Forlorn folks in town
trang viết cá nhân của bảo.
NÓI VỚI TÂM HỒN TÔI
phỏng dịch bản soneto “to my soul”
của Juan Ramón Jiménez (Nobel 1956)
Ngươi luôn sẵn sàng cho cành nhánh đơm bông
cho đóa hồng bừng trổ ra kiêu hãnh
luôn cảnh giác gióng tai nghe trước ngõ -
vỏ thân mình, nao nức ngóng tin sang.
chốn hư vô không một con sóng nổi
vẫn âm thầm chuyên chở một nguồn thiêng
xuyên bóng tối rủ lòng Ngươi thăm thẳm
giữa đêm trường thức thở một vì sao.
Ngươi đã dựng trên nỗi đời dâu bể
một vô hình tội lỗi chẳng ai hay
nay tái sinh trên đỉnh đời chói lọi
một dáng hình độc nhất riêng mang.
ôi đóa hồng của tuyệt cùng hương sắc
ôi tai này thưởng tuyệt tưởng hoan ca
và sáng chói trong cõi đời lâm lụy
những vì sao thao thiết giữa tim Mình.
bảo.
“you keep the branch always in readiness
for the appropriate rose, you are always
alert, with your warm ear at the gateway
of your body, awaiting the unhoped for arrow.
no wave emerges out of nothingness
but it carries with it a better light
from your spreading shadow. at night you are wakeful
within your star, unveiled to living.
on all things you set an invisible sin,
then, glorious revisitation of the summits,
you will wholly revive all that bears your seal.
your rose will be the ideal pattern of roses,
your ear, pattern of harmony, and your thoughts
of radiance, your wakefulness of the stars.”
“tôi muốn lý giải cái đẹp như một thứ tựa hồ như âm nhạc, tựa hồ như nước, tựa hồ như tình yêu. nó đã hiện diện quanh đây kể từ trước khi con người chúng ta xuất hiện, và vẫn sẽ luôn hiện diện cho đến mãi sau này. trong suốt cuộc hội ngộ ngắn ngủi và rối bời của chúng ta với hành tinh này, cái đẹp đã tự nó phân thân thành vô lượng những mảnh nhỏ hơn, để ta được tìm kiếm, để ta được gom nhặt.
tôi có thể lý giải cái đẹp như những điều khiến bạn phải dừng bước, nhưng cũng là những điều khiến bạn phải dấn thân. tôi có thể dông dài đủ để khẳng định rằng cái đẹp là một nguồn cơn ẩn hiện. nguồn cơn ấy khởi phát nên ý nghĩa của mọi điều, dù chỉ là trong một khoảnh khắc. tôi có thể lý giải nó như là những trợ lực nâng lấy sức nặng cơ thể chúng ta, là lý do cho việc cá bơi dưới nước, cho cả việc tại sao ta chọn thức dậy mỗi sáng bên cạnh một người trong suốt sáu mươi năm…
tôi muốn lý giải cái đẹp như những lối hành lang trước lúc đầy ắp người, như một buổi hừng đông chỉ mới có loài chim thức giấc. nó là những đường biên rất mảnh mà ta vạch ra giữa bản thân và mọi sự: quá trình kiến tạo nên ý nghĩa, những nhận thức muộn màng, sự tương xứng, niềm trông mong, những nghĩa cử tử tế, và cả niềm hy vọng. cái đẹp luôn luôn hiện diện và xuất hiện kịp thời.
tôi muốn lý giải cái đẹp như những điều bé mọn gắn liền với chúng ta, giống như những tiếng kêu khe khẽ thúc giục ta phải hành động, phải công tâm. nó là việc gieo xuống những hạt mầm và vun trồng nên tương lai.
tôi muốn lý giải cái đẹp nhưng cũng tự ý thức được rằng nỗ lực này tựa hồ như việc cố gắng cắt nghĩa tình yêu: chẳng là gì cả, nhưng cũng là tất cả…”
---
EVERYTHING, BEAUTIFUL
Ella Frances Sanders | Bảo (dịch)
Merry Go Round phát hành
Tìm sách tại: https://shope.ee/9pEmLxDB4w
(Dù hơi trễ nhưng vẫn) chúc bạn một năm mới được như tựa cuốn sách này nhé 🧡
(có những phút ngã lòng,
tôi vịn câu thơ mà đứng dậy
- phùng quán)
ta đứng lặng
trông về năm tháng ấy
thấy cuộc tình thiêm thiếp ngủ trong sương
thấy giấc mơ từ tuổi mình bé dại
thấy con đường miết mải bước chân đi
thấy vì sao thuở thiếu thời giãy tắt
trăm mặt người
một ánh mắt xa xôi
thấy đêm hội chỉ mình ta đứng ngóng
cơn bão lòng chẳng thấy lúc nào nguôi
chân qua quá nửa cuộc đời
vẫn chưa bước khỏi một lời dối gian
thấy những người vì ta mà khổ mãi
thấy những điều ta chẳng thiết tha chi
ngoái trông cỏ phủ xanh rì
lòng ta bối rối chỉ vì câu ca
“à ơi cây cải lên trời
rau răm ở lại chịu lời đắng cay”
thôi xin khóc giữa cuộc này
vòng tay khẽ khép đặt quanh thân mình.
bảo.
BÀI CA ANH QUÈ NƠI GÓC PHỐ
dù có lẽ
tâm-hồn-tôi chẳng khác
nhưng xác-thân đã rệu rã muôn phần
biết bao lần cuộc đời quăng quật thế
đớn-đau-tôi thân xác ngả nghiêng này.
tâm-hồn-tôi vẫn gắng gượng qua ngày
để nâng đỡ xác-thân này ngay thẳng
cố bấu víu trên bộ xương gầy nhẳng
trong điên cuồng
vỗ đôi-cánh-đẹp-xinh.
này
hãy nhìn xem
đôi-tay-tôi đây
hai tay nhăn như hai mình cóc ướt
thoi thóp nằm lại sau bão giông…
và có lẽ
thánh-thần kia chẳng thích
vẻ mặt tôi những lúc gã trông qua
dù đôi lúc trong hiện-thân-chó-má
đã soi vào cùng tận hóa-thân-tôi.
bảo.
