Em bé xinh đẹp
Em là 1 editor mới, có sai sót gì mong chị em cứ góp ý ạ❗ Yêu mọi người (つ✧ω✧)つ
🚨Chapter 8, 9, 10 HERE WE GOOOO🚨
Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo
Hỗ trợ raw: Nhất Sinh Nhất Thế 一生一世
7 (2)
Tôi chết lặng tại chỗ... Đây có phải là Chu Khí Dã mà tôi biết không thế? Chu Khí Dã mà lại có thể nói ra mấy lời như lang như hổ này với tôi à?
Vào cái ngày tôi bị bắt giam, vẻ mặt hắn lạnh lùng, xa cách. Hoàn toàn không giống hiện tại, dáng vẻ cau mày ấm ức, đòi tôi chịu trách nhiệm.
Kết quả là... tôi bỏ chạy thục mạng.
8
Tôi ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn mặt trăng bên ngoài, chỉ cảm thấy thế giới này thật kì quái.
Cảm giác không chân thực hiện tại làm tôi cảm thấy như mình đang đi trên bông. Cuối cùng thì ý của Chu Khí Dã là gì? Có giống như ý tôi đang nghĩ không?
Tôi cẩn thận suy xét một chút. Không biết hắn có còn nghĩ tôi là người đã đẩy Bạch Thất Thất không.
Nếu không "thức tỉnh", có lẽ tôi vẫn như một con chó đeo bám theo Chu Khí Dã, bị hắn trả thù dễ như trở bàn tay. Nhưng hiện tại tôi không còn ngu ngốc như trước nữa, nên kỵ sĩ của nữ chính là nam phụ quyết định thay đổi phương pháp trả thù?
Rõ ràng là tôi đã tự cách ly bản thân khỏi dàn nhân vật chính, bắt đầu sống vì chính mình. Tại sao đám nhân vật chính này vẫn cứ bám theo tôi như âm hồn không tan vậy?
Càng nghĩ càng bứt rứt khó chịu. Nếu như hắn có ý định trả thù cho nữ chính, dựa vào IQ của tôi chắc chắn là chơi không lại.
Tôi gửi tin nhắn cho anh trai đang công tác ở nước ngoài, dặn anh cẩn thận Chu Khí Dã. Sau khi đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu, cuối cùng tôi chọn gửi tin nhắn cho Chu Khí Dã.
"Tôi không có đẩy Bạch Thất Thất, nếu không tin cậu có thể xem lại camera giám sát!"
Sau đó tôi kéo hắn ta vào danh sách đen, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh hơn.
Sáng sớm hôm sau, Chu Khí Dã đột nhiên đến, chặn trước cửa nhà tôi.
"Tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm. Có thể nói chuyện chút không?"
Đi đến vườn hoa, tôi khoanh tay, quay lưng về phía hắn. Bầu không khí này làm tôi thấy hơi khó chịu, vội giục hắn: "Có gì thì cậu nói nhanh đi."
"Bạch Thất Thất không liên quan gì đến tôi."
Tôi liếc mắt nhìn hắn, vặn lại: "Tôi cũng không nói giữa hai người các cậu có quan hệ."
"Nhưng hình như cậu rất để ý đến cô ta."
Vừa nghe đến cái tên Bạch Thất Thất, tôi nghĩ ngay đến chuyện cô ta đã đẩy tôi xuống bể bơi ở bữa tiệc lần trước.
Tôi trực tiếp châm ngòi, quay người nhìn Chu Khí Dã, lạnh lùng nói: "Tôi và cô ta đâu có thân? Tại sao tôi phải quan tâm đến cô ta? Hay là cậu quan tâm đến Bạch Thất Thất nên nghĩ ai cũng như mình?"
"Chu Khí Dã, nếu cậu đến nhà tôi chỉ đến nói về chuyện này, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói."
"Đừng lo, tôi không còn thích cậu nữa, tôi cũng sẽ không làm gì Bạch Thất Thất. Ngược lại là cậu, trông chừng cô ta cho tốt, bảo cô ta đừng đến kiếm chuyện với tôi."
Nói xong, tôi không thèm để ý đến sắc mặc thay đổi của Chu Khí Dã, quay người bỏ đi.
Khi đi ngang qua người hắn, Chu Khí Dã giữ chặt cổ tay tôi. Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bối rối.
"Ý của tôi không phải như vậy."
Giọng điệu căm hận của hắn khi tôi bị bắt vào tù, tình cảnh bi thảm của cha mẹ, anh trai, khiến tôi mỗi đêm nằm mơ cũng phải tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Có lẽ là tôi đã dần buông tay, cũng có lẽ là tôi không muốn lại giẫm chân vào vết xe đổ.
Lúc này nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng tôi không chút lay động, chỉ cười khẩy: "Vậy ý cậu là gì đây Chu Khí Dã? Tôi sợ cậu vừa nhìn tôi đã thấy buồn nôn, nên đã tự mình rời đi, cách xa cậu."
"Như vậy còn chưa đủ à? Vì sao cậu còn đến quấy rầy tôi? Hay là cậu cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, thiếu gia vị?"
Nói xong những lời này, trái tim tôi giống như bị ai đó bóp chặt, đau không thở nổi. Nhưng tôi không cúi đầu, ngược lại nhìn thẳng vào hắn.
"Tôi nói cậu buồn nôn lúc nào? Đừng nói bừa, tôi cũng sẽ thấy khó chịu."
