The Listeners
Đây là sẽ là ngôi nhà mình trò chuyện với mỗi ngừoi khách tới thăm, là nơi để giãi bày những tâm sự, I was born in the eleventh of November, 2015. So Im here.
They call it The Single Day. I was born as the result of someone's realisation that we, humans, are all alone at some points. I don't know who you are, and honestly I don't really care about it. Im here to listen to your stories. The stories that you wish someone to know but you can't tell anyone. If you expect me to give you advise to become a compass in your life, then close this page. Im not an
10 - Bình tĩnh mà sống
Tôi nhớ câu nói này bắt đầu nổi lên thông qua một chương trình gameshow nào đó trên truyền hình tầm năm 2016, của một cụ bà sống biệt lập tham dự gameshow đó. Thời ấy tôi là đứa sinh viên du học ra trường rồi về nước, một con nai vàng ngơ ngác không biết mình muốn làm gì, chỉ biết rằng đó chắc chắn không phải là thứ liên quan tới ngành đã học ( tài chính đầu tư). Thế rồi cũng trải qua những gì ai ở hòan cảnh đó trải qua, kiếm việc, nghe lời dạy bảo của bố mẹ và cộng đồng, tham gia mấy chục cuộc thi MT lớn nhỏ, và chia tay một mối tình với tình cảm cất giữ trong lòng năm năm trời, vay vốn để tham gia mở một quán caphe nhỏ cùng bạn bè. Hên xui thế nào đậu vô tập đoàn lớn trong nước, làm cái vị trí mà kể từ đó tôi khá gắn bó với cái title đấy. Lúc nghe được câu nói này, cộng dồn thêm sức ảnh hưởng của lối sống từ người phát ngôn ra nó, thế quái nào mà đối với tôi lại giống như việc được nhận một miếng bánh ngọt, ăn vô thấy bản thân như Papai ăn rau chân vịt, có thể tiến lên mặc cho sóng gió cuộc đời.
Ở thời điểm hiện tại, thời điểm cả thế giới đang bị Cô Vy làm chao đảo, câu nói ấy lại càng phù hợp.
Bệnh dịch lây lan mạnh mẽ, cướp đi sinh mạng của rất nhiều người? Vậy thì càng phải bình tĩnh sống. Bình tĩnh để biết đâu là tin giả tin thật, biết được trách nhiệm của mình đối với cộng đồng là như thế nào để có thể áp dụng các biện pháp bảo vệ. Cộng đồng ở đây chả to lớn đến thế đâu, chỉ là gia đình bạn bè, những người mình quý trọng nhất đã đủ là cộng đồng rồi. Bình tĩnh để xem xét xem có cần thiết phải ra ngoài hay nhất định phải ở trong nhà. Đi làm là chuyện cần phải đi rồi, đi chơi nên giảm thiểu, nhưng không có nghĩa là nhốt mình tuần bữa caphe không dám uống xong tinh thần bí bách - cái này còn nguy hiểm hơn. Đi du lịch, nếu thấy có thể cancel thì cancel, còn nếu thực sự cần phải đi, thì cứ đi. Quan trọng là biết áp dụng biện pháp an toàn. Bình tĩnh mà cư xử với nhau, cái gì đáng lên án thì lên án, lửa giận xả ra rồi cho nó bay theo gió luôn, chứ chỉ thấy bạn bè đi ăn đi uống đi du lịch mà lên mạng đánh giá, thì tội nhau ghê đó. Thời điểm nhạy cảm, bớt bớt được phần nào lời trách móc kêu ca, khỏe mình lại khỏe cả tai mắt mọi người.
Bệnh dịch nhà nhà đóng cửa, kinh tế đi xuống, cửa hàng sập tiệm? Càng khó khăn, càng nên bình tĩnh mà sống. Biết chứ, liên quan tới tiền khó ai bình tĩnh được. Mà không bình tĩnh là cũng làm được gì hơn? Cửa hàng vắng khách thì đóng cửa tạm, tiết kiệm tiền điện nước, cả tiền thuê nhân viên, đóng cửa vì trách nhiệm cộng đồng. Sập tiệm luôn thì,...thua keo này ta bày keo khác. Còn sống là còn có cách. Đúng là mình không ở trong hoàn cảnh ấy, sao nói được. Nhưng nếu mình nói mình ở trong một hoàn cảnh khác mà lại không khác lắm thì sao?
Cái post này định deep deep tí, mà thế nào lại quay qua em Cô Vy. Đối với đứa thất nghiệp như mình, bình tĩnh sống được tôi luyện kha khá rồi. Có sáng thức dậy nhiều khi cảm xúc nó tồi tệ, nhưng rồi cũng cố tìm ra một điểm sáng. Nói chung lại sóng gió ngoài kia vẫn đầy, mà mình may mắn vẫn có nhà to để ở, có cơm ngon, có tiền tiết kiệm để sống giặt dẹo, lại có đầy " vàng" để trải nghiệm và quan sát cuộc đời. Xem xem cái "trò chơi" mang tên Cuộc Đời này quy luật ra sao, sao mà thắng nó để cuối cùng cuộc sống nó có nhiều màu ( cái này ảnh hưởng của trò chơi Ian và Kelly trong phim Us and them vừa xem tối qua tí nhé:)) ).