/phỏng dịch bài thơ ‘song of the little cripple at the street corner’ của rainer maria rilke, qua bản dịch tiếng anh của david ferry/
giữa hai nửa của một cơn mưa
nứt ra một khe hở
một giấc mơ một nỗi buồn nham nhở
một đớn đau một ánh nhìn bỡ ngỡ
một lối đi một hơi thở nhọc nhằn
anh bước vào khoảng không lâu rồi không ấm nắng
đi tìm hoàng hôn xa vắng
nở âm thầm bên phía không mây,
sao em không đến ngồi đây
rủ xuống hai đầu ngón tay hai nửa miền mưa phủ
hai nửa ngày xưa hai nửa buồn vui cũ
hai nửa ngập ngừng hai nửa đêm sâu
ta có nhau khi chẳng cần nhau nữa
chỉ muốn một mình với cái bóng mình thôi,
hát anh nghe câu hát của nguôi ngoai
thinh lặng sẽ dài giữa hai miền
anh biết
thơ anh viết là những lời sáo rỗng
nghĩa lý gì đâu một tiếng lòng
một buổi chiều mắc bẫy sầu giăng
đứng dưới lòng mưa trông bốn bề hư ảo
xoay hướng nào cũng chạm vào xa lạ
những mặt người của xứ sở hoang vu
xứ sở phân ly xứ sở bạo tàn
xứ sở khôn kham nứt mình thành hai nửa
một nửa chói loà một nửa âm u
một nửa hoan ca một nửa sầu thăm thẳm
một nửa lạnh lùng một nửa say mê
một nửa vẹn nguyên và chẳng còn chi nữa
anh bước vào khe hở giữa một cơn mưa.
bảo.
có những lúc trông người trong bóng tối
mắt xa xôi trĩu những đốm sao khuya
cuốn sách giở không thể nhìn rõ chữ
trong tâm tư đang chất chứa những điều…
ta chỉ biết châm giúp người điếu thuốc
thay ấm trà và mở những bài ca
ôm lấy người
dù chẳng bao giờ biết
những chuyện buồn sẽ đến lúc nào nguôi.
bảo.
giá mà lòng anh như con suối
chảy vào khe núi chẳng bâng khuâng
trong thân nhỏ bé tràn can đảm
tuôn mình về phía cuộc thênh thang,
giá mà lòng anh như câu hát
chân trời có kẻ hát vu vơ
thì anh sẽ chẳng bao giờ vỡ
thành nỗi lặng thinh giữa nhọc nhằn,
giá mà lòng anh như bóng mát
dặm trường có kẻ đến nghỉ chân
yên lòng ở đó xây ngôi quán
cất mộng đường xa sống vì mình,
giá mà lòng anh như giấy mới
chờ tay người viết những câu thơ
thì anh sẽ giữ yên lành đó
dìu mình ra khỏi đớn đau kia.
giá mà không biết say sẽ tỉnh
tỉnh rồi sẽ tiếc những cơn say
những khi anh biết anh thành thật
chẳng còn giả thiết nào vây quanh…
bảo.
TA VẪN NGỒI TRONG THAO THIẾT MÀ MƠ
ta muốn nối những con đường dang dở
thành nẻo về thương mến của riêng nhau
cho tha thiết dẫu muôn trùng khó nhọc
vẫn theo về trong ánh mắt long lanh,
muốn gom hết từng mảnh tình tan vỡ
thả lên trời cho gió cuốn bay đi
trái tim ấy sau nhiều phen nát vụn
lại tin ngày nguôi hết nỗi đau thương.
giờ chỉ muốn ôm người trên núi vắng
triệu ưu phiền gieo xuống đáy thung sâu
đem đổi hết hy vọng thành thất vọng
để một lần theo hướng dấu yêu trôi,
và chỉ muốn yêu người yêu trước nhất
muốn bên nhau như kẻ đến sau cùng
mong ước ấy dẫu tuyệt cùng vô vọng
ta vẫn ngồi trong thao thiết mà mơ…
bảo.
rốt cuộc rồi trời cũng mưa
sau rất nhiều ngày nắng
phố phường oi bức quá
chẳng bao giờ anh hiểu được em
ánh mắt xa xôi, dáng ngồi lặng lẽ
gió nổi lên rồi em thấy không
năm tháng qua đi chỉ mình anh ở lại
chẳng bao giờ anh hiểu được em.
tờ thư úa giữ tình yêu vẫn thắm
còn nhói lòng trong ngực áo anh mang
thư ở đó nhưng người không ở đó
nói anh nghe thương mến sẽ ra sao
em có giữ những điều anh muốn biết
gió bên kia chắc cũng đã xoay chiều…
anh đốt thuốc một mình trong quán vắng
khói cay hay anh vẫn thiết tha nhiều
phố đã ướt những con đường lấp loáng
những mặt người tất tả chẳng chờ nhau,
anh đã bước qua nhiều cơn khốn đốn
những con đường không biết dẫn về đâu
ngay cả lúc chẳng chờ chi nữa hết
vẫn nghe lòng thao thiết một cơn say.
anh chẳng biết những điều em chẳng nói
chẳng bao giờ anh hiểu được em
em chẳng thiết những điều anh chẳng giấu
thì đành thôi chứ còn biết làm sao
phố vẫn ướt từ lần mưa thuở cũ
tình yêu em anh vẫn chọn giữ gìn…
bảo.
người ơi suốt những cuộc dài
lòng ta bóng tối miệt mài giăng lên
vẫn chờ người đến cạnh bên
vì sao khẽ thắp lên trên muộn phiền,
bảo.
ta đi về phía bão lòng
soi trong đáy mắt một dòng thơ xưa
hỏi miền thương cũ nguôi chưa
sao bao xa xót như vừa hôm nay
chưa ra khỏi đớn đau này
mà trong tay đã cạn nguồn bao dung,
hỡi người xây giấc mơ chung
bao nhiêu năm đó còn chung những gì?
bảo.
NGÀY TRỞ VỀ THỊ TRẤN CỦA RIÊNG TA
ngày trở về thị trấn của riêng ta
có dáng ai xuôi về từ đỉnh dốc
trái tim chừng đã mỏi
mắt đựng đầy đến chín triệu lòng sông
có con chim sẻ già đứng nép mình bên mặt hồ tư lự
thiêm thiếp đánh rơi một buổi chiều
ta đã làm gì, ta đã đi đâu
sao chỉ nhớ những điều chẳng còn muốn nhắc
nửa thập kỷ yêu người
vì không sao quên được
nửa thập kỷ thương mình
kiêu hãnh và cô đơn.
ngày trở về thị trấn của riêng ta
sử quân tử vẫn đơm hồng trước cổng
khóm hoa bền lòng
sách bút chỏng chơ
bài ca trễ nải
xoay hướng nào cũng sợ chạm phải những miền chẳng dám gọi tên
nhớ không em những buổi chiều xưa như quả đất
những lần hồ váng màu nắng mật
đám chuồn chuồn đạp nước nhẹ tênh
ta đã đưa nhau đi tìm chòm mây ngũ sắc
và yêu nhau như chỉ biết duy nhất một kẻ trên đời
sau những chân trời, đỉnh núi, lòng khơi
ta vẫn chọn yêu nhau vì những điều nho nhỏ
như một vệt nắng vàng loang trên vai áo
vào buổi chiều đứng lặng trước hồ kia
ta đã chọn nhau và đã chọn không nhau
bởi cùng những điều chưa thôi ám ảnh
những ngọn nguồn đã nuôi lớn ta thêm
“em còn nhớ hay em đã quên…”*
ngày trở về thị trấn của riêng ta
những chuyện cũ cũng theo về đủ cả
kỷ niệm xưa dù đã thành chật chội
vẫn giam mình trong những vũng hoàng hôn
con chim sẻ già thức giấc hồn nhiên
nhìn ta lạ lẫm
trên mặt hồ lấp loáng
lại một buổi chiều lửng thửng tan đi…
bảo.
