Trích Tinh Lâu

Trích Tinh Lâu

Chích Đẳng Hoa Khai Niêm Hoa Tiếu

01/06/2024

Hi mọi người, hiện tại bên mình đang có 2 bộ được biện tập, không biết mọi người thích bộ nào được lên trước nhỉ:

𝐁𝐨̣̂ 𝟏: 𝐂𝐨̂̉ đ𝐚̣𝐢, 𝐱𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠, 𝐧𝐚𝐦 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐛𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐤𝐢𝐞̂̀𝐮:

Lý Nhược Thủy tới nơi đây hoàn toàn là vì hệ thống.

Nó đưa Lý Nhược Thủy đến một cuốn tiểu thuyết ngôn tình phá án có tên là , mục đích là để chinh phục nam phụ dịu dàng si tình Lộ Chi Dao.

Để thiết lập mối liên hệ giữa Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao, tăng cơ hội thành công, hệ thống đã biến cô thành vật hi sinh vô tình bị lừa bán tàn nhẫn trong vụ án đầu tiên.
Còn gửi cho hắn một Huyền Thưởng lệnh thưởng độc quyền từ sớm, dựa theo lời hệ thống nói thì hiện tại nam phụ đang trên đường tới để giải cứu cô.
Từ một giờ trước cô đã nghe hệ thống nói hắn sắp đến rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn bảo cô kiên nhẫn chờ đợi.

“Không được, quá lạnh rồi, nếu hắn còn không đến thì ta sẽ tự nghĩ cách trốn ra ngoài.”

từ đoạn này mình để nu9 là nàng
Vừa dứt lời, cửa vào ngục tối được mở ra, ánh sáng từ trên trời chiếu sáng một phần nhỏ trong ngục tối, một bóng đen dài kéo từ lối vào.

Là một người đàn bà cao khỏe mạnh.
Đi cùng mụ ta có vài người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm khăn choàng và áo choàng, nói toàn lời nịnh nọt.

“Dương ma ma, bà đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
Mụ ta bước xuống cầu thang một cách chậm rãi, bước đi mạnh mẽ, mỗi bước chân đều khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và quái dị.
Cửa ngục lại được đóng lại, hắc y nhân thắp đuốc lên, ánh sáng màu cam ấm áp xua tan đi phần nào lạnh lẽo.

Khuôn mặt của mụ ta to bành, âm trầm bước đến cửa phòng giam, nhìn xuống như đang nhìn súc vật, đánh giá từ trên xuống dưới, tùy ý đánh giá dung mạo của các nàng, ước tính giá cả.

Lý Nhược Thủy khẽ nhíu mày, thấy ánh mắt của Dương ma ma nhìn sang đây, ánh mắt khinh thường, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
“Chính ngươi là người hôm qua cố gắng chạy trốn, làm bị thương hai người?”
?
Lý Nhược Thủy sửng sốt trong giây lát, hôm nay nàng mới tới, chẳng lẽ là thân thể nguyên chủ?

“Tính tình quá cứng đầu, phải mài dũa trước khi đưa đi.”

“Cái gì, mài như thế nào?” Trong lòng Lý Nhược Thủy mắng hệ thống, nhưng lại không có hồi âm.

Không phải chứ! Lúc này sao lại không có tiếng nữa rồi!
Dương ma ma lấy một chiếc túi vải ra, bên trong lộ ra một hàng kim bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Thứ này không để lại vết thương, có thể xuyên qua đầu ngón tay, trâu có ngoan cố đến đâu cũng không dám bật lại.”

Lý Nhược Thủy nhìn hàng kim bạc, lông mày giật giật, suýt chút nữa thì hét lên.
Trâu chỉ có móng guốc lấy đâu ra đầu ngón tay!

“Từ từ, nếu ta giải thích thì ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội không?”

Một người thực sự thông minh, chính là co được dãn được, có thể tiến có thể lùi.
Dương ma ma cười nhạo một tiếng, rút một cây kim bạc ra nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy sao?”

Nhìn thấy khuôn mặt của Dương ma ma tiến về phía trước, Lý Nhược Thủy bất lực bị ép vào tường, không thể lùi lại.
“Không có cơ hội cũng không cần dựa gần vào như vậy…”

Dương ma ma kéo tay nàng, nói một cách chậm rãi: “Ngươi là một tiểu cô nương xinh đẹp, nhìn cũng thông minh, sao hôm qua lại manh động như vậy?”

Cây kim bạc chạm vào đầu ngón tay của Lý Nhược Thủy, Dương ma ma thở dài.
“Về sau hầu hạ người khác cần phải ngoan một chút, bộ châm này là đưa cho khách hàng, nếu còn nghịch ngợm thì sẽ giống như hôm nay vậy.”

“Từ từ! Có người xông vào rồi!”

Lý Nhược Thủy giật tay ra, nhưng lại không thể rút ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ngục.
Nhóm hắc ý nhân dửng dưng ngoáy ngoáy lỗ tai, Dương ma ma thở dài, lại lấy một cây kim bạc khác ra, ánh sáng ấm áp trên cây kim bạc phản chiếu trong đôi mắt vô hồn của mụ ta.

“Giở trò đấy à? Lại thêm một cây.”
Lý Nhược Thủy mở to hai mắt nhìn, muốn dùng sức rút tay lại, nhưng không thể so được với sức của mụ ta.
“Không phải đâu! Ta chỉ đùa một chút thôi!”

Nàng chỉ muốn câu giờ thêm một chút thôi, ngay cả cơ hội này cũng không cho nàng sao!

Đúng lúc này, có một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa gỗ trên đỉnh ngục mở ra, trong phòng đang có vẻ u ám bỗng sáng lên.

Một bóng người bị kéo vào, sau đó xuất hiện một nhánh cây được coi như gậy dò đường đang xuyên qua cánh cửa gỗ, gõ lên bậc thang.

