trác phổ

trác phổ

Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from trác phổ, Grocers, .

✨Cuộc thi “Chạm vào màn đêm trong em” - Another Life✨ 18/10/2023

Tác giả: Rire Se Séparer

1.

Vào năm học mới, nhà trường tổ chức vài hoạt động giao lưu cho học sinh.

Lúc ấy, Chinatsu vốn trầm lặng, anh luôn đứng ở một góc, chỉ khi được nhắc đến mới chịu ló mặt ra; Và Kasumi, cậu nhóc sức khỏe tuy có hơi kém nhưng lại rất tích cực tham gia mọi việc, là người mà ai biết đến đều rất yêu quý.

Chuyện họ gặp được nhau cũng khá tình cờ.

Đó là một hôm, khi được hoạt động tự do, nhóc Kasumi đang đi dạo loanh quanh trong trường tìm kiếm niềm vui thì bất ngờ nhìn thấy Chinatsu — người đang im lìm ngồi một góc; Có lẽ vì tính tò mò đã chợt nổi lên, cậu liền chạy đến bắt chuyện với anh.

Cuối cùng, chẳng ai biết rốt cuộc họ hút nhau ở điểm gì, chỉ thấy Chinatsu từ việc lúng túng, ấp úng né tránh đã dần đáp lại Kasumi; Mà cậu nhóc cũng như tìm được chân ái, càng quấn quýt hơn.

Và bây giờ, dưới sự ngỡ ngàng của đám bạn, họ đã quen nhau được hơn 6 tháng.
..

Nhưng hiện tại, Kasumi thật ra đang có chút não nề.

Bởi, cậu phát hiện rằng Chinatsu đã xin nghỉ học liên tiếp gần cả tuần nay, thậm chí anh liên lạc với cậu cũng ít đi nhiều.

*

Tí tách, tí tách.

Vào tiết học cuối ngày, khi ra về, trời vậy mà ‘ban xuống’ một cơn mưa rào. Kasumi đang ở trong lớp soạn cặp, chợt ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn ra.

Ngoài cửa sổ phòng học, phảng phất hiện lên một lớp màn-mưa trắng xóa.

Chiều Thu tháng 10, bầu trời như được từng áng mây đen ôm trọn, lòng cậu theo đấy len lói một nỗi bất an.

*

Kết thúc một ngày học tập mệt mỏi, trở về nhà, Kasumi liền nhanh chóng tắm rửa, ăn tối rồi hoàn thành đống bài tập được giao.

Làm xong mọi việc, cậu nằm dài lên giường, cầm lấy chiếc điện thoại, lướt mở đoạn tin nhắn giữa mình và Chinatsu.

Cậu gõ vài chữ, xóa đi, rồi nhập lại...Loay hoay cả một lúc, đến khi cảm thấy bản thân đã tích đủ dũng khí, cậu mới chậm rãi nhấp vào biểu tượng gọi thoại.

Tút tút──

Cậu chờ. Mãi cho đến khi cuộc gọi sắp ngắt kết nối, một tiếng ‘tách’ chợt vang lên, theo sau, cậu nghe được giọng nói trầm ấm của đối phương đều đặn rót vào tai mình.

- “Kasumi? Có chuyện gì sao em?”

“Anh Chinatsu...”

- “Ừm?”

Lúc này Kasumi đã ngồi bật dậy, mấp máy môi, lúng túng không ngờ đối phương thật sự lại bắt máy. Ngón tay cậu mân mê, nhẹ miết lấy mép điện thoại; Im lặng một hồi, sau khi bình tĩnh lại, cậu mới lí nhí trả lời.

“Anh Chinatsu, em nhớ anh...”

Khi vừa dứt câu, cậu vậy mà nghe thấy đối phương phì cười một cách nuông chiều? Song, anh cũng đã nhanh chóng đáp lại.

- “Anh cũng rất nhớ em.”
- “Ngày mai anh sẽ trở về trường...Thế nên, chờ anh nhé?”

“Dạ!”

Nghe xong, cậu nhóc lập tức hớn hở. Khi nãy, Kasumi vốn còn đang đỏ mặt vì được thương nhớ, giờ đã liền bị câu thứ hai của đối phương ‘vỗ’ đến tỉnh.

Theo đấy mọi buồn phiền đều được phủi sạch, Kasumi chuyển hướng, vui vẻ kể lại nhiều điều trong mấy ngày nay.

Chinatsu cũng không ngại phiền, lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng cùng tâm sự.

Khi trò chuyện, Chinatsu có thể nhận thấy rằng khoảng thời gian này cậu nhóc đã rất lo lắng. Nhưng anh cũng đề cập đến, chỉ thoáng dùng lời nói của mình, xoa đi nỗi bất an trong lòng cậu.

Cuối cùng, cho đến khi Kasumi đã bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, anh mới âu yếm dỗ người đi ngủ. Dù cậu vốn dĩ vẫn còn muốn được nghe giọng anh, nhưng cũng vì không muốn cãi lời, cậu đành ngoan ngoãn cúp máy mà an giấc.

