Thanh xuân, gửi cậu.

Thanh xuân, gửi cậu.

‣ Một dự án dịch thuật và viết dạo được thực hiện bởi một cá nhân ✨

01/04/2024

“em biết rằng trí nhớ của anh không tốt, nhưng anh sẽ không bao giờ quên được giây phút này... ánh mắt của em, nụ cười của em dành cho anh... anh có thể quên đi nhiều thứ, nhưng anh vẫn nhớ là anh yêu em.”

“em mong rằng sau 50 năm nữa, vào 1 ngày chủ nhật mùa đông nào đó. khi mà mình thức dậy, em vẫn nhìn thấy anh. em mong cho sau này khi mình trở thành hai ông già, mỗi ngày mở mắt ra, ta đều thấy nhau bên cạnh.”

✨😭

Photos from Thanh xuân, gửi cậu.'s post 17/07/2023

❝chúc mọi người đều có cơ hội đến gả cho giấc mộng thanh xuân của mình ✨❞

17/05/2023

🍀

“Có lẽ vì không thể biết rằng lần gặp nào là lần cuối cùng nên mình tự nhủ, phải luôn cố gắng để gặp người ấy nhiều nhất có thể.

Khoảng cách gần nhất trong mối quan hệ này là khi mình biết rằng, người ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của mình giữa hàng vạn người trong một giây ngắn ngủi.

Thật ra, mình thấy cuộc đời rất ngắn. Người mình muốn gặp và có thể gặp cũng chẳng nhiều như mình nghĩ. Có những lúc bỏ lỡ một cơ hội là bỏ lỡ cả đời...”

24/04/2023

“Nhiều người nghĩ rằng trước khi "vĩnh biệt" nhất định người ta phải có một trận tranh cãi ầm ĩ, phải là một lời chia tay rầm rộ, phải có một trận khóc lóc oanh liệt.

Nhưng thật ra thì không phải vậy.

"Vĩnh biệt" thật sự đều xảy ra vào một ngày bình thường.

Là ngày mà người ấy nhìn ra ngoài thấy nắng rất đẹp, vậy là người ấy mặc lên bộ quần áo mình thích nhất, đội chiếc mũ che nắng đẹp nhất, một mình lặng lẽ đi về phía xa và không quay lại nữa.”

Trích đoạn dở dang... | từ Thanh xuân, gửi cậu. ⌁🌻⌁⋆

1.
sau cùng, phần lớn người sẽ chọn cách quên đi những tổn thương ngày cũ bởi con đường phía trước còn rất dài nhưng thực ra lại có rất ít người vượt qua được, vì quên đi không đồng nghĩa với việc mọi thứ chưa từng xảy ra.

2.
hầu hết cuối cùng mọi người đều không còn ở đây nữa. họ chỉ ở lại trong lòng tôi hoặc trong kí ức của tôi.

3.
nói về thần tượng, mình bảo bạn là, thực ra chúng mình may mắn là bởi lúc cần một ai đó nhất trong phút giây có khi là yếu đuối nhất của mấy mươi năm sống thì chúng mình đã gặp được những người tuyệt vời vô cùng. và bởi những người đấy ở bên cạnh chúng mình theo một cách rất đặc biệt, vừa thân thiết lại vừa đủ xa nên chúng mình cũng được chữa lành và học được cách độc lập, hiên ngang đứng vững như thế. những người đó xoa dịu tâm hồn đầy tổn thương của chúng mình rồi đắp vào đó những điều thật dịu dàng thật lấp lánh, để khi chúng mình chật vật lớn lên, vấp ngã rất đau, phải khóc đến nứt mắt ra vẫn có một tâm hồn mỏng manh mà được bọc trong lớp giáp kiên cường.

chúng mình hay bảo, có khi nếu lúc đấy không gặp người đó thì chúng mình đã chẳng là chúng mình của ngày hôm nay. hoặc lỡ như gặp sai người để bấu víu thì có lẽ giờ chúng mình đáng thương lắm. vì ở độ tuổi nhạy cảm nhất, tổn thương nào cũng là vết thương cả đời không cầm nổi máu, nên là, đến cùng khi đứng ở độ tuổi nhân cách đã hoàn thiện phần lớn chúng mình đều thấy biết ơn vì được trưởng thành với chỗ dựa tinh thần như thế.

chúng mình vui khi có nhau và cũng đủ vui khi không có ai là bởi chúng mình đã học được bài học lớn nhất trong tình yêu là được bình đẳng và tự do.

