Chỉ còn những mùa nhớ.

Chỉ còn những mùa nhớ.

Trước khi follow xin hãy đọc bài ghim!

27/09/2024

KHƯƠNG CHI - FULL

• Tác giả: Lê Bão Bão

Năm thứ ba Khương Chi theo đuổi Châu Tư Nam, anh ta lại phải lòng một nữ sinh đại học xinh đẹp.

"Đợi anh chơi chán rồi, anh sẽ ngoan ngoãn về cưới em."

Dựa vào hôn ước đã định từ trước, Châu Tư Nam không ngần ngại thay đổi người yêu liên tục.

Anh ta nghĩ chắc đầu óc tôi ngu ngốc, không thể rời xa anh ta.

Nhưng lần này tôi không nói gì, chỉ quay lưng bước ra khỏi vòng tay anh ta.

Châu Tư Nam vẫn không chịu cúi đầu dỗ dành tôi. Anh ta ôm cô gái kia trong lòng, đánh cược với người khác:

"Tôi còn không hiểu cô ấy sao? Không đến một tháng nữa sẽ lại khóc lóc như chó xin tôi quay lại."

Nhưng Châu Tư Nam không đợi được tôi quay lại, mà chỉ nhận được thông báo hủy hôn.

Châu Tư Nam vốn luôn ngạo mạn, điê n cuồng nắm lấy cánh tay tôi, đôi mắt đỏ hoe run rẩy hỏi:

"Em thật sự không cần anh nữa sao?"

---

Tôi dường như lại bị Châu Tư Nam cho leo cây.

Người qua lại trong trung tâm thương mại đông đúc, không ít ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi.

Tôi cầm chiếc bánh kem đang sắp tan chảy, nhìn đồng hồ đã quá 6 giờ.

Bộ phim tôi muốn xem đã kết thúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Châu Tư Nam đâu.

Tôi nhắn tin hỏi anh ta: "Lại có chuyện gì khiến anh bận vậy?"

Nhưng rõ ràng, tôi không nhận được câu trả lời.

---

Việc tôi thích Châu Tư Nam không phải là bí mật gì.

Anh ta không thích kiểu con gái nhàm chán như tôi, nhìn một cái là thấy hết, cũng chẳng phải bí mật.

Mặt dày theo đuổi Châu Tư Nam ba năm, bị cho leo cây cũng là chuyện thường.

Nhưng tôi không ngờ lần này Châu Tư Nam lại trả lời tin nhắn nhanh đến vậy: "Đang bận theo đuổi người khác."

Tôi tái mặt, đột nhiên nhớ lại lời đám bạn thân của anh ta.

Gần đây, Châu Tư Nam đang bận rải tiền theo đuổi một nữ sinh đại học xinh đẹp.

Với ngoại hình và điều kiện của Châu Tư Nam, từ trước đến giờ luôn là người khác theo đuổi anh ta.

Nhưng lần này, cô gái kia lại khiến Châu Tư Nam thất bại thảm hại, làm anh ta đau đầu cả tháng trời.

Anh ta nhắn tin hỏi tôi có cách nào để theo đuổi con gái không.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.

Ngẩn người rất lâu mới định thần lại, khó khăn gõ xuống mấy chữ: "Em cũng không biết."

Châu Tư Nam chỉ trả lời bằng một dấu chấm. Im lặng, có lẽ anh ta cảm thấy mình hỏi nhầm người.

Tôi im lặng vài giây, sau đó nhắn tin hỏi anh ta, "Vậy lần này, anh lại muốn cho em leo cây sao?"

Tôi và Châu Tư Nam đã đính hôn từ nhiều năm trước nhưng chúng tôi không thực sự thân thiết.

Một lần tai nạn xe hơi, Châu Tư Nam ôm chặt tôi vào lòng, mối quan hệ của chúng tôi cũng từ đó dần trở nên thân mật hơn.

Sau đó, Châu Tư Nam mua hết hoa hồng trong thành phố để tỏ tình với tôi. Khi pháo hoa nổ tung, anh ta nói anh ta yêu tôi đến chết.

Nhưng đột nhiên một ngày, anh ta nhìn tôi và nói rằng mình hơi chán rồi.

Sau đó, gia đình tôi phá sản, tôi mất đi cha mẹ và bạn bè, rơi vào trầm cảm.

Trong thời gian bệnh tình nghiêm trọng, Châu Tư Nam đã chăm sóc tôi ngày đêm.

Tôi cũng dần dần trở nên phụ thuộc vào Châu Tư Nam.

Châu Tư Nam nói với tôi rằng anh ta đã chán, nhưng anh ta sẽ không hủy hôn ước, và bên cạnh anh ta cũng sẽ không chỉ có mình tôi.

Anh ta cố gắng nhẹ nhàng thương lượng với tôi, nhưng vẫn không giấu được sự tự tin và kiêu ngạo bẩm sinh của một cậu ấm nhà giàu.

"Anh sẽ cưới em nhưng trước đó, em không được can thiệp vào cuộc sống của anh."

Tôi hoảng hốt, hỏi anh ta: "Tại sao?"

Châu Tư Nam cười khẩy: "Nói thẳng ra thì em không phải mẫu người anh thích. Hơn nữa, anh đẹp trai như vậy, em không thể bắt anh toàn tâm toàn ý với em được chứ? Thật là tham lam."

Nói đến đây, Châu Tư Nam thở dài, khó chịu nói: "Nói với em thì em cũng không hiểu đâu."

Không lâu sau cuộc trò chuyện đó, Châu Tư Nam đã đồng ý với lời tỏ tình của một cô gái khác.

Khi nghe tin này, tôi chết lặng tại chỗ, cả người cứng đờ.

Tôi tìm Châu Tư Nam để gây chuyện mấy lần, rồi mọi chuyện lên đến mức anh ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Châu Tư Nam tức giận.

Anh ta rất đáng sợ khi tức giận, đôi mắt trừng lên nhìn tôi.

"Khương Chi, anh chăm sóc em là vì tình nghĩa trước đây. Anh đã nói không được làm phiền nhau rồi mà? Em nhất quyết phải làm anh ghê tởm đến vậy sao?"

Trong mắt Châu Tư Nam tràn đầy sự ghê tởm.

Cổ tay tôi liên tục truyền đến những cơn đau dữ dội, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi.

Tôi không thể nào liên hệ được người đàn ông trước mắt này với Châu Tư Nam đã từng không chút do dự che chắn cho tôi trong vụ tai nạn xe hơi.

"Nhưng lúc trước anh... nói thích em, nói sẽ cưới em..."

"Thì bây giờ anh hối hận rồi." Châu Tư Nam dập tắt tàn thuốc: "Em chịu không nổi sao? Anh cũng vậy, bây giờ chúng ta đi hủy hôn ước này ngay."

Nói xong, anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo đi.

Ánh mắt không hề có chút đùa giỡn nào.

Anh ta thực sự muốn chia tay tôi.

Tôi hoảng hốt, mặt tái mét, nắm chặt lấy anh ta: "Đừng... đừng hủy bỏ."

