẹ cho vào đây sinh sống lấy vợ sinh con. Không nói với em là sợ em lo lắng, những chuyện này để mình anh gánh vác, anh không muốn em phải suy nghĩ gì khi gả cho anh.”
Nghe xong những lời anh nói, mọi hờn tủi trong tôi chợt tan biến hết, chỉ cần anh yêu tôi, và tôi cũng yêu anh, là được rồi không phải sao.
“Anh yêu em”
“Em cũng yêu anh.”

03/08/2021

Tại sao chúng ta lại có một tật xấu, hay cáu gắt với những người thân thương.
Dù biết là bản thân không nên, nhưng cũng không nhịn được lại cáu gắt.
Bởi vì ta biết, dù ta có thế nào đi nữa, thì những người ấy sẽ không bỏ ta.
Nhưng cũng vô tình làm tổn thương họ.

26/07/2021

💔💔💔

Telephone

Website