Octopy
Writer - Artist Octopy
Hồn tôi, xanh biếc một màu trời
Một màu trời sưởi ấm thân tôi
Màu trời cao, trong veo vời vợi
Mái ấm xanh, rộng khắp chân trời.
Xuân về, lầm rầm trong nách lá
Tiếng chim chóc, thủ thỉ với nhau
"Này mùa xuân, lại về rồi đấy"
"Chẳng biết đâu, ta mới về nhà"
Mây trắng trôi, lững lờ với gió
Gió xuân thổi, khẽ khàng với mây
Cỏ hoa xanh vươn người đón gió
Cành hoa, tựa nỗi nhớ mây trời.
Cỏ và cây, là nhà chim chóc
Hoa cùng lá, là nhà bướm sâu
Trời và mây, là nhà cho gió
Xuân về, vạn người cũng theo chân.
Chim nhớ lá, xuân sang, chim về.
Bướm nhớ hoa, bướm rủ sâu đi
Gió nhớ trời, gió về trong nắng
Ta nhớ, liệu ta có thể về?
Hồn tôi nhẹ bẫng một màu trời
Lòng ngổn ngang, bộn bề nỗi nhớ.
Lặng người, tôi nhìn lên mây trắng
Tự hỏi "mây trôi có nhớ nhà?"
cre picture: by me
Tôi ngồi đây
Nhìn ra trời đầy nắng
Thấy cỏ cây
Thấy hoa lá đua nhau
Đua nhau khoe
Màu tươi cùng sắc thắm
Đua nhau khoe
Hương thơm giữa mật vàng
Tôi ngồi đây
Nhìn ra trời đầy nắng
Thấy chim trời
Thấy ong bướm đùa ca
Cánh chim bay
Giữa mây trời biển nắng
Ong bướm đùa
Giữa mật trời gió thu
Tồi ngồi đây
Nhìn ra đời đầy nắng
Thấy nụ cười
Thấy hạnh phúc muôn nơi
Nụ cười thơ
Nụ cười buồn nhẹ nhõm
Hạnh phúc trăm nhà
Hạnh phúc cùng nắng mai
Tôi ngồi đây
Nhìn ra đời hạnh phúc
Thấy vạn vật
Giữa yêu thương, bầu trời
Thấy mình tôi
Giữa màn đêm tăm tối
Buông thân mình
Xuống đất mẹ thê lương
Tôi nằm đây
Nhìn lên trời đầy nắng
Thấy mặt trời
Thấy ánh nắng yêu tôi
Mặt trời thương
Ôm tôi về với nắng
Nắng yêu tôi
Mang tôi lên về trời
Cre picture: Tôi. Cứ mang đi nếu bạn muốn.
just a short story about me:
My friend once asked me that:
- Why haven't you got PTSD
from now on, I'll post long stories on Watpad.
But I'll still post short stories here.
Thanks for following me.
Nó nhớ một người, một người nó không thể chạm đến.
Nó thương một người, một người nó không thể ở bên.
Nó yêu một người, một người chỉ có thể cùng nó lạc vào dĩ vãng.
Liệu có duyên, sẽ tái ngộ?
Không
Nó ước cậu quên nó đi, quên nó đi để sống thật hạnh phúc.
Quên nó đi, để nó hóa thành mảnh ký ức chôn chặt trong lòng cậu. Mãi mãi là quá khứ.
Quên nó đi, để mình nó ôm ấp nỗi đau thương ám ảnh.
Quên nó đi, để nó thanh thản mà ra đi.
Để đừng khóc, đừng buồn, đừng đau lòng về nó.
Để chỉ mình nó phải đau buồn.
Để nó thay cậu gánh vác mọi khổ sở mà cậu không đáng phải chịu ấy.
Để nước mắt đau thương chỉ lăn dài trên gò má nó.
"Nếu lúc ấy, thế giới không quá ác độc với hai đứa nhóc, Chúng sẽ hạnh phúc chứ?"
"Có. Chắc chắn sẽ hạnh phúc."
"Nhưng lúc ấy, thế giới đã quá tàn độc với hai đứa trẻ. Chúng có đau đớn không?"
"Có. Chắc chắn là đau đớn."
Nỗi đau thuần túy, âm ỉ, cháy trong tâm hồn trong veo của hai đứa trẻ. Thiêu rụi trái tim thuần khiết thành những mảnh tro tàn, vương vãi trên nền đá lạnh. Xé nát cánh hoa dại bé nhỏ, ngắt đi cánh tình mỏng manh chớm nở trong lòng hai đứa nhóc.
Just a sad story.
Cre picture: on Pinterest
Repost without permission. DO NOT REPOST.
Lời mới
Chuyện xưa
Không xoay chuyển
Lòng người
Dễ mất
Chẳng đổi thay.
Công chúa
Ôm hoa
Chạy trên ruộng
Bỗng nhiên
Vướng bận
Chuyện dân tình.
Người người
Cho rằng
Cô có lỗi
Nói cô
Lừa đảo
Chỉ biết vòi.
Công chúa
Ngây thơ
Hỏi dân chúng
"Ta sai?
Ta sửa.
Đừng ghét ta."
Cô sửa
Cô làm
Điều họ muốn.
"Công chúa
Ngu si
Tin người thật."
Công chúa
Gạt bỏ
Điều họ nói
Tin dân
Tin quan
Tin người thân.
Nào đâu
Cô chỉ
Là đóa hoa dại.
Dẫm nát
Đè bẹp
Không ai thương.
Dân chúng
"Bạn bè"
"Mặc kệ nó"
Quân Thần
Chư hầu
"Ta không biết."
Vua cha
Hoàng hậu
"Cần quan tâm?"
Ám ảnh
Không buông
Từng đêm khóc
Công chúa
Trong đêm
Gọi tên ai?
"Dối trá"
"Lừa đảo"
"Ta ghét nó"
"Ta khinh"
"Ta miệt"
"Lũ dối lừa"
"Súc sinh"
"Vô sỉ"
"Chết cho xong"
Công chúa
Ngây thơ
Nói mình sai.
Chịu đựng
Mọi điều
Công chúa khóc.
Bỏ đi
Không biết
Không tiễn đưa.