"Bạch Thất Thất và tôi thật sự không có quan hệ gì cả, cậu tức giận là vì chuyện ở quán bar lần trước sao?"
"Nếu cậu không thích, tôi sẽ không nói chuyện, cũng không tiếp xúc gì với cô ta nữa." Chu Khí Dã vẫn giữ chặt lấy tay tôi không chịu buông, một người luôn lạnh lùng như hắn, bây giờ lại tay chân luống cuống, bối rối nhìn tôi.
"Ồ? Vậy cuối cùng cậu có ý gì? Đừng nói là cậu thích tôi nhé?"
"Đúng, tôi thích cậu."
Hắn thẳng thắn thừa nhận làm đầu óc tôi trống rỗng, những lời đang muốn nói ra lại bị rút trở về.
Tôi im lặng một hồi lâu, rồi giả vờ bình tĩnh.
"Cậu thích Bạch Thất thất, chỉ là cậu chưa nhận ra mà thôi. Cho dù bây giờ cậu không thích cô ta, thì sớm muộn cậu cũng sẽ thích."
“ Tôi không muốn tham dự vào chuyện tình cảm của các cậu.”
Tôi không dám đặt cược vào tình cảm chân thành của Chu Khí Dã. Chân tình của hắn quá đắt, tôi không cược nổi.
Vì vậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu như cậu thực sự thích tôi, xin cậu từ giờ đừng liên lạc với tôi nữa. Xem như là vì tình cảm từ bé đến giờ của chúng ta."
9
Tôi vẫn duy trì mối quan hệ với Trần Bách Hào. Nhưng mỗi lần chúng tôi gặp nhau, cảm giác giống như một cuộc họp bàn chuyện công việc hơn.
Trần Bách Hào mời tôi đi cùng đến một bữa tiệc của công ty ở Bắc Kinh.
Vừa đến phòng chờ, tôi đã đụng mặt Bạch Thất Thất vừa thay xong lễ phục và Yến Tử Tinh đứng đợi ngoài cửa.
Tôi nghe nói gần đây họ Yến đang sắp xếp một cuộc hôn nhân thương mại cho Yến Tử Tinh. Còn Yến Tử Tinh thì cố ý đối nghịch với cha mẹ mình bằng cách đưa Bạch Thất Thất đi tham dự nhiều sự kiện hơn.
Dù sao thì, chuyện xảy ra với nam nữ chính cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi vẫn còn ghi hận chuyện đang yên đang lành tự nhiên lại bị cô ta đẩy xuống bể bơi đấy.
Khi tôi và Trần Bách Hào đến bữa tiệc, đã có rất nhiều người ở đó.
Tôi đi một đôi giày cao gót ôm chân để phù hợp với bộ lễ phục hôm nay hơn, ngoài mặt thì tỏ ra đoan trang khéo léo, kéo Trần Bách Hào đi chào hỏi khắp nơi.
Vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy Bạch Thất Thất ăn mặc chăm chút, khoác tay Yến Tử Tinh, cười nói giữa đám đông.
Chu Khí Dã ở một bên khác cũng tay cầm ly rượu, được rất nhiều người vây quanh.
Lâm Dao nhìn thấy cảnh này, quay sang nói chuyện với tôi: “Nghe nói dì Yến đặc biệt không thích Bạch Thất Thất, thậm chí còn dùng tiền đuổi cô ta đi. Ai ngờ Bạch Thất Thất gan lớn, xé nát tờ chi phiếu xong còn nói dì Yến đang xúc phạm tình yêu và lòng tự tôn của cô ta. Đã thế cô ta vừa quay đầu là đi mách lẻo với Yến Tử Tinh. Bây giờ quan hệ giữa Yến Tử Tinh và mẹ cậu ta cực kì căng thẳng."
“Cậu nhìn dáng vẻ đắc ý khi đứng cạnh Yến Tử Tinh của cô ta kìa. Bây giờ người trong giới đều đồn rằng cô ta một bên khoác tay Yến Tử Tinh, một bên mập mờ với những thiếu gia công tử khác. Có không ít người theo đuổi cô ta."
Tôi nghe Lâm Dao nói chuyện phiếm, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Đều là mấy chuyện quá đỗi bình thường, thiếu gia trẻ tuổi nổi loạn chán ngán thịt cá nên muốn đổi sang cháo loãng rau xanh.
Tuy Bạch Thất Thất xuất thân nghèo khó, tầm thường nhưng lại mang đến cảm giác ngây ngô, không hiểu chuyện đời giống như mấy kẻ thiểu năng, kém thông minh. Có lẽ suốt ngày nhìn mấy thiên kim tiểu thư làm bọn hắn thấy nhàm chán, muốn tìm cảm giác mới mẻ.
Bạch Thất Thất sẽ dẫn bọn hắn đi ăn mì thịt bò ở quán ven đường, dẫn bọn hắn đi đốt những cây pháo bông rẻ tiền. Nghe nói mấy ngày trước cô ta còn bắt Yến Tử Tinh cùng dầm mưa về nhà vì không muốn tốn tiền bắt taxi. Sau đó lại nghe nói rằng Yến Tử Tinh sốt cao suốt ba ngày, còn bị viêm dạ dày cấp tính.
Đúng là tình yêu lãng mạn, mật ngọt chết ruồi.
Tôi không còn hứng nghe Lâm Dao kể chuyện bốn phương nên quyết định lên sân thượng hóng gió.
Vừa lên đến nơi chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa.
