Building a civilization, two fingers at a time.
Nền văn minh hai ngón tay. Đăng meta, phân tích, những nội dung liên quan đến Bungou Stray Dogs.
[Meta] Arc Guild và các Chủ đề Chính: Lucy và Lý thuyết Trò chơi
- Người viết: aspoonofsugar@tumblr
- Link bài viết gốc: https://tinyurl.com/8ypxtry4
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không đem đi đâu khi chưa có sự xin phép.
----------
Popo: Mình muốn dịch nội dung phân tích về Fitzgerald đăng blog!
Bài phân tích: [chỉ có 6% dung lượng bài nói về Fitzgerald]
Popo:
Popo: Mình sẽ thay đổi điều này.
Không phải mình phàn nàn hay gì đâu, vì Sugar viết bài này vô cùng chi tiết và còn có liên hệ với một số chủ đề trong bài về Chuuya và Kunikida mà Ceci mới dịch. Nhưng sau đây là vài dòng về Fitzgerald và cách gã, cũng giống như Atsushi, khước từ một khía cạnh của bản thân và cần phải hòa hợp được với nó để có thể phát triển như một con người.
Ở Fitzgerald, thì thứ mà gã không thể đối mặt với là nỗi đau buồn từ việc mất con gái. Mặc dù cốt truyện chỉ trực tiếp nói về sự hoang tưởng của Zelda như một hệ quả của cái chết của con gái - cô phát điên và nghĩ rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra - thì ta vẫn thấy được cách mà Fitzgerald tự huyễn hoặc bản thân mình thông qua những hành động của gã. Fitzgerald thay vì đối mặt với mất mát và vượt qua nó thì lại theo đuổi Cuốn sách để mang con gái mình trở lại. Điều này cũng giống như Gatsby đã nói thôi, “Can’t repeat the past? Why, of course you can.” Đến cả tính sở hữu vặn vẹo của gã với thuộc hạ, theo mình, cũng bắt nguồn từ việc Fitzgerald không thể sống với mất mát và không nỡ để bất cứ thứ gì ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Đến nỗi mà mặc dù gã biết rõ Mitchell sẽ phản đối việc gã giữ cô sống, thì gã vẫn làm vậy vì gã không thể buông người ta ra. Fitzgerald sẽ làm mọi cách để mọi thứ vẫn như nó vốn thế.
Nói rõ hơn một chút về ví dụ cuối cùng nào. Fitzgerald không phải không biết rằng gã có thể sống mà không đánh mất thứ gì; thậm chí, khi ta xét đến tính chất năng lực của gã, thì người đàn ông này như chung sống với mất mát vậy. Như gã nói với Steinbeck đấy thôi, “Sự giàu sang là một cơn ác mộng. Mỗi khi cậu mua được một thứ mình muốn có, thì cậu lại mất đi một giấc mơ.” Fitzgerald hiểu rằng có những thứ mà gã không thể lấy lại được, cho dù gã giàu có ra sao, quyền lực như thế nào. Nhưng gã cố tình để ánh sáng lóa mắt mình và né tránh sự thật - gã nói về Cuốn sách như một thứ khiến thế giới của gã “tràn đầy ánh sáng”. Cuốn sách đối với gã cũng giống với ánh sáng xanh của Gatsby vậy: nó tượng trưng cho niềm tin, cho hi vọng của Fitzgerald, nhưng nó cũng là hi vọng vào một Giấc mơ Mỹ hão huyền khó có thể trở thành sự thật.
Nhìn chung là Fitzgerald phải chấp nhận rằng gã không thể cứ thế chạy trốn khỏi mất mát và phải đối mặt với nó để tiếp tục tiến lên. Sự thật là gã sống cùng với mất mát: năng lực của Fitzgerald yêu cầu hắn sở hữu thứ gì đó để rồi ngay lập tức tiêu nó. Giấc mơ Mỹ mà đóng vai trò vô cùng quan trọng trong hệ tư tưởng của gã cũng là từ thất bại mà được sinh ra. Đến cả Cuốn sách mà gã coi như ánh sáng xanh của mình cũng hoạt động dựa trên luật nhân quả. Dù là thế nào thì Fitzgerald cũng phải chịu mất mát thôi. Mình nghĩ rằng gã sẽ học được cách đối mặt với nỗi đau buồn của mình qua việc dần chấp nhận cấp dưới của mình như những con người thay vì vật sở hữu - thái độ mà phần nào được hình thành vì gã không thể chịu được cảnh mất một ai khác như con gái nữa. Nhưng cấp dưới của gã là những cá nhân có cuộc sống riêng của mình và số phận sắp đặt cho họ những thứ khác nhau. Fitzgerald không thể lúc nào cũng điều khiển mọi thứ theo ý mình được, gã phải chấp nhận rằng mất mát là lẽ thường tình của cuộc sống.
Dài quá lười đọc: thay vì theo đuổi một phép màu mà (lúc đấy) còn chưa được xác nhận là có tồn tại thì Fitzgerald nên hẹn lịch với grief counselor để vượt qua nỗi đau mất con nhưng mà, làm sao ta trông đợi được điều ấy ở người Mỹ cơ chứ. Popo của Trung tâm Tuyên truyền về Guild xin hết, mong mọi người đọc bài vui.
(Bấm vào từng ảnh để đọc bài)
[Meta] Chuuya và Kunikida.
- Người viết: linkspooky@tumblr
- Link bài viết gốc: tinyurl.com/1v342yef
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không đem đi đâu khi chưa có sự xin phép.