Châu Tư Nam dừng bước, vô cảm nhìn tôi.

"Em chỉ còn mình anh thôi... Châu Tư Nam." Giọng tôi nghẹn ngào, nắm chặt cổ tay anh ta: "Sau này em sẽ không làm bừa nữa, anh đừng hủy bỏ hôn ước có được không?"

Nhưng lời xin lỗi không khiến Châu Tư Nam nguôi giận, anh ta ghét tôi rồi.

Vì vậy, trong ba năm này, anh ta đã thay vô số bạn gái.

Vì chuyện này, đám bạn nhà giàu của anh ta vẫn thường trêu chọc anh ta:
"Tư Nam tốt thật, cãi nhau với bạn gái nhưng về nhà vẫn có hôn thê dỗ dành."

Châu Tư Nam kẹp điếu thuốc, không nói gì.

Có người hỏi anh ta: "Anh cứ thế này, lỡ thật sự chọc giận Khương Chi bỏ đi thì sao?"

Nhưng Châu Tư Nam lại thấy buồn cười.

"Sẽ không có ngày đó đâu." Anh ta dập tắt tàn thuốc, chậm rãi và chắc chắn nói: "Cô ấy không nỡ."

Suy nghĩ quay trở lại, tôi cầm điện thoại nhưng Châu Tư Nam vẫn không có tin nhắn.

Hộp thoại dừng lại ở câu nói của tôi: "Vậy lần này, anh lại muốn cho em leo cây sao?"

Thật nực cười lại chua xót.

Nhưng lúc này, điện thoại của bác sĩ tâm lý lại gọi đến.

Giọng nói của ông không vội không chậm, luôn mang theo ý an ủi: "Cô lại thua rồi, Châu Tư Nam không đến."

Tôi hỏi ông ấy làm sao biết được.

Ông ấy cười và gửi cho tôi một đoạn video.

Cảnh quay tối tăm, nửa khuôn mặt của Châu Tư Nam ẩn trong bóng tối, anh ta giơ tay đeo cho cô gái trước mặt một chiếc vòng cổ vô cùng lấp lánh.

Chiếc vòng cổ là phiên bản giới hạn, giá bán lên đến tám chữ số.

Hai người gần nhau trong gang tấc, hơi thở quấn quýt.

Cô gái đỏ mặt nhìn anh ta, cười khẽ nói: "Như vậy em cũng không đồng ý ở bên anh!"

Châu Tư Nam kiên nhẫn ở bên cô ấy: "Vậy thì phải thế nào em mới đồng ý?"

Cô gái ngẩng cao cằm, "Em không ở bên người đàn ông đã đính hôn, trừ khi anh đuổi Khương Chi đi."

Châu Tư Nam cười một tiến: "Nếu anh thật sự đuổi cô ấy đi thì em sẽ đồng ý đúng không?"



Dạ dày tôi cuộn lên, tôi tái mặt tắt video.

Trong mấy giờ đồng hồ cho tôi leo cây đó, Châu Tư Nam đang hết sức lấy lòng cô hoa khôi.

Bác sĩ tâm lý hỏi tôi, có muốn thử thêm một lần nữa không?

Trước khi nài nỉ Châu Tư Nam đi xem phim với tôi, tôi đã đánh cược với bác sĩ tâm lý.

Đặt cược Châu Tư Nam sẽ không đến, tôi sẽ không quấn lấy anh ta nữa.

Nhưng thực ra kiểu cược này, không biết tôi đã đặt cược bao nhiêu lần rồi, bác sĩ tâm lý đã quá quen thuộc.

Ông ấy nói sự phụ thuộc của tôi vào Châu Tư Nam đã vượt quá sức chịu đựng của người bình thường từ lâu.

Nói một cách đơn giản, là có bệnh.

Là tổn thương tâm lý để lại sau khi mất người thân trong thời gian ngắn, một khi có người có thể dựa vào, sẽ không màng tất cả mà muốn nắm chặt.

Tôi ngẩn người tại chỗ.

Nhìn chiếc bánh trong tay đã tan chảy không thành hình, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Có thứ gì đó trong lòng đang từng chút một b**g tróc.

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không cược nữa, tôi mệt lắm."

Bác sĩ tâm lý hiếm khi im lặng vài giây, bảo tôi rảnh thì đến gặp ông ấy.

Tôi vứt chiếc bánh đã tan chảy đi.

Tìm tất cả phương thức liên lạc của Châu Tư Nam rồi kéo vào danh sách đen.

Phải đến ba ngày sau, Châu Tư Nam mới phát hiện ra chuyện này.

Anh ta chặn tôi ở cầu thang, tay cầm một chiếc bánh: "Này, đây có phải là cái bánh em muốn ăn không? Thực sự rất đắt khách, làm anh xếp hàng mệt chết đi được."

Thỉnh thoảng sau khi cho tôi leo cây, khi Châu Tư Nam vui vẻ, anh ta cũng sẽ cúi đầu lấy lòng tôi.

Tôi nhìn chiếc bánh, nhớ lại trước đây đã nói với Châu Tư Nam rất nhiều lần.

Tôi nói rất muốn anh ta cùng tôi ăn chiếc bánh này.

Tôi hỏi anh ta, chúng ta đi ăn có được không?

Lúc đó, Châu Tư Nam liếc tôi một cái, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Không rảnh."

Còn bây giờ, tôi không nhận chiếc bánh, ngược lại lấy ra tất cả những thứ liên quan đến Châu Tư Nam, đặt dưới chân anh ta.

Nụ cười của Châu Tư Nam cứng đờ, anh ta cố kìm nén cảm xúc, cười hỏi tôi: "Em có ý gì vậu?"

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, không nói gì.

Châu Tư Nam nhét chiếc bánh vào tay tôi,

"Chiếc bánh này không dễ xếp hàng, hôm đó anh có việc nên hôm nay đền em một cái nhé?"

"Bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi?"

Châu Tư Nam hiếm khi tốt tính như vậy.

Nhưng tôi lắc đầu: "Không cần."

Trong thế giới của Châu Tư Nam, hạ mình cúi đầu đã là nhượng bộ lớn nhất.

Anh ta mất kiên nhẫn, lời nói mang theo sự cảnh cáo: "Anh đã cho em bậc thang rồi, em đừng làm quá..."

Tôi ngắt lời anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói:

"Châu Tư Nam."

"Tôi không muốn chơi với anh nữa."

Thực ra Châu Tư Nam là người khá kiêu ngạo.

Sau khi bị ngắt lời nhiều lần, anh ta nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ chế giễu: "Khương Chi, em lại chơi trò gì vậy?"

Trước đây để níu kéo anh ta, tôi đã không biết xấu hổ làm loạn nhiều lần, ăn vạ, giả vờ chia tay.

Tôi luôn giống như một chú hề độc diễn trước mặt Châu Tư Nam.

Ầm một tiếng, chiếc bánh bị anh ta ném vào thùng rác.

Châu Tư Nam đi không chút do dự.

Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi lại đang gây chuyện vô cớ, làm anh ta phiền lòng.

Nhưng nửa tháng sau, tôi không đi tìm Châu Tư Nam nữa.