Một đời có mấy lần mười năm? Đừng phung phí nó? Đúng. Không được phung phí nó? - Nhiều khi cái việc bạn phung phí ấy nó là một trong những bước mà bạn bắt buộc phải trải qua để trưởng thành. Phí rồi thì sau này mình bù lại gấp đôi, cộng lại chia đôi là vẫn huề đó mà haha.
Viết cho một ngày muốn ra làm cốc đen đá mà mama lại không cho....,đành ngồi làm bạn với chim với khỉ...
09- REPLY 1992
Tối nay lại ê a cà kê cùng với hội bạn, đều đặn mỗi tối thứ bảy hàng tuần, thi thoảng sót buổi. Mỗi tối gặp mặt là họp hành nghiêm chỉnh lắm, dạo một vòng các mem có gì hay, kéo dài đâu được một nốt nhạc là nhảy luôn sang điệu buôn bán từ lịch sử cho tới chính trị. Tối nay trong lúc hăng say luận về ngân hàng và ưu đãi, con bé vừa chia tay người yêu nói:
”- Cha ôi quên, t còn cái thẻ con thằng ex làm cho, tí tiêu thử xem sao. Coi hạn mức cũng cao lắm hihi
Ủa chia tay rồi còn tiêu thẻ người ta làm chi hả má ? - cô bạn chưa bao giờ có người yêu đốp lại.
À để trả ít phí cho thanh xuân của t ý mà...”
Bất giác nhớ tới câu nói trong Reply 1997:
"Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc đấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều…".
Ờ ha, thì ra là vậy. Thanh xuân đơn giản chỉ có vậy thôi mà. Coi bộ hội này chắc có mỗi đứa là còn thanh xuân...
08- Nhân duyên
Là cái thứ cho dù ta đã nói hoài nói mãi, vẫn muốn nhắc tới.
Là khi bắt cuốc xe tới điểm hẹn, chặng đường di chuyển đến cả gần tiếng đồng hồ, chốt lại cuộc hội thoại cũng chỉ là chín chữ ấy. Anh tài xế bảo anh không tin có thứ ấy tồn tại trên đời, chỉ tin vào lựa chọn, em lựa chọn bước vào xe anh ngày hôm nay, ấy là đồng ý kết nối với anh rồi. Bạn ậm ừ, trong đầu chỉ mông lung, hai chữ ấy nó đơn giản thế sao…
Là khi gặp bạn hiền, ngồi nhâm nhi cốc bia đắng, vẫn ngờ ngợ và đầy ngạc nhiên. Chẳng qua chỉ là đôi lần tiếp xúc khi còn làm việc với nhau, thời gian quen biết cũng chẳng thể mang ra đong đếm, ấy vậy mà lại sẵn sàng dành mấy tiếng đồng hồ “nhà bao việc” để ngồi tâm sự. Chẳng biết sao người lại hợp ta, ta lại hợp người, dòng suy nghĩ cứ thốt ra nhẹ nhàng như cái cách hơi bia thấm vào trong người. Cho đến khi tàn cuộc, chợt nhận ra mình vẫn chưa giải nghĩa được hai từ ấy.
Là cái lúc ta hiểu rõ, có gặp mặt rồi sẽ có chia ly. Tự bản thân không muốn tham gia vào những lần tạm biệt, bởi cái nỗi ám ảnh “ mà chẳng thể biết rằng đây là lần gặp gỡ cuối cùng” trong những câu chuyện ấy.
Là khi bắt cuốc xe về nhà, anh grab thân tình hỏi chuyện, về trễ vậy em. Đêm khuya im lặng thường là lúc lòng người lại ồn ào vang động, anh tâm sự anh làm phụ hồ, vất vả quá, giờ chạy xe kiếm thêm mấy đồng. Quê anh ở Đồng Tháp xa xôi, nhiều khi nhớ nhà, chỉ ước về nuôi cá và trồng thêm rau, hai vợ chống sống cả ngày có khi mãi chả tiêu hết năm chục đồng. Ấy vậy mà…Bạn ngồi xe trầm ngâm, thi thoảng thốt lên vài tiếng phụ họa. Bỗng thấy mình may mắn khi ngồi xe anh. Ngồi xe anh mới biết con người ta nỗ lực sống, nỗ lực để tồn tại trong mọi hoàn cảnh, và điều đẹp đẽ hơn cả là họ vẫn vui vẻ lạc quan vào tương lai phía trước.
Nhân duyên là gì, bao lần ta tự hỏi
Rồi cũng chẳng cần ai nói cho hay
Chỉ cần biết nó đến rồi lại đi
Biết ta sẽ giữ lại được điều gì
Chi bằng quý những gì ta đang có?