-------------
Xin chào mọi người, BC2F đã tái xuất rồi đây (❁´▽`❁)*✲゚*
Mình dịch bài này vì lời hứa từ rất lâu với một bạn viết confession nọ thắc mắc về mối quan hệ giữa Kunikida và Chuuya (trừ việc cả hai cùng ghét Dazai). Chắc là cũng chỉ có mỗi mình nhớ thôi, nhưng nếu bạn viết confession đó vẫn còn nhớ tới lời hứa của mình và đọc được bài này, thì mình xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu. Mình đã hứa là mình sẽ làm mà, chỉ là không biết khi nào thôi (lol).
Bài này đầy đủ đến độ mình cũng không biết nên viết gì thêm ngoại trừ việc dịch xong mình nhận ra mình kin Kunikida hơ hơ. Nhưng mà Ceci bị đam mê mấy bài có caption dài nên là, nhân bài này ramble với mọi người một chút về sneak peek của LN Storm Bringer tối qua luôn!!!
Spoiler alert.
Đại khái là, tối qua đã có preview của Storm Bringer rồi đó. Mới có 60 trang đầu thôi, muốn đầy đủ thì phải đợi chừng một tuần nữa, mà phần đọc được thì cũng chưa có gì nhiều ̶(̶̶d̶̶ù̶ ̶v̶̶ớ̶̶i̶ ̶m̶̶ì̶̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶l̶̶à̶ ̶r̶̶ấ̶̶t̶ ̶n̶̶h̶̶i̶̶ề̶̶u̶ ̶r̶̶ồ̶̶i̶), nên mọi người đang tập trung phân tích những gì đã có. Mình để ý người ta đặc biệt chú tâm tới tiêu đề chương 3, "Tôi muốn thấy Chuuya chịu khổ như một con người", nên là mình cũng chú ý (ha). Mình thấy mọi người đều đau buồn vì nhan đề này quá, nên mạn phép chia sẻ góc nhìn (có lẽ là) tích cực hơn của mình.
Vấn đề đáng chú ý ở đây là người ta muốn thấy Chuuya chịu khổ "như một con người", mà Chuuya thì khao khát được làm một con người. Kể từ khi hợp vào làm một với Arahabaki thì gã cảm thấy mình đã chẳng còn là người nữa rồi, gã không có ký ức, chẳng một người thân, có một nơi duy nhất để thuộc về thì lại bị phản bội. Gã chẳng còn gì ngoài vị thần trú ngụ trong cơ thể mình, nên gã tự ti về bản thân đến độ gã quyết định làm con chó nghe lời ở Mafia Cảng thôi, và gã làm thế cũng để cảm thấy mình còn hữu dụng với bọn họ, còn được bọn họ nhìn nhận như một con người. Chuuya bấu víu vào tất cả những gì có thể để cảm thấy mình còn nhân tính. Mình nghĩ là, ai mà nhìn thấu được mong mỏi ấy để rồi đi đến ý nghĩ muốn thấy gã được làm một con người, dù là chịu khổ, dù chỉ một lần thôi, hẳn là phải thương Chuuya lắm. Kiểu, thật sự luôn í câu ấy vang lên trong đầu mình bằng thứ giọng trìu mến nhất mà mình từng được nghe í.
Với cả!!! Chúng mình được gặp bạn bè Chuuya hồi mới vào Mafia Cảng đấy nhé, khá chắc chắn rằng đây là sáu người mà Chuuya bảo rằng đã mất sáu năm về trước trong Dead Apple (vì số lượng tương ứng này, thời gian tương ứng này, rồi tranh ở phần mục lục trông như hồn ma í). Mọi người đối tốt với Chuuya lắm, mọi người tổ chức tiệc mừng một năm Chuuya làm việc ở Mafia Cảng vì "năm đầu là khó khăn nhất", mọi người còn giấu Mori để tìm gia đình cho Chuuya vì Mori không cho ai kể Chuuya nghe về quá khứ nữa cơ (*꒦ິ꒳꒦ີ) Trong số bạn bè của Chuuya có một người tên Adam là AI này, haha imagine the worldbuilding— Kiểu mọi người cứ nghĩ thế giới trong BSD là thế giới bình thường thôi, nhưng thật ra nó có AI này, người hổ này, người sói này, vampire này, Arahabaki này, còn có cả Lovecraft, cùng tồn tại với nhau 🌚 I need a moment―
Thôi không được vã nữa kẻo mọi người phán xét. Mọi người đọc vui nhé, nếu có vấn đề gì thì cứ góp ý ha, mình lâu không dịch meta chắc chắn là lụt nghề rồi.
(Bấm vào từng ảnh để đọc bài)
[Meta] Về Giám đốc Fukuzawa
- Người viết: aspoonofsugar@tumblr
- Link bài gốc: https://tinyurl.com/y3gu2htf
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa có sự xin phép.
-------------
Hơ... Lần này thì không biết nói gì thật vì bài viết đầy đủ quá mình nghĩ mình sẽ lại nói nhảm về những thứ diễn ra ở mấy chương gần đây.
Spoiler alert. Thật ra cũng không spoiler lắm mình chỉ nói một tí tẹo thôi.
Gần đây mình tìm hiểu về Thiên Nhân Ngũ Suy, và có tìm đọc tiểu thuyết của Mishima để biết thêm chút ít (nỗ lực đoán thành viên cuối cùng của Thiên Nhân Ngũ Suy nhưng vô vọng nên bỏ đi đọc sách 🙃). Nhân vật chính trong tiểu thuyết này theo đuổi một con người lý tưởng không hề tồn tại, và nhân vật này khiến mình nghĩ khá nhiều về Fukuchi và Giám đốc.