Châu Tư Nam vẫn không chút vội vàng, nhàn nhã đánh cược với đám anh em kia:

"Tôi còn không hiểu cô ấy sao? Chưa đến một tháng nữa là lại khóc lóc cầu xin tôi."
..

26/09/2024

TRÈO CÀNH CAO - FULL

• Tác giả: Thanh Đài Tứ Giới

Ta và thư sinh tuấn tú đang hò hẹn thì tình cờ bắt gặp trúc mã vừa thắng trận trở về.

Hắn chặn đường chúng ta, mắt đỏ ngầu: "Không phải nàng đã nói sẽ đợi ta về sao?"

Thời cuộc thay đổi chóng vánh, trước đây ta cần một chỗ dựa lớn nhưng giờ ta cần một người đến ở rể.

Ta sắp xếp lời lẽ chuẩn bị cãi chày cãi cối nhưng vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện, sau lưng trúc mã cũng đi theo một cô nương nũng nịu.

1

Là con gái độc nhất của Hầu phủ, dạo gần đây ta, tình cảnh của ta vô cùng khó khăn.

Mẹ ta mất sớm, cha ta bệnh nặng nằm liệt giường, chỉ dựa vào canh sâm để duy trì mạng sống, không còn sống được mấy tháng nữa.

Ban đầu, ta có thể đợi trúc mã Tần Dịch trở về, mang theo của hồi môn mẹ ta để lại mà gả vào thế gia, tiếp tục cuộc sống quý tộc của mình.

Nhưng tháng trước, đứa con trai duy nhất của cha ta đã đột ngột qua đời.

Đây là đứa con mà cha ta nạp năm phòng thiếp, vất vả vun vén mười năm mới cầu được người thừa kế, nâng niu như bảo vật quý hiếm.

Nhìn cha ta trợn trắng mắt rồi ngất lịm đi, ta đoán ông ta cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Khi mấy người thúc bá đến thăm, họ khóc lóc thảm thiết nhưng bước chân ra khỏi cửa lại nhẹ nhàng như muốn bay lên.

Theo luật Đại Lê, nữ tử không có quyền thừa kế gia sản.

Khi cha ta mất, Hầu phủ to lớn này sẽ bị mấy người thúc bá chia nhau.

Ta như ngồi trên đống lửa, vội vàng tìm đến Trưởng công chúa Nhàn Ý, người bạn thân của ta để bàn bạc cách giải quyết

Trước khi lập phủ, Nhàn Ý đã trải qua nhiều năm lăn lộn trong hậu cung, tạo ra tám trăm mưu kế ẩn sau vẻ ngoài ngây thơ của mình.

Nàng xua đuổi đám nam sủng, vẻ mặt nhẹ nhàng an ủi ta không cần bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này, Tần Dịch sắp đánh xong trận rồi, không quá hai tháng nữa sẽ trở về.

Có Tần Dịch chống lưng, không ai dám động vào của hồi môn của ta.

Đến lúc đó, những người thúc bá kia vẫn phải giữ thể diện, long trọng đưa ta về Tần gia.

Ta không mấy đồng tình với lời mà Nhàn Ý nói.

Chưa nói đến việc Tần Dịch có đáng tin hay không, trước mặt là gia sản kếch xù của Hầu phủ, ai còn thèm mấy thứ của hồi môn ít ỏi kia.

Nhàn Ý nghe xong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chỉ còn một cách."

"Cách gì?"

"Trước khi cha ngươi trút hơi thở cuối cùng, hãy tìm một chàng rể, như vậy cho dù vị thúc bá nào cũng không làm gì được ngươi."

Ta nghe xong vỗ tay, kế hay thật.

Nhưng ta đi đâu tìm được chàng rể trong thời gian ngắn như vậy?

Nhàn Ý chỉ cho ta một con đường sáng.

Hiện tại đang là mùa thi hội, kinh thành tụ tập rất nhiều thanh niên tài tuấn.

2

Hai ngày nay, ta đi khắp Tây phố nơi các hội quán địa phương tụ tập, xem hết những thanh niên tài tuấn này nhưng không vừa ý một ai.

Đám thư sinh này không biết chăm chút cho bản thân.

Ta tuyển rể, có thể nghèo nhưng không thể xấu.

Ngày thứ ba, cha ta lại nôn ra m- áu khi đang ăn sáng.

Trước khi ra khỏi cửa, ta tự siết chặt tay, xấu thì xấu, hôm nay chắc chắn phải bắt được một người về.

Vừa đến đầu Tây phố, ta đã thấy một đám người vây quanh dưới đền thờ. Ta bảo người đánh xe dừng lại gần, nghe ngóng hóng hớt một lúc thì hiểu rõ sự việc.

Dưới đền thờ có một sĩ tử ngất xỉu, nghe nói đã đắc tội với chủ hội quán, nửa đêm bị đuổi ra ngoài.

Đêm qua có một trận tuyết đầu mùa, người này ngủ dưới đền thờ một đêm, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.

Ta bảo người hầu mở một lối trong đám đông, vén rèm xe nhìn vào.

Dưới đền thờ, một thư sinh trẻ tuổi đang ngồi, quần áo rách rưới, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tuấn tú.

Vẻ ngoài đẹp trai, nghèo, dễ sai khiến, ứng viên ở rể tuyệt vời.

Ta vui vẻ nhướng mày, ra lệnh cho người hầu: "Đưa người đến y quán."

Quá giờ ngọ, thư sinh tỉnh lại.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác và bối rối của hắn, ta vội vàng tiến lên:

"Là ta đã cứu ngươi."

Hắn vội vàng bò xuống giường, hành lễ lớn với ta: "Đa tạ ân nhân cứu mạng, sau này tại hạ chắc chắn sẽ đền đáp ân nghĩa này."

Ừm... hơi ngốc.

Thư sinh đều ngốc như vậy sao?

Ta cau mày hỏi hắn: "Ngươi đã thành thân chưa?"

Hắn đứng dậy, ngồi lại trên giường bệnh, lắc đầu một cách máy móc.

Ta lại hỏi: "Ngươi quê ở đâu? Trong nhà còn ai không?"

Hắn bối rối nhìn ta, ngoan ngoãn trả lời: "Tại hạ là người Kim Lăng, cha mẹ đều còn sống, trên có hai ca ca đều đã thành gia."

Vẻ ngoài đẹp trai, nghèo, dễ sai khiến, ở xa, không phải con một.

Thật sự là trời sinh một cặp với ta.

Ta đưa cho hắn một tách trà: "Hiện tại ngươi có cơ hội báo ân rồi."

Thư sinh thẳng lưng: " n nhân cứ nói, tại hạ chắc chắn sẽ lấy cái chết để báo đáp."

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, ta ho nhẹ một tiếng: "Không cần che t, chỉ cần ở rể nhà ta là được."

Thư sinh tuấn tú mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

3

Mọi chuyện diễn ra không mấy suôn sẻ nhưng cũng dễ dàng hơn ta tưởng.