07 - Giấy cứa
Mấy bận nay mải mê suy nghĩ, xíu chút nữa là đánh rơi luôn cái cảm hứng viết lách, ngó con máy laptop nằm trơ dưới đuôi giường mà lòng bạn lại có chút bận tâm. Nhưng thây kê, lười nó là cơn rồi, đặc biệt là những hôm lại có cơn sóng trong lòng. Mà cũng chỉ là bẵng qua đôi ngày thôi, cầm lại con máy tay di được một lớp bụi mỏng, cứ như thể đến cái vật không hồn không tính nó còn buông lời trách móc mình. Có tật giật mình nên đâm ra nhạy cảm? Hay thật sự là mình đã đạt tới cảnh giới mới của sự lười…
Hiểu được cái lẽ đời vô thường, bạn biết ai chả có cho mình một nỗi niềm nào đó. Người chọn cách giãi bày nó với người thân trong nhà, người lại trút tự sự ấy cho lũ bạn thân ngoài kia. Cũng có những người gói ghém nó lại, mang nó vào trong những tác phẩm nghệ thuật của mình. Mỗi người sẽ chọn một cách nào đó để cho dòng tâm sự chảy ra như một con suối nhỏ. Suy cho cùng, đa phần là chỉ muốn có người lắng nghe, mấy phần là thực sự đi tìm lời khuyên. Giống như ngày bé tập làm văn, có mở bài thân bài kết luận, viết như thể là cách duy nhất khiến bạn có thể sắp xếp mớ suy nghĩ hỗn độn trong cái đẩu nhỏ theo một thứ tự nhất định. Chẳng rõ từ lúc nào, bạn bắt đầu viết ra suy nghĩ của mình trong những quyển tập thường dùng để viết nhật kí, viết hoài cũng ngót nghét tới bốn năm quyển vứt lại trong tủ. Lớn lên không thích viết chữ, lại chuyển sang viết trên facebook, cũng đủ thành collection của những bài note nhảm không bao giờ biết vòng tay đồng cảm của like. Bây giờ lớn hơn tí nữa, học được cái bớt ích kỉ đi, nên mới làm mặc kệ lập page để chia sẻ.
Bữa nọ đang cuộn người trong cái ghế bành tròn ở nhà xem phim, bỗng thấy chị gái cũng lạch cạch đánh đánh cái gì, coi bộ cũng viết bài. Đúng chừng tầm nửa tiếng sau, thấy có cái post đăng mới, đầu thầm nghĩ Đúng toàn con cô giáo dạy Văn cả. Cả buổi hôm ấy, bà chị cứ cầm điện thoại hoài, cứ ngỡ bả đếm like và comment, ai dè là ngồi đọc lại những gì vừa viết. Lúc ấy thì cũng chỉ biết ngồi cười và thở ngắn một cái.
Tờ giấy nhìn như thể vô hại, lại sắc lẻm chẳng thua gì một con dao. Vết đứt giấy cứa, đôi khi còn xót gấp bội vết thương khác. Bạn luôn cảm thấy việc viết lách đối với người viết mà nói, cũng giống như vậy.
Ừ thì, viết khiến dòng suy tư và những trăn trở trong lòng cũng vơi đi chừng nào.
Ừ thì, viết để đó cũng giống như những lời nhắn nhủ, lời động viên, lời yêu thương chân thành mà bạn dành cho chính bản thân mình. Có mình nghe tâm sự của chính mình, không sợ tam sao thất bản, không sợ tự chuốc vào người cái thị phị đầy rẫy ngoài chợ đời kia.
Ừ thì đôi khi, viết còn khiến bạn cảm thấy hả hê, cảm thấy tự kiêu mình đã tỏ thấu sự đời, tưởng chừng như mình đóng vai nhà giả kim, đưa ra câu trả lời cho mọi câu hỏi.
Mà mấy ai nghĩ tới mỗi lần viết là mỗi lần trút bỏ tấm áo giáp đang mặc trên người, để cho bản thân vào thế dễ bị tổn thương. Khi viết bạn thường thu mình vào cái thế giới riêng, cái thế giới có đôi phần cô đơn. Trong cái thế giới ấy, bạn tha hồ đi dạo trong tâm trí và trái tim mình, lần lượt trải qua lại lần nữa những gì được gọi là quá khứ âý. Theo từng thời điểm nhớ lại, mà cảm xúc lúc ấy có thể thay đổi thêm bớt, chỉ mặc những gì bản thân cảm thấy tại lúc nó xảy ra là mãi mãi không bao giờ biến mất. Viết ra rồi còn cảm thấy như chính mình biến những cái gọi là kỉ niệm thành một thực thể, để rồi vô số lần bạn bắt gặp bản thân vô thức vào đọc lại những gì mình đã viết, giống như một cơn nghiện. Cứ thế, nếu không đủ tỉnh táo, sẽ khiến bạn loanh quanh luẩn quẩn trong cái vòng xoay của quá khứ và thực tại.
Chỉ là đối với người viết, cho dù cân nhắc thế nào, việc được viết ra những gì mình nghĩ, vẫn mang lại nhiều thứ tốt đẹp hơn là không viết ra, hay có chăng họ đã học được cách giữ lòng thanh thản trước bao vật đổi sao dời.
“Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!
(Gía mà lúc)”
― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy
06 - Về nhà.
Hai mươi mấy năm sống trên đời, từ lúc biết đến khái niệm Bạn xuống trái đất để làm gì, mỗi ngày đều là hành trình tôi đi tìm hiểu con người mình là ai , sứ mệnh của mình là gì. Có lẽ nên thêm tính từ Khát Khao vào trước từ tìm hiểu, e chỉ có như vậy mới diễn tả hết được sự ám ảnh của tôi đối với việc hoàn thành số phận thế nào. Cũng chính vì sự ám ảnh đó, mà nhiều khi tôi lại tự tạo áp lực cho chính mình, tự làm mình buồn và thất vọng về bản thân không ít.