4.
mình vốn là đứa nhạy cảm. sự nhạy cảm quá đà dưỡng ra một năng lực đầy mâu thuẫn với đứa thiếu kiên nhẫn như mình, đó là mức độ chịu đựng ngất ngưởng. mình ôm trong trái tim rất nhiều vết thương và ấm ức. có những vết thương mình đã quên luôn cả căn nguyên của nó rồi, nhưng chỉ cần một điều gì đó kích hoạt sự nhạy cảm trong mình thì thứ thương tích tưởng như đã đóng vảy liền sẹo đó sẽ lại nứt toác ra, không ngừng chảy máu. rồi những ấm ức cũng theo đó mà lớn lên, có lúc mình đã gần như ngạt thở bởi bị nuốt chửng vào nó.

xét trên góc độ lí trí, mình biết thừa có mấy chuyện chẳng bao giờ đến mức đó cả đâu. nhưng dưới lăng kính nhạy cảm của mình rất nhiều thứ luôn bị phóng đại đến mức vô lý. rồi khi mình không tìm được lí do nào để đổ lỗi cho những điều đó thì mình lại bắt đầu tự động tự trách bản thân vì đã sinh ra với trái tim quá mức nhạy cảm.

lý thuyết về việc, cái gì cũng có hai mặt của nó mình đã thuộc lòng từ ngày tấm bé rồi. cơ mà, có rất nhiều điều chỉ cố gắng thôi mãi mãi không đủ. như việc mình luôn có khả năng tỉnh táo phân định rạch ròi về những sự việc thế mà mình vẫn chẳng có cách nào để ngăn lại sự buồn tủi, đớn đau sản sinh từ sự nhạy cảm của mình.

mình thường canh cánh rất nhiều về căn nguyên của sự nhạy cảm trong mình và tự hỏi, nếu những điều này bớt đi một chút thì mình có đỡ dễ dàng cảm thấy tổn thương và hạnh phúc hơn không?

mình không biết. có khi sẽ chẳng bao giờ được biết được. điều duy nhất mình biết là mình phải học cách chấp nhận và sống chung cùng sự nhạy cảm vốn có, tận dụng những lợi ích nó mang lại và cố gắng ngừng tạo ra điều kiện cho những bất lợi phát sinh. mọi thứ luôn có lí do để ở đó và tất cả đều diễn ra như cách nó nên thế, việc đầu tiên cần thực hiện đôi khi là thôi tò mò về những lí do.

5.
những đứa trẻ không có quyền quyết định tiếp nhận hay không với những lựa chọn sai lầm của người lớn. chúng phải hứng chịu một cuộc đời với những hoài nghi không dứt về lí do mình tồn tại rồi sống trong sự dằn vặt theo một cách đau đớn và bế tắc.

bởi thế, đứa trẻ lớn lên trong từng đó thương đau chỉ cần trưởng thành không trở nên vặn vẹo đã là tốt lắm rồi. nhìn vào khiếm khuyết tâm lý có lẽ chúng cũng phải thốt lên, "may mà chỉ như vậy".

6.
như cách mình cố để yên cho những chất vấn khắc khoải trong lòng về những vấn đề mãi mãi không có lời đáp, cũng không thể giải quyết. hoặc cố gắng chấp nhận rằng, cái gì mà lỡ quên thì có khi cũng chẳng quan trọng mấy.

mình đặt mọi thứ ghìm chặt vào một góc trống trải, phủ lên lớp bụi mờ tháng năm, quay lưng lại và thôi ngó ngàng đến những chuyện đó. vờ như chẳng có gì từng xảy ra để cố giãy giụa bám trụ, để tiếp tục phần đời còn dang dở.

7.
phần lớn thời gian tôi thấy ghét bản thân mình. nhưng trong những khoảnh khắc nhìn lại nó của những ngày cũ kĩ thì tôi cũng thích nó, rất nhiều, theo mọi nghĩa.

8.
ai cũng nói với chúng ta họ sẽ không giống những người khác và rồi đến một lúc bao dung và yêu thương dần vơi họ cũng cư xử y hệt. cách duy nhất để đối mặt với những điều này mà không cảm thấy quá mức tổn thương là học cách ngừng kì vọng.

chúng ta không tránh khỏi việc bị chi phối cảm xúc nhưng hơn hết đừng bao giờ để sự chi phối đó biến chúng ta thành kẻ phụ thuộc.