Đêm tối, hai người cùng ôm lấy lời chúc ngủ ngon của đối phương, chìm vào mộng đẹp.

2.

Những ngày tới, từ sau khi Chinatsu trở lại trường, ai cũng có thể nhận ra Kasumi ngày càng dính lấy anh.

Bạn bè trong lớp và người quen của họ thường xuyên bắt gặp cả hai đi chung với nhau trong giờ ra chơi, khi trở về nhà, thậm chí là vào những ngày cuối tuần, hai người họ cũng cùng nhau dạo phố.

*

“Này chắc là hoa phấn, có vẻ trường mình vừa trồng thêm.”

Kasumi nói, đưa tay chọc nhẹ vào phiến lá trước mặt. Kế bên cậu là Chinatsu, người vừa (lỡ miệng) hỏi về đống ‘cỏ’ này.

Lúc đầu Chinatsu vốn chỉ vì muốn bắt chuyện với người kia, anh đành túm đại ‘bụi cỏ’ lạ hoắc nào đấy trong bồn hoa gần đó lôi ra nói. Ai ngờ, ‘bụi cỏ’ này như chạm phải nút nguồn của đối phương, Kasumi vừa ngó qua liền sáng mắt, liến thoắt kể hết về ngọn nguồn, ý nghĩa và nhiều thứ khác của nó; Cậu nhóc trông vô cùng hứng thú, vui vẻ không thôi.

Chinatsu có chút không theo kịp, nhưng đối với sự năng động bất ngờ này của người mình yêu cũng không quá lạ lẫm. Anh đứng kế bên, bắt đầu lắng nghe từng lời, thi thoảng gật đầu đáp lại; Ánh mắt anh dõi theo vẻ mặt tươi cười của cậu, chưa từng rời khỏi.

Đang nói, Kasumi như nhớ đến điều gì, cậu ‘a!’ một tiếng, quay qua níu lấy tay áo Chinatsu rồi nói với anh.

“Hoa này đẹp lắm! Giờ trồng thì chúng sẽ nở vào khoảng tháng 3 năm sau, trùng hợp khi ấy anh cũng tốt nghiệp rồi, chúng ta cùng ra đây chụp ảnh nhé?”

Cậu nhóc híp mắt cười, lời nói mang theo sự mong chờ.

Thế nhưng, ở một phía mà cậu không để ý, khi lời vừa dứt, Chinatsu chợt sựng lại, nét mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng và né tránh; Cũng trước khi Kasumi kịp nhìn tới, anh khống chế lại vẻ mặt của mình, vươn tay xoa đầu cậu.

“Được.”

Anh đáp, với chất giọng trầm đặc. Nếu nghe kĩ sẽ phát hiện, ẩn trong đó là sự nghẹn ngào; Tựa như vừa muốn trút ra, nhưng cũng muốn giấu nhẹm đi tất cả.
..

Mùa Thu vào tháng 11 có chút se lạnh, Kasumi khoác lên mình một bộ áo len đơn giản vừa được Chinatsu mua tặng vào hôm qua, vui vẻ đến trường.

Đợi đến khi các tiết buổi sáng vừa kết thúc, tới giờ nghỉ trưa, cậu nhóc nhanh chóng rời khỏi lớp, mang 2 hộp bento cùng đi tìm Chinatsu.

Lúc này Kasumi đang có chút phấn khởi, không phải vì đây là ngày đặc biệt gì. Chỉ là sáng nay, Chinatsu đã không cùng cậu đến trường như thường ngày, anh chỉ gọi điện nhắc nhở cậu phải mặc ấm và chuẩn bị bento nhiều một chút. Khi ấy, Kasumi nghĩ đơn giản là anh đang có việc bận, xong thì liền quay qua dốc sức làm luôn cả 2 phần bento.

*

Khi đến trước cửa lớp, Kasumi nép ở một bên lén nhìn vào, cố tìm kiếm hình bóng của đối phương. Cậu nhóc vốn không cao lắm lại còn khá nhỏ nhắn, ấy thế lại mang đến một cảm giác nổi bật cho người nhìn; Rất nhanh, có vài nam sinh trong lớp nhận thấy cậu.

“Uầy? Kasumi à? Sao em lại ở đây?” — Một nam sinh bước ra, hỏi.

“Vâng- em đến tìm anh Chinatsu ạ!”
“Anh ấy...Vừa đi đâu rồi sao?”

Kasumi đáp, ngước nhìn nam sinh kia.

Nhưng không biết vì sao, nghe cậu nói xong, đối phương hơi khựng lại, vài nam sinh đang nghịch gần đó cũng liếc nhìn sang, bày ra một cảnh trông khá lúng túng.

Cậu có chút ngơ ngác, đôi mắt tròn trịa mở to, hết nhìn nam sinh trước mặt lại nhìn sang vài người nữa; Mấp máy môi muốn lên tiếng.