Oán trách?
Tủi hờn"
Người không nỡ.
Rời đi
Vì nghĩ
"Tại mình sai"
Tiếng khóc
Oán hờn
Đêm vẫn vọng
Tuần rồi
Bỗng mất
Chẳng còn vang?
Linh hồn
Đong đưa
Cành trúc gọi
Chết rồi
Hồn nàng
Vướng nơi nào?
Story about my little girl. Love you.
Welcome myself.
I'm home.
cre pic: on Pinterest
Picture without permission. DO NOT REPOST.
"Để vậy cũng xinh rồi" - Chương 3 - Bài tập hè
“Bài tập hè” hay “Bài tập về nhà” có lẽ là những cụm từ rất ám ảnh với chúng tôi thời còn đi học. Nhất là với những đứa chểnh mảng như thằng Quang. Hầu như lần nào thầy giao bài về nhà nó cũng chẳng thèm làm, có làm thì cũng sai be bét. Tôi chẳng bất ngờ đâu nếu nó mang vài quả trứng ngỗng đỏ đỏ xinh xinh về chỗ. Và đương nhiên, chiều hôm đó tôi sẽ được chiêm ngưỡng cảnh thằng Quang ôm tập vở, lầm rầm học bài. Bên cạnh là mẹ nó, lăm lăm cây roi mây dài hơn cả người tôi. Nhát cáy như tôi chỉ dám đứng nép dưới cửa sổ ngóc cổ nhìn nó, chờ tới khi mẹ nó bực bội đi ra ngoài mới dám ló mặt lên cửa sổ, gọi:
- Quang, Quang. Quang lại bị mẹ phạt đánh hả. Có đau lắm không?
- Mày nhìn cái roi mẹ tao cầm là biết đau hay không rồi còn gì. Đau muốn chết…
- Thì ai bảo Quang không học bài để bị điểm kém chi. Thôi học tiếp đi mai còn trả bài cho thầy nữa.
- Mày ở đấy làm gì. Về nhà mà chơi, mày thì giỏi rồi còn gì.
- Có ai chơi với Linh đâu. Linh đứng đây đợi Quang cũng được mà. Quang học xong thì ra chơi với Linh.
Nói xong, nó cũng chỉ ậm ừ vài tiếng rồi lại cúi xuống lầm rầm học bài. Dẫu lúc đầu ton tót bảo chờ Quang, ấy vậy mà mỗi khi thấy mẹ nó lăm lăm cái roi đi vào, tôi lại sợ chạy biến về nhà. Mặc dù hôm trước đã học bài rất chăm chỉ, thậm chí trước khi vào lớp, nó còn vênh mặt lên với tôi bảo chắc chắn sẽ trả được bài. Nhưng cứ đến lúc đứng lên bục trả bài, nó lại ú ú ớ ớ, nói câu trước xọ câu sau. Nó bảo nó sợ, sợ khi thầy cứ nhìn chằm chằm vào nó. Sợ quá, nó quên sạch sẽ những gì mình đã học trước đây, Khi tôi hỏi lại y xì những câu thầy đã hỏi, nó lại trả lời vanh vách, không sai chữ nào. Sau hôm đó, nó lại tiu ngỉu ôm quả trứng ngỗng tròn vo, đỏ chót về nhà.
Trên đường về, mặt nó hoang mang thấy rõ. Chắc nó sợ bị đánh, sợ cái roi dài của mẹ nó vun vút vun vút vụt vào chân, vào tay nó. Suốt quãng đường, nó chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đi về nhà. Không khí ảm đạm bao trùm lấy cả hai đứa. Về đến nhà, nó không dám vào luôn mà chỉ thập thò ở trước cửa. Cứ len lén nhìn mẹ nó rồi lại quay ra nhìn tôi. Chẳng cần bị điểm kém, tôi cũng hiểu cảm giác sợ sệt của nó lúc này. Chứng kiến bao lầu nó ăn lươn, tôi biết mẹ nó khi giận sẽ đánh nó đau như thế nào. Nhìn thôi đã muốn chạy mất dép rồi, nói gì đến thằng phải chịu đủ những đòn roi đấy.
Sau một hồi động viên, khích lệ đến mỏi cả cổ, nó cũng quyết định đi vào nhà với lời nhắn. “Nếu tao không thể quay ra, hãy bảo vệ đống gia tài của tao ở căn nhà nón lá.” Như một binh sĩ chuẩn bị hi sinh, nó hiên ngang đi vào nhà, nắm chặt tờ giấy kiểm tra trên tay. Nhưng chỉ một lúc sau, dáng vẻ hiên ngang và dũng cảm ấy đã biến mất. Thay vào đó là tiếng gầm của mẹ nó:
- QUANG. Mày học hành kiểu gì mà điểm thấp thế này. Nằm úp xuống đây.
Nó la oai oái cầu cứu bất kể ai đi ngang qua. Tiếng la đày sợ hãi vang ra tận ngoài cổng, khiến tôi rợn hết cả da gà. Không chỉ mỗi thằng Quang sợ, tôi cũng sợ, sợ đến run như cây sậy ngoài cổng nhà nó. Cứ mỗi một tiếng vút vang lên, theo sau là một câu mắng của mẹ, môt tiếng hét của nó.
Giữa buổi ban trưa nắng gắt, bóng bé gái nhỏ xíu thoắt ẩn thoắt hiện ngoài ngõ. Kiên nhẫn chờ đợi cậu bạn thân đang hứng chịu những đòn roi mà đứa trẻ nào cũng khiếp sợ.
Chiều hôm ấy, chúng tôi lặng lẽ ngồi ném đá xuống con kênh ngoài ruộng. Thằng Quang mắt đỏ hoe vẫn chẳng nói gì với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. Mấy lần trước, nó chỉ cắn răn chịu đựng rồi coi như chưa có chuyện gì. Nhưng lần này, mẹ nó mạnh tay hơn hẳn mọi khi. Hình như đánh cũng lâu hơn nữa. Tôi không trách bà ấy, bởi cha mẹ nào cũng muốn con cái giỏi hơn, việc bị bố mẹ cho ăn đòn cũng chả phải lạ lẫm gì. Nhưng tôi thấy tội thằng Quang. Chắc người nó đau ghê lắm. Đau đến mức nó vừa la, vừa khóc nấc lên cơ mà. Ngồi cạnh tôi, hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên má nó. Tôi thươngQuang. Vừa thấy thương, vừa thấy tội. Lấy tay áo lau nước mắt trên má nó.