GIờ nhìn lại, hai mấy năm ấy quả thực chứa đựng không ít điều trái khoáy tôi tự tạo ra cho cuộc sống của mình.
Nhớ ngày tuổi lớp mầm, còn chưa nhuốm màu bụi trần, tôi đã cầm đầu băng đảng trốn học lang thang triền đê ( hồi ấy tôi mới có ba tuổi thôi T_T), quãng đường từ nhà tới trường không quá một cây số, mới đi được năm trăm mét đầu là tâm hồn tôi đã thơ thẩn theo những con diều đang bay phấp phới, tâm trí đã tưởng tượng ra biết bao đồ ngon ngoại đi chợ mua về. Nên hồi ấy, cả khu tập thể giáo viên ( mẹ tôi là cô giáo dạy Văn cấp 3), ai cũng quen với cảnh mẹ và tôi chơi trò mèo đuổi chuột trong hàng xà cừ trước khu mỗi lần cô giáo báo mẹ là tôi không lên lớp, mẹ cứ thế cầm cây roi, còn tôi cứ thể chạy, vừa chạy vừa tán thưởng vẻ đẹp của các bác xà cừ. Thời đại ấy, nào ai có biết tới việc chú ý thiên hướng phát triển của con trẻ là gì, nào ai có biết sống đúng bản thân là sao. Tôi thường được dạy, con phải ngoan ngoãn và học thật giỏi, thì mới có thể trở thành một người quyền thế trong xã hội, mới có nhiều tiền để mua kem và đi chơi. Tôi tin vô cùng và rất cố gắng nghe lời , vì tôi luôn thấy mình là một đứa trẻ đặc biệt, chắc chắn được sinh ra để làm bậc vua chúa anh hùng, không thì cũng là một người cầm cân nảy mực, xuống trái đất có lẽ chỉ là một lần lịch kiếp để lên trời thăng bậc tiên ( hê hê). Nhưng nào có phải vậy đâu, nhiều khi đã sai lại càng sai. Tôi bắt đầu đi học, cho dù cố gắng ra sao, phải tới năm lớp ba bậc tiểu học, tôi mới có được bằng khen học sinh giỏi đầu tiên trong đời ( thời ấy với xã hội ngoài bắc, mặc định là đứa nào cũng có bằng học sinh giỏi, có chỉ có 20% là học sinh tiên tiến). Rồi cấp hai, cấp ba, tôi cũng chật vật vô cùng để lấy cái tấm bằng khen ý. Điểm số tuy không hề thấp so với bạn cùng lứa, nhưng bản tính vốn đã định, tôi mải chơi đá bóng, mải lang thang chốn này chốn nọ, nên thành tích lên lên xuống xuống thất thường. Cố lắm mới vớt vát vào được lớp chọn trường cấp ba làng. Đến cả cái việc chọn khối học, tôi cũng nhất định phải đi ngược lại bản năng của mình. Ba năm cấp ba đâm đầu vào khối A ( ban tự nhiên - toán hóa lý - vì học bạn này thì mới được thiên hạ coi là giỏi ), học hành nửa vời, có chăm chỉ mà lại không tập trung - kiểu ngồi bàn học một tiếng nhưng lượng chữ vào đầu chắc khoảng năm phút. Nhưng tự tin luôn có thừa, chọn hẳn trường đại học lấy điểm cao gần nhất quốc gia mà thi, lại hẳn cả hai khối luôn ( tôi thi cả khối D làm phương án dự phòng). Thế nên ông trời cũng chẳng vừa, cho tôi một vố, điểm khối A thì chỉ đủ vào khóa ngoài chính quy, khiến tôi như bị một đổ một xô nước lạnh vào đầu, liền trong ba ngày nghỉ giữa đợt thi hai khối, bế quan tu luyện khối D. May sao ông vẫn còn thương tôi, thế nào điểm thi Văn được hẳn tám, thế là tôi thừa điểm vào trường…Nhưng tôi vẫn ngang ngạnh, đầu quân vào khoa tài chính ngân hàng. Chỉ đến lúc du học xong đi về rồi, tiêu tán kha khá tiền của ông bô bà bô ,mới hiểu được bản thân không phù hợp với ngành nghề như thế. Đến lúc đi xin việc thì hay rồi, luôn là câu hỏi sao em học tài chính mà lại xin việc ở đây thế…
Lông bông từng ấy năm, cuối cùng cũng là lúc tôi hiểu ra rằng chỉ cần đi về “nhà”, tôi sẽ biết sứ mệnh của mình tới hành tinh này là để làm gì. Home is where the heart is - Về “nhà” là để cho tâm hồn trái tim và suy nghĩ của bạn đồng điệu với cơ thể mình. Để cho mình yêu chính bản thân mình, dù xấu dù đẹp vẫn yêu. Về được “nhà” rồi, gặp được trái tim của mình, nó sẽ cho bạn câu trả lời. Chặng đường này còn dài, tôi không nghĩ là mình đã tinh thông nó, nhưng dù sao cũng rất khoái chí vì đã biết nên làm gì.