Chu Khí Dã từ từ tiến lại gần tôi, trên tay còn cầm chiếc băng cá nhân. Có vẻ như hắn đã quên hết những gì tôi nói lần trước.
Tôi ngồi trên xích đu, tránh sự đụng chạm của hắn, cầm lấy miếng băng cá nhân trong tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.
"Tôi đã xem những bức tranh cậu đăng trên weibo, đẹp lắm. Tôi có một người bạn làm việc tại Học viện Mỹ thuật rất am hiểu tranh thủy mặc. Nếu cậu có hứng thú, tôi có thể giúp cậu gặp người kia."
Tôi không nói gì, Chu Khí Dã tiếp tục tự thuật.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, cao giọng ngắt lời: “Cậu quên rồi à? Trước kia cậu còn nói nhìn tranh tôi vẽ xấu như ma, như bùa chú.”
Chu Khí Dã mím môi, im lặng một lát: “Bởi vì sẽ luôn có người khen tranh cậu vẽ."
10. (1)
Trong khi tôi và Chu Khí Dã nhìn nhau không nói nên lời, bầu không khí tĩnh lặng giữa chúng tôi bỗng nhiên bị phá vỡ bởi Bạch Thất Thất đang đứng ở cửa.
"A Dã."
Giọng nói của Bạch Thất Thất mềm mại và trong trẻo. Khi nãy Chu Khí Dã đứng chắn trước mặt để tôi không lén trốn đi được. Nên lúc này Bạch Thất Thất cũng không nhìn thấy sự hiện diện của tôi.
Tôi hơi tỉnh táo lại. Ánh trăng sáng chiếu xuống, rọi lên nửa bên mặt góc cạnh của Chu Khí Dã.
Bạch Thất Thất cắn môi, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như thể chỉ nói cho chính cô ta nghe: “Nghe nói anh thích nhất là đồ ăn Hồ Nam. Anh có muốn đến phòng trọ của em ăn không? Xem như báo đáp ân tình lần trước anh giúp đỡ em ở quán bar."
Tôi ngồi một bên, chờ xem màn kịch tình ái của nữ chính và nam phụ ở cự ly gần.
Vẻ mặt Chu Khí Dã không thay đổi, cũng không hề tỏ ra thương xót hay hứng thú.
"Không phải tôi thích ẩm thực Hồ Nam, là vì Thư Ý thích, tôi mới ăn cùng với cô ấy."
"Lần trước ở quán bar cũng chỉ là đi cùng với Yến Tử Tinh mà thôi. Ngược lại là cô, cố ý dựa vào gần tôi. Không sợ Yến Tử Tinh nhìn thấy sẽ đi tìm người khác sao?"
"Còn nữa, đừng cứ đến tối là lại gửi tin nhắn wechat cho tôi, phiền phức."
Khuôn mặt Bạch Thất Thất khi nãy còn ửng hồng giờ lại trắng bệch, những giọt nước mắt đọng lại trên mi như những hạt cườm lấp lánh. Đến cả tôi cũng không nhịn được mà động lòng thương xót.
"Anh nghĩ như vậy sao..."
"Xin lỗi đã làm phiền."
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, cắt đứt tiếng nức nở nghẹn ngào của Bạch Thất Thất.
Vẻ mặt người kia u ám, cắn răng nhìn Bạch Thất Thất đang nức nở. Cũng không biết hắn đứng đây bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.
**Không biết chị em có để ý đến câu "Bởi vì sẽ luôn có người khen tranh cậu vẽ" ở đoạn cuối chương 9 không. Nhưng em thích câu này nhất
🚨Chapter 11, 12, 13, 14 HERE WE GOOOO🚨
Văn án: Ổ Ẩm Ương
11
Vì lúc nào cũng phải bảo vệ An Cơ nên tôi đã chọn gian phòng ngay cạnh anh.
An Cơ mở cửa phòng. Tôi giơ tay lên, chưa kịp chào hỏi thì...
Rầm!
Anh đóng cửa lại rồi...
Tôi :"......"
Hẳn là An Cơ vẫn còn giận tôi chuyện trong cung.
Tôi sờ sờ mũi, quay về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở cửa sổ ra thì thấy trên bệ cửa sổ có một chiếc chai sứ nhỏ màu trắng.
Tôi sửng sốt một lúc, gọi nha hoàn đang đi ngang: "Đây là cái gì?"
Tiểu nha hoàn này tuổi cũng không lớn lắm, nhìn vừa khoẻ khoắn vừa nhanh nhẹn: “Đây là đan dược hoàng kim."
Tôi hỏi: "Lấy ở đâu vậy?"
Tiểu nha hoàn ngẫm nghĩ một lát: "Điện hạ nói cái này nhặt được ở ven đường."
Đột nhiên có tiếng động lớn từ phòng bên cạnh.
Tiểu nha hoàn giật mình, vội vàng xua tay: "Không, không, em nói sai rồi, không phải điện hạ nói, là em nói."
Tôi nhìn tiểu nha hoàn, không nói gì.
Tiểu nha hoàn này có vẻ không được thông minh lắm...
An Cơ mở cửa phòng bên cạnh, không thèm nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng An Cơ, thở dài.
Haizzz... Phải dỗ anh ta kiểu gì đây...
12
Bản chất tôi không giỏi dỗ dành người khác lắm nên đã tìm đến Hạ Cửu Nương, một tỳ nữ có tiếng ở trà lâu.
Tôi nghe nói người này có rất nhiều cách để làm người khác vui.