Nếu như Fukuchi lấy cảm hứng từ nhân vật chính, còn Giám đốc là con người lý tưởng kia, thì ta có thể coi việc tập hợp Đội Chó Săn là cách để Fukuchi thực thi lý tưởng dựa trên việc Giám đốc dựng nên Công ty Thám tử. Cả hai tổ chức này đều có bầu không khí giống như một gia đình. Và cũng có kha khá điểm tương đồng đấy chứ. Ta thấy Kunikida và Dazai hay chành chọe với nhau, Tecchou và Jouno cũng thế; Teruko vừa có cái hào quang chị lớn ai cũng nể sợ của Yosano vừa được cưng chiều bởi mọi người giống Kyouka; và Atsushi với Michizou thì, kiểu, đứa con mệt mỏi trước cảnh gia đình hỗn loạn í.
Tuy nhiên, giống nhau đến mấy thì giữa hai tổ chức này vẫn tồn tại một điểm khác biệt lớn, đó là Công ty Thám tử thì hoạt động tự do tự tại, còn Đội Chó Săn lại là "chó" của chính phủ. Họ tồn tại vì chính phủ, hoạt động vì quốc gia, bị trói buộc bởi trật tự xã hội, còn Công ty Thám tử tồn tại chẳng hề bị giới hạn bởi bất cứ thứ gì. Bởi vì khác biệt đó mà Đội Chó Săn là phiên bản kém hoàn hảo hơn của "lý tưởng" là Công ty Thám tử. Có lẽ đó là lý do dẫn tới sự bất mãn của Fukuchi với "trật tự" và "quốc gia"—hai khái niệm đã ngăn ông không thể tạo ra một tổ chức lý tưởng như của Giám đốc. Và vì sự bất mãn này, Fukuchi quyết định đi tạo ra thêm một tổ chức nữa để làm lý tưởng mới cho mình. Và thế làaaa giờ chúng ta có Thiên Nhân Ngũ Suy, một tổ chức tập hợp bởi những cá nhân dám vượt lên trên cả trật tự và luân lý vì mục đích của mình chứ không phải nô lệ quốc gia như Đội Chó Săn.
Dĩ nhiên thì đó chỉ là suy nghĩ của mình thôi và ta còn phải chờ xem diễn biến trong tương lai như thế nào. Dạo này đang có Tachihara brainrot nên nghĩ về Đội Chó Săn và Thiên Nhân Ngũ Suy nhiều một cách bất thường cứu--- Cơ mà bài này là bài mình dịch nhanh nhất (chắc dị) luôn hehe khen mình đi!
Đùa thôi không cần khen đâu việc cần làm cho ultimate bias mà. Mọi người đọc vui, nếu có vấn đề gì về dịch thuật thì cứ thoải mái góp ý cho chúng mình nhé.
(Bấm vào ảnh để đọc bài)
[Meta] Kunikida và Oda: Cái chết của một người lương thiện
- Người viết: linkspooky@tumblr
- Link bài gốc: https://tinyurl.com/yxehgvx2
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa có sự xin phép.
----------
1. Mình nghĩ rằng người ta có xu hướng bỏ qua tính bi kịch trong cái chết của Odasaku, cũng như những khuyết điểm của anh vì ảnh hưởng tích cực mà nó mang lại cho Dazai; đơn cử như việc có confession nói Oda chết thì Dazai mới rời Mafia Cảng và gia nhập Công ty Thám tử Vũ trang đó.
Vấn đề của mình với lối suy nghĩ ấy thì là thế này: Dazai rời Mafia Cảng không phải vì cái chết của Oda, vì nó chẳng cho Dazai biết thêm điều gì về Mafia Cảng hay về Mori cả. Lý do cậu ta rời đi là vì Oda đã từng là bạn của cậu, và Oda bảo cậu làm thế. Nên thứ khiến Dazai thay đổi không phải là cái chết của Oda, mà là cuộc đời của người đã từng là bạn cậu.
Oda về cơ bản mắc cùng một sai lầm với Dazai, đấy là thông qua hành động của mình gián tiếp nói với đứa trẻ vẫn luôn cần mình rằng nó không đủ tốt để anh có thể tiếp tục chiến đấu với phần tối trong con người mình và sống. Cơ mà điều này lại khá là phức tạp, vì mặc dù Oda là người tốt bụng, biết quan tâm và dịu dàng, còn Dazai của thời ấy thì tàn nhẫn, nhưng hai người họ lại có khả năng mắc cùng một lỗi lầm.
Nên là, mình nghĩ Dazai vẫn có khả năng trở thành người tốt thôi.
2. Thực ra thông điệp được nhắc đến ở cuối bài viết này, rằng kể cả khi ta không thể đạt được một kết quả cụ thể gì cả, thì ta vẫn nên vùng vẫy và cố gắng, cũng chính là lý do mình thích Fitzgerald.
M̶ỗ̶i̶ ̶l̶ầ̶n̶ ̶v̶i̶ế̶t̶ ̶i̶n̶t̶r̶o̶ ̶l̶ạ̶i̶ ̶t̶h̶ể̶ ̶h̶i̶ệ̶n̶ ̶s̶ự̶ ̶v̶ã̶ ̶c̶ủ̶a̶ ̶m̶ì̶n̶h̶ ̶b̶ằ̶n̶g̶ ̶c̶á̶c̶h̶ ̶n̶h̶ắ̶c̶ ̶đ̶ế̶n̶ ̶F̶i̶t̶z̶ ̶đ̶á̶n̶g̶ ̶r̶a̶ ̶m̶ì̶n̶h̶ ̶n̶ê̶n̶ ̶n̶h̶ờ̶ ̶C̶e̶c̶i̶ ̶v̶i̶ế̶t̶ ̶n̶h̶ư̶ ̶m̶ọ̶i̶ ̶l̶ầ̶n̶
Thôi đã nói rồi thì nói nốt vậy. Mình đã nói rằng Fitzgerald mang nặng đặc tính của Giấc mơ Mỹ: cố gắng hết mình và đạt được thứ mình mong muốn. Tuy nhiên, chính Giấc mơ Mỹ này lại là một khái niệm có liên kết mạnh mẽ với thất bại - nó được sinh ra là một lời hứa bị phá vỡ, một giấc mơ không thể nào trở thành hiện thực. Nhưng không ai, và không có thứ gì có thể cấm con người ta tiếp tục cố gắng và vùng vẫy như thuyền trôi ngược dòng. Fitzgerald (nhà văn) viết những câu cuối của The Great Gatsby không phải với sự chấp thuận mù quáng, hay sự chỉ trích của một người mất niềm tin, mà là một sự tôn trọng buồn khắc khoải. Fitzgerald (nhân vật) có thể không bao giờ có được 「Cuốn sách」 để đưa con gái mình trở lại, nhưng điều đó không khiến gã bớt hoa lệ tí nào.