9.
"có khi ngày mai em đi"

một câu này nghe sao cũng thấy chấn động quá chừng. lần đầu tiên tiếng nói từ sâu trong tâm hồn nói với mình như vậy mình cũng bàng hoàng, hoảng hốt. nhưng rồi mình cũng chấp nhận lời đề nghị này và học cách từ chối nhẹ nhàng nhất có thể. thật ra đôi lần cũng vất vả đấy nhưng may thật mình chưa thất bại lần nào.

việc có một chiếc chuông tử thần treo trên đầu tất nhiên cũng bất an nhưng đồng thời nó cũng khiến mình an nhiên theo một kiểu khác. bởi vì mình có biết hôm nào là ngày cuối thật sự đâu nên có những lúc mình sẽ nói ra những điều sến súa rất đỗi thản nhiên, như cách mình giải thích với mọi người về việc "có khi ngày mai em đi" vậy. rằng, đôi khi đó chỉ là lựa chọn của mình thôi. và thời điểm mình quyết định thế mình đã sẵn sàng chịu trách nhiệm, không hối tiếc và có lẽ rất hạnh phúc.

mọi người sẽ đau lòng đấy. mình rất lấy làm tiếc cũng sẽ áy náy ít nhiều nhưng mình mong sao mọi người cũng thấy nhẹ nhàng như mình khi ấy. hoặc mừng thay cho mình thì càng tốt.

đến một khoảng thời gian điều mình khát cầu từ một mối quan hệ đã chẳng còn gì lớn lao nữa. tất cả chỉ đọng lại bằng hai từ tôn trọng là đủ. vì mình cũng thiếu sót và ích kỉ, rồi đôi lần cũng vô tình làm tổn thương ai đó mà vẫn được bao dung bằng tất cả yêu thương, nên mình cũng vậy. mình phải đối xử với một người chân thành như cách mình mong cũng được đáp lại tương xứng như thế.

rồi "có khi ngày mai em đi" dường như chẳng nặng nề gì nữa. mọi người nhẹ nhàng tiếp nhận nó như một lời thông báo hết sức bình thường. để lại sau đó cho mình những cái ôm và lời thương dang dở và một chút hy vọng mỏng manh ngày mai sẽ nắng đẹp, sẽ có cà phê ngon, sẽ có gió se lạnh, sẽ có chiều hoàng hôn loang lổ sắc hồng đợi mình thức dậy bước nốt một ngày. nhưng nếu không thể thì cũng không sao đâu. thật đấy.

một người tiêu cực như mình, gửi tâm hồn vào con chữ thế mà lại có thể tích cực đến vậy thì "có khi ngày mai em đi" thật cũng chẳng phải điều tồi tệ gì lắm đâu mà.

10.
mong chúng tôi đều sống lâu hơn mình nghĩ. hoặc sống ít thôi nhưng mỗi ngày đều tìm thấy niềm vui. hoặc tệ lậu hơn là dẫu không tìm thấy gì cả thì vẫn tìm thấy nhau.

ngày trước tôi viết cho bạn là, mong chúng ta đều sẽ hạnh phúc thật nhiều chứ không phải kiểu giống như, giờ tôi vẫn muốn bảo bạn thế.”

(ảnh mình chụp.)

19/04/2023



︎cảm ơn sự hiện diện ngắn ngủi của em, rất vui vì được nghe em nói những điều này, Moonbin à...

“hôm nay là một ngày vất vả rồi, nên hãy tự vỗ nhẹ vào lưng và nói với chính mình rằng mày đã làm rất tốt rồi nhé”

"tất nhiên chúng ta sẽ có lúc thất bại, bất an nhưng chiến thắng những điều đó thì ta sẽ trưởng thành. thử thách chẳng qua là muốn bản thân chúng ta học cách vượt qua nỗi sợ thất bại và bất an mà thôi."

"hãy yêu thương bản thân mình hơn, và đừng quá ám ảnh bởi kết quả. dù sao thì biểu hiện bây giờ mới là quan trọng, cứ làm một điều gì đó đi còn hơn là không làm gì cả. ông trời chọn cách làm ta gục ngã là để dạy dỗ ta. giống như tục ngữ có câu không phải lúc nào ta cũng thuận buồm xuôi gió, đường ta đi không phải luôn luôn bằng phẳng. có khi đi nửa đường rồi dừng lại, nhưng đâu có sao ta lại một lần đứng lên đi tiếp là được. kể cả dù đó có là một con đường xa lạ thì đi rồi sẽ đến thôi. sẽ có một ngày chúng ta đi trên con đường mình muốn đi. tôi tin bạn, cũng tin tưởng bản thân mình. sẽ có rất nhiều chuyện nữa, nhưng chỉ cần bạn không ngừng cố gắng, như vậy đã đủ rồi. chỉ kiên trì thôi cũng đã rất lợi hại rồi đó"