-
*một bài hát của nhạc sĩ trịnh công sơn
bạn thân mến,
cuối cùng thì “vệt buồn sau tay áo” cũng đã bắt đầu hành trình tìm đến tay bạn đọc. thật hạnh phúc và hồi hộp làm sao. mong rằng tấm-vé-tàu này sẽ có thể đưa ta ngược về những năm tháng đã qua, để ngắm nhìn những nơi chốn, thời gian, những mặt người và những câu chuyện (có thể chưa hề) cũ trong trí nhớ của ta đang lướt qua bên ngoài ô cửa, để thấy ngược chiều con tàu ấy là hành trình lớn dậy của chính ta, thật kiên cường dẫu cho nhiều xước xát...
có rất nhiều câu chuyện bên lề xoay quanh tập truyện này mà có lẽ mình kể mãi cũng không vơi, về những nguồn cơn, những con người, những giai đoạn trưởng thành được nhắc đến, nhưng xin hẹn lại trong một dịp tâm tình nào đó. còn kể từ đây, tự thân những vệt-buồn này sẽ bắt đầu dựng xây nên những đời sống, tiếng nói và câu chuyện của riêng chúng, khi vai trò người dẫn chuyện của mình đã dần lùi về phía sau và lặng lẽ quan sát. xuyên suốt những đời sống, những câu chuyện riêng chung đó, mong sao sẽ luôn có sự đồng hành của bạn, với thật nhiều thấu cảm và yêu thương.
mong sao tất cả những nỗi niềm đều được vỗ về và ủ ấm.
bảo.
\
“vệt buồn sau tay áo” đã được chính thức phát hành. bạn có thể tìm sách tại
NXB Kim Đồng: https://nxbkimdong.com.vn/products/vet-buon-sau-tay-ao
Nhà sách Fahasa: https://www.fahasa.com/vet-buon-sau-tay-ao.html
tạ ơn người
những lúc mình buồn nhất
đã ở bên yên lặng nắm tay mình
lời ủi an dù im lìm trong mắt
đủ một đời mình lấy đó làm tin
neo mình lại giữa ngược xuôi tất bật
chốn quen xưa người ngồi đó đợi mình
điếu thuốc gầy người châm trong gió buốt
chuyền tay mình khỏa lấp những im thinh
chén đắng cay người san giùm một nửa
nửa lưng chừng để nhấp chuyện linh tinh.
tạ ơn người
dẫu bao mùa đuổi bắt
vẫn an nhiên nghe hết chuyện của mình
giá mà thuở tin yêu còn đầy nhất
mình gặp người thì đã chẳng đinh ninh
ừ thôi vậy mình đỡ lo sợ mất
mãi một người chân chất mặc hư vinh
mãi có người như long lanh trong mắt
tỏ giùm mình bao chuyện tựa thanh minh
vẫn còn người sau trăm lần trầy trật
trong miên trường dần tắt mất niềm tin.
tạ ơn người
không để mình lây lất…
bảo.
chiều khua nắng từng giọt vàng lay động
ta ngồi trong tiếng vọng của thinh không
nghe cha hát khúc linh hồn tượng đá
trông xa xôi tro xám xác xơ bay…
cuộc đời đó đày ta về muôn nẻo
một bước rời là trọn kiếp hoang vu
dù thương nhớ người muôn trùng năm cũ
những mặt cười như sóng nối nhau tan
làm sao biết được mình vui lần cuối
có bao giờ sỏi đá hát vi vu
những dự cảm khiến lòng ta day dứt
trăm lần về vẫn vắng kẻ đi xa…
cha vẫn nhắc
dẫu trăm lần vĩnh quyết
những ngọn nguồn rồi sẽ lại sang thăm
tình thâm đó như trùng khơi khói lộng
một tiếng lòng sẽ đồng vọng muôn phương.
bảo.
muôn năm chân bước nhiều khi mỏi
dặm trường lãng khách dạ rưng rưng
vùi trong mưa nắng từng nghi ngại
chẳng thể nào phai nỗi dịu dàng
người ơi trời đất thênh thang thế
dẫu chẳng về đâu cũng về nhau
tang bồng một kiếp chừng như để
trẻ dại quay về thương lấy nhau...
bảo.
người về dốc núi phơi sương
ta xuôi xứ vắng con đường hoa bay
chung nhau trọn giấc say này
rồi mai tỉnh giấc là hai con đường
một vô tình
một nhớ thương
yêu đương thoáng chốc hay vừa trăm năm?
bảo.
sáng chủ nhật tuần này, mình may mắn có cơ hội góp lời trong một buổi workshop nho nhỏ, cùng chuyện trò về việc viết và dòng chảy của văn chương học đường ở thời điểm hiện tại. cơ hội nào dành cho những sáng tác đầu đời khi những tựa báo giấy thân thuộc với nhiều thế hệ đã dần biến mất, mình có thể làm gì để hòa vào xu thế của thời đại nhưng vẫn giữ được mạch nguồn cảm hứng và thôi thúc được viết, được đọc, được công nhận trong mình? vì không có một đáp án chung nên vẫn luôn cần thật nhiều tâm tình được chia sẻ.
không có gì lớn lao ngoài những trải nghiệm mang tính cá nhân, nhưng vẫn sẽ rất vui nếu bạn muốn đến và chia sẻ cùng chúng mình. hẹn gặp nhé!
—
Những năm 80-90 và đầu thập niên 2000 có thể xem là giai đoạn phát triển rực rỡ của mảng báo chí dành cho tuổi mới lớn, với rất nhiều cái tên như Mực Tím, Khăn Quàng Đỏ, Hoa Học Trò, 2!, Áo Trắng, Trà Sữa Cho Tâm Hồn, VTM, Thế Giới Học Đường, Thiếu Niên Tiền Phong...
Số trang mục đăng bài sáng tác đầu đời của các bạn học sinh, sinh viên khi đó thường chiếm gần nửa tờ báo, thậm chí còn phải tách thành ấn phẩm riêng như Hương Đầu Mùa - Hoa Học Trò (về sau là Trà Sữa Cho Tâm Hồn), Vòm Me Xanh - Mực Tím, các bộ sách văn chương cho tuổi teen... để đáp ứng nhu cầu của độc giả. Từ các sân chơi văn chương đó, nhiều cây bút học trò đã trở thành nhà văn, nhà thơ, nhà báo nổi tiếng.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, nhiều tờ báo dành cho học trò đã biến mất trên thị trường, các bút nhóm cũng không còn hoạt động rầm rộ như xưa khiến các sân chơi văn chương dành cho tuổi teen dần trở nên... "quý hiếm". Ngay cả việc xuất bản sách văn học teen ở các đơn vị cũng bị chững lại, không còn rầm rộ với nhiều tủ sách như trước.