Mình nói về Fitzgerald vì đây là nhân vật mà mình hiểu rõ nhất thôi, nhưng mà nhân vật nào của Bungou Stray Dogs cũng vậy thôi. Sau cùng thì đây cũng là một tác phẩm về quyền được lưu lạc của con người, quyền được vùng vẫy kể cả khi thế giới không hề tốt đẹp và một số thứ đơn giản là không thể nào trở thành hiện thực.
Kể cả khi kết quả chỉ là một ảo tưởng không có thực thể, thì cố gắng của con người ta vẫn có ý nghĩa thôi. Dù sao thì, ý nghĩa cũng nằm ở quá trình, chứ không phải ở kết quả.
(Bấm vào từng ảnh để đọc bài)
[Meta] Yosano: Sự suy sụp của Thiên thần báo tử.
- Người viết: aspoonofsugar@tumblr
- Link bài gốc: https://tinyurl.com/y2bnckpj
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa có sự xin phép.
-------------
Đừng đọc intro đọc bài đi.
Bạn đã được cảnh báo.
Không có kiến thức gì ở đây cả, chỉ là mấy dòng vớ vẩn của mình thôi.
Khen chung chung thì nhiều rồi, giờ khen cụ thể. Mình rất thích cách Asagiri-ss không chỉ khai thác một khía cạnh trong con người để xây dựng các nhân vật trong BSD. Đây là bài về Yosano, nên nói về Yosano cái đã.
Mình dịch bài này là vì tình cờ thấy một bạn quote Yosano trên confession câu này: "Kể cả khi bác sỹ bọn ta đã cố gắng hết sức, mạng sống của bệnh nhân vẫn cứ vuột khỏi tầm tay."
Không biết là tại mình ít đọc hay tại không mấy ai khai thác thật, nhưng mình hiếm khi thấy ai viết mà đả động đến chuyện bác sỹ phải nhìn bệnh nhân của mình chết đi bất chấp việc họ đã dốc sức cứu chữa; mặc dù ở ngoài đời thực nó là một vấn đề không khó gặp. Nói là nhan nhản cũng được. Chúng ta đều biết mà, bác sỹ không phải người toàn năng để mà chữa được khỏi tất cả các loại bệnh, vẫn có những thứ làm họ phải bó tay chịu thua. Công sức bỏ ra cũng chưa chắc đã đem lại được phép màu cho người bệnh, chưa kể nếu là bác sỹ phẫu thuật, họ còn phải nhìn thấy những hình hài kỳ dị chắc chắn sẽ gây ám ảnh lâu dài. Nhìn người thân mình bị phủ khăn trắng kín mít cả mặt là một điều đau thương, nhìn thấy những thứ ở dưới tấm vải đó cũng là một trải nghiệm không thể nói là vui vẻ. Bác sỹ còn cần "máu lạnh" hơn người thường để đương đầu với vô vàn những lần như thế, họ thua ở trận này thì vẫn phải tiến vào trận khác chứ nào có ai được phép rút lui. Giống như "quân đoàn bất tử" mà Yosano trực thuộc vậy. Thời bình đã thế, nói gì tới thời chiến. Chưa kể Yosano lúc đó chỉ khoảng 11 tuổi mà thôi. Những hình ảnh khốc liệt như cái cảnh anh Tachihara lớn vừa luống cuống đứng lên đã bay mất cánh tay vì địch, những người lính mất chân, mù mắt, cụt tay, thịt xương nát bét đang nằm la liệt chờ được chữa trị, chắc chắn sẽ không thể nào xua đi cho được, chưa kể còn có thể ùa về ám ảnh hằng đêm. Não giấu đi được một phần ký ức của Yosano sau khi ngừng làm quân y, nhưng không thể giấu đi toàn bộ những đau thương trước đó. Mà những ký ức bị ẩn đi như một cách tự phòng vệ cũng không thể tự thân biến mất được. Cuối cùng cô ấy vẫn phải đối mặt với chúng mà thôi.
Mình từng nghĩ mình sẽ không thích Yosano được nhiều như mình của bây giờ đâu, nhưng Asagiri-ss lại ném cho mình—một đứa luôn luôn quan tâm đến những nhân vật hành nghề y—cái backstory như thế này. Không thích cũng khó. Khổ quá đi mất cứ làm tôi đổ suốt thôi 囧
Lảm nhảm đến đây là kết thúc, mọi người đọc vui. Nếu có vấn đề gì về dịch thuật thì cứ thoải mái góp ý cho chúng mình nhé. Bài này nhiều ảnh quá nên máy mình bị lag, nếu có một đống ký tự kỳ dị hay lặp ý/khuyết ý thì hãy nhắc chúng mình nha...