Khi ta nói rõ thân phận của mình và bày tỏ rằng sau này sẽ không can thiệp vào con đường làm quan của hắn, thậm chí còn có thể cung cấp tài nguyên cho hắn thì thư sinh im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn run giọng hỏi: "Có thể cho tại hạ hai ngày để suy nghĩ không?"

Hai ngày ư?

Thời gian của ta bây giờ còn quý hơn vàng.

Cuối cùng, ta chỉ cho hắn một đêm, lúc đi còn không quên tăng thêm vài tên hộ vệ trông chừng hắn, đề phòng hắn nhân cơ hội trốn thoát.

Về phủ, vừa vào tiền sảnh, ta đã nhìn thấy tam thúc, hắn ta khoanh chân ngồi trên chỗ của cha ta, uống loại trà mà ngay cả cha ta cũng không nỡ uống.

Thấy ta về mà không hề có vẻ gì là hoảng hốt, ngược lại còn giống như chủ nhân, hất cằm về phía ta: "Thanh Y về rồi à?"

Ta cười tươi rói: "Tam thúc đến chơi mà không đưa thiếp trước, nếu biết thì cháu gái đã không ra ngoài nữa rồi."

Tam thúc xoa xoa râu, trừng mắt: "Đùa à, ta về nhà mình mà còn phải đưa thiếp mời sao?"

Ta không tiếp lời tam thúc, ngược lại hỏi hắn ta: "Sao hôm nay tam thúc không cùng tứ thúc đi gặp Hộ Bộ Thị Lang?"

Tam thúc vểnh tai hỏi: "Tứ thúc nhà ngươi đi gặp Hộ Bộ Thị Lang à?"

"Hôm nay ở cửa phủ Thị Lang, ta thấy xe ngựa của tứ thúc."

Vừa dứt lời, tam thúc lập tức bật khỏi ghế rồi xông ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Nói về sự vô liêm sỉ, tam thúc vô địch thiên hạ.

Nhưng nói về trí tuệ, tam thúc kém tứ thúc quá xa.

Sớm đã có hạ nhân đến báo, dạo gần đây tứ thúc vừa tặng đồ vào phủ Hộ Bộ Thị Lang, vừa mời ăn cơm.

Ước chừng là muốn nhờ Hộ Bộ Thị Lang giúp hắn ta điều tra xem Hầu phủ có bao nhiêu ruộng đất và cửa hàng, để khi chia cắt có thể bày tam thúc một vố.

Trở về viện, ta gọi quản gia đến, gõ tay lên bàn: "Hứa thúc, vừa nãy hầu hạ tam thúc là nha hoàn phòng ngũ di nương phải không?"

Hứa thúc gật đầu.

Ta nhướng mắt: "Bán đi."

Hứa thúc không phản đối, trực tiếp đi làm.

Năm xưa Hứa thúc được ơn huệ của mẹ ta nên những năm gần đây luôn âm thầm hỗ trợ ta rất nhiều, nếu không ta đã sớm chết trong hậu viện của Hầu phủ này rồi.

Ta đã bí mật điều tra rất lâu, không có dấu hiệu cho thấy ông ấy đầu quân cho người khác.

Như vậy, người này có thể dùng được.

Khi quản gia đến báo, ta nói thẳng vào chuyện chính: "Ta định chiêu rể."

Ông ấy mở to mắt: "Vậy... Vậy bên Tần tướng quân thì sao?"

Ta hạ mắt: "Tần gia đã từng hứa hẹn rõ ràng điều gì chưa?"

Hồi đó, để gắn chặt cái tên "Triệu Thanh Y" này với Tần gia, ta đã phải tốn không ít tâm tư.

Mãi đến khi khắp kinh thành bắt đầu truyền tai nhau chuyện giữa ta và Tần Dịch, cha ta mới nhớ đến ta, đón ta từ viện nhỏ hẻo lánh nhất của Hầu phủ về chính viện.

Nhưng mấy năm nay, bất kể lời đồn có dữ dội đến đâu, Tần gia cũng chưa từng lên tiếng đáp lại rõ ràng.

Thứ ta nắm trong tay, chỉ là một câu nói bâng quơ của Tần Dịch: "Đợi ta trở về sẽ đến Hầu phủ cầu hôn".

Quản gia rất thông minh, lập tức hiểu ý ta, ông ấy thăm dò hỏi: "Vậy... tiểu thư đã có người thích hợp chưa?"

Ta gật đầu: "Ta tự có sắp xếp."

Quản gia rời đi, mặt mày rạng rỡ, mừng rỡ vô cùng.

4

Sáng hôm sau, ta thì lên đường đến y quán.

Nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt thư sinh đã khá hơn, càng thêm tuấn tú.

Thấy ta đến, hắn vội đứng dậy đón.

Ta nở nụ cười, ôn hòa hỏi hắn: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Thư sinh hỏi ngược lại: "Tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa? Việc hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa."

Ta nhướng mày: "Tất nhiên."

Chỉ cần ta chiêu rể, ta sẽ có thể thừa kế gia sản của Hầu phủ. Sau này sinh con có thể mang họ Triệu, lại còn có thể lập tước.

Mười bảy năm trước, ngày nào ta cũng tính toán xem làm cách nào để dựa vào được một chỗ dựa vững chắc.

Sau khi chiêu rể, ta sẽ trở thành một chỗ dựa vững chắc.

Thấy ta rất kiên định, thư sinh rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho ta: "Đây là hôn thư và lễ vật, tam thư lục lễ* sau này sẽ bù đủ."
Tam thư lục lễ*: chính là lễ nghi của người xưa trong việc cử hành hôn lễ truyền thống. Bất kể là hoàng gia hiển quý hay là người dân áo vải đều phải chiểu theo phép tắc ấy khi đối đãi với sự kiện trọng đại của cả đời người.

Ta không khỏi bật cười: "Ta chiêu rể, theo lẽ thường thì tam thư lục lễ phải là ta đưa cho ngươi mới đúng."

Trên mặt thư sinh thoáng hiện lên một đám mây hồng: "Vậy thì lễ vật trên lễ đơn sẽ coi như là của hồi môn."

Ta liếc nhìn lễ đơn, dòng đầu tiên là vạn lượng vàng.
..Cũng biết vẽ bánh khéo đấy.

Ta vội vàng cất lễ đơn đi, không dám chậm trễ một khắc, dẫn thư sinh lên xe ngựa, thẳng tiến đến phủ Kinh Triệu.

Vài ngày trước, ta đã phái người đi lo lót viên quan quản lý hộ tịch, ông ta đã chuẩn bị sẵn văn thư ở rể, để thư sinh ký tên và đóng dấu.

Nửa khắc sau, hộ tịch của thư sinh đã nhập vào Triệu gia của ta.

Trên đường ra khỏi phủ Kinh Triệu, ta lật đi lật lại văn thư ở rể trong tay, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

Chuyện này coi như đã thành.

Thư sinh đi theo sau ta nhưng vẫn luôn cách ta một khoảng, ta dừng lại nhìn hắn, hắn cũng dừng lại nhìn ta.