Nếu ai đó hỏi tôi, liêu có tiếc nuối quãng thời gian đã qua, thì tôi không ngần ngại mà nói Tôi tiếc chứ, nếu tôi sớm hiểu bản thân mình hơn chút nữa, thì tôi đã có thể làm được rất nhiều thứ. Còn hối hận à, hối hận thì không. Tôi bây giờ, yêu và thương con người mình, mà con người ấy được nhào nặn bởi những gì tôi đã trải qua, nên chẳng có lẽ nào tôi lại hối hận vì đã đi con đường ấy. Bố tôi thường nói nhà mình nhìn lên tuy chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống vẫn hơn nhiều người. Tôi vẫn luôn hiểu câu nói ấy rằng tôi nên cảm thấy mình may mắn, và nên biết ơn với những thứ gì đang có. Quả thật là vậy, dù ở đâu, dù làm gì, dù bản thân có thể ở trong tình trạng buồn lòng, thì tôi vẫn luôn cảm thấy mình may mắn, vẫn luôn cảm thấy thật lòng biết ơn vì được sinh ra là tôi, được sống những năm thắng lịch kiếp vô cùng tuyệt vời này hê hê hê hê.
05 - Đứng nơi ngã rẽ.
Cứ mỗi lần chân cẳng không chịu yên, là một cơ hội để tôi đi ra ngoài khám phá thêm về thành phố mà tôi đang sống. Chẳng có bản đổ cũng không có google map trên tay, chân thích đi đâu dừng đâu là tùy ý nó. Đó cũng là những lúc tôi có cho mình những giây phút tôi bất thần đứng chiêm nghiệm về ngã rẽ của cuộc đời.
Mỗi khi đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời, tôi thường cảm thấy bối rối, thường cảm thấy mất rất nhiều nơ rôn để suy nghĩ đắn đo. Những lúc ấy, tôi thường dành nhiều thời gian một mình, phần để đắm chìm trong suy nghĩ, phần lại để đưa cái tâm trí hỗn độn ấy vào trạng thái hư không, quyết tâm nghe tiếng nói của trái tim ( :))))). Có lúc cảm tưởng như cái quyết định của mình khi ấy là một đi không trở lại, trằn trọc ghê ghớm lắm. Rồi khi đưa ra cái quyết định hơi trái với lòng, thì thảm thương tới não nề (còn biết trái với lòng mà vẫn quyết, thật lý trí, thật lý trí:)))). Nói vậy thôi, những lúc như thế rất cần có ai có thể tâm sư, có thể đưa ra lời khuyên, có thể làm một ngon đèn chỉ lối đi phía trước. Mặc dù đúng như các nhà tâm lý học và quotes học hay nói, thực ra trong lòng mình đã có sẵn sự lựa chọn, nhưng chưa thể đưa ra luôn quyết định, bởi trong lòng, trong đầu còn biết bao “Mình sợ..”. Rồi cái gì đến sẽ đến, tôi luôn quan niệm vậy, mỗi ngày học cách sống và làm tốt nhất khả năng của mình, biết đến đâu hay đến đó. Ắt có lúc đủ dũng cảm để mà đi theo con đường mình luôn mong muốn.
“ Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Nằm nghe ró rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ : Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?”
Tâm trạng của những ngày lại đứng trước ngã rẽ của cuộc đời…
Trích bài thơ Có những ngày của nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân.
04 - Tản mạn nhân dịp Trung Thu
Tôi đặc biệt là người thích các dịp lễ tết, thế nên Tết Trung Thu cũng không phải ngoại lệ.
Ngày trước thời còn bé, cứ tới tết Trung Thu là lại cùng mấy tụi em họ, kéo nhau rồng rắn lên mây đi theo người lớn ra xạp hàng đồ chơi để lĩnh quà. Thời tiểu học thì thích chơi đèn ông sao, đèn cù, thích cái lung linh của ánh nến rọi qua những tờ giấy kính màu ( ko biết có đúng là giấy kính ko …) vào đêm trăng tròn, thật đẹp. Tội mỗi nỗi là dùng nến, nên tí là cháy, nến cũng đứng ko vững luôn, thành ra niềm đam mê với 2 loại đèn ấy chỉ kéo dài trong vài năm đầu tiểu học.
Ấy rồi nằm trong cái sự phát triển của xã hội, mấy đứa tụi tôi lại mỉm cười với những chiếc đèn phát sáng bằng pin, đủ hình đủ dạng, thêm phần sôi động hơn do có mấy bài nhạc ( ôi mấy bài nhạc ấy tới giờ không quên, thi thoảng còn gặp do mấy bác tài xe tải lớn còn dùng hẳn bài ý để làm nhạc báo xe đang lùi..). Đèn có tay cầm, chạy lăng quăng cũng không lo đèn tắt.
Tết Trung thu của tôi có lẽ kéo dài hơn tụi em họ một tí, lên đến tận năm tôi 25 tuổi. Do là con út, nên bố mẹ vẫn ưu ái tặng quà hehe. Tất nhiên thì quà của những năm cấp 3 và đại học, khác nhiểu, chả liên quan gì tới Trung Thu, chủ yếu chỉ là dịp để tôi vòi bố mẹ mua những món đồ mình ngắm lâu mà không đủ tiền.