"đàn ông cũng có thể mặc đồ nữ, mà phụ nữ cũng có thể mặc đồ nam mà, sao cứ nhất định phải phân biệt làm gì? tôi cảm thấy đàn ông cũng có thể mặc váy đó, chúng ta đừng nên phân biệt đối xử mà hãy nhìn nhận mọi thứ cởi mở hơn nhé"

"chúng ta hãy làm những điều mình muốn và làm bản thân hạnh phúc nhé. chúng ta chỉ sống một lần thôi."

19/04/2023

“đúng vậy, kết thúc lúc nào cũng để lại nuối tiếc, chúng ta cũng rất nuối tiếc. thế nhưng, ly biệt có nuối tiếc thì khi trùng phùng mới thấy hạnh phúc đáng giá hơn”

như em đã nói, vì có "nuối tiếc" nên lần sau gặp lại nhất định phải thật sự vui vẻ hơn có biết không, Moonbin?

07/04/2023

trái ngược với phong cách sống thường thấy thì thực ra mình vốn là đứa sống mộng mơ. vào những ngày tuyệt vọng nhất mình thường bay miên man trong những giấc mơ rồi tỉnh dậy mệt nhoài nhưng thoả mãn vì mình biết như thế có nghĩa là mình vẫn còn rất nhiều điều dang dở mà không nỡ vội vàng trốn chạy khỏi thế gian.

cũng bởi vậy mà việc sống trong thế giới theo đuổi thần tượng trở thành việc tuyệt vời nhất mà mình có thể làm. vì mình có thể vô thức sống một phần đời mà mình muốn, có nhiệt huyết, có ước mơ với một điểm tựa vững chắc.

cách đây mười năm, đến concert với mình luôn là điều mà mình hy vọng có thể thực hiện được. là điều mình muốn "sống để mơ". mơ rằng, một ngày nào đó mình sẽ xúng xính áo quần như nàng lọ lem vội vã chạy đến nơi kiếm tìm chàng hoàng tử của mình. mơ rằng, sẽ có một ngày việc hét thật to tên ai đó giữa chốn đông người không là một điều kì quái. mơ rằng, rồi lấp lánh dưới ánh đèn một ngày rất đẹp đó không chỉ có đôi mắt dịu dàng của người mình thương mà còn có nụ cười hạnh phúc của mình nữa.

không ai nói trước được gì nhưng điều mà mình muốn "sống để mơ" đó sau mười năm đã thành hiện thực.

giống như người này, mười năm trước là người mình chưa từng nghe tên, nhưng mười năm sau mình đã được nghe giọng hát của anh ấy ở concert đầu tiên tại đất nước anh ấy ra đời.

trước khi tới đây có một đoạn phỏng vấn hỏi rằng, anh ấy nghĩ tại sao bản thân phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể đạt được thành tựu như hiện tại, khi mà người khác chỉ mất một khoảng thời gian ngắn thì anh ấy phải nỗ lực trong tận 10 năm.

anh ấy đáp, bản thân nghĩ rằng mỗi một lựa chọn của anh ấy đều không có gì sai cả. và kể cả nếu được quay ngược thời gian thì anh ấy cũng không muốn thay đổi gì hết. mọi thứ đều được sắp xếp theo một cách hợp lí cả rồi. và khi anh ấy bước được đến đây thì có nghĩa là anh ấy đang ở giai đoạn thích hợp nhất với vị trí này, là thời điểm mà anh ấy sẵn sàng nhất với mọi thứ mình có. anh ấy đã ổn trọng và không còn nhạy cảm với nhiều điều nữa. mọi điều diễn ra để anh ấy không ngừng học hỏi và tạo nên anh ấy hôm nay - người đã có thể làm mọi thứ cho sự nghiệp, người đã tiệm cận những gì mình muốn, người đã cảm thấy không còn đủ thời gian để lãng phí nữa. vì cuộc đời thực ra vô cùng ngắn ngủi nếu không tận dụng hết từng khoảnh khắc thì anh ấy sẽ nuối tiếc nhiều lắm.

mình cũng cảm thấy như vậy, cũng đã "sống để mơ" rồi khi chạm một lần đến nơi mình mơ thì mình nhận ra từ giờ mình sẽ mở ra một hành trình mới "mơ để sống".

mình không biết nếu không có những điểm tựa là những người này thì mình sẽ thế nào nhưng mình biết rằng nhờ có họ mà mình đã thực sự có thể trở thành phiên bản mình muốn, nỗ lực sống cuộc đời mình muốn và làm những điều mình muốn kể cả khi mình nghĩ rằng mình không thể.