Liệu rằng trong tương lai gần, có còn không những vườn ươm cây bút học trò? Các sân chơi văn học tuổi mới lớn đang chuyển mình như thế nào để phù hợp với dòng chảy 4.0? Các bạn teen yêu thích sáng tác cần trau dồi thêm kĩ năng gì để ngòi bút trở nên sắc hơn, có cơ hội kí tên mình trên báo/in sách? Tất cả những câu hỏi ấy sẽ được thảo luận, giải đáp và chia sẻ từ chính các khách mời trong workshop.
️Thông tin khách mời:
- Anh Phan Cao Hoài Nam, Biên tập viên NXB Kim Đồng
- Bạn Thế Bảo, tác giả truyện ngắn được yêu thích trên báo Hoa Học Trò, hiện là Manager thương hiệu sách Bloom Collection
- Bạn Phong Kha, tác giả truyện ngắn được yêu thích trên báo Mực Tím.
Sự kiện mở cửa miễn phí - lúc 8h30, ngày 25/9/2022 - tại My Life Coffee (33 Nguyễn Thị Minh Khai, P. Bến Nghé, Quận 1). Thân mời các bạn đến tham gia nhé!
thương người không chút phân vân
yêu người hơn hết những lần yêu xưa
chỉ vì buổi ấy đường mưa
nghe trong nhau tiếng dạ-thưa
thế rồi...
bảo.
“mọi thứ thật giản đơn” là cuốn sách đầu tiên mình tham gia chuyển ngữ, vừa được phát hành vào đầu tháng tám này, như một thứ quả ngọt lành từ những cơ duyên trùng hợp.
đây là một cuốn sách nhỏ xinh tập hợp các diễn giải dựa trên chính trải nghiệm của tác giả về những sự thật cơ bản của cuộc sống, về mối liên hệ giữa một người với cuộc đời, với mọi người và với chính bản thân mình, giữa các hình dung đắm say và mỗi ngày thực sống. không ai có thể tự tin rằng đã tự mình lĩnh hội được hết thảy những sự thật này, và thật may là cuốn sách này đã xuất hiện.
dành tặng bạn một chất xúc tác cho tâm hồn, nếu bạn đang cần một nguồn an ủi, vài lời tỉ tê hay đơn giản chỉ là ai đó nhắc lại giúp mình những điều nhỏ bé ý nghĩa trong đời, để bạn thêm tự tin và hăm hở sống.
bảo.
\
gửi bạn các thông tin về sách:
MỌI THỨ THẬT GIẢN ĐƠN - Brianna Wiest
ngày phát hành: 3/8/2022
đơn vị phát hành: Bloom Collection
thể loại: chữa lành, phong cách sống
kích thước: 13x19cm, 144 trang
link mua sách: https://ti.ki/XnpS0z9z/34288974
đêm trên cung đường đi về cực đông, không khí trong lều nóng như thiêu như đốt, nên hai đứa lọ mọ lôi túi ngủ ra trải trên bờ đá, nhìn một nửa mặt trăng treo chênh chếch trên đầu, bốn bề chung quanh đều là biển và núi. hai đứa chia nhau cái tai nghe, để một bên tai được tiếng nhạc của noah cyrus rót vào, bên còn lại vẫn nghe rõ mồn một vọng âm nhịp nhàng của tiếng sóng, tiếng gió và tiếng rả rích của miền biển vào đêm, chưa biết hôm sau có dậy nổi lúc ba giờ sáng để lội ra mũi đôi săn bình mình trước nhất hay không. bạn với mình ở đó, đắp chung tấm màn trời xam xám được điểm bằng muôn triệu vì sao, giấc ngủ vẫn chần chừ không đến vì cái nóng và cái khắc khoải khôn nguôi của một đêm biết chắc sẽ chẳng thể nào quay lại. xin thề trên tấm màn lung linh đó, mình đã thấy một vì sao rơi. đâu đó trong đám người xa lạ mới quen có người mở loa ngoài, nghe portrait trong lúc chờ giấc ngủ mang đi. chúng mình ở đó, cơ thể mỏi rã rời sau một ngày băng rừng băng núi, tắm nắng và mồ hôi, ở một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới rộn ràng ngoài kia, nhưng lòng thư thái êm êm dù vẫn ngổn ngang một trăm câu hỏi, như chưa từng được giải đáp. hoá ra ta vẫn có thể đi đến tận cùng cô độc với một người khác bản thân ta. hoá ra cái thế giới tưởng chẳng bao giờ chịu hoà hợp với ta này vẫn âm thầm giấu cho riêng ta những xó xỉnh riêng tư, chờ bàn chân ta đến.
những ngày này, mình như đang sống lửng lơ trong dư âm của những ngày cũ, êm ái như một cơn mơ mà không phải bao giờ cũng đến đúng thời điểm, không phải bao giờ cũng được đón chào như một người bạn thiết. có thể là do the hardest part đang nghe dang dở, hoặc bốn mùa, trời và đất muốn đọc hoài không xong, những dự định ngẫu hứng cùng bạn, hoặc em, hoặc tất cả những điều ấy. lạ lùng làm sao cái cách sách vở, âm nhạc và một con người lại có thể cho ta sống lại nhiều lần những ký ức và ngày tháng tưởng chẳng thể quay về.
“tôi thức dậy lúc gần ba giờ đêm và bỗng hiểu ra: mình đã đánh mất giấc mơ. không phải giấc mơ ban đêm, cái phụ phẩm của giấc ngủ, không phải sự hỗn độn, ngớ ngẩn ngọt ngào được dồn nén thành ảo ảnh từ những mảnh vụn của ban ngày và từ hơi hướng những khát khao bị chôn vùi của tôi, mà là cảm thức như một giấc mơ, rằng phía sau thực tại là một điều gì đó mang một ý nghĩa không thể diễn đạt bằng lời. giấc mơ này là gì? sao ta cảm thấy đau đớn thế khi nó không còn nữa? sao ta đi tìm nó. phải chăng đó là tuổi trẻ? tôi chẳng biết. chỉ biết rằng tôi đã bị cướp đi...” lúc ngồi trên xe đọc đến đoạn này mà muốn rã tim.
bảo.
ngay cả lúc đời vùi trong gió bão
lửa lòng anh vẫn ấm chỗ tên người
nên đừng hỏi vì sao còn thương vậy
biết trăm năm ai giữ được ai
mà...
bảo.