Nay ngồi caphe dưới chân khu chung cư làm việc, thấy một bé trai người Hàn mặc bộ trang phục truyền thống, đáng yêu ghê lắm. Trong lòng bỗng tự dưng cũng vui vui háo hức lạ kì, chỉ thiếu nước ra bảo êu cô cháu mình đi chơi Trung thu đi. Loáng thoáng nghe được dăm ba câu nói của mấy bậc phụ huynh ngồi gần, đại khái là ầy yo, giờ bọn trẻ nó chơi Trung Thu khác ngày xưa, suốt ngày điện tử này nọ, làm sao biết được niềm vui của phá cỗ. Nghe xong trong đầu cũng loáng thoáng hoài niệm.
Mỗi thời mỗi khác, niềm vui có được cũng qua nhiều cách khác nhau. Tụi trẻ con bây giờ, mình cũng không rõ Trung Thu mấy đứa chơi gì, liệu có cầm đèn ông sao sao năm cánh tươi màu như mình ngày xưa không, liệu còn làm con chó bằng bưởi không, nhưng miễn là tụi nhỏ nghĩ tới Trung Thu cũng háo hức, cũng mong chờ như mình ngày xưa là mình đủ thấy Trung Thu bây giờ vẫn vui như ngày nào rồi. Ấy là cái căn bản. Rồi cũng có những lúc tụi nó sẽ thắc mắc hỏi về Trung Thu của ba mẹ đã từng ra sao, lúc ấy không thiếu cơ hội để chia sẻ cho tụi nó. Mặc dù cũng giống như mình ngày xưa, hỏi thế thôi, chứ cũng chỉ đọng lại vài chữ trong đầu, vì chủ yếu là đang mải tận hưởng Tết Trung Thu rồi…
03 - Mạnh mẽ
Dạo này đi làm, lu bu công việc rồi tí tởn đám này đám nọ, thành ra là lười luôn không viết lách gì. Chỉ đúng ngày đau bụng ỉ ôi bò về nhà giữa buổi chiều mới lại lách cách lách cách - thật tình cũng cảm thấy xấu hổ với lòng mình haha.
Gần cuối năm rồi, không khí đi đâu cũng ngửi thấy cái mùi của sự rộn ràng háo hức của xuân sang, trộn với cái mùi tấp nập ồn ã nơi phố phường sắm tết, và thêm cả chút mùi vị của sự trầm ngâm trong lòng người trước khoảnh khắc giao thời.
Năm qua ta đã làm được gì? Có bao nhiêu gạch đầu dòng tất cả nhỉ, có điều gì to tát mà ta đã đạt được muốn hét lên cho thỏa niềm tự hào? Viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa, để nghiệm ra rằng xuân nay ta đã mạnh mẽ hơn xuân trước.
Mạnh mẽ là gì mà ta mất năm này tháng nọ để luyên công?
Là mỗi khi đi ăn một mình, ta luôn cảm thấy vui vẻ và háo hức với món ăn được đưa ra, cảm thấy bản thân mình đang tận hưởng khoảnh khắc ấy mà không có chút tủi thân nào cho phận lẻ bóng. Ăn một mình không bao giờ là buồn, nếu bạn biết bản thân mình cũng sống động và màu sắc, đáng yêu đến nhường nào.
Là mỗi khi lo âu và phiền muộn gõ cửa, bạn mời vào trò chuyện và tự ôm lấy nó, cảm thông cho chính nỗi lo âu phiền muộn của mình, rồi chào nó và tiễn nó ra khỏi cửa.
Là học cách bỏ lại đằng sau những gì đã làm bạn đau ( sến hén). Con người mà, có đau mới nhớ bài học ( giống như roi vọt vậy). Đôi khi cho dù bạn ngước lên trời và hỏi " sao lại làm con đau"và nhận lại là sự nín thing, thì cũng chấp nhận, đặt nỗi đau đó xuống và bước tiếp. Nói thì dễ, làm khó biết chừng nào. Vậy nên phải ai mạnh mẽ lắm, mới vượt qua được gian nan này.
Đó mạnh mẽ là vậy đó. Mà đừng ai nhầm mạnh mẽ là ko yếu đuối nha. Mạnh mẽ là biết lúc nào nên cứng rắn tự lực cánh sinh, biết lúc nào yếu đuối dựa vào hơi người. Cuộc đời sinh ra mạnh mẽ, ắt sẽ có yếu đuối. Dụng cả 2 bên thì ta mới có sinh lực để bước tiếp hành trình cả một đời này.
Trời ơi là trời, ngày nào tui cũng nhủ với lòng, nay phải viết lách rồi share lên cho các bạn cùng đọc, ấy vậy mà ngày nào cũng rứa đó. Thực ra là cũng bùn thúi ruột, vì không ai tâm sự gì hết, nên thôi mình tự trút nỗi lòng tâm sự vậy hahahaha.
02 - Dại
Mẹ thường bảo tôi dại, nhất là trong chuyện yêu đương. Đời con gái thanh xuân là mấy tí, thế mà ngu ngơ khu khờ để lãng phí với những thằng giời ơi đất hỡi. Tất nhiên, tôi cũng ko dại gì để gọi mình là dại, nên tôi gọi đó là bản chất “ yêu không toan tính” cho vui vẻ. Cũng nhờ có mấy lần ( 2 thì phải) “yêu không toan tính” mà tôi tự nghiệm ra một số điều khắc cốt ghi tâm.