07/02/2023

Trích đoạn dở dang... | từ Thanh xuân, gửi cậu. ⌁🌻⌁⋆

1.
sau cùng, phần lớn người sẽ chọn cách quên đi những tổn thương ngày cũ bởi con đường phía trước còn rất dài nhưng thực ra lại có rất ít người vượt qua được, vì quên đi không đồng nghĩa với việc mọi thứ chưa từng xảy ra.

2.
hầu hết cuối cùng mọi người đều không còn ở đây nữa. họ chỉ ở lại trong lòng tôi hoặc trong kí ức của tôi.

3.
nói về thần tượng, mình bảo bạn là, thực ra chúng mình may mắn là bởi lúc cần một ai đó nhất trong phút giây có khi là yếu đuối nhất của mấy mươi năm sống thì chúng mình đã gặp được những người tuyệt vời vô cùng. và bởi những người đấy ở bên cạnh chúng mình theo một cách rất đặc biệt, vừa thân thiết lại vừa đủ xa nên chúng mình cũng được chữa lành và học được cách độc lập, hiên ngang đứng vững như thế. những người đó xoa dịu tâm hồn đầy tổn thương của chúng mình rồi đắp vào đó những điều thật dịu dàng thật lấp lánh, để khi chúng mình chật vật lớn lên, vấp ngã rất đau, phải khóc đến nứt mắt ra vẫn có một tâm hồn mỏng manh mà được bọc trong lớp giáp kiên cường.

chúng mình hay bảo, có khi nếu lúc đấy không gặp người đó thì chúng mình đã chẳng là chúng mình của ngày hôm nay. hoặc lỡ như gặp sai người để bấu víu thì có lẽ giờ chúng mình đáng thương lắm. vì ở độ tuổi nhạy cảm nhất, tổn thương nào cũng là vết thương cả đời không cầm nổi máu, nên là, đến cùng khi đứng ở độ tuổi nhân cách đã hoàn thiện phần lớn chúng mình đều thấy biết ơn vì được trưởng thành với chỗ dựa tinh thần như thế.

chúng mình vui khi có nhau và cũng đủ vui khi không có ai là bởi chúng mình đã học được bài học lớn nhất trong tình yêu là được bình đẳng và tự do.

4.
mình vốn là đứa nhạy cảm. sự nhạy cảm quá đà dưỡng ra một năng lực đầy mâu thuẫn với đứa thiếu kiên nhẫn như mình, đó là mức độ chịu đựng ngất ngưởng. mình ôm trong trái tim rất nhiều vết thương và ấm ức. có những vết thương mình đã quên luôn cả căn nguyên của nó rồi, nhưng chỉ cần một điều gì đó kích hoạt sự nhạy cảm trong mình thì thứ thương tích tưởng như đã đóng vảy liền sẹo đó sẽ lại nứt toác ra, không ngừng chảy máu. rồi những ấm ức cũng theo đó mà lớn lên, có lúc mình đã gần như ngạt thở bởi bị nuốt chửng vào nó.

xét trên góc độ lí trí, mình biết thừa có mấy chuyện chẳng bao giờ đến mức đó cả đâu. nhưng dưới lăng kính nhạy cảm của mình rất nhiều thứ luôn bị phóng đại đến mức vô lý. rồi khi mình không tìm được lí do nào để đổ lỗi cho những điều đó thì mình lại bắt đầu tự động tự trách bản thân vì đã sinh ra với trái tim quá mức nhạy cảm.

lý thuyết về việc, cái gì cũng có hai mặt của nó mình đã thuộc lòng từ ngày tấm bé rồi. cơ mà, có rất nhiều điều chỉ cố gắng thôi mãi mãi không đủ. như việc mình luôn có khả năng tỉnh táo phân định rạch ròi về những sự việc thế mà mình vẫn chẳng có cách nào để ngăn lại sự buồn tủi, đớn đau sản sinh từ sự nhạy cảm của mình.

mình thường canh cánh rất nhiều về căn nguyên của sự nhạy cảm trong mình và tự hỏi, nếu những điều này bớt đi một chút thì mình có đỡ dễ dàng cảm thấy tổn thương và hạnh phúc hơn không?

mình không biết. có khi sẽ chẳng bao giờ được biết được. điều duy nhất mình biết là mình phải học cách chấp nhận và sống chung cùng sự nhạy cảm vốn có, tận dụng những lợi ích nó mang lại và cố gắng ngừng tạo ra điều kiện cho những bất lợi phát sinh. mọi thứ luôn có lí do để ở đó và tất cả đều diễn ra như cách nó nên thế, việc đầu tiên cần thực hiện đôi khi là thôi tò mò về những lí do.