Cô ấy mỉm cười nhận tiền của tôi, hỏi: “Cậu muốn dỗ ai?"
Tôi suy nghĩ một lúc: “Một người đàn ông.”
"Cậu đang muốn lấy lòng người kia à?"
Tôi :"?"
Nghe cũng đúng, nhưng lại có vẻ không đúng lắm...
Tôi gật đầu: "Có lẽ vậy.”
Hạ Cửu Nương xoè quạt: “Đàn ông đều là người cùng một loại người, cậu cứ nghe theo tôi, đảm bảo có thể dỗ cho người kia vui quên đất trời."
Tôi tươi cười hớn hở: “Xin hãy khai sáng cho tôi."
Hạ Cửu Nương nhướng mày, chậm rãi nói: “Bước đầu tiên để chiếm được trái tim của đàn ông, là phải chiếm được dạ dày của anh ta."
Ngay tối đó, tôi đã làm cho phòng bếp tanh bành.
Khi An Cơ thấy được, sắc mặt anh lại càng u ám hơn.
Tôi tự tin đưa món mình đang bê trên tay cho anh: “Thử xem?"
An Cơ nhìn món thịt viên bóng đêm trên đĩa của tôi, im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, anh ta hỏi tôi: "Cậu muốn đầu độc tôi à? Lại còn đầu độc công khai?"
Tôi :"......"
Còn chưa kịp nói gì thì tôi đã bị một nha hoàn đi ngang qua đụng vào người.
Một miếng thịt viên rơi khỏi đĩa, lòng tôi đau nhói.
Dù sao thì... tôi cũng phải mất mấy canh giờ mới làm ra nó.
Một con chó lớn màu vàng ở cửa nhìn thấy thế ngay lập tức lao tới tha miếng thịt viên đi.
Đi được vài bước, bỗng nhiên người nó cứng đờ, ngã xuống đất.
An Cơ: "..."
Tôi :"......"
Nha hoàn giật mình, vội vàng tiến lên kiểm tra: "Ai? Ai lại đi cho Đại Hoàng uống thuốc diệt chuột? Kẻ nào độc ác như vậy?"
An Cơ nhẹ nhàng liếc nhìn tôi.
“... Thì ra cậu thật sự muốn đầu độc tôi."
KHÔNG!!!
"Xin hãy nghe tôi giải thích."
Em bé siêu cấp chăm chỉ đã tìm được nhà cop raw bộ bên chị Meo Meo (upd chương 8, 9, 10) sau khi hỏi 6 nhà không nhận vì raw quá khó. HAPPY ENDING và đoán xem ai là nam chính nàooo😉
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=122161094006032873&id=61550986197547&mibextid=Nif5oz
Bộ bên Ổ Ẩm Uơng (upd chương 11, 12) và cũng là HEHE ENDING
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=122161011530032873&id=61550986197547&mibextid=Nif5oz
Bộ bên Góc Nhỏ Của Lọ Lem (lại là một bộ nữ chính xuyên vào truyện pỏn) đã hoàn thành. Chị em có thể đọc full tại đây
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=122157528398032873&id=61550986197547&mibextid=Nif5oz
Bộ em sẽ lên sau khi hoàn truyện cũ bên Hướng Ngoại Hay Ngại (nữ chính xuyên vào truyện pỏn again he he)
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=122160480188032873&id=61550986197547&mibextid=Nif5oz
Chúc mừng page được 12 ngày tuổi và 1k2 follow🎉
🚨Chapter 7 HERE WE GOOOO🚨
Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo
7
Mắt tôi mở to, sống lưng cứng đờ, không thể tin nổi nhìn Chu Khí Dã.
Trương Hằng kích động đến mức đập bàn, hét lớn.
Bốn bề xung quanh vang lên những tiếng reo hò.
Chỉ có Bạch Thất Thất, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Chu Khí Dã không thèm để ý đến cái gọi là luật chơi, nhắm vào tôi hỏi liên tiếp một tràng dài.
"Tôi nhờ trợ lí đến chăm sóc cậu. Vừa xử lí xong công việc, chạy đến bệnh viện thì bác sĩ nói cậu đã xuất viện."
"Lần trước hẹn cậu sang nhà ăn tối cậu cũng từ chối."
"Cậu cố ý tránh mặt tôi?"
Từ bé đến giờ, chưa từng có ai nhìn thấy Chu Khí Dã, một người tích chữ như vàng lại nói nhiều như vậy chỉ trong một hơi.
Dù giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự ấm ức không thể giấu nổi trong giọng nói của hắn.
Tôi ngơ người nhìn Chu Khí Dã ở phía đối diện đang chờ đợi câu trả lời.
Trương Hằng và mọi người đều dùng ánh mắt xem trò vui nhìn chằm chằm, không cho tôi cơ hội trốn tránh.
Tôi đứng bật dậy, kéo Chu Khí Dã ra khỏi phòng bao. Vừa đến chỗ không người đã lớn tiếng hỏi: "Cậu điên rồi hả? Làm cái trò gì vậy?"
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười.
"Thật ra điều tôi muốn hỏi nhất là, đêm hôm đó, cậu nhầm tôi với ai?"
Tôi hé miệng, muốn phản bác gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Ngay sau đó hắn nói: "Toàn bộ cơ thể tôi đều đã bị cậu sờ qua. Bây giờ cậu lại muốn quay mông bỏ chạy, không chịu trách nhiệm?"