(Bấm vào từng ảnh để đọc bài)
[Book Rec] #2 — Tội ác và Hình phạt || Fyodor Dostoyevsky.
- Người viết: akai-koutei@tumblr
- Link bài gốc: https://tinyurl.com/y4bm4p86
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa có sự xin phép.
-------------
Xin chào ~ Còn ai nhớ đến sự tồn tại của chuyên mục này không?
Anw, bài này dành cho một người rất đặc biệt với mình. Chuyên mục này trở lại cũng là vì người ta ヽ( ´¬`)ノ Trước mình sợ mọi người không thích giới thiệu sách thế là bỏ ngỏ ở đấy, nhờ có lời người ta nên mới tiếp tục làm—
Cơ mà, phổ cập kiến thức! Hoặc là ramble vớ vẩn vì mỗi khi đả động đến Dostoyevsky là y như rằng não mình đi chơi.
Bên cạnh chủ đề và ý nghĩa của tác phẩm mà người viết đã đề cập đến trong bài, mình nghĩ ngôn ngữ, phong cách và bối cảnh của Dostoyevsky cũng là những thứ không nên bị bỏ qua.
Ban đầu Dostoyevsky viết Tội ác và Hình phạt theo ngôi thứ nhất, như ông đã từng làm trong một số tác phẩm trước của mình (e.g. Những đêm trắng, Hồi ký viết dưới hầm, Những kẻ bần hàn)—chắc là ông đã định để câu chuyện diễn biến theo lời kể của Raskolnikov, để nó vừa giống như lời tường thuật, vừa giống lời thú nhận của chàng. Tuy nhiên, như mọi người biết đấy, phiên bản cuối cùng của tác phẩm này lại được viết theo ngôi thứ ba. Lý do cho sự thay đổi này thì vẫn đang được bàn luận, nhưng dựa trên các ghi chép để lại đã chỉ ra rằng trong quá trình viết, Dostoyevsky nhận thấy những khía cạnh mới mẻ trong nhân vật Raskolnikov, cộng thêm sự thật là bản thân ông đã ghi trong thư với một người bạn (Alexander Wrangel) rằng ông không thích phiên bản cũ, và có một hình thức mới khiến ông phấn khởi vô cùng, thế là ông đốt hết bản cũ và viết lại từ đầu; thì mình đoán sự thay đổi này có được vì ngôi thứ ba là ngôi kể "biết tất cả mọi thứ". Như thế thì sẽ giúp người đọc cảm nhận được nỗi ăn năn của Raskolnikov theo một cách trực quan hơn.
Nếu đã đọc bài meta "Đau đớn, sợ hãi, cái chết và Chúa trời", mình mong bạn chưa quên rằng ở cuối bài, hamliet có đề cập đến chuyện tên của Raskolnikov có chứa cụm "raskol" mang nghĩa "chia xẻ" hay "schism" (sự phân rã giữa hai phe, gây ra bởi bất đồng quan điểm/đức tin dẫn đến xung đột). Cái tên này được dựa trên một mối bất hòa xảy ra trong Nhà thờ Chính thống giáo của Nga vào thế kỷ 17 (mà Dostoyevsky là một người, bạn biết đấy, sùng đạo vô cùng); thêm nữa là nó còn thể hiện được sự mâu thuẫn trong con người Raskolnikov: chàng là một trí thức tử tế và có thể đồng cảm với người khác, nhưng chàng cũng là người nghĩ rằng mình có giết người cũng không sao hết cả. Raskolnikov không phải nhân vật duy nhất được thể hiện tính cách qua ngôn ngữ viết trong tác phẩm, tên của các nhân vật chính đều có kiểu, ý nghĩa riêng. (Điều này khiến mình nhớ tới Gogol, các nhân vật trong Những linh hồn chết được đặt tên theo đặc điểm nhận dạng của họ— Thôi, lạc đề rồi)
Một điều nữa cũng về chuyện ngôn ngữ, trong quá trình tìm hiểu thì mình biết được là bản dịch không giữ nguyên được ẩn ý trong tiêu đề tiếng Nga của Tội ác và Hình phạt—Преступление и наказание. Từ "Преступление" này hiểu theo nghĩa đen là "bước qua". Hình ảnh tội ác thông qua hành động "bước qua [rào cản]" này đã bị mất đi khi ta dịch thành "Crime"/"Tội ác", nhưng lost in translation là chuyện không thể tránh khỏi trong dịch thuật nên bạn có thể không quan tâm phần này cũng được mình chỉ đang tiểu tiết quá thôi...
Cuối cùng là bối cảnh. Như akai-koutei có đề cập một chút ở trong bài, bối cảnh trong các tác phẩm của Dostoyevsky được viết vô cùng chân thực. Dostoyevsky tỉ mỉ trong từng cái tên phố, tên đường, thậm chí là khoảng cách. Mình đọc được là có người đã thử đo và kết quả nhận được là những gì ông viết trong tác phẩm của mình đều chính xác, Dos còn kể với vợ là ông có cả một tảng đá nhất định làm chỗ cho Raskolnikov giấu những gì chàng đã trộm được nữa. Nếu muốn tìm hiểu về đời sống xã hội Nga thời bấy giờ, thì Tội ác và Hình phạt là một tác phẩm bạn nên đọc đấy.
Xin lỗi vì cái intro rời rạc này nhé, mình vừa viết vừa tra cứu mà cũng không lượt lại để liên kết giữa các đoạn với nhau nên— Mong bài dịch sẽ vớt vát được thứ intro dấm dở này! Dành cho người đặc biệt mà mình nhắc ở đầu, em xin lỗi vì đã để idol chờ lâu.
Dù sao thì, chúc mọi người đọc vui. Nếu có vấn đề gì về dịch thuật thì hãy góp ý cho chúng mình nhé.