- Luật nhân quả ( karma) là có thật. Đặc biệt trong chuyện tình cảm. Chả là trước đây, do sinh vào giờ tốt ngày tốt tháng tốt, mà số tôi gọi là cũng khá đào hoa, thời còn trẻ cửa nhà dập dìu kẻ đón người đưa, cộng thêm tính trời dễ cảm mến và cả thèm chóng chán, nên không ít những mối quan hệ chóng vánh, gây ra không ít tổn thương cho những người trong cuộc. Khi ấy, tôi không nghĩ nhiều về nó, chỉ nghĩ đơn giản là xíu rồi họ quên ý mà, vậy mà cho đến giờ, cũng ngót nghét 10 năm trôi qua rồi dư vị ấy vẫn chưa tan ( hay do tôi tưởng bở ). Rồi cũng đến lúc tôi đem lòng yêu người con trai khác, mối tình tưởng cưới rồi chẳng may lại tan vỡ, đau đến chết đi sống lại. Lúc ấy tôi mới nghiệm ra, tất cả những đau thương ấy, nguyên căn là tôi tự gây ra, mà làm họ đau 1 thì giờ tôi nhận lại phải đến 2,3 phần. Và thế là trong cơn đau vô thức, không ít lần tôi ngước mặt lên trời và thầm nói” Con trả đủ hết rồi, mong ông trời tha cho con sau này được bình yên mà yêu”.
- Yêu bản thân mình trước, rồi yêu ai thì yêu. Thú thật thì, cũng phải đi hơn 1/4 đời người, tôi mới nghiệm hết được câu nói này. Trước đó, tôi thường nghĩ yêu bản thân mình là khái niệm trừu tượng, nói vậy thôi chứ ai cắt nghĩa được là chi. Bây giờ nếu định nghĩa nó đễ dễ hình dung nhất cho các bạn trẻ, thì tức là trong bất cứ mối quan hệ nào, hãy cứ nghĩ cho mình trước, làm thế nào để mình cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất. Hãy lấy mối quan hệ tình cảm người yêu làm ví dụ ( tôi tin là chắc chắn nhiều bạn trẻ sẽ muốn hỏi về nó), nếu một tối đẹp trời, chàng và bạn cùng nằm xem phim, bạn thích phim này, chàng thích phim nọ, và bạn nghĩ rằng mình nên ưu tiên chàng, như thế mới thể hiện tình yêu và sự nhường nhịn ( hoặc ngược lại), thì cái suy nghĩ này mình cho rằng là chưa phù hợp. Tại sao không chơi oẳn tù tì để xem ai được xem phim trước ( nếu chỉ có 1 máy), còn không thì mỗi người một nơi, một máy mà xem bộ phim mình thích. Nhiều bạn sẽ nói rằng thế thì còn gì là tình cảm, nhưng bạn hỡi, chẳng ai có thể nhịn được niềm yêu thích của mình lâu ngày, bạn nhường nhiều ắt sẽ có lúc cảm thấy thiệt thòi và tự hỏi tại sao chàng không bao giờ nhường mình. Tình yêu nó cũng đơn giản lắm, nếu đi làm về nằm xem bộ phim mình thích, cười phá lên hoặc khóc hết nước mắt, phim hết rồi mình lại bò về và rúc vào lòng chàng thì cuộc sống vẫn trọn vẹn như vậy. Luôn nhớ, phải chiều bản thân và yêu bản thân mình mới có thể yêu người và khiến người yêu mình được, bởi khi ấy tình cảm hay những hành động mình dành cho họ, thực sự là điều chân thành nhất.
Đó chính là kim chỉ hướng và là điều tui luôn tâm niệm khi bước vào một mối quan hệ nào đó. Nó không chỉ có ý nghĩa trong mối quan hệ tình yêu đôi lứa, mà trong bất cứ mối quan hệ nào cũng vậy. Mong rằng nó sẽ có ích cho các bạn hê hê.
Nay mình viết tự bản thân cảm thấy hơi lủng củng nè, cũng chưa súc tích lắm nhỉ Thế nên bạn nào có ý kiến đóng góp gì thì hãy comment bên dưới, hoặc message facebook, và tình cảm hơn nữa là email vào [email protected] nhéee.
-
01 - Tập tành viết lách
Rảnh rỗi sinh nông nổi, câu ấy các cụ nói tới giờ ắt có sai. Dạo gần đây tôi khá rảnh, nghỉ việc ngoảnh mông quay đi khỏi nguồn thu nhập ổn định kha khá để dành thời gian tiếp thêm nguồn năng lượng tích cực cho mình, cũng đồng thời tiếp tục những thứ mình đã bỏ dở bao lâu nay, lòng tôi tràn đầy những viễn cảnh phơi phới. Kể ra cũng ko tự hào gì, nhưng cảnh ngồi nhà tìm việc tôi cũng trải qua mấy bận rồi, cảm xúc lên voi xuống chó, không có gì xa lạ. Thế nên tôi bước vào quá trình “đi tìm chân lý” (lại) đầy hứng khởi. vậy mà cuối cùng cũng không tránh khỏi những phút “sa đọa yếu lòng”.