Đám người Dương ma ma lập tức đứng lên, nhíu mày nhìn về phía chỗ kia.

Người đi vào từ ngoài cửa mặc một bộ đồ trắng, tóc dài đến thắt lưng, bên hông đeo một thanh trường kiếm, không nhìn rõ mặt, chậm rãi đi xuống cầu thang, đi theo tiếng kêu phần phật của ngọn đuốc cách cửa ngục không xa.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, nở một nụ cười nhu hòa, cả người giống như tuyết mùa xuân chưa tan, trong trẻo nhưng không có một chút lạnh lùng.
“Có người đặc biệt gửi cho ta một phần thưởng độc quyền, ta thật sự rất tò mò, nên tới đây xem thử.”
“Vậy, Lý Nhược Thủy là vị nào?”

[Mục tiêu nhiệm vụ Lộ Chi Dao đã đến, xin ký chủ nắm chắc cơ hội, chinh phục bắt đầu.]

[Lời nhắc nhở ấm áp, phần thưởng độc quyền viết danh tính, mong ký chủ tự xem xét.]
Lý Nhược Thủy nghe được nhắc nhở, yên lặng ngậm miệng lại.
Trong nguyên tác có nói, trước khi gặp nam nữ chính, tên của Lộ Chi Dao chỉ mình hắn biết.
Nhưng nàng và hắn hoàn toàn không quen biết, theo lý là không biết tên của hắn.
…….
Có phải đời trước nàng có thù oán với hệ thống không! Sao giờ lại hãm hại nàng thế này!

Trong ngục tối lạnh lẽo không có tiếng vang, điều kỳ lạ là đám người Dương ma ma cũng không động, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Một nữ tử dựa vào tường chống người dậy, yếu ớt phá vỡ sự im lặng.
“Là ta.”

Lý Nhược Thủy yên lặng nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Cho dù không phải là người tốt thì cũng phải tranh thủ để giành lấy cơ hội sống sót này, hóa ra đây là Tử đạo hữu bất tử bần đạo* sao?

*Tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道) Chết vì có lời nói ra, không chết vì nghèo lời (ít nói)

Lộ Chi Dao hơi nhướng mày, đốt lửa đi về phía nhà lao.
Dương ma ma nhìn chằm chằm hắn, bước chân cũng lùi lại, trong đó có một hắc ý nhân giơ đao lên, mới tiến lại gần một chút đã bị hắn hất bay đến cửa phòng giam, ói ra một ngụm máu lớn.

Lý Nhược Thủy bỗng hít sâu một hơi, cảm thấy nghi ngờ, không phải hắn là nam tử hệ dịu dàng sao, lối chơi này có phải OOC* rồi không?

*Out of character

Lộ Chi Dao quay đầu nhìn về phía mấy người kia, cười nói: “Nếu ta là ngươi thì sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên không lên tiếng.”

Hắn đi đến nơi tiểu nữ vừa lên tiếng kia rồi ngồi xổm xuống, chiếc áo choàng màu trắng như tuyết trải trên mặt đất, phản chiếu ánh lửa, giống như một đám mây trắng nhuộm màu mặt trời lặn.

“Ngươi là Lý Nhược Thủy?”

Giọng nói của hắn ấm áp như dòng suối trong trẻo, khiến cho nữ tử kia vốn đang căng thẳng lập tức tiêu tán đi nhiều.
“Đúng vậy.”

“Vậy ngươi biết ta họ gì không?”

Nữ tử bỗng nghẹn lời, nàng ta chỉ biết giải thưởng độc quyền, lại xem nhẹ hai chữ độc quyền này, trong lòng thầm khó chịu vì bản thân xúc động quá mức, rồi lại mang theo tâm lý của dân cờ bạc nói bừa một cái họ.
“Tô.”

Lý Nhược Thủy: ….

Có vẻ như việc đoán họ này cũng có phần đúng, dù sao đẹp trai như thế này thì họ cũng sẽ không quá thô tục.

Lộ Chi Dao cúi đầu khẽ cười một tiếng, đứng dậy mặt hướng về mọi người.
“Thú vị. Biết tên của ta, bản thân lại vẫn ẩn nấp? Hình như ta càng ngày càng hiếu kỳ rồi.”

Hắn khẽ nhướng mày, nở một nụ cười thuần khiết như tuyết mới.
“Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi. Tìm xem ai là Lý Nhược Thủy?”
Nếu xem nhẹ nụ cười của hắn, thì khí thế cùng lời nói của hắn trông còn giống nhân vật phản diện hơn những nhân vật phản diện ở đây.

Dương ma ma nhìn lối vào ngục tối, nở một nụ cười cứng ngắc.
“Công tử muốn chơi thế nào?”

“Ta là người mù, không nhìn thấy.” Lộ chi Dao mỉm cười, ánh lửa lóe lên trên hàng mi cong cong của hắn, như được rắc một ít vàng.

“Không bằng như này, ai có thể chứng minh mình là Lý Nhược Thủy, thì ta sẽ mang người đó đi.”

Vừa nghe thấy lời này, những thiếu nữ còn như cải thìa sợ hãi đều bắt đầu sôi nổi nói hươu nói vượn, còn có người đem hàng trăm họ đọc ra một lần, tất cả mọi người đều đoán họ của hắn.

Đoán một cái cũng không sao, nhưng nếu đoán đúng thì sẽ có một hy vọng sống.
Chỉ có Lý Nhược Thủy nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc gần như tràn ngập.
Không phải Lộ Chi Dao là nam phụ dịu dàng si tình và thiện lương sao? Sao lại khiến cho nàng có cảm giác rất nguy hiểm?