Ta lại mở văn thư ở rể ra, liếc nhìn chữ ký và dấu ấn ở chỗ ký tên, ngẩng đầu nở nụ cười: "Cố Vân, về nhà với ta đi."

Cố Vân nhìn ta chằm chằm, trong đôi mắt đen láy như chứa đựng muôn ngàn vì sao.
...

25/09/2024

LANG HỐI - FULL

• Tác giả: Nam Phong Nhập Ngã Hoài

Ta là thê tử đầu tiên của Bùi Chiêu, khi hắn còn lưu lạc dân gian.

Các tông phụ ở Yến Đô đều cười nhạo ta khi đến chỉ mặc áo vải thô, không biết gì về trâm cài và vàng gấm vóc.

Lúc ấy, ta chỉ biết cúi đầu thật thấp, tay chân luống cuống, chỉ nghe giọng của Bùi Chiêu từ trên đài phát nói.

“Tân phụ thô kệch vô lễ, khiến các cô tỷ chê cười rồi.”

Một câu của hắn đã khiến ta trở thành Yến Quân phu nhân hữu danh vô thực ở Yến Đô.

Sau đó hắn nam chinh bắc chiến, lập nhiều chiến công hiển hách.

Nghe nói có gia tộc quyền thế ở Giang Đông bằng lòng gả ngọc nữ trong tộc cùng với mười tòa thành làm sính lễ.

Cũng nghe qua chuyện hắn vì một hồng nhan mà nổi trận lôi đình, rong ruổi ngàn dặm, đánh chiếm liên tục ba tòa thành.

Rồi đến lúc Yến Đô đại loạn, hắn ở Giang Đông cưới nữ nhi của gia tộc quyền thế, nắm trong tay năm mươi vạn đại quân. Còn ta ôm theo đứa con thơ chạy trốn ngàn dặm, sống trong cảnh đói.

Cuối cùng cũng đến được đất Giang Đông, ta lại buông tay đứa con thơ năm tuổi ở trước cổng thành.

"Mẫu thân thô kệch, không xứng làm thê tử của phụ thân con."

"Sau khi con đến vương thành, ta và phụ thân con, kiếp này không cần gặp lại nữa."

1.

Ngày chạy trốn khỏi Yến Đô, lửa cháy ngút trời.

Ta dắt tay Bùi Chấp, khi ấy mới bốn tuổi, liều mạng chạy thoát thân.

Chúng ta ra khỏi thành bằng mật đạo, liên tục bị truy sát suốt dọc đường, thân tín đều chết hết, mới miễn cưỡng chạy đến được Giang Đông.

Chỉ cần thuận miệng hỏi một bà lão ở cổng thành là ta đã biết tin Bùi Chiêu sắp thành thân với nữ nhi của đại tộc ở Giang Đông.

"Vương hầu và quý nữ, đây mới là một cặp xứng đôi. Chỉ là, nữ nhi của đại tộc, sao có thể làm thiếp của Yến Quân?"

"Nghe nói Yến Quân đã có thê tử nhưng trời thấu lòng người, từ sau trận hỏa hoạn ở Yến Đô, phu nhân Yến Quân đã ba tháng không có tin tức. Lần này Yến Quân và quý nữ thành thân, tất nhiên là sẽ theo nghi thức chính thất rồi."

Lúc đó ta vẫn nắm chặt tay Bùi Chấp.

Cuối cùng, ta cũng hiểu được những mưu tính của Bùi Chiêu.

Trong lúc thiên hạ loạn lạc, Bùi Chiêu nổi bật, khiến các chư hầu dè chừng.

Vì vậy, khi Bùi Chiêu dẫn quân nam chinh, các chư hầu bốn phương đã nhân cơ hội xông vào, bất ngờ bao vây Yến Đô.

Chúng ta đợi Bùi Chiêu đến cứu viện, nhưng không ngờ Bùi Chiêu lại nghĩ đến việc dùng ta và ấu tử làm mồi nhử, điệu hổ ly sơn, nhân cơ hội đánh chiếm vương đô của chư hầu, tranh giành thiên hạ.

Ta đã là mồi nhử và chỉ có cái chết của ta mới có thể để hắn danh chính ngôn thuận cưới tân phu nhân.

Nhìn lại Bùi Chấp có nét mặt giống Bùi Chiêu, chỉ mới năm tuổi nhưng đã có phong thái của phụ thân mình.

Ta đột nhiên cảm thấy sinh mạng của hai mẫu tử ta dường như đều nằm trong một ý nghĩ của ta.

Trên đường đi bị truy sát mấy lần, có lẽ trong đó cũng có ý muốn ta phải chết từ phía Bùi Chiêu.

Nghĩ đến nhiều năm phu thê của ta và Bùi Chiêu, lúc này ta chỉ cảm thấy hối hận. Năm đó ở bên bờ sông đầu thôn, ta đã không nên cứu Bùi Chiêu đang bị thương nặng.

Cười nhạt một tiếng, trong mắt đã không còn nước mắt, nhưng lại khiến Bùi Chấp bốn tuổi sợ hãi.

"Mẫu thân ơi, con sợ, khi nào chúng ta mới gặp được phụ thân?"

Trong khoảnh khắc nhìn Bùi Chấp, ta đã quyết định.

Ta dẫn Bùi Chấp đến cổng thành, chỉ thấy thủ vệ thành đã ở gần đó.

Ta nhét tất cả tín vật trên người vào trong ngực Bùi Chấp.

"Vào thành tìm phụ thân con, nói với phụ thân rằng mẫu thân con đã chết."

"Hổ dữ còn không ăn thịt con, mẫu thân chết rồi thì con mới có thể sống."

Bùi Chấp nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy tay ta, nhưng cuối cùng ta vẫn nhẫn tâm đẩy nó ra.

"Mẫu thân thô kệch, không xứng làm thê tử của phụ thân con."

"Sau khi con đến vương thành, ta và phụ thân con kiếp này không cần gặp lại nữa."

Nói xong, ta bỏ chạy, trốn trong bóng tối nhìn Bùi Chấp khàn giọng gọi mẫu thân. Cho đến khi nhìn thấy thủ vệ dẫn nó vào thành và quân đội vương thành quỳ xuống gọi nó là Thế tử điện hạ, ta mới hoàn toàn quay lưng rời khỏi thành.

2.

Trên đường rời khỏi thành quả nhiên có mai phục, trải qua vài lần sinh tử, ta mới miễn cưỡng thoát khỏi nanh vuốt của tử thần.

Khi lên thuyền ở bến đò để đến Kinh Sở, ta nghe nói Bùi Chiêu đã đưa Bùi Chấp trở về đất Yến, trong thời gian đó không hề có tin tức gì về việc tìm kiếm ta.

Trong lòng cuối cùng cũng không còn sóng gió nữa.

"Cô nương một thân một mình, dáng vẻ vội vã, định đi về đâu?"

Một phụ nhân cùng thuyền vì không quen khí hậu mà bị bệnh, ta đã giúp sắc thuốc, pha trà và giúp bà ấy lưu thông khí huyết, từ đó kết giao được một mối thiện duyên.