(Bấm vào từng ảnh để đọc bài)
[Meta] Dazai và Chuuya: Nhân gian thất cách
- Người viết: linkspooky@tumblr
- Link bài gốc: https://tinyurl.com/y3x2a6tu
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa xin phép.
----------
Nhận ra blog mình ngược đời ghê, những thứ chẳng ai quan tâm thì làm một lèo trước, cái mà fandom phân tích rầm rộ lại để đến bây giờ mới mó tay đến---
Cơ mà, trước đây mình có đọc được một cái confession bảo Dazai và Chuuya không ghét nhau, vì hai người hiểu nhau và tin tưởng nhau vô điều kiện. Lúc đó mình có nói một chút rồi, giờ viết lại thành phiên bản đầy đủ và rõ ràng hơn cho mọi người đọc luôn hê.
Mình từng đọc được một đoạn thế này trong “Hannibal”: “Nhầm lẫn giữa thấu hiểu và thấu cảm là điều vô cùng dễ dàng - ta khao khát thấu cảm quá đỗi ấy mà. Có lẽ học được cách phân biệt hai thứ đó là một phần của quá trình trưởng thành. Thật khó khăn và khó chịu khi biết được rằng có người hiểu được cô mà còn chẳng cần thích cô.”
Trích dẫn cái này để nói rằng, giữa yêu thích và thấu hiểu không tồn tại quan hệ nhân quả. Người ta có thể không hiểu hết về nhau nhưng vẫn yêu nhau, và kẻ thù có khi còn nhìn thấu con người bạn hơn cả người yêu đấy. Sự thật mất lòng mà, người ta chẳng cần yêu thích nhau hay gì để mà hiểu nhau đâu.
Thêm nữa là, nỗi căm ghét mà Dazai và Chuuya dành cho đối phương bắt nguồn từ chính sự thấu hiểu này. Hệ tư tưởng của hai người trái ngược nhau. Dazai tin vào lý trí thay vì nhận thức của bản thân, Chuuya thì đặt trọn niềm tin vào bản năng và cảm quan của gã. Họ ghét nhau vì không muốn công nhận lối suy nghĩ ấy của đối phương. Một điểm nữa mà họ không muốn công nhận ở người còn lại, ấy là tính người. Dazai và Chuuya “con người” theo những cách khác nhau, họ nhìn ra điều đó rõ đến độ không thể chối cãi được, nhưng họ không muốn thừa nhận nó. Vì một khi đã hiểu rằng người kia cũng là một con người với động cơ thúc đẩy riêng, việc ghét nhau như những gì họ đã tưởng là bất khả thi. Nhưng vấn đề là họ không thể chấp nhận điều ấy, thế nên họ càng ghét nhau thậm tệ.
Còn về chuyện tin tưởng, khách quan mà nói thì thế này.
Chuuya là một kẻ bị lòng trung thành và niềm tin che khuất tầm mắt. Con người gã xoay quanh những giá trị ấy. Gã đi ra từ một khoảng không đen ngòm, không có gì trong tay, cần thứ để bấu víu vào và có được danh tính nhờ thứ đó. Muốn duy trì danh tính này thì cần luôn luôn trung thành, thế nên cơ chế hoạt động của Chuuya dựa hoàn toàn vào sự tin tưởng gã có với những người khác. Nó mù quáng đến độ Chuuya nguyện trung thành với một kẻ xấu xa như Mori, nó cực đoan đến độ gã có thể liều mạng dùng Ô Uế, vì lòng tin trong gã bảo rằng sẽ có người đến cứu. Không phải vì là Dazai nên Chuuya mới tin, mà là vì lòng tin trong gã quá lớn thôi.
Về phần Dazai cũng tương tự như vậy. Dazai có thói điều khiển người khác như những quân cờ trong tay, anh ta quá quen với việc sắp đặt đường đi nước bước cho mọi người rồi. Đến cả khi sang phe người tốt rồi anh ta vẫn không bỏ được cái kiểu hành xử ấy. Bằng chứng là anh ta sắp đặt mọi thứ từ rất lâu về trước, đến độ ngồi trong cái hộp kín bưng kia mà vẫn điều khiển được cục diện cuộc chiến. Thế nên anh ta tin Chuuya theo cái cách anh ta tin rằng những thứ mình tiên liệu sẽ đúng, chứ không phải vì là Chuuya nên anh ta mới tin.
Xét từ quan điểm của ai trong hai người đi chăng nữa, thì vấn đề cũng nằm ở người tin chứ không phải người được tin.
Nói chung là, không thể dựa vào chuyện hiểu nhau và tin nhau mà kết luận rằng hai người họ không ghét nhau được. Thật lòng mà nói thì ghét nhau nhưng vẫn hợp tác ăn ý thế kia mới là xịn ấy. Tưởng tượng mà xem, bạn phải làm cộng sự với đứa mà bạn ghét nhưng kết quả thu về vẫn mĩ mãn vô cùng, mình nghĩ là không mấy người làm được đâu. Thế nên là không hiểu sao nhiều người lại phải cố chứng minh Dazai và Chuuya không ghét nhau làm gì. Chính việc hai người ghét nhau là yếu tố khiến cho quan hệ cộng tác của họ càng hay ho mà ( -_・)?
Mà lảm nhảm thế thôi, chúc mọi người đọc vui. Nếu có vấn đề gì về dịch thuật thì cứ thoải mái góp ý nha.
[Analysis] Về những dấu hiệu của chứng tự kỷ ở Ranpo.
- Người viết: rchimedesu@twitter
- Link bài gốc: shorturl.at/fxIOT
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa xin phép.