Nàng luôn có trực giác rất mạnh, trước kia nàng đã tránh được rất nhiều tai họa bằng điều này. Nàng không nghi ngờ cảm giác của mình, nhất định Lộ Chi Dao này có vấn đề, nhưng nhân vật của hắn trong sách rõ ràng là si tình lại dịu dàng…
“Tìm được ngươi rồi.”

Đột nhiên có một bóng người ngồi xổm trước mặt nàng, áo trắng tóc đen, hai mắt khẽ nhắm, cười tủm tỉm “nhìn” nàng.

Lý Nhược Thủy lại dựa lưng vào tường, thầm than thất sách.
Vừa rồi nàng nghĩ quá nhập tâm, quên không kêu lên cùng mấy người khác.
Lộ Chi Dao gần sát vào nàng, những hạt Phật châu bạch ngọc quấn mấy vòng trên cổ tay vang lên, những chiếc tua rua cọ vào lưng của Lý Nhược Thủy, có cảm giác ngứa.

“Ta họ gì?”

Lông mày hắn cong lên, giọng hắn cao lên mang theo sự mong đợi tràn ngập.
“Lộ.”

Lý Nhược Thủy thả lỏng vai, dù sao cũng muốn làm quen với hắn, không bằng nói thẳng.

Lộ Chi Dao im lặng một lát, đột nhiên cười lớn, mặt mày nhu hòa.
“Trên thế gian chỉ có ta biết tên của ta, làm sao ngươi biết được? Nói cho ta biết đi, ta nghĩ mãi vẫn không nghĩ thông.”

Lý Nhược Thủy liếm liếm đôi môi khô khốc, nói như thế nào đây, nàng thật ra cũng còn chưa nghĩ ra.

Nhưng trực giác của nàng mách bảo, Lộ Chi Dao chỉ muốn một câu trả lời đủ thú vị, có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn lần nữa.

“Là một lý do rất kỳ lạ. Không bằng ngươi cứu chúng ta trước, sau đó ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi.’’

Lộ Chi Dao đứng dậy, Phật châu trên cổ tay kêu leng keng.
“Vậy ngươi phải nghĩ nhanh lên một chút, ta giết người rất nhanh, nếu lý do không đủ thú vị, ngươi còn thảm hơn so với bọn hắn.”

Hắn xoay người về phía mọi người, rút kiếm ra khỏi thắt lưng, ý cười nhởn nhơ.
“Ta cho nàng ấy một ít thời gian để nghĩ, cho nên sẽ chậm một chút. Ai trước nào?”

Dương ma ma nghiến răng nghiến lợi, trao đổi ánh mắt với mấy hắc y nhân, mấy người mỗi người xông lên, mỗi chiêu đều đánh vào tử huyệt, không có một chút nhân từ nương tay.

Kiếm khí lóe lên khắp ngục tối, ngọn lửa chập chờn, mặc dù Lộ Chi Dao một người chống lại nhiều người nhưng cũng không rơi vào hạ phong.

[Cảnh cáo, không được phép tiết lộ chuyện hệ thống và chinh phục nhân vật, người vi phạm sẽ bị cưỡng chế loại bỏ.]

Lý Nhược Thủy nghe lời này xong, thật sự muốn bắt nó đánh một trận, tất cả những chuyện này không phải là do hệ thống sao!
Nàng đã nhìn ra rồi, Lộ Chi Dao này căn bản không phải thứ tốt gì, về phần miêu tả trong nguyên tác, ai bảo đối mặt với hắn là nữ chính, mà nàng chỉ là một vật hi sinh?

“Hửm?”
Một tiếng kêu nhẹ đã thu hút sự chú ý của Lý Nhược Thủy, nàng ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì hô cừ thật.

Nhóm nhân vật phản diện trụ không được mấy hiệp đã ngã xuống đất, bị giết lặng lẽ không một tiếng động, cây đuốc rơi trên mặt đất, chiếu sáng trên mặt đất một vệt nhỏ màu đỏ.

Mà Lộ Chi Dao nói nhỏ xong, quay người lại đối diện với nàng, ngọn lửa trên mặt đất khiến khuôn mặt hắn mờ đi.

“Thật sự có lỗi, có chút hưng phấn nên hơi nhanh.”

Lý Nhược Thủy nuốt nước miếng.

Như này cũng quá nhanh rồi đấy! Nhóm nhân vật phản diện mau đứng lên đi, cho nàng thêm chút thời gian!

Mấy nữ tử khác ngồi dựa vào tường đều sợ hãi im lặng, sợ chỉ gây ra một tiếng động nhỏ sẽ thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn nhấc chân bước tới, bước qua nơi đẫm máu, vết máu loang lổ trên góc áo choàng, cuối cùng dừng lại trước mặt Lý Nhược Thủy.

Lộ Chi Dao nheo mắt cúi người xuống, máu từ thanh kiếm trong tay chảy xuống, điều này đặc biệt rõ ràng trong ngục tối yên tĩnh này.

“Nghĩ xong chưa? Lý do kỳ lạ của ngươi ấy.”

=======================================
Bộ 2:

🔮Thể loại: Vô hạn lưu, Sảng văn, Thăng cấp, Phát sóng trực tiếp

Giới thiệu vắn tắt edit by Châu Về Hợp Phố

Trò chơi ác mộng bao phủ trường trung học Số 1 Diêm Thành, lũ boss gõ nồi gõ bát kêu leng keng, ma quỷ chen chúc, phòng phát sóng trực tiếp chuẩn bị chào đón một cuộc vui mới.

Nhưng phong cách này…

Trên hành lang lớp học, Thời Kim Lam giẫm lên lưng boss: “Đừng làm ồn, đợi tao học thuộc bài văn cổ này đã!”

Trong phòng tự học, Thời Kim Lam chọc đầu bút lên mũi boss: “Ngồi im đi, đợi tao giải nốt đề này.”