"Tôi là đồ chơi để cậu muốn làm gì thì làm, chơi chán thì vứt sao?"
"Trả lời tôi, Dương Thư Ý."
**Link (5.6) https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=122160638204032873&id=61550986197547&mibextid=Nif5oz
Em có đọc cmt chị em nói khó tìm mà em hay quên lắm, đăng xong không nhớ để thêm vào album nên khi update hết em mới đăng lại rồi thêm vào album một lần luôn (◠ᴥ◕ʋ)
Còn bộ bên Ổ Ẩm Ương đêm nay em sẽ update 4 chương (25 vẫn là noel mà đúng khum) nên hơi lâu xíu. Em không có quên đâu chị em bình tĩnh nhoé❤️
Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo (5-6)
5
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ thì bác sĩ đã đến kiểm tra phòng bệnh. Cơ thể không còn gì đáng ngại, tôi cũng không thích mùi thuốc khử trùng nên quyết định xuất viện sớm.
Sau khi ra viện trở về nhà, lần đầu tiên trong đời Chu Khí Dã chủ động gọi cho tôi. Nhưng lúc đó tôi đang tắm nên không thể nghe máy được.
Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, tôi còn nghĩ biết đâu đây là kịch bản cũ, nam phụ thâm tình gọi điện chất vấn tôi vì sao lại độc ác như vậy, nỡ lòng đẩy Bạch Thất Thất của hắn xuống bể bơi.
Tôi cầm điện thoại bĩu môi. Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Tốt nhất là giả vờ không biết, khỏi cần gọi lại.
Khoảng thời gian này tôi chỉ ở yên trong nhà, nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể. Ban ngày không có gì làm thì đi vẽ tranh, tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã thoải mái của riêng mình, không cần phải tốn công vô ích chạy theo Chu Khí Dã nữa.
Lần tiếp theo gặp lại Chu Khí Dã đã là nửa tháng sau, trong tiệc chào mừng một người bạn chơi chung từ nhỏ về nước.
Tôi sợ nếu gặp phải dàn nam nữ chính kia bản thân sẽ lại làm ra chuyện ngu ngốc nên vốn định từ chối.
Nhưng Trương Hằng, chủ nhân bữa tiệc cứ liên tục làm phiền đòi tôi nhất định phải đến. Dù sao cũng là bạn bè quen biết nhau từ nhỏ đến giờ, tôi không còn cách nào từ chối, đành cắn răng thu xếp đến phòng bao Trương Hằng đã đặt.
Vừa bước vào, Trương Hằng đã đẩy tôi đến ngồi cạnh Chu Khí Dã.
Trương Hằng biết tôi thích Chu Khí Dã từ bé, cố tình xếp tôi ngồi gần hắn.
Tôi câm nín không nói nên lời, thật sự rất muốn hét lên với cậu ta: "Thời thế bây giờ thay đổi rồi người anh em à!!!!!"
Bên cạnh, Chu Khí Dã yên lặng uống rượu, không liếc mắt qua lần nào.
Chắc hẳn hắn nghĩ rằng nữ phụ độc ác là tôi vừa đẩy nữ chính lương thiện của hắn xuống nước. Tức giận cũng là điều dễ hiểu thôi, hắn mà không giận mới là có vấn đề.
Tôi cũng không nói lời nào, dựa người vào ghế sô pha, một tay lướt điện thoại, một tay với lấy đĩa trái cây trên bàn
Tôi bị tuột tay, một quả cà chua nhỏ lăn xuống.
Tôi vội vươn tay ra nhặt, nhưng có một bàn tay khác với khớp xương gầy gò đã nhanh chóng nhặt lấy nó trước.
Tôi phản xạ có điều kiện, ngay lập tức rụt tay lại, nhưng vẫn thoáng chạm phải tay người kia.
Trái tim khẽ run rẩy. Tôi ngước mắt lên, Chu Khí Dã cũng đang quay đầu, nhìn về phía tôi.
Tôi né tránh ánh mắt của hắn, ngồi thẳng dậy. Chỗ mu bàn tay vừa bị đụng phải nóng rát như đang bốc cháy.
Yến Tử Tinh đưa Bạch Thất Thất đến. Có thể thấy hôm nay Bạch Thất Thất đặc biệt ăn diện. Gương mặc trang điểm kĩ càng, mái tóc đen buông xoã tự nhiên, một thân váy trắng, nét mặt dịu dàng. Không hổ danh nữ chính thanh xuân vườn trường trong truyền thuyết.
Trương Hằng luôn thích bày trò, vừa chơi tung xúc xắc xong lại cầm lấy chai rượu, nháo nhào đòi chơi Sự thật hay Thử thách.
Vòng quay đầu tiên, Trương Hằng bắt đầu trước. Cái chai xoay tròn rồi chầm chậm dừng lại trước mặt Bạch Thất Thất. Bạch Thất Thất chớp đôi mắt hạnh, trông như một con thỏ trắng đang sợ hãi. Sau đó cười ngượng: "Tôi chọn sự thật."
Trương Hằng nghĩ đến việc Bạch Thất Thất được Yến Tử Tinh đưa đến, lại nhìn dáng vẻ Yến Tử Tinh quan tâm Bạch Thất Thất từ đầu bữa tiệc đến giờ, cho dù không phải là người yêu thì chắc chắn giữa hai người cũng có tình cảm gì đó, quyết định giúp một tay.
"Cậu có thích người nào ở đây không?"