ANH SẼ VIẾT CHO NGƯỜI BÀI THƠ CUỐI
lúc yếu lòng anh trốn biệt vào thơ
nghĩ quẩn quanh trong vòng vây phẩy chấm
vì chỉ viết ra buồn vui thành thật
nên đôi khi nước mắt đến tình cờ
anh yêu-người bằng chín triệu vần thơ
và yêu-đời nhiều không kể xiết
nhưng có những sớm mai khi thức dậy
anh biết
riêng tình yêu không cứu nổi điều gì
người vẫn sẽ ra đi
anh ngủ dài một giấc
thả miền vui đầy nhất
về khóc giữa chiêm bao…
những vì sao thắp lên từ muôn thuở
không lung linh như ảo ảnh trong đêm
que diêm báu cho anh ngàn ước vọng
đến một ngày châm cháy giấc mơ xưa
anh tan nát như lòng thuyền mắc cạn
sóng lòng anh đứng lặng giữa rưng rưng
mười triệu đêm sau bình minh thứ nhất
chợt chẳng còn thao thiết một ban mai
nhưng chẳng trách được ai
về trời sao đã tắt
về miền thơ xám ngắt
lạnh lẽo hơn mặt người!
cuộc đời đó như một sân khấu lớn
đã từ lâu anh chẳng muốn dự vào
lặng lẽ sắm một vai mờ nhạt nhất
đứng trông ra những màn kịch ngu si
anh vẫn muốn ra đi
tùy bầy người lấp liếm
những mẩu chuyện giấu giếm
nhàu nhĩ hơn lòng mình
anh sẽ viết cho người bài thơ cuối
vào cái ngày tay gối nối tay ôm
trên triền cỏ trong một ngày nắng biếc
có tình yêu thầm hát những câu thơ
và lúc ấy
những niềm vui nho nhỏ
tưởng đã bỏ quên mình
sẽ chẳng chút đinh ninh
kéo về đông đủ cả
thơ sẽ lành như một bản hoan ca
ta sẽ là đôi bù nhìn hớn hở
sẽ chẳng thiết đời xa và phút cận
có nhau rồi cay đắng cũng nên thơ…
bảo. 080722
đường về ướt ngọn đèn khuya
mưa châm buốt gáy đầm đìa tóc tai
qua đi triệu giấc mơ dài
rồi ta sẽ trở thành ai trong đời?
bảo.
dịch truyện ngắn AT THE CLINIC | SALLY ROONEY
trên đường đến phòng khám nha khoa, hai người chuyện trò về chuyến về thăm nhà vào lễ giáng sinh sắp tới. lúc bấy giờ là tháng mười một, marianne có chiếc răng khôn cần phải nhổ đi. connell đang lái xe đưa cô đến gặp nha sĩ, vì cậu là người duy nhất trong đám bạn của cô có xe, và cũng là người duy nhất cô có thể tâm sự về hết thảy những chuyện răng cỏ phiền toái này. cậu vẫn thường đưa cô đến gặp nha sĩ mỗi khi cô cần. cả hai người đều đang ở độ tuổi hai mươi ba.
connell đỗ xe vào một góc trước phòng khám, tiếng radio tự động tắt đi. cậu không hề cho marianne biết rằng mình đã xin nghỉ làm sáng nay để hộ tống cô đến buổi hẹn này. cậu cũng chẳng thấy áy náy gì cho cam.
tuần trước, marianne đến nhà cậu và than phiền rằng hàm cô đau điếng. cậu cứ phải càm ràm về mọi thứ như thế sao? connell bảo. thế là họ cãi nhau. hôm đó cả hai đều hơi say.
marianne thì lại không nhớ như thế. trong trí nhớ của cô, lúc đó cô đang hì hục bên dưới đũng quần của connell trên ghế sofa, và rồi phải dừng lại vì miệng cô đau điếng. connell không nề hà gì chuyện đó nên thay vì trên ghế, họ làm tình trên một địa thế khác. chỉ sau đó, khi cơn đau vừa rồi của cô được nhắc lại, connell bảo: không ai càm ràm nhiều như cậu. hai người đã trở lại nằm cạnh nhau trên ghế sofa. marianne hỏi, ý là cậu đang so sánh tớ với những cô bạn gái khác của cậu đúng không. và connell chối, ý cậu là so với tất cả mọi người. cậu bảo cậu chưa từng quen biết ai có khả năng càm ràm nhiều như marianne.
cậu không thích nghe người khác than phiền chỉ vì cậu không thể đồng cảm mà thôi, marianne nói.
nhưng tớ đã hiểu cho cậu khi cậu than phiền lần đầu tiên còn gì.
cậu thích những người phụ nữ không than phiền vì cậu không nhìn nhận chúng tớ như những con người thực sự.
cứ mỗi lần tớ sửa lưng cậu thì lại thành ra là tớ có định kiến với phụ nữ, connell phản kháng.
marianne ngồi thẳng dậy, cuộn tóc cao lên và tìm lấy cái kẹp tóc. tớ nghi là, cô nói, cậu chỉ luôn qua lại với những người chẳng bao giờ thực sự nói năng.
vì cậu đang không ổn nên mới nói thế thôi. tớ không phải là một thằng đần.
marianne kiểm tra lọn tóc của mình bằng những đầu ngón tay, rồi lại nằm xuống bên cạnh connell. mặt ghế sofa với họa tiết hoa văn màu nâu trông thật tẻ nhạt. chỉ có tớ, cô nói. cậu chỉ nhìn nhận mỗi tớ như là một con người thực thụ. đó là lý do vì sao cậu không hấp dẫn đối với tớ.
đúng vậy.
về mặt thể xác thôi, không phải tình cảm nhé. cô quan sát phản ứng của connell, trong lúc cậu đang nhìn chăm chăm lên trần nhà. hai gương mặt đang ở rất gần nhau.
nếu là hấp dẫn về mặt cảm xúc thì tớ đã không thích cậu cặp kè những gã khác rồi, connell nói.
rõ ràng là cậu không thích điều đó thật mà.
tớ chỉ không thích gu chọn bạn trai của cậu thôi, điều đó khác.
cậu có muốn biết chuyện gì đã xảy ra với daniel không? cô hỏi. về việc tớ đã bảo với anh ta rằng tớ muốn kết hôn, và cách anh ta trả lời. tớ đã nói rằng viễn cảnh đó sẽ không bao giờ diễn ra với cậu bạn connell của tớ. phần còn lại của cuộc cãi vã đó không liên quan gì đến cậu, chỉ liên quan đến cách tớ cố tình nói những điều đó để chọc điên anh ta mà thôi, vì tớ thích làm anh ta bực mình.
ồ. connell đáp lại.
marianne trở về nhà sau đó với một câu hỏi lởn vởn trong đầu: liệu cô có đang than phiền quá nhiều hay không?