Lúc này, nó bám lấy tay áo tôi òa lên khóc. Nó khóc to, to lắm. To tới nỗi tưởng như ông mặt trời trên cao cũng nghe tiếng nó khóc, giật mình đánh rơi vài bông nắng chói chang xuống đầu chúng tôi. Ngồi khóc rưng rức được một lúc, nó nín bặt rồi ngẩng đầu dậy, nghiến răng nghiến lợi cố ngăn nước mắt tiếp tục chảy. Mặt nó lúc ấy khiến tôi vừa mắc cười vừa thấy thương.
Sáng hôm sau, khi mới tờ mờ sáng, tôi giật mình bật dậy khi nghe thấy tiếng kêu gào quen thuộc của ai kia. Dụi mắt chạy ra cửa, khung cảnh trước mắt tôi thật đáng kinh ngạc biết bao. Mẹ thằng Quang đang sống chết lôi nó vào sân nhà tôi, bà tôi đi bên cạnh, vẫn nở nụ cười hiền từ khích lệ nó. Tôi ngây người nhìn nó bị lôi vào nhà mà á khẩu không nói được gì. Chỉ biết nhìn từ bà rồi nhìn mẹ nó, rồi nhìn nó, rồi lại quay lại nhìn bà đầy khó hiểu. Lúc này, mẹ thằng Quang mới hồ hởi nói:
- Bác nghe bà cháu kể là cháu học giỏi lắm, vừa giỏi vừa ngoan, lúc nào cũng làm đủ bài. Mấy tháng nữa ra trường làng học, bác lo thằng nhà bác không theo được. Bác đưa nó sang đây, nhờ cháu kèm nó giùm bác nhé. Có gì hai đứa giúp nhau học luôn! Bác cảm ơn nhiều nhé.
Bác ấy nói liên tục một hồi, cúi chào cảm ơn bà tôi rồi quay về nhà. Để lại tôi vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sau khi hoàn hồn, rửa mặt mũi sạch sẽ rồi, tôi ôm tập ra giữa phản học với thằng Quang. Bài tập hè thầy Triệu ra rất nhiều, nhưng chủ yếu toàn bài dễ. Ấy thế mà thằng Quang vẫn không làm được. Cả buổi nó cứ ù ù cạc cạc không hiểu đề bài viết gì. Chẳng hiểu nổi nó làm gì trong lúc thầy giảng nữa.
Thế là cả buổi hôm ấy, tôi đóng vai cô giáo Linh, cần mẫn giảng lại từ đầu năm học cho học trò Quang. Ngoài cách đọc, viết và cộng trừ cơ bản, cậu học trò này chẳng nhớ được gì cả. Hỏi sao cuối kì điểm thấp đến vậy. Được đóng vai cô giáo oai lắm, oai hơn hẳn cái lần được thầy Triệu khen trước lớp, oai hơn cả hôm bà tôi đi khoe điểm thi của tôi cho tất cả xóm nghe. Giá như ở đây có thêm cái bảng đen to thật to cùng vài viên phấn, chắc chắn tôi sẽ trở thành cô giáo thứ thiệt cho xem. Tôi cứ chăm chỉ giảng bài, còn nó chăm chỉ nghe tôi giảng bài. Tôi cẩn thận kiểm tra, chỉ đi chỉ lại cho nó những điều thầy Triệu từng nói. Lớp học một trò một cô cứ tiếp diễn trong nhiều giờ. Vài chú kiến đen ham học cũng chạy lên bệ cửa sổ nghe giảng. Cây xoài lười nhác ngoài sân cũng phải tò mò mà ghé vào, chăm chú dự giờ.
Kiên trì giảng giải cho thằng Quang, cuối cùng chúng tôi cũng làm xong một phần bài tập. Đang thầm thở phào vì nhẹ nhõm, bỗng, không gian xung quanh tôi tĩnh lặng đến kì lạ. Hình như chim chóc ngừng hát để ngắm nhìn thế gian, hoặc gió đã ngừng kêu, để lại tĩnh lặng bao chùm khắp khoảng không trống vắng. Tôi không nghe thấy tiếng rên rỉ đầy khổ sở của ai kia nữa. Quay qua mới biết, cậu “học trò” chểnh mảng đã mệt mỏi mà dựa đầu vào tường đánh một giấc ngon lành. Có lẽ do sáng nay bị mẹ kéo đi sớm quá, nên giờ mới ngủ gật như vậy đây. Một lúc sau, tôi không tự chủ mà cũng ngủ thiếp đi mất.
Buổi đầu tiên học nhóm, cậu ngủ gật bên cạnh tôi. Chúng ta dựa vào nhau mà ngủ trong sự bình yên của buổi trưa hè. Dẫu bên ngoài nắng vẫn chạy nhảy, mấy chú gà mang bộ lông vàng mềm mại vẫn mải mê tìm thóc, cậu và tôi vẫn chìm vào giấc ngủ êm, không cần lo toan sợ hãi điều gì. Cảm giác thoải mái không chút mệt mỏi khi ấy thật kì diệu. Nó kì diệu như cách mặt trời mang hơi ấm đến thế gian, kì diệu đến mức tôi vẫn mãi ngóng chờ một ngày hè như thế.
Cre picture:https://flic.kr/p/xUMz9i
"Để bình thường cũng xinh rồi" - Chương 2 - Đồ chơi.
Sáng hôm sau, vừa chạy ra khỏi sân, tôi bất ngờ gặp Quang trước cổng nhà. Nó chỉ nhét mỗi một cây viết vào túi quần, tay kẹp một cuốn tập và một cuốn sách giáo khoa. Thấy tôi, nó bĩu môi, khó chịu hỏi:
- Sao mày ra muộn thế. Làm tao đợi nãy giờ.
- Bình thường Linh toàn ra giờ này mà. Do Quang đến sớm đấy chứ.