Ở ký túc xá, Thời Kim Lam thắt nút boss vứt vào bồn cầu, mặt tỉnh bơ xả nước, “Chỉ có đồ ngu mới lãng phí thời gian cho mày, tao buồn ngủ, 6 giờ sáng mai còn phải dậy học từ mới tiếng Anh nữa.”

Khán giả: “...”
==========
Nhật ký của cả lớp 12/10:

Đúng hôm thi, tôi bị kéo vào một trò chơi rác có tên là “Ác mộng”, bài cuối trong đề toán còn chưa kịp làm, thế là thôi mất toi 14 điểm! Không có 14 điểm này thì sao tôi có thể lọt vào top 10 toàn khối được!
Lớp phó học tập vì quá tức giận nên đã vượt 3 màn một lúc.
Lúc bị kéo vào cái game rác rưởi đó, tôi mới viết được mỗi chữ “Dear Li Hua” phần tự luận môn tiếng Anh, coi như mất đứt 25 điểm! Môn tiếng Anh dễ nhất mà tôi cũng không đạt điểm tuyệt đối thì làm sao vượt mặt lớp phó học tập được? - Lớp trưởng phẫn nộ tới mức thông qua 5 phó bản một cách hoàn mỹ.

Mấy người phía trên thật khiến người khác lo lắng, tôi không giống vậy. Trước khi bị kéo vào trò chơi rác kia, tôi đã làm xong hết đề, sau đó ngoan ngoãn nằm im trước 30 phút nộp bài… Mẹ nó con boss khốn nạn kia! Mày trả ngay cuốn đề thi thử Đại học lại cho tao!!! - Sự phẫn nộ của học sinh xuất sắc khi vượt qua phó bản khó nhất.
Học sinh xuất sắc ngày ngày vùi mình trong phòng tự học chỉ vì tranh đua 2 điểm, mà còn dám mặt dày mở miệng chê người khác khiến cậu ta lo lắng? Đừng mơ tôi chung nhóm với mấy cậu… Á đù! Xử con boss làm rớt cuốn đề thi thử đi! Cả nhà cứ để tôi xông lên trước! - Thời Kim Lam một người một ngựa xông lên một lúc phá đảo 10 phó bản trong trò chơi Ác mộng.

Lúc nghỉ giữa màn, cả lớp 12/10 ngồi quây quần bên nhau.

Lớp trưởng hắng giọng rồi nói: “Ê kể xem các cậu qua được mấy màn? Ai ít hơn 3 màn thì chép phạt bài Tỳ bà hành 10 lần, những người còn lại nhớ viết báo cáo tỉ mỉ bí kíp qua màn đi.”

Mọi người tự giác chia làm 2 nhóm, ai chép phạt thì chép phạt, ai tổng kết bí kíp qua màn thì tổng kết bí kíp qua màn.
Khán giả: “...”
Má! Tụi bây chạy đua thành tích lúc học thì không nói, sao vào trò chơi sống còn mà cũng PK để vượt hạng nữa vậy?
==========

📜Hướng dẫn đọc:
1, Nội dung truyện đều là hư cấu, mọi người đừng liên tưởng tới chuyện ngoài đời.
2, Hơi đáng sợ tí, nhớ cân nhắc trước khi đọc.
3, Lần đầu viết truyện thể loại vô hạn lưu, viết luyện tay, mong mọi người khen tác giả nhiều nhiều nhé ~ Bắn tim !

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Thời Kim Lam | Nhân vật phụ: Các thành viên đáng yêu của lớp 12/10.

Một câu tóm tắt: Đợi chút coi boss, tao đang cày đề thi thử Đại học.
Ý chính: Một sợi tơ dệt chẳng thành mạng nhện, một cây làm chẳng nên non.

29/05/2024

THỜI HOẠ THỜI AN

Tác giả: Đường Khương
Biên tập: Khả Khả
Link: https://trichtinhlau.com/xem-truyen/thoi-hoa-thoi-an

Nàng là kẻ bất hạnh, song, cũng là người may mắn.

Đã từng thấy cái lạnh lẽo của lòng người, cũng từng gặp sự ấm áp của thế gian.

Từ một đại tiểu thư cho đến một nha hoàn ti tiện, nàng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng được sống.

Khi nàng chìm xuống tận đáy bùn, sắp sữa thối rữa, hắn đã nâng nàng lên, yêu thương như trân bảo.

……

“Không đúng, ta đã bị bán đi, ta không có nhà…”

“Ta cưới nàng, ta cho nàng mái nhà, ở lại bên ta được không?”

26/05/2024

[GIỚI THIỆU TRUYỆN]

Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, dị năng, tận thế, nữ cường.

Link đọc: https://trichtinhlau.com/xem-truyen/canh-cua-trung-sinh-o-mat-the

GIỚI THIỆU:

Ngày tận thế bùng nổ, quỹ đạo lịch sử phát triển thành hai dòng chảy
khác biệt, hoàn toàn biến thành hai thế giới khác nhau. Một nơi là thiên
đường, một nơi là địa ngục.

Một nơi là thời đại hòa bình lá cờ đỏ bay phấp phới. Một nơi là tận thế xác sống hoành hành, nhân tâm chôn vùi.

Cố Ninh ở trong mạt thế gian nan cầu sinh, dùng hết sức lực muốn bảo vệ cha mẹ và người mà mình quan tâm, lại bị bỏ rơi chết ở giữa đường.

Cô tỉnh lại trong một không gian kỳ dị. Một không gian, một cánh cửa. Một lần mở cửa là hoà bình, một lần nữa lại là mạt thế.

p/s: chưa beta

23/05/2024

Hí, chức năng tặng kim cương xanh đã hoàn thành, chỉ dành cho những fan cứng đã từng bình luận vào bài viết dưới đây, Trích sẽ liên hệ xin gmail tài khoản của từng người để tặng dần nha

ĐIỂM DANH CÁC FAN CỨNG CỦA PAGE

Chào mọi người, sắp tới web sẽ ra mắt chức năng mở full toàn bộ truyện set ⭐.