đêm đó, khi vừa đặt chân đến nhà thì đầu cô đau váng lên. cô lôi ra một chai rượu từ trong tủ lạnh và tu ừng ực. khi ngậm lại thứ cồn lành lạnh đó trong miệng, một cơn đau nhói thất thần phát ra từ nướu khiến hai mắt cô ràn rụa nước. cô tống chai rượu vào bồn rửa bát và khóc nấc lên.
buổi sáng hôm sau, cô tự mình đến gặp nha sĩ. trên đường đi, cô đã liệt kê sẵn trong đầu những cơn đau mà cô sẽ trình bày với ông. thường thì không đau đớn đến thế, cô mường tượng ra lúc mình đang nói, nhưng khi quan hệ bằng miệng thì lại hoàn toàn khác. vậy mà thực tế thay vào đó, nha sĩ chỉ kiểm tra miệng cô qua loa, rồi kê đơn một đợt kháng sinh cho thứ biểu hiện ông chẩn đoán là “nhiễm trùng nặng”. cô thấy đau cũng không có gì là bất ngờ, nha sĩ nói. cái răng đâm thẳng vào má cô như đâm một mảnh bơ vậy. ông viết tiếp gì đó vào tờ giấy chẩn bệnh trên tay rồi lại nhìn cô. khi tình trạng nhiễm trùng thuyên giảm, ta sẽ nhổ nó ra dễ dàng thôi, ông nói. cô sẽ chẳng cảm thấy gì đâu. cho đến lúc đó, marianne mới cảm thấy nhẹ nhõm khi cơn đau của mình được xác thực bởi một chuyên gia.
bây giờ, chỉ có hai người họ trong phòng chờ trên tầng của phòng khám. ghế ngồi có màu xanh lơ. marianne lật giở cuốn tạp chí national geographic và đẩy đầu lưỡi của mình kiểm tra khắp vòm miệng. connell đánh mắt lên bìa cuốn tạp chí, tấm ảnh chụp con khỉ với cặp mắt thao láo.
đúng một tuần trước, marianne chủ động gọi cho cậu để báo rằng cô đã chia tay với daniel. khi điện thoại reo, connell đang ở trong phòng tắm, nên barry bạn cùng phòng của cậu bắt máy. khi cậu trở ra, barry hồn nhiên hỏi: này, cô bạn nhà giàu ngày xưa học chung trường với cậu tên gì ấy nhỉ? cái đứa mà cậu muốn ngủ cùng ấy. tốt hơn hết là trả lời thẳng thắn thôi, connell nghĩ. là marianne, sao vậy? barry dúi điện thoại vào người cậu. cô ấy muốn gặp cậu đó, cậu ta nói. vừa đưa điện thoại lên tai, connell đã nghe giọng cười của marianne.
ngồi trong phòng chờ, connell nghĩ về lauren, cô bạn gái cậu đã quen gần mười tháng. cô đã chuyển đến manchester vào hồi tháng chín, và chỉ mới hai tuần trước thôi, cô uống say mèm và lên giường với một gã khác. khi cô thú nhận với cậu việc đó, cậu chẳng cảm thấy khó chịu gì, và rồi tự hỏi liệu cậu có thực sự quan tâm đến cô hay không. vài ngày sau đó, trong cơn chán nản và mệt mỏi, cậu làm tình với marianne, người vẫn luôn bắt bớ cậu về việc không nhìn nhận phụ nữ như những con-người-thực-thụ. cậu nhận ra rằng cậu thực sự không hề nhìn nhận lauren như một con-người-thực-thụ, mà chỉ là một nhân vật phụ trong cuộc sống của mình mà thôi. vì thế, những gì cô làm ngoài kia, khuất tầm mắt của cậu, đều chẳng thành vấn đề. đêm đó, khi marianne đã rời đi, cậu mở một tab mới trên trình duyệt của mình và gõ lên dòng chữ: sao mình lại không cảm nhận được gì thế này…
sáng hôm sau, cậu gọi skype cho lauren và nói lời chia tay. cô đồng ý nhưng không cam tâm. chúng ta đã rất hạnh phúc, cô nói, nhưng yêu xa sẽ chẳng đi đến kết cục gì đâu. vì đã hình dung ra được kết cục đó từ lâu, nên cậu chỉ gật đầu và nói: đúng vậy. cậu vẫn chưa cho marianne hay về cuộc chia tay đó. cô đã gặp đủ phiền toái với chiếc răng đau của mình rồi, cậu không muốn cô nghĩ ngợi rằng việc cậu chia tay lauren là hệ quả của việc cậu đã lên giường với cô. giống như bơ vậy, hình như marianne đã mô tả như thế. đau chết đi được. connell đã thực sự bỏ lỡ những lần mô tả đó, và dần nhận ra là đã quá trễ để hỏi lại về tình trạng của cô.
cái thứ bơ bủng mà cậu nói đến là gì vậy? cậu hỏi.
má của tớ.
cái gì cơ? cậu hỏi lại.
marianne nhớ lại lời nha sĩ đã nói: cái răng đó đâm thẳng vào má cô như đâm một mảnh bơ vậy.
connell liếc nhìn cô qua cái viền vàng chóe của tờ national geographic cô đang cầm trên tay. chết tiệt, nó thực tự đâm vào má cậu như vậy thật hả?
tớ đã nói về nó cả tuần nay rồi, cậu không nghe thấy à.
đôi lúc tớ hơi lơ đễnh thật.
marianne khoan khoái đưa ánh nhìn trở lại với tờ tạp chí. đó cũng là một kỹ năng sống mà nhỉ, cô nói.
tớ và lauren chia tay rồi đấy. không biết cậu đã nghe thấy chuyện đó hay chưa.
marianne vờ như đang đọc thật chăm chú. connell hiểu rằng cô chỉ đang cân nhắc xem nên nói hay nên làm gì tiếp theo. cậu dường như chỉ đoán biết được tâm trí của cô trong phút chốc, trước khi nó lại trở về trạng thái mờ mịt như mọi khi.
cậu có bao giờ nhắc tới đâu, cô nói.