Mặt Bạch Thất Thất lập tức đỏ bừng, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là... Cô ta không nhìn Yến Tử Tinh, mà lại nhìn về phía Chu Khí Dã.
Lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên, dùng ánh mắt tò mò nhìn tới nhìn lui 3 người họ.
Bạch Thất Thất cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng e lệ, nhẹ nhàng trả lời: "Có."
6
Không có âm thanh hò reo ồn ào như dự đoán. Một đám người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, rồi cuối cùng đồng loạt nhìn về phía tôi.
Ngoại trừ Bạch Thất Thất, mọi người đều là bạn bè quen biết đã lâu, cũng đều biết Chu Khí Dã là mục tiêu tôi theo đuổi từ nhỏ. Giờ tự nhiên lại có một Hiền Hồ nhảy ra giữa đường, còn đi chung với Yến Tử Tinh?
Mặt khác, khi nghe được đáp án, Chu Khí Dã thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, dáng vẻ không quan tâm, ngón tay thon dài châm một điếu thuốc.
Tôi cũng ra vẻ bình tĩnh. Nhưng Yến Tử Tinh lại hơi lơ đãng.
Bạch Thất Thất dùng đôi tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoay chiếc chai. Không biết là vô tình hay cố ý mà chiếc chai lại "tình cờ" dừng ngay trước mặt Chu Khí Dã.
Có vẻ hắn cũng không mấy hứng thú, hơi nhướng mi, khàn khàn nói: "Sự thật."
Nét ửng đỏ lại hiện lên trên mặt Bạch Thất Thất: "Ở đây có người cậu thích không?"
Khói thuốc dày đặc khiến tôi không thể nhìn rõ mặt Chu Khí Dã, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ quai hàm rõ nét, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hơi hé.
Mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời, chỉ nghe thấy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại rõ ràng: "Có.”
Tiếng hít thở nặng nề nối tiếp nhau vang lên. Đây là Chu Khí Dã, người lạnh lùng nhất, tâm tư sâu kín nhất. Hoá ra hắn cũng có người trong lòng. Người đó lại còn đang xuất hiện ở đây.
Câu trả lời của hắn giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống, khiến tất cả những người có mặt đều không ngậm được mồm, chỉ cảm thấy bữa tiệc lần này quá đáng giá khi có thể nghe được thông tin quý giá của Chu Khí Dã.
Giữa một đám người đang kinh ngạc, tôi là người duy nhất bình tĩnh, không chỉ không ngạc nhiên mà còn có ý nghĩ quả nhiên là vậy.
Nam phụ dù có lạnh lùng đến đâu thì vẫn là con người, vẫn có trái tim. Tính cách của hắn, tình yêu của hắn rất hợp với quy luật trong tiểu thuyết lãng mạn. Chỉ yêu sâu sắc duy nhất một người là nữ chính là điều hoàn toàn bình thường.
Chu Khí Dã phớt lờ ánh mắt dò hỏi của mọi người, cầm lấy chiếc chai bằng những ngón tay thon dài.
Hắn thậm chí còn không thèm xoay chai, mà chỉ thẳng về phía tôi.
Nhìn thấy động tác của hắn, trên mặt mọi người đều hiện lên một dấu chấm hỏi... còn được chơi kiểu này nữa hả?
Gương mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc, ngay cả khi chỉ ngồi yên một chỗ thì hắn vẫn toả ra một loại khí chất cao ngạo khó với.
Nhưng bây giờ con người kiêu ngạo ấy lại lẳng lặng nhìn tôi, bằng một đôi mắt đẹp mê hoặc lòng người.
Trong lúc mọi người đang nín thở chờ xem Chu Khí Dã định hỏi tôi điều gì thì hắn lên tiếng:
“Tôi đã gọi cho cậu rất nhiều lần, tại sao không nghe máy?”
**Link (3,4) https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=122160221888032873&id=61550986197547&mibextid=Nif5oz
**Sodi chị em rất nhèooo😭 Hôm nay edit em thấy nội dung không khớp lắm nên đã check lại chương 2 thì mới thấy có một lời thoại bị dịch sai. Cụ thể là:
❎Lâm Dao nhìn điệu bộ lảng tránh của tôi, vuốt cằm suy nghĩ: "Người đêm qua không phải anh Diệp à?"
✅Lâm Dao nhìn điệu bộ lảng tránh của tôi, vuốt cằm suy nghĩ: "Không lẽ là "Chu Khí Dã "không được"?"
Một lần nữa em xin lỗi vì đã để chị em đọc phải bản dịch sai, em đã sửa lại đoạn bị sai trong bài dịch trước. Chắc chắn em sẽ check lại kĩ càng hơn từ bây giờ và không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Em nghĩ có nhiều cmt em vẫn chưa rep được nhưng chị em yên tâm là em vẫn đọc hết cmt của mọi người nhoé, em chăm đọc cmt lắm. Còm men của chị em là động lực lớn nhất đối với em❤️
Bây giờ là giai đoạn cuối năm nên có lẽ các chị em đều đang phải chạy deadline và lịch thi cử rất dày. Mong chị em giữ sức khoẻ cẩn thận nhé. Đối với ai bị hỏng van mũi như em thì nên dùng khẩu trang vải thay vì khẩu trang tiện lợi, sợ xấu thì mang lúc đi đường bao giờ đến nơi cởi ra nhe.