Từ giờ đến hết tháng 4 này, mình sẽ tặng cho các bạn có cục kim cương ở page 1000 kim cương xanh trên web dùng để mở chương nhé

20/05/2024

NGÀY EM ĐÁNH MẤT ANH

Tác giả: Giang La La
Số chương: 7/7
Editor: Nha Nha - Trích Tinh Lâu

🍀Trích bình luận từ một bạn độc giả trên Tấn Giang🍀
"Cuộc đời này rất ngắn, xin đừng phụ bạc người yêu mình, cũng như người mình yêu"

🍃Link: https://trichtinhlau.com/xem-truyen/ngay-em-danh-mat-anh

"Cậu có phải cô bé cà lăm không? Đường Đường?"

"Tớ thích cậu Đường Đường - cô bé cà lăm."

20/05/2024

⚠️BÌNH LUẬN VĂN MINH - NÓI KHÔNG VỚI SPAM

Một trong các nhiệm vụ tích sao hiện nay là BÌNH LUẬN trên web (tối đa 10cmt/acc). Tuy nhiên đã có tình trạng lạm dụng điều đó để spam comment, đó là điều không công bằng nhất. ❌

Do đó từ nay trở đi nếu có bất kỳ acc nào có tình trạng SPAM điên cuồng như hình bên dưới, admin xin phép thẳng tay BLOCK ngay lập tức!!!

Xin cảm ơn.

19/05/2024

Trong nhà đang có 1 bộ cổ đại siêu dài của tác giả Y Nhân Khuê Khuê, không biết có ai đang theo dõi bộ này không ta?

-HOÀI BÍCH-

- Tác giả: Y NHÂN KHUÊ KHUÊ

- Thể loại: Cổ đại, 1vs1, trinh thám, cung đình hầu tước, HE

- Số chương: 32/181 chương

- Edit + Beta: Shumon

- Hỗ trợ ngữ nghĩa: Hàng xóm của Trafalgar Law

—-------------------------- GIỚI THIỆU —-----------------------

Truyện xoay quanh một đôi thần tiên quyến lữ:

Thần tiên ca ca tài trí, dịu dàng, nhưng ốm yếu x Tiên nữ muội muội nghèo túng, mềm yếu.

Kẻ phản diện Lâm Tư Niên có một giấc mơ…

Trong cơn mộng mị ấy, phụ thân của Từ Thanh Viên từng có ơn với Yến Khuynh. Từ Thanh Viên là tiểu thư khuê các, giai nhân tuyệt sắc; Yến Khuynh là vị Thiếu khanh trẻ tuổi nhất của Đại lý tự, quân tử như ngọc.

Cả gia đình Từ Thanh Viên mang tội, gia thế sa sút. Nàng bị con trai của Tể tướng đương triều – Lâm Tư Niên cưỡng ép chiếm đoạt. Khi ấy, chẳng ai dám đắc tội Lâm Tư Niên, chỉ mỗi mình Yến Khuynh che chở nàng.

Sức khỏe Yến Khuynh vốn không tốt, bên này tất bật xử lý công vụ, bên kia phải ra sức bảo vệ nàng, ngày càng hom hem yếu ớt. Sau cái chết của Yến Khuynh, Từ Thanh Viên kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần.

Từ Thanh Viên bị Lâm Tư Niên giam giữ mấy năm, về sau lôi Lâm Tư Niên xuống mồ cùng mình.

--------------

Trên thực tế, vào hôm Từ Thanh Viên đặt chân vào Trường An, đã tình cờ chạm mặt Yến Khuynh đang rời thành.

Giữa làn mưa xuân, qua một thoáng gặp gỡ, nàng thấy chàng, nỗi tương tư nảy nở trong lòng, gửi gắm người biết bao nhung nhớ.

Nàng tiểu thư khuê các mảnh mai yếu đuối, sau khi thất thế, đành đơn độc lên kinh tìm đường sống, chịu cảnh lũ lang sói vờn quanh bốn bề. Tư thế hiên ngang đứng giữa guồng xoáy cường quyền, là chàng lang quân với “quá khứ” dịu dàng tựa ngọc, hóa rồng sa vào vực thẳm.

Cả hai hợp tác, cùng nhau xoay chuyển vận mệnh của bản thân.

--------------

“Lòng ta, vĩnh viễn nhớ đến ước hẹn đôi bên, mong mỏi đời này sẽ không hối tiếc.”

======================

Đã cập nhật đến chương 32: https://trichtinhlau.com/xem-truyen/hoai-bich

15/05/2024

HOT

Một ứng cử viên cho vị trí top 🥇 THE BEST VIEW tháng 5/2024 đã xuất hiện

Chỉ mới hơn 24h được cập nhật, TIỂU NHA HOÀN ĐÃ BỎ CHẠY xuất sắc chễm chệ vị trí đứng đầu bảng xếp hạng được đọc nhiều nhất trong tháng.