"Phiêu bạt khắp nơi, đã không còn quê hương để trở về. Chuyến này phu tử tử tán, chỉ muốn đến đất Sở tìm một tia hy vọng sống."

Nghe vậy, phụ nhân cũng rơi lệ.

"Thời loạn lạc, phu quân ta cũng đã chết vì chiến tranh. Nếu cô nương không chê, có thể đi cùng ta."

Vậy là ta cùng phụ nhân đến đất Sở, tìm một tiểu viện và làm lại nghề y nữ của mình.

Sáng sớm lên núi hái thuốc, buổi trưa ra ngoài xem bệnh, chiều tối dạo bước dưới trăng về nhà, gối đầu lên màn đêm mà ngủ.

Ta định cư ở đất Sở, người trong thôn đều gọi ta là Ôn nương tử.

Từ phu nhân Yến Quân đến y nữ thôn dã, đối với ta mà nói lại là những tháng ngày bình yên hiếm có.

Chỉ là giữa đêm khuya, cũng có lúc bị ác mộng đánh thức.

Ta luôn mơ thấy những tháng ngày lưu vong khi ta và Bùi Chấp ăn không đủ no, phải gặm vỏ cây, ăn cỏ dại mà sống. Trong khi Bùi Chiêu lại cùng quý nữ Giang Đông cắt đèn Tây song, động phòng hoa chúc.

Trong mơ, ấu tử khóc lóc liên tục gọi mẫu thân, rồi trong chớp mắt, ta lại mơ thấy Bùi Chấp dần dần lớn lên giống phụ thân nó, đối xử với ta lạnh lùng như sương giá.

"Ngươi không xứng làm mẫu thân của ta."

"Mẫu thân của ta tuyệt đối không phải là người thấp hèn nơi thôn dã như ngươi."

"Nếu không phải thân phận của mẫu thân thấp kém, sao phụ thân lại chán ghét mà bỏ rơi ta, không màng đến tính mạng của ta, lại để mặc cho ta làm mồi nhử ở Yến Đô, suýt nữa mất mạng."

Lúc tỉnh dậy đầu ta đau như búa bổ, đẩy cửa ra, chỉ thấy dưới ánh trăng có một đứa trẻ giống như một con sói con nhảy ra từ nhà bếp.

Đầu sói con toàn là máu, trên tay nắm chặt hai chiếc bánh mỏng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta như thể muốn cắn ta bất cứ lúc nào.

Ở đây có nhiều đứa trẻ không nhà không cửa, vết máu trên đầu nó chắc là bị hương dân đánh khi đi ăn trộm.

Nhìn sói con, ta chợt nghĩ đến Bùi Chấp.

Cái đói, A Chấp của ta đã nếm trải từ lâu.

Ta thở dài, dưới ánh mắt cảnh giác của nó, ta dắt nó vào trong nhà.

Lấy thảo dược băng bó vết thương trên đầu cho nó, rồi lại đưa nó ra ngoài.

"Ngày mai đến thay thuốc, nếu đói, có thể đến tìm ta, không cần phải đi ăn trộm nữa."

Ban đầu, sói con nghiến răng nghiến lợi, sau đó đỏ hoe mắt, đi vài bước lại quay đầu lại, cuối cùng đột nhiên chạy về và dẫn ta đến phía sau núi.

"Ta ăn trộm bánh của ngươi, nhưng không phải vì ta mà là vì tiên sinh sắp chết rồi. Ta cầu xin ngươi cứu hắn, ta nguyện lấy mạng để đền cho ngươi."

Chỉ thấy phía sau núi có một nam nhân mặc giáp trụ đang nằm đó, vết máu loang lổ nhuộm áo giáp bạc thành màu đen và để lộ ra một góc áo trắng.

Giống như năm đó, ta đã cứu Bùi Chiêu bên bờ sông đầu thôn.

"Tiên sinh vì cứu ta mới bị bọn sơn tặc chém, hắn là người tốt. Ngươi sẽ cứu hắn mà, đúng không?"

Giọng nói tha thiết của đứa trẻ ngăn bước chân ta muốn quay đi.

Ta ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho nam nhân đó.

Ôn Từ ơi Ôn Từ, ngươi thật là mau quên mà.

23/09/2024

NIỆM CHI - FULL

• Tác giả: Trường Minh Đối Nguyệt

Ngày vị hôn phu đến nhà từ hôn, mẫu thân của ta kích động đến mức nước mắt chảy giàn giụa.

Hóa ra ta không phải con ruột của bà ta.

Bà ta nhận nuôi ta chỉ vì muốn cản tai ương cho con gái ruột của mình.

Bà ta nói: “Bây giờ số kiếp đã ứng, ngươi cũng nên trở về nhà của mình đi.”

Ta thu dọn tay nải xong, đồ đạc có thể mang đi không nhiều nên khá nhẹ.

Mẫu thân ruột của ta đang chờ ở cửa sau, giọng nói của bà oang oác, còn lái xe trâu, hiển nhiên là một nữ tử nhà nông thô kệch.

Đám người trong Hầu phủ càng khinh thường ta hơn khi thấy bà.

Nhưng người đã giúp ta vẻ vang quay về kinh thành, cũng chính là bà.

1.
Ngày rời khỏi Hầu phủ, Nghiêm phu nhân không đến tiễn ta.

Bà ta nuôi dưỡng ta mười sáu năm, những tưởng ít nhiều gì cũng sẽ có chút tình cảm.

Bỏ đi, nếu thật sự có tình cảm, sao lại để ta đi cơ chứ?

Đường đường là Hầu phủ, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa con gái sao?

Ta và Phùng Chiếu Thu ngồi song song với nhau, dáng người bà lực lưỡng, vung tay quất con trâu già để nó đi nhanh hơn.

Cơ thể ta nghiêng ngả, suýt nữa rớt xuống xe.

Bà lanh tay lẹ mắt tóm lấy ta, dìu ta ngồi vững.

"Thân hình của ngươi gầy quá, thân dưới lêu nghêu, ngươi không thể cứ thế được."

Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành đều coi gầy là tiêu chuẩn của cái đẹp, tốt nhất như liễu đong đưa trong gió, nào có ai quan tâm đến thân dưới có lêu nghêu hay không?

Ta cúi đầu, không đáp lời.

Phùng Chiếu Thu im lặng theo, có điều lực roi đã nhẹ hơn chút, xe trâu giảm tốc độ và ổn định hơn.

Thôn Bảo Hoa cách kinh thành không xa, ra khỏi thành đi về phía Tây ba mươi dặm là tới.

Lúc bọn ta về đến thôn vừa hay là buổi trưa, nhà nào cũng đang ngồi ăn cơm ngoài sân.

Trông ta giống như đang diễu hành trên phố, bị họ dõi theo từ đầu thôn đến cuối thôn.

Mối quan hệ của Phùng Chiếu Thu với người xung quanh không tệ, không ít người chào hỏi với bà.

“Chiếu Thu, đón con bé về rồi à?”

"Đón về rồi!"

Bà trả lời tràn đầy năng lượng, người bắt chuyện với bà cũng cười ha hả chúc mừng bà.

Có gì đáng chúc mừng?