Đến đây là hếc gòy, chúc chị em một ngày giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc bên người thân, bạn bè nhé❤️
🎄Merry Christmas🎄
Đêm nay sẽ có quà giáng sinh, chị em đi chơi về là có truyện để đọc nhoé hô hô hô. Vì em đang nhận 2 bộ nên chắc chắn sẽ là quà cho chị em reader của cả 2 bộ gòy
Btw bộ em nhận bên chị Meo sắp ngang raw rồi nên em vừa tìm thêm được 1 bộ xuyên vào truyện pỏn. Bao giờ upd ngang raw bộ bên chị Meo xong thì em sẽ lên bộ nì. Em chưa đọc full nhưng mà đọc cmt bên zhihu thì sau này nam chính bị cốt truyện điều khiển và phải ép nữ chính phá th*i. Cmt không thấy nói cuối cùng nữ chính có phá th*i hay không nhưng hứa hẹn sẽ là 1 bộ nhiều drama và ĐÃ FULL. Chị em thấy sao nhỉ ♪~(´ε` )
Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo (3-4)
3
Thấy không thay đổi được ý định của tôi, anh trai sắp xếp cho tôi gặp Trần Bách Hào tại một nhà hàng.
Tôi giơ tay chỉnh lại tóc, đồng thời đưa mắt nhìn thật kĩ người đàn ông ngồi ở phía đối diện.
Bộ vest chỉnh tề, nét mặt tuấn tú, tóc đã vuốt gọn. Anh hơi nhướng mày, mỗi động tác đều toát lên vẻ điềm tĩnh của một quý ông.
"Cảm ơn." Trần Bách Hào mỉm cười nói với người phục vụ đang đặt đồ ăn lên bàn.
Tôi thầm ghi nhớ những điểm vừa ý về anh. Ừm... Một người biết tiến biết lùi, lịch sự nhã nhặn.
Dù là cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, có lẽ sống cùng một người như vậy cũng không tệ lắm.
Khi đang trò chuyện vui vẻ, khuyên tai của tôi vô tình vướng vào tóc. Tôi nghiêng đầu, cố kéo chiếc khuyên tai ra nhưng không được, ngược lại làm tai mình đỏ tấy lên.
Trần Bách Hào thấy vậy thì nghiêng người sang: "Em có cần anh giúp không?"
Tư thế này có hơi nhạy cảm này, trong mắt người ngoài có lẽ nhìn chúng tôi giống như một cặp đôi đang hôn nhau.
"Thư Ý?"
Một giọng nói vang lên phía sau tôi
Tôi hơi quay người qua, thì ra là Yến Tử Tinh và Chu Khí Dã.
Yến Tử Tinh nhìn tôi và Trần Bách Hào ở đối diện với một ánh mắt dò xét. Còn Chu Khí Dã bên cạnh vẻ mặt u ám, nhìn cứ như một người chồng làm việc vất vả bên ngoài nhiều năm, khi trở về thì lại bắt quả tang vợ mình ngoại tình vậy.
Cuối cùng tôi cũng tháo được chiếc khuyên tai ra. Sau khi để khuyên tai xuống bàn tôi quay người lại, khẽ gật đầu với Yến Tử Tinh. Còn Chu Khí Dã thì... Xem như không thấy là được.
Yến Tử Tinh nhận ra Trần Bách Hào là CEO Hồng Kông gần đây mới đến Trung Quốc để phát triển nên đã lại gần chào hỏi anh ấy một lần nữa.
Chu Khí Dã thì đứng ở ngay cạnh tôi, mùi trầm hương nhàn nhạt bao phủ không khí xung quanh.
Tôi cúi đầu cắt miếng bít tết. Mái tóc xoăn dài xõa qua vai, vừa đủ để che đi ánh nhìn của Chu Khí Dã.
Nhưng tâm trí tôi bỗng nhớ về cái đêm đáng xấu hổ kia.
"Mẹ tôi nói đã lâu rồi không thấy cậu sang chơi. Bảo tôi mời cậu ngày mai qua nhà ăn tối, có cả tôi và Tử Tinh."
Những suy nghĩ chồng chéo trong đầu tôi bị cắt ngang bởi giọng nói của Chu Khí Dã.
Tôi im lặng một lúc lâu, rồi mở miệng từ chối: “Ngày mai anh trai tôi còn phải đi làm. Tôi cũng có hẹn rồi nên không thể đến được. Gửi lời xin lỗi dì giúp tôi."
Cốt truyện đột nhiên hiện lên trong đầu khiến tôi càng căm ghét Chu Khí Dã hơn, vội bổ sung thêm một câu: "Cậu cũng có thể mời Bạch Thất Thất đi."
Chu Khí Dã không nói gì, tôi tiếp tục cắt bít tết, giả vờ bận rộn.
Mãi đến khi mùi trầm hương trong không khí tản đi, cơ thể căng cứng của tôi mới dần thả lỏng.
Thực ra tôi từ chối là có lí do.
Một là vì ngày mai tôi đã có hẹn sẽ đến nhà Lâm Dao.
Hai là, kể từ khi biết được kết cục của mình, tình cảm của tôi dành cho Chu Khí Dã cũng trở nên rất phức tạp. Tôi hận hắn ta tàn nhẫn. Lại càng hận bản thân mình chỉ vì hai chữ "tình yêu" mà bỏ mặc tất cả.
Chỉ cần Chu Khí Dã xuất hiện, cái "thích" mà tôi cố gắng kìm nén lại giống như bị hỏng công tắc, có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Thứ tình cảm rối rắm này khiến cơ thể tôi luôn vô thức căng thẳng mỗi khi nhìn thấy Chu Khí Dã.