Nếu các bạn mong muốn Lâu làm thêm các bộ tương tự hoặc có bất kỳ đề xuất nào thì đừng ngần ngại để lại bình luận nha. 🥰

Chúc mừng tân binh "quái vật" và cùng chờ mong sự bùng nổ khác trong những ngày cuối tháng 5 nào!!!🥳

Còn ai chưa hay đang chần chừ thì nhanh nhanh click đọc liền cho nóng nhé.
👉 https://trichtinhlau.com/xem-truyen/tieu-nha-hoan-da-bo-chay

15/05/2024

THÔNG BÁO:

Web đã cập nhật chức năng kiếm ⭐️

- Đăng nhập hàng ngày: +20 ⭐️
- 1 bình luận: +2 ⭐️ - giới hạn 10 lần/ngày
- Click 1 quảng cáo: +5 ⭐️

+ cmt xàm spam: spam icon, dấu câu....quá 10 lần => xóa tài khoản khỏi web

+ cmt leak pass truyện trên web => xóa tài khoản khỏi web và ban vĩnh viễn.
=======================

Chức năng tặng điểm kim cương xanh chưa hoàn thiện, bao giờ xong mình sẽ lên thông báo nha

14/05/2024

THÔNG BÁO

Đã gỡ pass bộ này

TIỂU NHA HOÀN ĐÃ BỎ CHẠY [FULL]

Tác giả: Nhất Trản Minh

Thể loại: Zhihu, Cổ đại, Gương vỡ lại lành, Theo đuổi vợ sấp mặt

Đề cử: Tổng hợp truyện Zhihu - 知乎

Biên tập: Trà Xanh

Link đọc: https://trichtinhlau.com/xem-truyen/tieu-nha-hoan-da-bo-chay
===========================

GIỚI THIỆU

Thiếu gia không biết gì về chuyện nam nữ.

Ta đã đích thân dạy hắn.

Từ đó hắn biết mùi vị, bảo ta hầu hạ mỗi đêm.

Nhưng sau khi ta có thai, hắn lại khoe với người khác:

“Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”

Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, hoàn toàn biến mất khỏi phủ.

Ba năm sau, gặp nhau nơi phố xá sầm uất.

Hắn nhìn tiểu cô nương có mặt mày tương tự bảy phần.

Giọng run rẩy: “Cha ngươi là ai?”

Tiểu cô nương ngây thơ nói:

“Mẹ ta nói, cha ta bị bệnh lậu, c/h/ế/t từ lâu rồi.”

1.

Thiếu gia vừa tròn 20 tuổi, không biết gì về chuyện nam nữ.

Lão phu nhân lo lắng, ra lệnh cho ta buổi tối cởi quần áo, trèo lên giường Thẩm Ánh An.

Nếu không dạy được, hãy đến gặp bà.

Ta không dám trái lời.

Ban đêm, ta mặc áo lót, nơm nớp lo sợ quỳ trên bệ để chân.

Thẩm Ánh An nheo mắt: “Chiếu Thủy, ngươi muốn làm gì?”

Ta thấp giọng nói:

“Lão phu nhân ra lệnh cho nô tỳ dạy thiếu gia chuyện nam nữ.”

Hắn mặc áo gấm, ngồi trên giường, đôi mắt đẹp như hoa đào liếc ngang: “Ngươi dạy đi.”

Trong giọng nói dường như có chút vui đùa.

Ta nuốt nước miếng, lấy ra xuân cung đồ đã chuẩn bị sẵn.

Cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn vào những bức ảnh lộ liễu đó, chỉ tập trung vào từ ngữ.

Đọc xong một trang, mặt không đỏ tim không đập, giống như ta đang đọc Đạo Đức Kinh.

Thẩm Ánh An gật đầu khen ngợi: “Không tồi, không đọc sai chữ nào.”

“Ảnh thì sao?”

“Hả?” Ta kinh ngạc.

Hắn chống hai tay lên giường, nhướng cằm, ý bảo:

“Ảnh trong sách, nếu ngươi không giải thích, làm sao thiếu gia ta đây biết ý nghĩa của chúng?”

Ta theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn lướt qua.

Hình ảnh quá táo bạo và phóng túng, khác xa với những gì ta đã hiểu trước đây.

Tuy rằng biết một chút, nhưng ta chưa trải qua, không biết còn có thể như vậy……

Đành gồng người trả lời một cách súc tích:

“Hai người mây mưa ở Vu Sơn, trải qua một đêm xuân……”

Thẩm Ánh An chớp mắt, nghiêng người về phía trước, nhìn ta từ trên cao:

“Không hiểu, nói kỹ hơn đi.”

Từ ngữ trong sách tối nghĩa và thẳng thừng, tuy nhiên ta vẫn có thể đọc chúng mà không bị phân tâm.

Nhưng bị hắn hỏi như thế, ta lập tức đỏ mặt tía tai.

Đành phải kìm nén sự xấu hổ, đưa cuốn sách bằng cả hai tay:

“Nô tỳ không biết nên miêu tả như thế nào, hay là thiếu gia tự xem đi.”

Thẩm Ánh An không tiếp nhận, nhướng mày nhìn ta:

“Ngươi cũng không hiểu thì làm sao dạy?”

“Trở về học đi.”

Chỉ mới mười lăm phút, ta đã thút thít chạy ra khỏi phòng thiếu gia.

2.

Ngày hôm sau, lão phu nhân biết ta trèo lên giường đã thất bại nên rất tức giận.

Bà ra lệnh cho ta quỳ dưới ánh mặt trời và suy ngẫm.

Đá xanh làm đầu gối ta đau nhức.

Ta vốn là một cô nương con nhà đàng hoàng, chỉ vì gia đình nghèo, không nuôi nổi ta và em trai, nên mới bán ta.

Vào Thẩm phủ, nhìn thấy Thẩm Ánh An, ta mới biết trên đời còn có nam tử quang minh lỗi lạc như vậy.

Bất kể là kiến thức hay ngoại hình, đều là hạng nhất.

Hắn đối xử với ta cực kỳ tốt, cất nhắc ta từ một nha hoàn làm việc nặng trở thành thị nữ riêng.

Ta mặc quần áo và gắp thức ăn cho hắn, làm bạn bên cạnh khi hắn đọc sách.

Thời gian trôi qua, ta dần dần có chút tâm tư kiều diễm không nên có.

Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ bị lão phu nhân ép ta hành động như một kỹ nữ, chủ động cởi đồ để giao hoan.

Nghĩ đến đây, ta buồn đến mức bật khóc.