Ta giận tái mặt, Phùng Chiếu Thu lập tức thu lại nụ cười.

Bà có vẻ hơi sợ ta.

"Đến rồi."

Trước mặt là một viện nhỏ có tường đất bao quanh, nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong thôn, gió cuốn bụi bay, cũng may ngăn cách với chuồng trâu, coi như sạch sẽ.

Trong sân có hai cây đào đang nở rộ khoe sắc.

Phùng Chiếu Thu đẩy cửa phòng của ta ra giống như dâng hiến bảo vật: “Hướng của gian phòng này rất tốt, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, hơn nữa chăn đệm đều làm từ cây bông vải mới gặt năm nay…”

Nói xong, bà thận trọng nhìn ta, có phần chờ mong lại pha chút thấp thỏm.

Nhưng ta vẫn không thể diễn nổi nét tình cảm mẹ con sâu đậm được.

"Nếu bà thực sự quan tâm đến ta, tại sao lại bán ta cho người khác? Bà cũng đừng viện cớ rằng vì muốn để ta sống một cuộc sống tốt, một đứa trẻ đang quấn tã sẽ không ngại bần hàn, yêu phú quý."

Huống hồ, Nghiêm phu nhân còn có ác cảm với ta, đối xử với ta không được tính là tốt.

Không chỉ ăn, ở, mặc, đi kém hơn Lạc Nhu, ta thậm chí còn không được phép nghe lão sư giảng bài trên lớp. May nhờ có Lão phu nhân âm thầm chỉ vẽ, tốt xấu gì ta cũng mang danh trưởng nữ của Hầu phủ, không thể ngay cả tên mình cũng không biết viết, bà ta mới sai nha hoàn dạy ta học chữ.

Bởi thế, khi tài danh của Lạc Nhu nổi tiếng khắp kinh thành, trong kinh không ai không biết ta là một kẻ ngốc mù chữ.

Điều buồn cười chính là trước đây ta chỉ nghĩ bà ta cưng chiều muội muội, chứ chưa bao giờ nghi ngờ mình không phải con ruột.

Suy cho cùng, làm gì có gia đình quyền quý, con cái đủ mặc nào lại ẵm con của người khác về nuôi?

"Ta..." - Phùng Chiếu Thu ấp a ấp úng, ta cười giễu, không muốn nhiều lời với bà.

Trong cơn bối rối, bà buột miệng: “Ta không biết phụ thân của con là ai, một mình ta không thể nuôi nổi con!”

2.
Phùng Chiếu Thu là con gái của tội thần, sau khi định tội, bà ấy bị đưa đến lầu mười sáu của Giáo Phường ty, chịu đựng nhiều đau khổ.

Mãi cho đến năm Hoàng đế mới lên ngôi, để thể hiện tấm lòng khoan dung nhân từ, ngài đã ân xá một số tội liên luỵ nên Phùng Chiếu Thu mới có thể thoát thân khỏi Giáo Phường ty và đổi sang lương tịch.

Tuy nhiên lúc rời đi, bà đã mang thai.

“Sau khi đến thôn Bảo Hoa, ta đã hạ sinh con. Lúc đó ta gầy yếu, nằm trên giường nghỉ ngơi ba tháng đã tiêu hết số tiền tích góp…Nếu không vì thế, ta đâu nỡ gửi con đi xa.”

"Nhưng nay mọi chuyện đã khác, hiện giờ cơ thể ta khoẻ mạnh, làm được rất nhiều việc, một mình ta vẫn có thể nuôi con."

Nói xong, bà vội vàng lấy một chiếc hộp gỗ từ ngăn tủ trong phòng ta ra, rồi đặt nó vào tay ta: “Đây là khế ước nhà và đất của chúng ta, con hãy cầm lấy.”

Đây là sợ ta không tin bà.

Từ khi bản thân có ký ức đến nay, chưa từng có ai lấy lòng ta như bà.

Nghiêm phu nhân đối xử hà khắc với ta, Hầu gia chưa bao giờ nhìn ta lấy một lần, bầy tôi tớ nhìn người qua đĩa đồ ăn*, dù không biết thân thế của ta, nhưng thấy ta không được phụ mẫu ưu ái nên cũng qua loa lấy lệ.

(*) Nhìn người qua đĩa đồ ăn: Nguyên văn là 看人下菜碟, dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ.

Phùng Chiếu Thu nói: "Niệm Chi, mười sáu năm qua, không ngày nào ta không nhớ đến con."

Ta nhìn hai tờ khế ước trong hộp gỗ, cổ họng nghẹn ngào, ta không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn không vâng lời mà rơi xuống.

Với cảnh đời như vậy, bà không quan tâm ta, hận ta cũng là điều hiển nhiên.

Làm sao bà có thể thương ta được?

Phùng Chiếu Thu thấy ta khóc thì luống cuống tay chân. Bà muốn lau nước mắt cho ta, nhưng lại sợ lòng bàn tay thô ráp của mình sẽ làm mặt ta bị thương, bèn chạy ra ngoài lấy khăn tay đưa cho ta.

Chiếc khăn kia đã được bà giặt sạch sẽ, song bà vẫn cảm thấy có lỗi với ta, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Vải bông hơi xơ cứng, lần sau vào kinh sẽ mua một ít tơ lụa…”

Ta rủ mí mắt xuống và nói: “Ta không cần những thứ này.”

Phùng Chiếu Thu sững người, thận trọng nói: "Niệm Chi, ta lại nói gì sai sao? Con đừng giận ta, ta, ta..."

"Ta không giận, chúng ta đã là người bình thường, sao cần phải bàn tới sự xa hoa như tiểu thư phủ Hầu gia kia? Có tiền chi bằng mua thêm hai miếng thịt."

Hầu phủ giàu có, nha hoàn được sủng ái còn sống tốt hơn tiểu thư của những hộ gia đình nhỏ bên ngoài, ngay cả một tiểu thư giả không được sủng ái như ta cũng từng dùng vô số đồ tốt.

Nhưng ta không quan tâm đến những thứ đó.

Mỗi lần đi dâng hương với Nghiêm Phu nhân, ta không cầu vinh hoa phú quý, không cầu được lang quân như ý, chỉ cầu phụ mẫu đoái hoài thương tiếc.

Chỉ cần được phụ mẫu yêu thương, dù có ăn cám nuốt rau ta cũng vui lòng.

Giờ đây, có vẻ như ta đã đạt được điều mình hằng mong muốn.

Ta vực dậy từ trong biến cố, mẹ con đồng lòng, Phùng Chiếu Thu cảm nhận được vẻ bình thản này, bà không còn sợ trước sợ sau nữa, cầm tạp dề lên, mang theo con dao phay đi ra sân sau bắt gà.

Bước chân của bà trầm ổn, đôi tay khỏe khoắn, nhanh chóng chộp lấy một con gà, cứa cổ nó không chớp mắt.

Máu gà chảy ra nhưng ta không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy dáng vẻ bà cầm dao khiến lòng người phấn chấn.

Bà khác với những nữ nhân mà ta đã từng gặp.