Giống hôm qua, nó lại chẳng nói chẳng rằng đi thật nhanh ra khỏi ngõ, làm tôi phải vừa chạy vừa gọi với theo mới bắt kịp. Vẫn là khung giờ ấy, vẫn là con đường ấy. Vẫn cảnh vật bình dị, thân quen ấy nhưng giờ đây lại lấp ló thứ gì đó vui tươi đến lạ. Hình như hôm nay nắng ấm áp hơn, hay tiếng hát của chim nghe vui tai hơn mọi ngày. Cũng có thể gió hát hay hơn mọi khi. Tôi tung tăng chạy theo bước chân thoăn thoắt của Quang, líu lo đủ điều với cậu. Từ những việc linh tinh trên đường, hay việc bà tôi vui mừng thế nào khi biết tôi có bạn mới. Trên con đường đê bình dị, hai đứa trẻ một nam một nữ vui vẻ cười đùa, sánh bước với nhau. Vạn vật lặng im nhìn hai đứa, như cha mẹ đang âm thầm dõi bước theo những đứa con.
Chiều hôm đó, thay vì nó chờ tôi như ban sáng, thì tôi lại là người chờ nó ở cổng nhà thầy. Thầy giữ nó ở lại nói chuyện. Hình như là bị mắng vì tội mang thiếu sách vở. Chuyện này chẳng khó đoán tí nào, học ở nhà thầy cả buổi sáng mà nó mang mỗi một cuốn tập với một quyển sách thì thiếu đồ là đúng. Chưa kể còn ngủ gật trong tiết bị thầy bắt được, không ngủ thì lơ ma lơ mơ. Bị mắng là phải rồi.
Chờ một lúc lâu sau đó, nó mới thản nhiên đi ra, vẫn ung dung như thể chưa có cuộc “nói chuyện” nào giữa thầy Triệu và nó. Nó chỉ nói một câu cụt lủn: “Về thôi.” Rồi kéo tay tôi đi thẳng. Trên đường về, nó hỏi:
- Thế giờ mày về nhà luôn à?
- Ừ. Chứ không về nhà thì đi đâu.
- Tao dẫn mày đến chỗ này. Đi.
Tính tò mò nổi lên, tôi không gặng hỏi gì nhiều mà đi theo nó luôn. Chúng tôi đi qua hàng tá những ngõ ngách ngoằn nghoèo. Chạy từ đường lớn qua tận đường nhỏ. Có mấy chỗ, thằng Quang còn kéo tôi trèo qua hàng rào cho nhanh. Tôi càng đi càng muốn biết chỗ nó định dẫn tôi đến là chỗ nào. Khi mặt trời đã chiếu tới đỉnh đầu, sau khi đi được một lúc lâu. Nó chỉ cho tôi một căn nhà gỗ bé xíu dưới một gốc cây, xung quanh treo đầy nón lá còn đang đan dở. Căn nhà đấy rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một đứa trẻ chui vào. Bên trong nhét đầy nào là túi bi, nắp keng, những tờ giấy kính đủ loại, cả một lọ giấy pháo bé tẹo nữa. Tôi thích thú nghắm nghía hết góc này đến góc khác của căn nhà, cười cười nói:
- Căn nhà này Quang xây hả? Có nhiều giấy kính với bi thật đấy. Mà Quang giữ nhiều đồ thế làm gì?
- Toàn đồ chơi của tao đấy. Tao thấy mày toàn ở nhà nên chỉ cho mày mấy cái này chơi.
- Mấy cái này mà chơi được á? Chơi như nào cơ?
Nó chui vào căn nhà, lấy từng thứ đồ ra rồi bắt đầu chỉ tôi cách chơi. Nó kiên nhẫn, tỉ mỉ chỉ cho tôi từng thứ một, cách phân biệt và cả cách mà nó thường chơi với chúng. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết cách chơi bắn bi, lần đầu tôi nghe tiếng kêu leng keng vui tai của nắp keng. Nó cho tôi thấy thế giới màu sắc kì diệu qua tờ giấy kính. Nhìn qua tờ giấy đỏ, toàn bộ cây cỏ, đất đá đều trở thành màu đỏ. Nhìn qua tờ giấy kính màu vàng thì mọi thứ lại biến thành màu vàng. Tôi mải mê khám phá, nghịch ngợm với mấy món đồ chơi là lạ mà tôi chưa từng thấy trong đời. Những trò chơi vui nhộn, mới mẻ khiến tôi say mê đến quên hết mọi thứ xung quanh. Thằng Quang cũng chẳng khác gì. Được dạy cho tôi khiến nó khoái ra mặt. Tiếng cười giòn tan của hai đứa vang vọng trong một góc rừng.
Thằng Quang có rất nhiều đồ chơi. Theo lời nó kể thì đây là gia tài đáng mơ ước của hằng sa số những đứa trẻ khác ở trong xóm. Nó giữ từng món đồ vô cùng cẩn thận, để từng món không bị hỏng và dùng được lâu. Bộ sưu tập đáng kinh ngạc của nó cũng được giấu kín kẽ để không bị cướp mất. Hoặc ít nhất theo lời nó phàn nàn về việc hay bị cướp bi hay nắp keng thì là vậy. Say mê với từng ấy món đồ, chúng tôi chơi đến quên cả thời gian. Đến khi trời bắt đầu sẩm tối mới sực nhớ ra mình chưa xin phép người lớn đi chơi. Cả hai ba chân bốn cẳng quay về nhà.
Và đương nhiên không ngoài dự đoán của chúng tôi. Hai đứa bị bà tôi mắng té tát đến tận khi trời tối mịt mới được về. Suốt thời gian bị bà tôi mắng, chúng tôi vẫn không nhịn được mà lặng lẽ cười tủm tỉm với nhau. Những lần bị mắng trước đây, tôi không khóc thì cũng sụt sùi. Ấy vậy mà lần này tôi lại cười. Nụ cười thầm vì những trò chơi tôi chưa từng biết đến. Niềm vui ấy đã át sạch những lời mắng của bà. Thay vì nhớ những lời căn dặn, nhắc nhở của bà, chúng tôi nhớ tiếng cười khúc khích mà người lớn hay bảo: “ư đúc tiếng chuột vậy.”