Ta là một cô nương, tuy rằng biết một chút về điều đó, nhưng không hiểu rõ, làm sao dạy người khác?

Vừa lúc Thẩm Ánh An từ bên ngoài trở về, thấy ta khóc thảm thiết, hỏi: “Chuyện gì?”

Ta mím môi không nói, cơ thể lắc lư vì say nắng.

Hắn không nói gì, bế ngang ta, đi vào phòng ngủ.

Xắn quần ta lên kiểm tra, cau mày:

“Trầy rồi.”

Sau đó tìm dầu cây rum, nhúng đầu ngón tay vào đó, bôi từng chút một lên bắp chân.

Lông mi dày như lông quạ của hắn rũ xuống, ngón tay thon dài như ngọc di chuyển linh hoạt theo vòng tròn trên đầu gối ta.

“Từ trước đến nay ngươi luôn ổn thỏa, tổ mẫu phạt ngươi, có phải vì chuyện tối hôm qua không?”

Ta quá căng thẳng, không cẩn thận đụng trúng vết thương, hít hà một tiếng.

Nhưng vì sự quan tâm của hắn, ta không khỏi cảm thấy vui mừng.

Thẩm Ánh An cúi đầu, không nghe ra cảm xúc trong giọng nói:

“Ngươi nói với tổ mẫu, thiếu gia học chậm.”

“Đêm nay tiếp tục lại đây dạy.”

3.

Buổi tối, Thẩm Ánh An dựa vào gối, cầm cuốn sách, trông có vẻ tập trung.

Ánh nến soi nghiêng đường viền hàm hoàn hảo của hắn.

Nhìn thấy ta tới, hắn vỗ vào mép giường:

“Cởi giày, đi lên.”

Ta cùng hắn dựa vào gối mới kinh ngạc phát hiện, hắn đang cầm xuân cung đồ.

Ta nín thở, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo.

Hắn tựa như không nhận ra điều đó, đặt cuốn sách vào giữa hai chúng ta.

Một lúc sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Xem xong chưa?”

Ta gật đầu cho có lệ, ngón tay dài cử động, hắn lật qua trang sau.

Trầm hương trong vạc từ từ cháy.

Tiếng ve bên ngoài đã ngừng kêu, đêm hè yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách, và hơi thở dần dần rối loạn của hắn.

“Chiếu Thủy.”

Hắn chợt gọi tên ta.

“Vâng.”

“Ta hơi khó chịu.”

“Thiếu gia sao vậy?”

Thẩm Ánh An đột ngột đóng sách lại, có chút bực bội ném sang một bên, ôm chặt ta.

“Vốn muốn xem ngươi đỏ mặt, không ngờ, ta không chịu nổi trước.”

Ta rất đẹp, ta biết điều này từ khi còn nhỏ.

Các tiểu tỷ muội lén trêu ghẹo, nói rằng với dung mạo kiều mỹ, và dáng người yếu đuối không có xương như ta, không cần cố tình trêu chọc, vẫn có thể khơi dậy tâm tư kiều diễm của nam nhân.

Thẩm Ánh An ngậm vành tai ta, hơi thở ấm áp phả vào tai ta.

Cơ thể ta căng cứng, nhất thời luống cuống.

Ngọn nến bị gió nhẹ thổi lung lay vài cái, hắn kéo chăn, bao bọc hai chúng ta trong bóng tối kín mít.

Người ta rất trơn, có mùi hoa nhài và bồ kết.

Thẩm Ánh An hôn ta, ngón tay kích thích cơ thể ta run rẩy.

Ta khóc trong đau đớn.

Hắn cười khẽ: “Bản thân mình không biết mà đi dạy người khác?”

Ta đáng thương hỏi lại: “Chẳng phải thiếu gia cũng không biết hay sao?”

“Đồ ngốc, làm sao nam nhân bình thường không biết.”

Hắn dịu dàng hôn khóe môi ta:

“Gặp nữ tử mà mình thích, dựa vào bản năng của thân thể sẽ biết."

4.

Một khi nam nhân được khai trai, đã nếm mùi vị nên Thẩm Ánh An bảo ta hầu hạ liên tục mười mấy ngày.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt ngập tràn ham muốn không thể che giấu đến mức choáng ngợp.

Sau vài lần giãy giụa, ta uyển chuyển nói:

“Nô tỳ nghe người ta nói, cho dù đồ vật tốt đến đâu cũng không nên tham lam quá mức, buông thả quá mức sẽ không tốt cho cơ thể……”

Thẩm Ánh An chống cằm nhìn ta dưới ánh nến, mỉm cười nói: “Biết không ít nhỉ.”

Hắn cuối cùng tạm thời buông tha cho ta.

Sau khi lão phu nhân nghe nói chuyện đó, cực kỳ hài lòng đối với ta.

“Chiếu Thủy, ta thấy ngươi là người thông minh và ổn thỏa, khi nào tân phu nhân vào cửa, sẽ để Ánh An nâng ngươi lên làm thiếp thất.”

Lúc này ta mới biết, lão phu nhân đã chọn thê tử cho Thẩm Ánh An, nhìn trúng thiên kim Lưu gia của Hầu phủ.

Xuất thân như ta, được chủ tử coi trọng, nạp làm thiếp thất, ăn sung mặc sướng, không cần làm việc nặng, đã là cực kỳ may mắn.

Hơn nữa ta không biết trời cao đất dày, đã động lòng với Thẩm Ánh An từ lâu.

Hắn cũng nói thích ta.

Mặt ta đỏ bừng, dập đầu cảm tạ ân huệ của lão phu nhân.

Cha mẹ của Thẩm Ánh An mất sớm, nhờ lão phu nhân còn khỏe mạnh, vừa bận rộn cho hôn sự của hắn, vừa sai người trả khế ước bán mình lại cho ta.