Khi còn ở Hầu phủ, dù là các đầy tớ già làm việc vặt trong phòng bếp cũng chú ý đến tư thế tao nhã.

Nhưng Phùng Chiếu Thu không bận tâm, trong mắt bà chỉ có việc trước mắt, chỉ quan tâm làm thế nào để hoàn thành công việc vừa nhanh vừa gọn.

Bà đun sôi nước để vặt lông gà, rồi đặt cả con gà lên thớt. Ta cầm chặt con dao phay, hỏi bà: "Có thể để con thử một lần không?"

Bà cười lớn: “Đương nhiên có thể! Nhưng con có biết làm không?”

Chưa từng giết gà, không lẽ chưa từng ăn thịt gà hay sao?

Hai tay ta cầm chặt con dao, dùng hết sức chặt mạnh xuống, mảnh xương vụn văng tung toé, cánh gà bay vào lò bếp, lăn một vòng trong tro.

Phùng Chiếu Thu nói: "Rửa thịt bằng than tro sẽ càng sạch hơn, con đã làm đúng bước rồi đấy."

3.
Tuy nói như thế, nhưng ta không hề thấy bà dùng than tro để rửa.

Lừa đảo!

Phùng Chiếu Thu không biết ta đang định làm gì nên đẩy ta ra khỏi bếp, bảo ta gọi hàng xóm sát vách sang ăn cơm.

“Bên cạnh là Khương gia, cả gia đình có năm người, nhưng hai vợ chồng và con trai cả buôn bán bên ngoài quanh năm, ngày thường chỉ có bà cụ Khương và tiểu muội Khương gia ở nhà.

“Tiểu muội Khương gia trạc tuổi con, hai đứa có thể chơi cùng nhau.”

Ta đứng ở cổng sân, chậm chạp không bước ra được.

Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này, khi tổ chức yến tiệc mời khách, có ai không điều động tôi tớ đến nhà đưa thiếp mời trước mười ngày nửa tháng? Làm gì có chuyện đích thân đi mời người khách trước khi dùng bữa?

Nghĩ đến đây, ta tự vả mình một cái thật mạnh.

Nơi này không phải kinh thành, ta cũng không phải tiểu thư quyền quý. Mẫu thân ta là một nữ nhân nhà nông, ta là một cô nương thôn quê, lấy đâu ra nhiều chú trọng như thế?

Ta đẩy cửa ra, học theo cách đi giống như Phùng Chiếu Thu, tuy nhiên thong d**g hơn.

Hít một hơi thật sâu, ta gõ cửa nhà Khương gia.

Người mở cửa chính là tiểu muội Khương gia, nước da của nàng ngăm đen, đôi mắt to tròn và sáng ngời, đứng đó như một ngọn cỏ mạnh mẽ.

Nàng cười nói: "Ngươi là con gái của thím Phùng sao? Đôi mắt giống thím Phùng y đúc, xinh đẹp quá!"

Giống y đúc ư?

Khi còn bé, ta thường nghe người ta nói như thế, có điều người mà họ đang nói chính là Nghiêm phu nhân và Lạc Nhu.

Có lần ta cầm gương soi đi soi lại, cố gắng tìm điểm giống nhau giữa khuôn mặt này và Nghiêm Phu nhân qua gương, nhưng ngoại trừ hai con mắt và một cái miệng, ta có quăng tám sào cũng chẳng liên quan.

Ta sờ lên đuôi mắt, hỏi: “Mới nhìn thoáng qua đã biết sao?”

Khương Thuỵ đáp: “Nhìn thoáng qua là biết rồi. Mắt của Thím Phùng là mắt phượng, ngươi cũng vậy, nhưng ngươi xinh đẹp hơn thím Phùng nhiều!”

Giọng của Khương Thuỵ không thấp, bị Phùng Chiếu Thu nghe được, giọng nói bà lập tức xuyên qua tường vọt tới: "Lúc thím còn trẻ cũng rất xinh đẹp đấy nhé!"

Đúng lúc bà cụ Khương đi từ nhà chính ra, bà cụ thắc mắc hỏi: "Vểnh gì? Gà vểnh? Phần nào mềm thì chừa lại cho ta nhé."

Bà cụ Khương đã có tuổi, lỗ tai không còn nghe rõ, chân cũng đứng không vững.

Khương Thuỵ tiến lên dìu bà cụ, cười nói: “Còn chờ bà dặn à, có lần nào thím Phùng không chừa lại cho bà đâu?”

Phùng Chiếu Thu nấu một bàn đồ ăn đầy đủ gà, vịt, thịt, cá. Khương Thuỵ trêu ghẹo: "Giống như ăn mừng năm mới vậy, ta cũng được thơm lây Niệm Chi tỷ tỷ."

Tuy nhiên, những món ăn như vậy là thứ hạ đẳng trên bàn ăn xa hoa của nhà quyền quý.

Trong ẩm thực của giới quý tộc, thường coi thật là thấp kém, còn giả lại được coi là hảo hạng. Giết gà nhưng không ăn thịt, mà chỉ ăn măng luộc trong canh gà. Ăn thịt không bằng ăn chay, ăn chay không bằng ăn hoa, ăn gió uống sương tựa như nhân vật thần tiên.

Phùng Chiếu Thu từng là tiểu thư nhà quan, đương nhiên hiểu rõ thứ tốt nhất bà có thể cho ta không bằng những thứ cặn bã rỉ ra từ kẽ tay của Nghiêm phu nhân.

Vì vậy dù được Khương Thuỵ khen, bà vẫn cảm thấy hơi áy náy.

Tất cả điều ấy đều lọt vào mắt ta, ta gắp một miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai.

Nghiêm phu nhân không thương ta, để lọt một chút qua kẽ tay cũng cảm thấy đáng tiếc.

Phùng Chiếu Thu thương ta, dâng cả hai tay vẫn thấy thiệt thòi.

Nếu ta còn không biết điều, thì đúng là ngu xuẩn.

Videos (show all)

Tìm trên gg [METRUYEN HOA NỞ LẦN HAI] nha#foryou #gioithieutruyen #tieuthuyet #tieuthuyetngontinh #xh #xuhuong
Tìm trên gg [METRUYEN ĐÔI LỨA XỨNG ĐÔI] nha#foryou #gioithieutruyen #tieuthuyet #tieuthuyetngontinh #xh #xuhuong
Tìm trên gg [Metruyen Tư Nguyên] nha#foryou #gioithieutruyen #tieuthuyet #tieuthuyetngontinh #xh #xuhuong
Lên gg gõ metruyen Dao Dao của ta để đọc full nha#zhihu #reviewtruyen
HÀNH HUNG TIỂU SƯ MUỘI.Đọc truyện ở album ảnh page nhoa#truyenngan #fyp #zhihu #haihuoc #ngontinh #doctruyen
Cái này dui nè bây ơi 🤣🤣🤣🤣...Link mua dưới comment:Cre vid: tiktok@_tmiiee
SAU KHI XUYÊN SÁCH, TA ÔM ĐÙI SƯ TỔ. #xh #reviewtruyen #zhihu #truyenngan #fyp

Website