Một ngày của tôi thường diễn ra như thế này: sáng dậy lúc 7h, vươn vai hít thở, “stretch” ưỡn ẹo tí ( tầm 15’), rồi đi tắm. Ăn sáng lúc ăn lúc không, nhiều khi lười ra khỏi nhà nên sẽ tầm tầm Brunch là sẽ ăn. Thường thì 9h sẽ là mốc để bắt đầu mở máy ra và tìm kiếm job để apply – cái này tôi nghĩ mình sẽ dành riêng một bài viết chon nó – tầm 2 tiếng thôi. Sau đó nếu có hẹn ra ngoài thì sửa soạn xúng sính một tí là đi, không thì ở nhà xem có gì trong tủ lôi ra hâm nóng lại là ăn, còn tận cùng cực nữa thì vác mông đi xuống mấy quán dưới nhà, làm suất cơm gà Singapore ( 60k/suất) rất vừa miêng và túi tiền. Tiếp đến thì thích là lên ngủ chút, không thì la cà trên mạng sắm đồ nội thất ( một trong những sở thích tốn kém của tôi haha), tầm tầm 3.30 – 4.00 là thay y phục chạy xuống bơi ( mặc dù tôi bơi sai kĩ thuật, đạp lấy đạp để mới đi được vài mét, nhiều khi thở còn không kịp) – mục đích chính là hoạt động chân tay cho khỏe thôi ha. Và 5h -6h là có ngừoi ở nhà rồi, ngồi chờ cơm xem phim xíu, xong đi rửa bát, rồi đêm nằm chat với anh yêu là hết ngày. À thì tất nhiên, mỗi ngày sẽ khác nhau xíu xíu, cái này thực cũng tùy vào tâm trạng và độ quảng giao của mình.
Vậy đó, nếu nhìn qua lịch trên, thì thời gian nguy hiểm nhất sẽ là vào buổi đêm và buổi sáng. Vì sao ư? Đêm nằm chat người yêu, mình rảnh mà , nên năng lượng vẫn còn nhiều lắm, vậy nên hấp tấp, cái gì cũng không chờ được, kể cả việc chờ nó tắm xong rồi vào gọi điện cho mình, chờ nó rep mình, rồi thì nhắn được đến tầm 10h nó bảo nó đi ngủ, miệng mình ậm ừ ngủ ngon đi, mà trong lòng ắt sinh ra ít nhiều thất vọng không diễn tả được thành lời, để đó tích tụ cho tới khi nào thích hợp ( bà ) xả ra. Rồi thì đêm dài lắm mộng, nằm nghĩ ngợi tương lai nó với mình sẽ thế nào đây ha, nó có phải người đàn ông cho mình ko ta, nghĩ nhiều lắm, mà cũng cảm thấy cuộc đời may có mình suy nghĩ thấu đáo tới nhường này.
Sáng thì lại là một kiểu nghĩ khác, kiểu nghĩ vô vọng về bản thân – cái này post sau hê hê.
Vậy nên mình phải chữa căn bệnh “rảnh rỗi” của mình, mà chẳng có cách nào khác, đó là khiến bản thân trở nên bận rộn hơn. Trước đã từng học tiếng Trung, Nhật, Pháp, mà không có ngôn ngữ nào đi tới nơi tới chốn, giờ quyết tâm học đến cùng của một ngôn ngữ. Trước còn thích viết lách, chủ yếu là viết tự sự chuyện tình cảm , “thư gửi anh” này nọ, giờ có tiền có thời gian, quyết định phát triển một cái page riêng mình ( lý do vì sao Thelisteners ra đời ) – chủ yếu mở rộng giao lưu, nói chuyện cùng các bạn cho mình bớt rảnh xíu, và post những bài viết tập sự của mình lên cho anh em cùng góp ý.
Vậy thôi, nay viết nhiều rồi ha. Các bạn có gì muốn dãi bày thì inbox hoặc comment dưới post, không thì cũng làm hẳn lá thư gửi vô [email protected] nha. Mình hứa mình ko để ai chờ đâu!!!
The Listeners - đúng như cái tên của nó, là nơi để mỗi người trong chúng ta có thể trải lòng một cách thoải mái tự do, không âu lo về sự dèm pha hay đánh giá của người khác, bởi ở một giai đoạn nào đó, ai cũng mang trong mình một nỗi niềm cần sẻ chia. Người lắng nghe câu chuyện của các bạn ở đây không phải một chuyên gia tâm lý, hay chuyên viên tư vấn, mà đơn giản chỉ là một người mong muốn những năng lượng sống tích cực sẽ được nâng cao rộng rãi, những âu lo muộn phiền được san sẻ tiêu tan.
The Listeners đã, đang và sẽ luôn sẵn lòng ngồi nghe câu chuyện của bạn.
I was born in the eleventh of November, 2015. They call it The Single Day. I was born as the result of someone's realisation that we, humans, are all alone at some points. So Im here. I don't know who you are, and honestly I don't really care about it. Im here to listen to your stories. The stories that you wish someone to know but you can't tell anyone. If you expect me to give you advise to become a compass in your life, then close this page. Im not an psychology expert. But I do give you my thoughts based on my understanding.
I do hope that when you want to tell me your story, you and I, we respect each other and respect each other privacy.
Feel free in inbox me, or you can contact me at: [email protected].
Cheers!
The Listeners.