Có thể thoát khỏi nô tịch, lòng ta ngập tràn niềm vui.

Thẩm Ánh An lại không vui: “Thiếu gia sắp thành thân, ngươi vui lắm à?”

Lòng ta chua xót, nhưng vẫn buộc mình nở nụ cười:

“Thiếu gia và Lưu tiểu thư là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nô tỳ đương nhiên mừng cho thiếu gia.”

Sắc mặt hắn không tốt, gằn từng chữ một:

“Nàng ta là thê, ngươi là thiếp.”

“Quyền quản lý phủ nằm trong tay nàng ta, mỗi ngày ngươi phải sớm thưa tối hầu, thỉnh an nàng ta, ta phải ở trong phòng của nàng ta vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, nếu ngươi đụng chạm nàng ta, nàng ta sẽ đánh và mắng ngươi……”

Ta lập tức hiểu ra.

Thẩm Ánh An sợ ta kiêu căng vì được cưng chiều, tương lai sẽ đụng chạm tân phu nhân, cho nên cảnh cáo ta trước.

“Thiếu gia yên tâm, nô tỳ hiểu rõ thân phận của mình, chắc chắn sẽ tuân theo các quy tắc.”

Hắn nhíu chặt mày, thở dài:

“Lỡ như nàng ta ngang ngược vô lý, cố ý bắt nạt ngươi thì sao?”

Ta cúi đầu: “Nếu chủ mẫu không dễ sống chung, ta sẽ kính cẩn hơn, tuyệt đối sẽ không để thiếu gia khó xử.”

Thẩm Ánh An tức giận, đặt chén trà xuống thật mạnh, làm đổ trà lên bàn.

Ta không biết mình đã chọc giận hắn ở điểm nào, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.

Tuy rằng hắn luôn luôn phóng khoáng, nhưng đối xử với ta rất tốt, chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén giống hôm nay.

Chẳng lẽ đã ghét bỏ ta?

5.

Thẩm Ánh An ra ngoài gặp bạn bè, đột nhiên gió nổi lên.

Trước kia khi hắn tụ tập với đám công tử đó, hắn luôn đưa ta đi cùng.

Lần này hắn không cho ta đi theo.

Ta lo lắng hắn bị cảm nên mang áo choàng đến quán trà, có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong cách tấm rèm.

“Thẩm đại công tử, nghe nói ngươi muốn cưới Lưu tiểu thư của Hầu phủ, Chiếu Thủy của ngươi không khóc lóc làm ầm ĩ với ngươi à?”

“Nàng dám.”

Đây là giọng của Thẩm Ánh An, lạnh nhạt và xa lạ.

Người bên cạnh ồn ào: “Này, bình thường bảo vệ như báu vật, tại sao lần này có thái độ khác vậy?”

Thẩm Ánh An nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:

“Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”

“Trên thế gian này, nữ tử nhiều hình vẻ, đa dạng phong phú, tựa như loại rượu thơm ngào ngạt này, phải nếm từng vị một mới coi như hưởng thụ mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời.”

Người khác tỏ ra không tin: “Ngươi cũng nói với Chiếu Thủy như thế?”

“Đương nhiên không phải.”

Thẩm Ánh An xoay cái chén ngọc trong tay, môi mỏng khẽ mở:

“Đối với nữ nhân, đương nhiên phải dịu dàng và ngọt ngào, quan tâm đến mọi mặt. Thật thú vị khi nhìn thấy nàng hạnh phúc chỉ bằng dăm ba câu lừa gạt của ngươi, ước gì trao cả mạng sống cho ngươi.”

“Khi nào Lưu tiểu thư vào cửa, lão tử sẽ dỗ dành nàng ấy giống như Chiếu Thủy, một lòng một dạ, ngoan ngoãn phục tùng ta……”

Những người khác lần lượt vỗ tay trầm trồ và khen ngợi, bên trong ăn uống linh đình, thật náo nhiệt.

Áo choàng bị ta vò nhăn.

Hóa ra sự dịu dàng mà hắn dành cho ta đều là thủ đoạn đùa bỡn nữ tử.

Ta không có dũng khí vén rèm lên, loạng choạng chạy ra ngoài, không biết áo choàng đã tuột khỏi tay từ khi nào.

Xe ngựa đang chờ bên ngoài, ta vốn nên ngồi lên chiếc xe ngựa kia quay về.

Ta cảm thấy chán nản, chợt buồn nôn, che miệng chạy về phía cánh cửa có ánh sáng.

Ở chỗ đất trống, ta nôn một hồi lâu, nhưng không nôn ra được cái gì cả.

Kinh nguyệt của ta luôn đến đúng giờ, tính ra đã một tháng rưỡi không tới.

Nhìn xung quanh, nơi này là cửa sau của quán trà, rẽ vào con hẻm là con đường rộng.

Xe ngựa và gã sai vặt dừng ở cửa trước, không nhìn thấy ta.

Ta đã nắm trong tay khế ước bán mình, ta được tự do.

Trước khi ra ngoài, ta tình cờ mang theo một số ngân phiếu mà ta đã tiết kiệm trong nhiều năm, vốn định đổi thành bạc lẻ, để tiện cho việc sử dụng trong tương lai.

Ta luôn thận trọng, không biết mình lấy can đảm từ đâu.

Nghĩ rằng mình không cần đổi ngân phiếu.

Cũng không cần trở về Thẩm phủ.

Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, kèm theo những hạt mưa thưa thớt.

Ta lao vào mưa gió, rẽ vào ngõ, gọi một chiếc xe ngựa.

Đi hướng ngược lại với Thẩm phủ.

Videos (show all)

Cược sao tiếp không mọi người ơi :3 Sắp tới sẽ có 1 bộ HOÀN trên web, cùng đoán là bộ nào nhé