Trước khi về, nó cố tình nán lại một chút, thì thầm với tôi:
- Mai lại đi chơi tiếp nhé.
- Ừ, nhưng mai phải xin phép bà trước đấy.
Cre picture (từ trái sang phải)
Pic 1: on Twitter
Pic 2: https://wabisabimind-tumblr-com.cdn.ampproject.org/c/s/wabisabimind.tumblr.com/post/188356236976/by-4pm/amp
Link chương 1: https://www.facebook.com/106968925261936/posts/117148270910668/
"Để bình thường cũng xinh rồi"
Cậu là người bạn thân đầu tiên của tôi.
Hồi nhỏ, tôi sống cùng bà ở làng Chuông. Ba mẹ tôi thường đi làm xa, tôi quanh năm chỉ biết có bà. Làng tôi có cánh đồng dài bát ngát trải dài. Có đường đê đất quen thuộc in hằn dấu chân của tuổi thơ. Chuông thân thuộc với tôi tới mức tôi vẫn nhớ như in từng con đường, từng gốc đa ngày bé thường lui đến. Nhớ hình bóng người thân tươi cười chào đón tôi. Sinh ra ở nơi đây, lớn lên tại chốn này. Người đến kẻ đi nhiều khôn tả. Chỉ biết rằng, tôi rất yêu Chuông. Yêu ngôi làng thân thương với nghề đan nón. Cả tuổi thơ, cả cuộc đời tôi đều gắn với làng quê mộc mạc, đơn sơ này, và cả cậu cũng thế.
Ngày bé, tôi học lớp Một ở nhà thầy Triệu xóm bên. Do nhà tôi xa trường, trẻ em trong xóm tôi hầu như đề được cha mẹ tin dạy đưa đến nhà thầy học. Mà bà tôi lại thân với thầy Triệu nên từ ngày trước khi đi học, tôi đã hay chạy sang nhà thầy, kiễng chân ngó vào lớp dạy học của thầy nghe giảng ké. Hay lẽo đẽo theo bà sang nghe hai người trò truyện. Cả nếm thử thứ nước chè đắng nghét kia nữa, chẳng hiểu sao người già lại thích nhâm nhi nó đến thế. Nhà thầy trồng một cây bàng rất to ngay giữa sân. Thầy kể rằng cây bàng này được trồng ra từ rất lâu, lâu lắm rồi. Từ khi bà tôi còn chưa sinh ra cây bàng đã đứng đó. Cây đã chứng kiến bao đứa trẻ lớn lên, quan sát bao người dứt áo ra đi rồi chưa từng quay lại. Bàng đã trải qua biết bao nhiêu mùa thay lá, biết bao ngày tựu trường. Mười lần, hay hai mươi lần nhỉ. Tôi cũng chả biết. Tôi chỉ nhớ, vào một mùa cây thay áo, tôi đã gặp cậu tại đây, tại gốc bàng này.
Mặt trời tỉ mỉ rót từng giọt nắng vào không trung. Nắng vui vẻ đong đưa trên từng miếng ngói đỏ tươi, khúc khích cười trong từng tán cây đã ngả màu vàng úa. Từng cơn gió heo may dịu dàng lùa tới, tấu lên khúc nhạc quen thuộc của lá thu. Mùa cây thay lá lại về rồi. Tôi hí hửng tung tăng chạy trên con đường đất quen thuộc, hai bím tóc đuôi sam mới được bà tết cho hồi sáng nảy lên nảy xuống đầy hào hứng. Tôi định bụng đến sẽ khoe thầy Triệu kiểu tóc mới, thầm nghĩ thầy sẽ xoa đầu và khen tôi như mọi lần. Chỉ nghĩ đến đấy thôi, tôi đã vui vẻ vô cùng mà chạy thật nhanh đến nhà thầy. Chạy đến ngõ ở cổng nhà thầy, tôi gặp thằng Trinh, thằng con trai cao to sống bên cạnh nhà tôi. Lúc nào nó cũng tìm cách trêu chọc, chòng ghẹo tôi. Chưa kể, nó còn hay phá khiến tôi tức điên lên nữa chứ. Thằng Trinh chặn tôi ở ngay đầu ngõ. Nó giơ hai tay ra không cho tôi chạy. Tôi vốn đã thấp, đứng cạnh thằng cao to như nó trông còn nhỏ hơn mấy lần. Nó hếch mặt hỏi:
- Mày định đi đâu.
Tôi im lặng không nói gì với nó. Nó đi lại, săm soi hai bím tóc của tôi rồi cười phá lên:
- Hôm nay còn bày đặt làm điệu cơ đấy. Trông giống cái cành cây tao hay đu phết.
Vừa cười ha hả, nó vừa cầm lấy bím tóc của tôi kéo xuống. Tôi la oai oái vì đau, hét thật to bảo nó dừng lại nhưng nó vẫn không chịu dừng. Vẫn tiếp tục giật tóc tôi. Dây cột tóc của tôi tụt ra, tôi nhân lúc này chạy thẳng về phía nhà thầy Triệu, bỏ lại thằng Trinh hơi ngỡ ngàng ở phía sau. Trên đường vào nhà Thầy, tôi vừa đi vừa sụt sùi khóc vì ấm ức. Đi đến gần cây bàng, tôi nghe thấy tiếng ai đó nói vọng lên từ bên trên.
- Này, sao mày lại khóc? Trông như em bé vậy.
Ngẩng mặt lên nhìn, tôi thấy Quang, cậu học sinh học cùng lớp với tôi, người đang ngồi vắt vẻo trên cành bàng nhìn xuống. Sụt sịt kể lại chuyện vừa xảy ra cho Quang nghe, tôi càng thấy giận thằng Trinh gấp bội lần. Nghe xong, chẳng nói chẳng rằng, nó nhanh chóng tụt xuống dưới và chạy biến đi. Khi ấy tôi đã nghĩ cậu ta thật kì lạ, còn có phần hơi đáng ghét nữa. Hỏi chuyện người ta xong lại ngay lập tức biến đi đâu mất. Đợi đến tận lúc vào học mới thấy nó hớt hải chạy vào. Suốt buổi học hôm đó, tôi chẳng thèm quay xuống nhìn nó lấy một lần.