Nhưng trước khi kịp hỏi gì, nam sinh kia đã ném ra một câu khiến cậu phải đờ người.

“Ơ? Thằng Chinatsu chưa nói gì với em hả? Nó chuyển nhà sang khu khác rồi, giờ nghỉ học luôn.”

3.

Nhìn quanh, Kasumi không khống chế được cơ thể, có chút run lên.

Cậu đã từng cùng Chinatsu ghé đến các sạp hàng rong ven đường, ngày nghỉ thi thoảng đến hỗ trợ vài nơi gặp khó khăn ở vùng lân cận, thậm chí là cùng làm nhiều việc khác để giúp tinh thần đối phương được thoải mái và không còn cảm thấy tự ti.

Nhưng, cậu lại quên mất rằng bản thân mình lại chưa từng ghé đến khu phố mà Chinatsu sống.

Cậu run, nhưng tay vẫn nắm chặt tờ giấy chỉ đường mình xin được từ mấy anh chị. Nhìn về phía con hẻm, cậu lấy hết can đảm, tiến vào.
..

Trong hẻm tối, Chinatsu đang vác vài chiếc thùng giấy đặt lên cái xe ba-gác nhỏ, cả người đầm đìa mồ hôi. Kế bên anh là một thanh niên cao ráo, đối phương mang vẻ mặt ôn hòa, nhanh nhẹn giúp Chinatsu gom đồ, xếp thành từng thùng.

Đồ vật chạm nhau, vang lên liên tục. Chinatsu vẫn chuyên tâm làm việc, không để ý đến phía sau, Kasumi đã đứng đó, nhìn được một lúc.

Kasumi bắt đầu tiến đến, khi dừng ở một khoảng cách cố định, cậu nhẹ giọng nói.

“Anh Chinatsu—”

Vừa đặt thùng xuống, Chinatsu chợt nghe được giọng nói của người kia, thần kinh bất giác căng cứng.

“Kasumi...”
“Sao em—!?”

Anh quay phắt qua, nhưng chưa kịp lớn tiếng thì liền phải đối mặt với ánh mắt chất vấn của cậu nhóc.

Cả hai cùng im bặt. Đến khi người thanh niên kia vừa bê đồ ra, trố mắt nhìn họ, Chinatsu mới lắp bắp đề nghị.

“Chúng ta vào nhà rồi nói...”

*

Cạch.

Kasumi đặt tách trà xuống bàn, mắt đã ướt nhòe. Chinatsu ngồi đối diện cậu, không nói lời nào.

Được một lúc, cậu cố khống chế giọng mình không run lên, hỏi anh.

“Vậy...Khi nào anh về?”

“Không về được.”

“Trường cho phép học sinh đi làm—”

“Vậy cũng không có thời gian học.”

“Em chờ—”

“Kasumi, dừng đi em.”

Cậu cúi gằm mặt, mím môi sụt sịt. Chinatsu nhìn thấy dáng vẻ uất ức của đối phương, đồng tử có chút lay động.

“Kasumi, em nên về rồi.”

Một lúc sau, anh nhắm nghiền mắt, khàn giọng nói.

*

Suốt đoạn đường trở về, hai người vẫn luôn nắm tay, nắm thật chặt;

Tựa như đều đang quyến luyến lưu lại, muốn khóa chặt sự hiện diện của đối phương trong tâm trí.

4.

Mùa Đông bắt đầu từ tháng 12, kéo dài đến tháng 2 năm sau. Tiết trời buốt giá, tuyết rơi đầy đường.

Lúc này Chinatsu cũng đã chuyển đi rồi.

Hai người cứ thế rời xa nhau trong mùa Đông họ từng ao ước.
..

Mùa Xuân ‘chớm nở’ vào tháng 3, cùng với đó là Lễ tốt nghiệp.

Dưới sân, hoa Anh Đào nở rộ phấp phới, lẫn cùng tiếng cười đùa không ngớt; Xung quanh lan tỏa hương hoa thơm ngát. Rộn rã mà cũng thật dịu dàng.

*

Ở sân sau, Kasumi lặng lẽ đứng dưới một gốc cây, ‘áng mây hồng’ phía trên không ngừng đung đưa theo gió. Cậu tựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chợt, âm thanh lá khô xào xạc vang lên phá đi sự tĩnh lặng. Bị đánh thức, Kasumi hé mở đôi mắt nhìn người con trai đang thở hồng hộc đằng kia. Cậu chỉ im lặng rời khỏi chỗ dựa rồi tiến đến dang tay, chờ đợi một cái ôm từ đối phương.
..

Quanh đó, các loài hoa được trồng đang dần hé nụ đón Xuân. Bồn hoa phấn lại càng rực rỡ với nhiều sắc màu đẹp đẽ. Xen lẫn với sự rực rỡ ấy, cũng có những bông như đang luyến tiếc cho mùa Đông vừa qua;

Chúng khoác lên mình một lớp áo trắng mềm mại. Mang theo sự kiên định, ẩn dưới bao rộn ràng.

Website