ừ, đúng thật. connell ho gượng gạo, dù không nhất thiết phải vậy. đó là điểm yếu của mình mà cậu biết là marianne có thể cảm nhận rõ ràng.
chuyện xảy ra khi nào vậy? cô hỏi.
tầm một tuần trước.
aha.
marianne không thật sự bật ra từ “aha”. cô gấp quyển tạp chí lại và uể oải trả nó về trên mặt bàn kính. connell nuốt khan. thực sự thì cậu đang cố nuốt điều gì? thời còn đi học, marianne đã rất xấu xí và bị mọi người xa lánh. cậu hay nhớ về quá khứ tàn nhẫn đó mỗi khi cảm thấy cô đang dần trở nên vượt trội hơn mình trong những cuộc trò chuyện. vào năm học cuối, cậu lấy đi lần-đầu của cô và bắt cô giữ bí mật với mọi người, dù cậu chẳng cảm thấy dễ chịu gì về chuyện giấu giếm đó. marianne chỉ nằm đó như thể: tớ muốn nói với mọi người để làm gì? biểu cảm đó nhắc nhớ cậu về một điều gì chưa rõ.
marianne cảm thấy mình thật nực cười khi mãi đến hôm nay connell mới nói với cô về chuyện với lauren. cô ngụy trang cảm xúc đó bằng vẻ chăm chú vào mọi sự chung quanh. cô tự hỏi có phải connell không nói ra là do vẻ tuyệt vọng của cô hay không. ở tuổi hai mươi ba, thi thoảng marianne vẫn trải qua những cơn u sầu hệt như ở tuổi mới lớn. trong suốt thời đi học, cô luôn xem thường người khác, nhưng đồng thời lại bị thu hút bởi nỗi sợ hãi về sự khinh thường của những người khác dành cho mình. connell là người đầu tiên thực sự để mắt đến cô, dù thậm chí cậu chẳng bao giờ bắt chuyện với cô trước mặt bạn bè. cô đã làm mọi điều giữ được tình cảm của cậu, và vờ như họ chẳng làm gì sai trái. cô tự nhấn mình vào lặng im trong những cuộc gọi của cậu.
ừ, tớ đã nghĩ là có thể cậu đã nghe thấy, connell nói. một kiểu chia tay qua skype thôi. tương đối thoải mái.
lauren là một cô gái thoải mái.
đúng là thế thật. connell nhìn ra phía cửa sổ và ngáp dài. cậu ghét chính bản thân mình. cậu không tài nào đoán được marianne đang nghĩ gì lúc đó. trong tâm thế gượng ép và tự ti, cậu nghĩ về suốt quãng thời gian quen lauren, cậu chưa bao giờ gọi cô đến bên mình, trừ những lần tình cờ. với marianne, cậu luôn thấy điều đó thật tuyệt vời, dễ dàng một cách ngu ngốc. tất nhiên, cậu biết sự so sánh đó chẳng có nghĩa lý gì.
đừng lo, marianne nói. tớ biết là cả hai chúng ta hiện tại đều đang độc thân, nhưng tớ sẽ không ngỏ lời với cậu đâu.
tớ còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
cửa phòng bật mở và một y tá bước ra, gọi tên marianne. mọi thứ đã sẵn sàng. marianne nhìn connell, và cậu cũng nhìn cô. có những giây phút nhất thời cô căm ghét cậu kinh khủng, nhưng cảm giác đó chưa bao giờ kéo dài được lâu. cậu không hề có ý muốn chạm vào mưu cầu yêu thương đó ở cô. với daniel, cô cảm thấy mình thật tự do và quyền lực, bởi cô chưa bao giờ coi trọng anh ta. mong muốn làm tổn thương cô của anh ta chỉ nhấn mạnh một điều, rằng anh ta đã dựa dẫm vào cô quá nhiều. nhưng connell thì không cần gì từ cô cả, và khi ở bên cậu, cô cảm thấy mình thật bất lực. marianne chạm một tay lên mặt mình và đi theo y tá vào phòng phẫu thuật.
khi cánh cửa đã đóng lại, connell đứng dậy và đi đến bên cửa sổ. cậu nhìn xuống lòng đường, xuống chóp đầu của những con người đang qua lại trên phố. một ngày rất trong, lạnh và xanh như một tảng băng. cậu cố không để mình nghĩ đến hình ảnh marianne đang đau đớn. cậu biết là họ sẽ gây tê cho cô trước, nhưng đến cả điều đó cũng khiến cậu lo lắng. marianne chưa bao giờ bộc lộ sự sợ hãi trước những nỗi đau thể xác. cậu đã chứng kiến nhiều điều tồi tệ xảy đến với cô. nỗi đau vẫn còn đó, khi cô nói cô không muốn ngỏ lời yêu cậu, một phần vì sự vô cớ của động thái này. đằng nào thì cậu cũng sẽ không bao giờ ngỏ lời với marianne. cậu bắt đầu nhằn ngón tay cái của mình trong miệng, cho đến khi cảm giác đầu móng tay bắt đầu mềm nhũn ra.
ban đầu, cậu chỉ cảm thấy mừng khi cô chia tay daniel. anh ta là một trong những gã thiết kế đồ họa gầy nhom, đeo cặp kính dày cộm và luôn ba hoa về chuyện giới tính. connell đã ngồi cạnh anh ta trong quán bar vào hôm sinh nhật marianne. thay vì nói chuyện, họ ngồi xem trận đấu giữa bournemouth-chelsea trên màn hình lớn. daniel hỏi: chuyện ai thắng ai thua có thực sự quan trọng không? đại loại thì có, connell trả lời. bournemouth sẽ tụt hạng nếu họ thua trận này. theo lý thuyết thì có vẻ là vậy, daniel ậm ừ. đó là cuộc trao đổi hiếm hoi giữa cậu và daniel. bỗng dưng, anh ta cười và nói: sự nam tính là một thứ rất mong manh. connell cố kìm để không kể ra những việc mà cậu tình cờ biết về sự bệnh hoạn của daniel. anh ta thích trói và đánh marianne bằng thắt lưng, nhưng cậu không nói ra. tôi cá là điều đó khiến anh thấy mình mạnh mẽ hơn.
bên trong phòng phẫu thuật, marianne đã được tiêm thuốc tê. nha sĩ cắm một dụng cụ sắc nhọn vào nướu của cô để kiểm tra xem cô có thể cảm nhận được không, và cô không có cảm giác gì. sau đó, ông bắt đầu nhổ bỏ chiếc răng. ban đầu, marianne có thể nghe thấy tiếng khoan be bé. một ánh đèn trắng phản chiếu vào mắt cô từ tấm gương phía trên đầu. mùi của chiếc găng tay cao su mà nha sĩ đang mang khiến cô buồn nôn. có thứ gì đó đang cuộn trào và một chất lỏng là lạ tràn vào miệng marianne. không phải vị của máu. ngay sau đó, cô cảm nhận có thứ gì đó trượt xuống lưỡi mình, láng mượt và nặng, rồi đột nhiên cô ngồi thẳng dậy khi nha sĩ bảo: hãy nhổ nó ra! cô nhổ một thứ gì đó vào tay nha sĩ. đó là một phần nhỏ màu vàng từ cơ thể của cô. bây giờ cô đã có thể nếm thấy vị máu, và một thứ khác nữa. đầu cô hơi ê. chiếc răng sáng lấp lánh như mẩu kem trong lòng bàn tay nha sĩ. tốt rồi, ông nói. chiếc răng có những đường vân giống như một con hải quỳ. marianne bỗng dưng run rẩy.