Trần Bách Hào yên lặng nhìn tôi đang sững người, rồi lại nhìn theo hướng Chu Khí Dã rời đi.
4
Ngày hôm sau, tôi rủ Trần Bách Hào cùng nhau đến biệt thự mới mua của Lâm Dao để tham dự bữa tiệc.
Món quà tôi tặng cô ấy là bức tranh gần đây nhất của tôi.
Tôi rất thích vẽ. Khi còn nhỏ, Chu Khí Dã thường chê tranh tôi vẽ xấu như quỷ. Dần dần, sự hứng thú của tôi với vẽ cũng trở nên phai nhạt, rất lâu rồi không còn đụng tới nó nữa. Chỉ từ khi nhìn thấy được cốt truyện, tôi mới bắt đầu lại sở thích vẽ tranh của mình khi có thời gian rảnh.
Vừa bước vào cổng, tôi đã nhìn thấy một vài vị khách không mời mà đến.
Yến Tử Tinh đứng ở một bên, dạy Bạch Thất Thất chơi board game. Còn Chu Khí Dã ngồi dựa vào ghế sô pha, dùng một tay che mắt, chỉ để lộ ra đường quai hàm rõ nét.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Khí Dã đưa mắt nhìn sang. Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hắn lại nhìn sang Trần Bách Hào đứng cạnh tôi .
Tôi quay mặt đi hướng khác để tránh ánh mắt của hắn.
Lâm Dao cười cười đi tới trước mặt tôi, nhận lấy món quà từ tay tôi. Sau đó thì thầm: "Không biết tại sao Bạch Thất Thất lại đi cùng bọn Tử Tinh đến đây. Chị em à, tớ cũng không có cách nào đuổi cô ta đi."
Tôi xua tay, đi trò chuyện với các chị em khác một lúc rồi đi đến bên bể bơi.
Tôi ngồi dựa vào chiếc ghế gần bể bơi, đọc một vài tin tức vừa lên hot search.
Cảm giác được có người đến gần, tôi ngước mắt lên. Thì ra là Bạch Thất Thất, nữ chính ngây thơ trong sáng, vị tiên nữ không nhiễm bụi trần trong cốt truyện. Giác quan thứ sáu mách bảo tôi có gì đó không ổn.
Tôi đứng dậy, định rời đi. Nhưng Bạch Thất thất đột nhiên giữ chặt lấy cổ tay tôi .
Tôi cau mày, nghi hoặc nhìn cô ta. Bạch Thất Thất mỉm cười, nhẹ nhàng nói với tôi: "Xin lỗi"
Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh kéo đi. Sau đó, cả hai chúng tôi cùng rơi xuống bể bơi.
Dòng nước lạnh buốt xộc thẳng vào miệng và mũi, khuôn mặt tôi nhăn nhó. Cảm giác đau đớn không thể chịu nổi bao trùm lấy tôi. Tôi cố gắng vùng vẫy, chỉ mong có thể túm được thứ gì đó.
Trên bờ, dường như có tiếng ai đó đang hét lên. Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ. Trước khi ngất đi, tôi chớp mắt thấy có một bóng người đang bơi về phía mình.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện .
Trần Bách Hào cầm bình giữ nhiệt đẩy cửa vào.
Anh có khuôn mặt tuấn tú, nhưng nét mặt lại dịu dàng. Làm cho người khác luôn có cảm giác gần gũi.
"Em tỉnh rồi? Anh vừa đi lấy chút nước ấm ."
“Anh đã cứu em à?” Chỉ mới nói vài từ, tôi đã cảm nhận được cổ họng mình đau rát, miệng lưỡi cũng khô khốc.
Trần Bách Hào đưa cho tôi một ly nước. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, từng vệt nắng chiếu lên người Trần Bách Hào, làm cả người anh toát ra vẻ dịu dàng.
"Uống ít nước trước đi."
Tôi cầm cốc nước lên, chợt nghĩ tới Bạch Thất Thất, người đã kéo tôi xuống bể bơi, vội ngồi hẳn dậy hỏi anh: "Bạch Thất Thất đâu?"
"Tối hôm đó Bạch Thất Thất được Yến Tử Tinh cứu lên. Trước mắt thì cũng không có gì đáng ngại."
Tôi từ từ uống từng ngụm nước, rồi bắt đầu đặt ra một loạt giả thiết trong đầu mình.
Rõ ràng là cô ta đã lên kế hoạch từ trước để kéo tôi rơi xuống nước. Nhưng tại sao phải kéo theo cả tôi? Cô ta làm vậy thì có ích gì?
**Đây là bộ đầu tay và em cũng chỉ là 1 editor, không phải nhà dịch. Nếu câu văn lủng củng, xưng hô chưa đúng hay có lỗi gì mong được chị em góp ý dưới
**Link (1,2) https://fb.watch/p7Dma8Q_dz/?mibextid=Nif5oz
**Sodi 500 chị em vì đã để chị em chờ lâu🥺 Nếu đêm nay Liverpool thắng thì em sẽ update phần mới ngay đêm nay luôn để sáng mai chị em dậy là có truyện đọc nhé❤️ Nếu Liverpool không thắng thì mai em vẫn sẽ update thui mà có thể đến tối muộn mới update được. Vậy nhe chúc chị em ngủ ngon, em đi xem bóng đá đâyy. Bao giờ xem xong em sẽ rep hết còm men của chị em nhoé❤️