Cuối giờ, nó níu tôi lại ở gốc cây sáng naynay, chìa tay đưa cho tôi chiếc thun cột tóc bị thằng Trinh giật mất.
- Của mày đúng không?
Ngậm ngùi gật đầu, để ý thấy vết bầm trên mặt nó, tôi rụt rè hỏi:
- Sao Quang lại giúp mình?
- Không có gì, đừng bận tâm.
- Quang đánh nhau với Trinh hả. Mặt bầm rồi kìa…
- Chỉ có nó đánh tao thôi.
Trong khi tôi vẫn còn ngơ ngớ ngác ngác giương mắt ếch ra nhìn,
Quang kéo tuột dây cột tóc bên kia xuống, nói tiếp:
- . Mày không cần tết tóc như vậy đâu. Để bình thường cũng xinh rồi.
Giọng nó bé dần bé dần đến khi chỉ còn tiếng lí nhí bé tẹo ở cuối
câu, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy. Gật đầu cái rụp, tôi quên sạch mọi ấm ức ban sáng để cười toe toét nhìn Quang. Nó thấy tôi cười cũng mỉm cười theo rồi kéo tay tôi đi, miệng lẩm bẩm:
- Để tao đưa mày về nhà. Mất công lại gặp thằng Trinh trên đường, nó lại giật đồ nữa.
- Hay từ mai Linh đến trường cùng Quang nhé?
- Ý hay đấy. Từ mai tao đi cùng mày. Để tao bảo vệ mày.
Nó quay lại đằng sau cười tươi roi rói, để lộ hai chiếc răng khuyển sáng loáng. Khi ấy, tôi thấy nụ cười ấy ấm áp như bình minh, dịu dàng như ánh chiều tà. Tôi vẫn nhớ mãi nụ cười ấy, nhớ mãi từng câu từng chữ cậu nói với tôi. Ngày hôm ấy dưới gốc bàng, tôi đã gặp cậu. Người bạn thân đầu tiên của tôi.
Cre picture: on Twitter
"Tsubaki - nữ hoàng của các loài hoa"
Ta vốn không tin vào các loại tôn giáo. Từ đạo Phật, Đạo Hindu hay bất cứ tín ngưỡng nào khác. “Thần linh, Chúa, Phật” quá đỗi mơ hồ dối với ta. Ta chưa bao giờ có thể tin vào sự tồn tại của nó. Thậm chí, ta còn cảm thấy những kẻ tin vào thần linh thật thật ngu muội và điên rồ. Thế nhưng…ta lại phải lòng em…một cô gái xinh đẹp tin theo Thiên Chúa Giáo. Dẫu em tin vào chúa, em chưa một lần bắt ta phải đi theo con đường của em. Bởi em biết rằng ta là một kẻ vô thần. Rằng ta mãi mãi không bao giờ muốn tin vào những điều như thế.
Em yêu những hoa, đặc biệt là hoa trà. Em yêu chúng bởi chúng vô cùng xinh đẹp. Em yêu mùi thơm đặc biệt của chúng. Chỉ cần có một bó hoa trà trong phòng, em có thể ngồi ngắm nhìn nó cả ngày. Trong mắt ta thì chúng chỉ là những loài thực vật nở rồi lại héo. Ta chẳng có chút hứng thú và phần nào chán ghét thứ được gọi là “hoa” kia. Nhưng vì em thích nó, ta chưa từng quên đem theo loài hoa yêu thích cho công chúa nhỏ của lòng ta. Hạnh phúc của ta đơn giản là được nhìn thấy gương mặt đầy thích thú của em khi chìm đắm vào hương thơm hoa sắc. Lúc ấy, trông em giống một đứa trẻ sung sướng vì được nhận quà quà hơn một tiểu thư kiêu sa quyền quý.
Cố gắng chạy đến điểm hẹn thật nhanh, trên tay vẫn là bó hoa như mọi lần. Ta đã để em đợi ư? Chỗ mua hoa thường nhật hôm nay bỗng đóng cửa, ta sơ ý không để ý thông báo nên phải tìm mua ở chỗ khác. Bé con đáng yêu của ta đang vô tư chơi đùa trong không khí giá lạnh của mùa đông. Mái tóc đen dài mượt mà buông xõa sau lưng. Váy len trắng tinh dài quá đầu gối, áo len cổ lọ màu kem ôm lấy cơ thể nhỏ con của em. Bên hông em đeo chiếc túi xách đen đơn giản. Gò má hơi ửng hồng vì cái lạnh đến buốt da. Đôi con ngươi to tròn nổi bật trên làn da trắng ngần. Hà hơi lên khung kính của cửa hàng gần đó, em hí hoáy viết gì đó lên trên. Khi hơi nước tan đi, em lại tiếp tục làm lại trò này rồi bật cười khúc khích. Ta lớn tiếng gọi:
- Tsubaki!
Nghe thấy tên mình, em giật mình quay về phía tôi. Em tươi cười vẫy tay về phía tôi. Hớn hở định chạy đến chỗ em, tiếng động cơ xe gắn máy đang rồ rồ lao tới vang lên bên trên con phố. Chiếc mô tô kia như một con quái vật điên loạn lao về phía em. Trong một thoáng, ta không thể ép mình tin vào những gì ta đang thấy. Con quái vật ấy đâm vào người em. Tiếng nổ ầm trời khiến ai cũng hoảng hốt. Tiếng hét , tiếng gọi và vô vàn âm thanh hỗn tạp khác hòa lại với nhau. Khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Mất đà, em ngã về ra sau, lưng bị mảnh kính vỡ xiên vào, đầu đập mạnh xuống đất. Chiếc xe gắn máy trượt xa lên vỉa hè, va vào máy bán nước khiến nó đổ ập xuống người em. Cơ thể ta cứng đờ đi. Ta cứ đứng đấy, trân trân nhìn mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng. Đầu óc ta trống rỗng, đờ đẫn bao giờ hết. Tiếng hét thất thanh của em khiến ta như choàng tỉnh khỏi cơn mê. Vứt thẳng bó hoa xuống đất, ta chạy đến, dùng hết sức bình sinh lật cục sắt kia sang một bên. Ta ôm lấy cơ thể đẫm máu của em. Máu tươi không ngừng tuôn ra xối xả từ vết thương. Mùi tanh hôi hòa với khói và mùi khét của lửa bao trùm lấy cả con phố. Khung cảnh máu me đến kinh hoàng ấy vẫn đọng mãi trong tâm trí của ta.