----------
Blog BC2F tuyển người viết intro nha, các admin nhạt quá hết biết viết gì luôn rồi—
Okay mình đùa thôi. Nhạt thật nhưng mà không bao giờ hết cái để lan man với mọi người đâu heh.
Mỗi bài dịch thêm một chút kiến thức:
Tự kỷ không phải là bệnh, tự kỷ là một hội chứng, tên khác của nó là hội chứng rối loạn phát triển lan tỏa xuất hiện sớm ở trẻ em. Đặc trưng của hội chứng này là sự khiếm khuyết về khả năng tương tác xã hội, trí tuệ và giao tiếp, hành vi bất thường, rối loạn cảm giác, sở thích thu hẹp. Hội chứng này được phân loại lâm sàng thành 5 dạng:
• Tự kỷ điển hình: Xuất hiện dấu hiệu trước 3 tuổi ở tất cả các phương diện.
• Tự kỷ không điển hình: Xuất hiện dấu hiệu sau 3 tuổi ở một trong các phương diện.
• Tự kỷ chức năng cao/Hội chứng Asperger: Xuất hiện dấu hiệu sau 3 tuổi, không chậm nhận thức nhưng giao tiếp bất thường.
• Hội chứng Rett: Xuất hiện dấu hiệu ở trẻ em gái 6 - 18 tháng tuổi (các bé trai thường sẽ chết trong bụng mẹ hoặc ngay sau khi sinh), tăng trưởng chậm, đầu nhỏ, có thể có biến chứng là cong vẹo cột sống, co giật hay mất ngủ.
• Rối loạn phân ly thời thơ ấu (CDD): Xuất hiện dấu hiệu khoảng trước 4 tuổi, trẻ có thể phát triển bình thường và duy trì tình trạng đó trong khoảng 2 năm, nhưng trong những năm từ 2 đến 10 tuổi, ít nhất hai trong số những kỹ năng sau sẽ biến mất gần như hoàn toàn:
- Truyền đạt ngôn ngữ.
- Tiếp thu ngôn ngữ.
- Kỹ năng xã hội và tự chăm sóc.
- Kiểm soát ruột và bàng quang.
- Kỹ năng chơi đùa.
- Kỹ năng vận động.
Các kỹ năng này biến mất khiến trẻ như thể quay trở về thời điểm chưa biết đến chúng, cho nên hội chứng này còn được gọi là tự kỷ hồi quy. Sự "hồi quy" này có thể rõ rệt đến mức trẻ cảm nhận được nó, thậm chí là hỏi những người khác về những gì đang xảy ra với chúng.
Ngoài ra thì hội chứng tự kỷ còn có thể phân loại theo khả năng trí tuệ và ngôn ngữ.
Như trong bài đã đề cập đến, tuy tự kỷ thường được gắn với trẻ em, nhưng những người trưởng thành mắc chứng này không phải không tồn tại. Dù tự kỷ là một rối loạn chức năng não có từ trước 3 tuổi, vẫn có những người không phát hiện nó mãi tới khi trưởng thành. Chỉ có một phần nhỏ các trường hợp tự kỷ ở người lớn có trí thông minh bình thường, họ có khả năng nói và học được. Tuy nhiên, giọng nói của người tự kỷ thường đơn điệu. Họ gặp khá nhiều khó khăn trong việc xử lý các mối quan hệ xã hội, họ thường có rất ít bạn và đặc biệt không thích xã giao. Đối với phần còn lại, những người lớn bị tự kỷ sẽ có kèm theo các tình trạng chậm phát triển về tâm thần, động kinh, hay trầm cảm, hoặc rối loạn ám ảnh cưỡng bức, việc chẩn đoán tình trạng bệnh lúc này sẽ phức tạp hơn.
—
Thật lòng thì sau khi thấy phản ứng của nhiều người với bài về căn bệnh mãn tính của Fyodor, mình có hơi do dự khi được gửi cho bài này. Nhưng rồi mình vẫn quyết định dịch, để mọi người hiểu thêm phần nào về cách hành xử của Ranpo. Dù cái này chưa được chứng nhận bởi sensei, nhưng nhìn nhân vật mình relate nhiều nhất trong phim bị thể hiện sai/hiểu sai thành một đứa nhóc ngốc nghếch và vô lực trong hình hài người lớn cũng lấn cấn lắm.
Vậy thôi, chúc mọi người đọc vui. Nếu có vấn đề về dịch thuật thì cứ thoải mái góp ý nhé.
(Bấm vào ảnh để đọc bài)
[Meta] Một tay mafia nói không với giết chóc
- Người viết: linkspooky@tumblr
- Link bài gốc: https://tinyurl.com/y349aw7f
Bản dịch đã có sự cho phép của người viết, vui lòng không mang đi đâu khi chưa có sự xin phép.
Một số hình ảnh minh họa trong bài được lấy từ bản dịch manga BEAST của page Bungou Stray Dogs - Thanh Niên Cuồng Tự Tử và Những Người Bạn (đã có sự cho phép).
----------
Hừm. Viết intro.
Gần đây có nhiều chuyện khiến mình nghĩ ngợi về cuộc sống, cộng thêm cách hành văn của người viết bài gốc nữa, thành ra vừa đọc vừa chỉnh bài này trong trạng thái ủy mị. Mấy dòng sau đây chắc sẽ sến lắm, mọi người bỏ quá cho nhé.