connell e rằng cậu đang dần trở thành một người vô cảm. cậu cố tập trung ánh nhìn vào tờ national geographic trên bàn, nhưng không tài nào tập trung nổi, và chốc chốc lại xao nhãng sang cơn đau của marianne. marianne cứ tự dấn thân vào những điều chẳng mấy tốt lành cho cô. ý nghĩ đó khiến connell nặng lòng. cậu biết cô luôn nhận hết lỗi về mình bởi cái tính cách cứng đầu của cô. người ta lợi dụng cô, cô chẳng màng để tâm tới. cô kể cho cậu nghe những việc daniel đã bắt cô làm, thi thoảng còn cho cậu xem cả những dấu vết còn để lại. tớ biết là thế này trông thật tệ hại, cô nói. tớ chẳng thích như vậy chút nào. và rồi cô chỉ cười, điệu cười khiến connell chán ghét nhưng không biết phải làm gì hơn. phải mà cô đã cư xử khác đi…
nha sĩ chặn vào vị trí chiếc răng vừa nhổ đi bằng một miếng gạc và yêu cầu marianne giữ cố định trong miệng. cô vẫn cảm thấy buồn nôn, như thể chiếc răng kia là đứa con ốm yếu mà cô đã sinh ra. cô nhớ ra là connell đang đợi trong phòng chờ, và lập tức, lòng biết ơn dâng lên như thủy triều khiến mồ hôi cô tuôn ra ướt đẫm. miếng gạc chạm vào chiếc lưỡi tê cóng của cô và mắt cô bắt đầu rơm rớm nước. phần thủ tục y tế đã xong. họ nói và hất cô ra khỏi ghế như hất một tờ báo.
cửa phòng phẫu thuật mở ra, connell thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. marianne ngớ ngẩn chỉ vào miệng mình. cô thẩy cho cậu chiếc lọ mà nha sĩ đã cho chiếc răng vào đó. khuôn mặt cô méo xệch như một cái lều bị xì hơi. connell bỗng có một cảm giác rất thân quen. ngày xưa lúc ở trường, cậu thường đưa ra những nhận xét thông tuệ hoặc dí dỏm trước mặt marianne, điều mà cậu vẫn hay làm vào khi lúc căng thẳng. tiếng cười của cô luôn xoa dịu được tinh thần của cậu.
đã xong hết chưa? cậu hỏi.
marianne gật đầu, khó nhọc nuốt nước miếng. cả miệng và cơ thể có cảm giác như không thuộc về cô.
cũng nhanh đấy chứ, cậu nói. cậu thấy thế nào rồi?
marianne nhún vai, rùng mình vì một cơn nức nở bất chợt trào lên. cô cố gắng kìm nén cảm xúc xấu xí ấy lại nhưng đã quá muộn, những dòng nước mắt không sao ngăn lại được. cô vụng về dụi mắt và mũi. má cô ê ẩm. cô lại nhún vai. ít ra tiếng khóc lúc này dã không còn thành tiếng...
connell chỉ mới nhìn thấy marianne khóc một lần duy nhất, hồi mười mấy tuổi. lúc đó mẹ cô có người mới, tên là steven thì phải. thi thoảng, gã lại lẻn vào phòng của marianne để ‘nói chuyện’. có một đêm, cô chạy đến nhà connell, sau khi một trong những cuộc ‘nói chuyện’ ấy diễn ra, vừa khóc vừa nói: đôi khi tớ cảm thấy mình đáng phải chịu những điều tồi tệ, bởi tớ là một đứa chẳng ra gì. connell chưa bao giờ nghe ai nói về bản thân mình như thế. cậu thấy thật khó chịu, và kể từ giây phút đó, cảm giác đó chưa một giây phút nào rời bỏ cậu, thậm chí ngay khi cả cậu không còn cảm nhận được nữa. nó vẫn luôn ở đó, nhưng ngoài tầm kiểm soát của cậu.
vào xe thôi, cậu nói.
ngồi trong xe, marianne thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. cô cầm chiếc lọ đựng răng trong một tay, tay còn lại giữ khư khư miếng gạc thay thế. cô đặt cả hai thứ lên đùi mình, với tay lên tấm che phía trên chỗ ngồi để nhìn vào trong gương.
không nhất thiết phải vậy đâu, connell nói.
tay marianne khựng lại. trông tớ có kinh khủng quá không? cô hỏi. giọng cô tắc nghẹn và trầm đục.
cậu có bao giờ xấu xí trong mắt tớ đâu, cậu nói, nhưng lúc này trông cậu yếu lắm, và tớ không muốn cậu phát hoảng lên thôi.
tiếng khùng khục phát ra từ marianne khiến connell tưởng là cô đang ho, nhưng hóa ra là cậu khiến cô buồn cười.
thế nghĩa là trông tớ lúc này kinh lắm, cô nói. sao cậu lại không nói với tớ về chuyện với lauren ?
connell bám chặt tay vào vô lăng. cô chậm rãi quan sát cậu, kín đáo gạt đi giọt nước mắt vừa ứa ra bằng mép tay áo.
những điều cậu nói về cách tớ nhìn nhận phụ nữ khiến tớ thực sự băn khoăn.
sao cơ, và đó là lý do cậu chia tay cô ấy hả?
theo một cách thật khó lý giải nào đó, câu hỏi này, kết hợp với việc rõ ràng là marianne đang khóc, lại khiến connell phấn khích. cậu bất giác nghĩ về cơ thể trần truồng của cô. cậu coi đó là một hình ảnh của sự tổn thương, hơn là một thứ gì đó mang tính gợi dục, nhưng lúc này, hình như cậu nhìn thấy cả hai. cậu biết biết rằng marianne đang khóc chỉ đơn giản là vì một nỗi đau thể xác còn sót lại, điều mà cậu không lấy gì làm thích thú. thế nhưng, sự quan tâm của cô khiến cậu mủi lòng. được che đậy bên dưới vẻ ngoài dửng dưng của marianne luôn là một điều gì đó rất khác…
marianne nhận ra là connell không trả lời câu hỏi của cô ngay. cậu quan sát đường sá như thể không để ý. cô hy vọng rằng sự tò mò lộ liễu của mình đã được phớt lờ đi. đó là một trong những cách mà cô che giấu khỏi connell những xúc cảm cô dành cho cậu. dù sao thì những điều đó cũng không dễ dàng hiển lộ. con người ta yêu tất cả mọi thứ, yêu bạn bè, yêu mẹ cha. sự hiểu lầm là không thể tránh khỏi.
cậu vẫn còn đang khóc đấy à? connell hỏi.
chỉ là đau do hết thuốc tê thôi. không sao. marianne trả lời.
/
bảo. (dịch)
ảnh từ phim chuyển thể normal people
tiểu thuyết normal people của sally rooney đã có phiên bản tiếng việt, được I Love Books - Sách Kinh Điển phát hành dưới tựa đề "giữa hai chúng ta", bạn có thể tìm đọc nhé.