- Tsubaki, tỉnh lại đi. Làm ơn tỉnh dậy. Làm ơn mở mắt ra nhìn ta đi. Ta cầu xin em đấy. Ai đó gọi cấp cứu đi. Gọi cấp cứu đi.
Dẫu ta có nức nở như một đứa trẻ để gọi tên em, em vẫn không tỉnh lại. Em không hề mở đôi mắt xinh đẹp đấy để nhìn ta, nhìn người đang ôm em vào lòng với trái tim như bị nát vụn, hóa thành từng hạt bụi mỏng manh hòa vào nền tuyết trắng.…. Tiếng còi xe cấp cứu văng vẳng tâm trí ta… Nó cứ vang mãi…Vang mãi…Vang mãi…
Ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của em. Trước nay, mỗi lần ta cầm tay em, em đều tặng cho ta nụ cười dịu dàng, ấm áp. Công chúa nhỏ này, ta đã ngồi bên em cả mấy ngày rồi. Quà của ta đâu nhỉ? Nụ cười tỏa nắng của em đâu rồi…sao ta lại không thấy nó? Ngắm nhìn khuôn mặt chỉ còn da bọc lấy xương của em, tim ta thắt lại. Bác sĩ nói rằng em bị mất máu quá nhiều, bị chấn thương nặng ở đầu và trở thành người thực vật. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào hai cánh mũi ta. Giá như thời gian có thể quay ngược, để ta đến chỗ em sớm hơn. Giá như thời gian có thể quay ngược, để ta có thể ôm em lần nữa. Làm ơn nói với ta…đây không phải sự thực đi? Ai đó làm ơn nói với ta…rằng tất cả những điều đó chỉ là mơ thôi đi…
Đau đớn tột cùng, ta tìm đến men rượu để giải khuây. Gục đầu nơi góc đường, ta ước gì bản thân biến mất. Một kẻ thậm chí còn chẳng cứu nổi người mình yêu, một kẻ thậm chí còn chẳng giúp người mình yêu được sống trong vui vẻ mà cũng đáng tồn tại sao? Tuyệt vọng co ro vào một góc, hai bóng đen đến bắt chuyện với ta. Họ nói:
- Ta biết cách để ngươi có thể gặp lại cô gái khiến ngươi suy sụp đến mức này. Ta có thể giúp ngươi làm việc đó. Chỉ có duy nhất một yêu cầu. Duy nhất một phương pháp. Liệu ngươi có chấp nhận nó không?
Được gặp lại em……còn gì tuyệt vời việc được gặp lại em không? Ta không quan tâm đó là cách gì, cũng chẳng cần hay điều kiện có khó khăn đến đâu. Chỉ cần được nói chuyện, không, được gặp em thôi cũng đủ mãn nguyện rồi. Vội vàng đồng ý, họ tiếp tục nói:
- Cô gái ấy là một con người lương thiện. Linh hồn của cô thuần khiết, trong trắng đến mức đã được Chúa chấp nhận. Người đã mang cô ấy đến bên mình. Bởi người biết cô một lòng trung thành với Chúa, không chút nghi ngờ hiểm độc. Liệu ngươi có thể trở nên giống cô ấy không? Liệu ngươi có thể trở thành một con chiên ngoan đạo không? Chỉ cần ngươi làm được, linh hồn cô ta sẽ không rời đi mà ở lại với ngươi.
- Tôi làm được. – Ta trả lời ngay tắp lự. Nếu em có thể làm được việc này, thì chắc chắn ta cũng làm được. Hãy đợi ta nhé…..chắc chắn ta sẽ gặp được em thôi.
________________________________________________
Một năm, hai năm hay là đã năm năm rồi? Ta không nhớ mà cũng chẳng buồn quan tâm. Từ cái ngày ta chấp nhận theo thứ chúng tự gọi là “Thiên Chúa Giáo”, ta bắt đầu học và làm theo tất cả những thói quen của họ. Cầu nguyện, đến nhà thờ, tin và vâng theo những lời dạy bảo của Chúa. Cống nạp từng đồng lương mình dốc sức làm ra cho hai bóng đen kia. Ta đã luôn cố gắng để được Người chấp nhận. Ta mong chờ giây phút linh hồn ta được quay về với Chúa. Từ lúc nào….ta đã không còn cảm giác muốn kéo dài sự sống trên thế gian. Nếu Người muốn rút ngắn tuổi thọ của ta….. ta sẽ rất vui lòng làm theo nguyện ý của Người. Dần dần, ta biết cách im lặng để ưu tiên lắng nghe lời dạy của Chúa. Thời gian im lặng là lúc ta có thể khai hóa sự tĩnh lặng nội tâm và chờ gợi ý của Chúa Thánh Thần. Duy chỉ có một điều không bao giờ thay đổi. Hằng ngày, ta đều mang một bó hoa trà đến bệnh viện để đặt vào phòng của em. Căn phòng nhỏ lúc nào cũng ngập những đóa hoa trà trắng nõn.
Một ngày kia, như thường lệ, ta cầm trên tay bó hoa trà đến tìm em thì hay tin em đã không còn. “Cô ấy đã cố gắng trụ đến tận giờ phút này. Thật đáng kinh ngạc mà.” Đó là tất cả những gì bác sĩ nói. Sửng sốt, ta lồng lộn như con thú hoang đi tra vấn những kẻ mặc áo đen kia. Khi bị chất vấn, tất cả những môn đồ đang có mặt ở đó và kể cả hai kẻ lừa dối kia đều trở nên tức giân. Họ kết tội ta về việc nói dối, họ nói ta đã lừa đảo trắng trợn về việc một lòng tin và nghe theo Chúa. Họ bắt nhốt ta để đem đi hành hình. Nhưng vốn dĩ ta đâu có muốn tin vào Người. Ta chỉ muốn gặp lại Tsubaki mà thôi. Bị nhốt trong ngục tối, đói khát, bẩn thỉu, ta vẫn cầu nguyện hết ngày này qua đêm nọ. Vẫn lẩm nhẩm những câu Kinh Thánh với hi vọng le lói sẽ được thả ra. Nhưng điều gì đến cũng sẽ đên. Vài môn đồ xông vào kéo ta đi. Họ đưa ta đến nơi hành quyết. Đã đến lúc rời bỏ thế giới này.