Anw. Mình mới đọc xong một cuốn sách gợi nhắc mình khá nhiều đến BSD, vì cả hai tác phẩm này đều xoay quanh nhân vật là người trẻ, đang hoang mang vật lộn trên đường đời nhằm tìm lại chính mình. Trong cuốn sách đó có một đoạn thế này:
"Tôi cũng đã từng mơ về những vai trò định mệnh có thể sẽ sắp đặt cho tôi, kiểu như nhà thơ, nhà tiên tri, họa sĩ, hay đại loại thế. Nhưng không. Tôi không phải có mặt trên thế gian này để viết lách, giảng đạo, vẽ vời, và bất cứ ai khác cũng vậy. Tất cả những vai trò ấy chỉ là thứ yếu. Lẽ sống đích thực cho mọi người là tìm ra chính mình. Có thể trên con đường đó ta sẽ trở thành nhà thơ hay gã tâm thần, một nhà tiên tri hay một tên tội phạm, nhưng những cái đó không liên quan đến việc ta phải làm. Việc của con người là phải tìm ra định mệnh dành riêng cho mình, rồi kiên định sống hết mình theo con đường riêng ấy. Những cách sống khác chỉ là sự tồn tại tạm bợ chờ thời, là sự trốn tránh số mệnh, là chạy theo tiêu chuẩn của đám đông, là sự cúi đấu tuân phục và sợ hãi trước chính cái tôi bên trong."
Mình đọc đoạn này, và mình nghĩ về Atsushi, người sẵn sàng hy sinh thân mình nhằm cứu mạng mọi người—chỉ vì có người bảo với cậu ấy rằng phải cứu được người khác thì mạng của cậu mới có giá trị. Mình nghĩ về Akutagawa, người mặc kệ sức khỏe, bất chấp mọi thứ để nhận được sự công nhận của Dazai. Mình nghĩ về Kyouka, người giết chóc vì một kẻ khác nghĩ rằng em phù hợp với điều đó. Mình nghĩ về nhiều nhân vật khác nữa, những người đang chới với sống đúng theo cái nhãn mác mà người khác gán cho mình. Mình thấy tiếc cho họ, vì sống một cuộc đời như thế không phải tốt lành gì cả. Lối sống ấy độc hại vô cùng, vì ta luôn nhìn vào tiêu chuẩn của người khác mà ngưỡng vọng, chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đạt được, hạ thấp giá trị của bản thân, không yêu thương lấy chính mình.
Thế nên đến chương gần nhất, khi Akutagawa công nhận chính bản thân và cả Atsushi là mạnh đủ rồi mà không cần đến Dazai nữa, mình mừng đến độ phát ra mấy âm thanh không giống người bình thường cho lắm. Vì đó là biểu hiện cho thấy cậu ấy đang đi đúng hướng trên con đường kiếm tìm ý nghĩa của bản thân. Và chỉ cần Akutagawa tiếp tục vững bước trên con đường đó thôi, cậu ấy sẽ tìm được câu trả lời của riêng mình cho câu hỏi, "Tại sao tôi lại phải sống?". Rồi cậu ấy sẽ trân trọng giá trị của mạng sống hơn cả khi trước, không chỉ của người khác mà còn của chính cậu nữa.
Thành thật mà nói, mình thích Oda và Akutagawa đều là vì hai người họ rất trân trọng sự sống. Đáng buồn là, họ trân trọng nó vì họ đều đã sống qua những hoàn cảnh tệ hại vô cùng. Mình mong rằng không ai trong số chúng ta phải giống như Oda và Akutagawa, sống không bằng chết rồi mới ngộ ra phải trân quý sinh mạng như thế nào. Cuộc sống này đáng giá lắm, vì mỗi người chúng ta chỉ có cơ hội trải nghiệm nó một lần thôi.
Hơi không liên quan, nhưng trong cuốn sách mà mình bảo, cũng như trong bài này, có nói về sự phức tạp. Thông điệp (có lẽ) rõ ràng nhất trong cuốn sách kia là, "Liệu có thực sự tồn tại một lằn ranh giũa cái thiện và cái ác, giữa một nửa tươi sáng cao quý với một nửa tội lỗi tăm tối hay không?". Bài viết này thì nói về sự phức tạp trong Akutagawa, khi mà cậu giết người không gớm tay, nhưng cũng là người trân trọng mạng sống cực kỳ. Trích hai cái này ra để nói rằng, chúng ta không nên quá đặt nặng một thứ chính quy nhân tạo, hay là một khía cạnh của thứ gì đó cả, mà nên đánh giá công bằng với mọi thứ. Mình nghĩ vậy đấy. Nói là lập blog để thỏa mãn sở thích cá nhân, nhưng một phần trong chúng mình cũng muốn các bài dịch có thể giúp mọi người trong fandom nhìn nhận các nhân vật/vấn đề theo một điểm nhìn khác. Chúng mình là công dân tốt mà, cũng muốn đóng góp những điều tốt đẹp cho xã hội nữa.
Kể lể vậy thôi, mọi người đọc vui. Nếu có vấn đề gì về dịch thuật thì cứ thoải mái bình luận góp ý nhé.
(Bấm vào từng ảnh để đọc bài)
This empty Northern hemisphere.
Ổ nhỏ sìn Bungou Stray Dogs của hai bạn Popo và Ceci.
Blog chuyên dịch và đăng những bài meta, phân tích, theory đủ thể loại, hay nói cách khác là không có gì ngoài chữ cả. Thỉnh thoảng cao hứng mình sẽ edit anthology hay manga sao đó, nhưng mặt hàng chính vẫn là chữ. Mà, chúng mình không phải dịch giả chuyên nghiệp đâu, là fangirl lười thôi, nên mong được mọi người giúp đỡ.
Blog được thành lập để tôn vinh các nhân vật dưới ngòi bút của Asagiri Kafka và nét vẽ của Harukawa 35. Vậy nên mình mong nó có thể giúp các cậu hiểu và yêu thương các nhân vật cũng như trân trọng tài năng của tác giả hơn.
Và, hi vọng ngày cậu ghé qua đây là một ngày đẹp trời.