Ta bị lôi lên một ngọn đồi xanh rộng lớn. Khắp nơi chỉ toàn là cỏ cây. Trên đường tới đỉnh đồi, từng khóm hoa trà dịu dàng, trắng tinh đua nhau khoe sắc. Những cánh hoa trắng ngần mềm mại khẽ đu đưa trong gió chiều. Loài hoa mà em thích nhất đây mà…”Tsubaki” thật xinh đẹp làm sao. Ngoại trừ những môn đồ đã đưa ta lên, nơi đây vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người. Chúng lột quần áo ta ra, đánh đập ta bằng những đòn roi đau đớn. Chúng nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của ta, khiến ta cảm giác như đang bị làm nhục. Chúng mạnh bạo lôi đầu ta lên, trói ta vào cây cột gần đó. Chúng tiếp tục hành hình ta theo những hình thức dã man, bạo tàn Cơn đau đớn đến thấu xương cứ dần lan từ nơi này đến nơi khác. Máu rỉ ra từ vết thương. Từng miếng gân, từng thớ thịt trên cơ thể ta như đang dần nứt ra. Chúng cứ đánh, cứ hành hình ta. Đến tận khi xương sườn gãy, nội tạng đã bị chọc thủng, xương tay và chân đều đã gãy chúng cũng chẳng ngừng. Đánh đập hả hê, chúng treo ta lên cây thánh giá.Ta sắp phải chịu đựng hình phạt giống như Chúa Thánh Thần từng phải trải qua. Đây là một vinh hạnh hay một cực hình nhỉ? Ta không biết, ta cũng chẳng muốn biết. Ta sẽ không được gặp em nữa ư…? Họ dùng những cây đinh to và sắc nhọn đóng vào bàn tay ta. Cảm giác đau đớn tột cùng ấy lan ra khắp cơ thể. Từng nhát búa nhịp nhàng gõ xuống, máu lại ồ ạt chảy ra từ nơi đinh cắm vào. Chúng đóng đinh cả hai bàn chân ta xuống cây thánh giá. Ta chưa từng cảm nhận nỗi đau về thể xác nào lớn đến mức này. Đau…thực sự đau lắm… Nhiều ngày sau, cây đinh tiếp tục hành hạ ta, nó khiến ta cảm thấy mình muốn chết nhưng chẳng thể ra đi được. Chúng không cho ta đồ ăn hay thức uống, dạ dày ta than khóc vì đói. Cổ họng ta khô khốc và yếu ớt. Nội tạng vẫn xuất huyết không ngừng. Cơ thể ta cứ yếu dần…cho đến khi… tầm nhìn tối sầm lại. Ta chết rồi…
Ta đứng trong một không gian vô định. Nơi này tràn ngập ánh sáng dịu dàng ấm áp. Thứ ánh sáng huyền ảo bao trùm cả nơi này. Nơi đây thật giống một giấc mơ. Chân ta liên tục bước về phía trước, có thứ gì đó thôi thúc ta tiến về phía đó. Khoảng không này được bao phủ bởi ánh sáng màu hồng nhạt, xen vào vài sợi chỉ vàng ong như màu nắng. Đột nhiên, hình bóng thân thuộc của em hiện lên trước mắt ta. Hình ảnh người con gái kiều diễm trong bộ đồ ngày nào. Bao năm qua cũng chỉ như một cái chớp mắt. Ta chưa từng một lần quên hình ảnh của em. Ta hét thật to:
- Tsubaki!!
Nghe thấy tiêng ta, em kinh ngạc quay đầu lại. Ôm chặt lấy linh hồn của em, nước mắt ta tuôn rơi như suối. Sau bao lâu, cuối cùng ta cũng đã được gặp em rồi. Cuối cùng ta cũng đã được ôm em, được hôn lên trán em. Dòng nước mắt mằn mặn, ấm nóng chảy dài trên khuôn mặt ta. Ta òa lên khóc nức nở. Ta khóc vì hạnh phúc được gặp em. Khóc vì hiểu ra thực sự em đã không còn trên cõi đời này. Giọt nước mắt đau buồn mà nhẹ nhõm ấy vẫn chẳng ngừng rơi. Cuối cùng hai ta cũng được ở bên nhau. Ôm chặt lấy em, giờ đây hai ta đều là những linh hồn.
Em vẫn vậy, vẫn hệt như trong trí nhớ của ta. Mái tóc đen tuyền mượt mà. Bộ váy trắng dài ấm áp. Khuôn mặt thanh thoát đẹp hơn bất cứ thứ gì. Em là thiên sứ được Chúa ban tặng cho ta. Bao nhiêu thứ trước nay ta chưa làm được cho em, bao nhiêu tiếc nuối trong suốt quãng thời gian cố gắng đợi em trở về, bao nhiêu lời tâm tình ta chưa từng nói với em, ta sẽ bù lại tất cả. Mặc kệ còn sống hay đã chết, ta sẽ mãi ở bên em. Dẫu có là kiếp này hay kiếp khác, ta vẫn chỉ một lòng yêu em. Hoa Trà là nữ hoàng của những loài hoa. Còn em – Tsubaki, em vĩnh viễn là nữ hoàng của ta. Ta quỳ sụp xuống, tay vẫn ôm chặt lấy em, thổn thức:
- Kiếp sau, xin em hãy suất hiện trong cuộc đời ta một lần nữa. Dù có đầu thai bao nhiêu kiếp người. Ta vẫn sẽ yêu em.
Cre picture: on Pinterest
Edit picture by: on Pinterest
Quay về nhịp sống và viết truyện như bình thường từ đêm nay nhé mọi người. Mong vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ từ mọi người nha.