5.
những đứa trẻ không có quyền quyết định tiếp nhận hay không với những lựa chọn sai lầm của người lớn. chúng phải hứng chịu một cuộc đời với những hoài nghi không dứt về lí do mình tồn tại rồi sống trong sự dằn vặt theo một cách đau đớn và bế tắc.

bởi thế, đứa trẻ lớn lên trong từng đó thương đau chỉ cần trưởng thành không trở nên vặn vẹo đã là tốt lắm rồi. nhìn vào khiếm khuyết tâm lý có lẽ chúng cũng phải thốt lên, "may mà chỉ như vậy".

6.
như cách mình cố để yên cho những chất vấn khắc khoải trong lòng về những vấn đề mãi mãi không có lời đáp, cũng không thể giải quyết. hoặc cố gắng chấp nhận rằng, cái gì mà lỡ quên thì có khi cũng chẳng quan trọng mấy.

mình đặt mọi thứ ghìm chặt vào một góc trống trải, phủ lên lớp bụi mờ tháng năm, quay lưng lại và thôi ngó ngàng đến những chuyện đó. vờ như chẳng có gì từng xảy ra để cố giãy giụa bám trụ, để tiếp tục phần đời còn dang dở.

7.
phần lớn thời gian tôi thấy ghét bản thân mình. nhưng trong những khoảnh khắc nhìn lại nó của những ngày cũ kĩ thì tôi cũng thích nó, rất nhiều, theo mọi nghĩa.

8.
ai cũng nói với chúng ta họ sẽ không giống những người khác và rồi đến một lúc bao dung và yêu thương dần vơi họ cũng cư xử y hệt. cách duy nhất để đối mặt với những điều này mà không cảm thấy quá mức tổn thương là học cách ngừng kì vọng.

chúng ta không tránh khỏi việc bị chi phối cảm xúc nhưng hơn hết đừng bao giờ để sự chi phối đó biến chúng ta thành kẻ phụ thuộc.

9.
"có khi ngày mai em đi"

một câu này nghe sao cũng thấy chấn động quá chừng. lần đầu tiên tiếng nói từ sâu trong tâm hồn nói với mình như vậy mình cũng bàng hoàng, hoảng hốt. nhưng rồi mình cũng chấp nhận lời đề nghị này và học cách từ chối nhẹ nhàng nhất có thể. thật ra đôi lần cũng vất vả đấy nhưng may thật mình chưa thất bại lần nào.

việc có một chiếc chuông tử thần treo trên đầu tất nhiên cũng bất an nhưng đồng thời nó cũng khiến mình an nhiên theo một kiểu khác. bởi vì mình có biết hôm nào là ngày cuối thật sự đâu nên có những lúc mình sẽ nói ra những điều sến súa rất đỗi thản nhiên, như cách mình giải thích với mọi người về việc "có khi ngày mai em đi" vậy. rằng, đôi khi đó chỉ là lựa chọn của mình thôi. và thời điểm mình quyết định thế mình đã sẵn sàng chịu trách nhiệm, không hối tiếc và có lẽ rất hạnh phúc.

mọi người sẽ đau lòng đấy. mình rất lấy làm tiếc cũng sẽ áy náy ít nhiều nhưng mình mong sao mọi người cũng thấy nhẹ nhàng như mình khi ấy. hoặc mừng thay cho mình thì càng tốt.

đến một khoảng thời gian điều mình khát cầu từ một mối quan hệ đã chẳng còn gì lớn lao nữa. tất cả chỉ đọng lại bằng hai từ tôn trọng là đủ. vì mình cũng thiếu sót và ích kỉ, rồi đôi lần cũng vô tình làm tổn thương ai đó mà vẫn được bao dung bằng tất cả yêu thương, nên mình cũng vậy. mình phải đối xử với một người chân thành như cách mình mong cũng được đáp lại tương xứng như thế.

rồi "có khi ngày mai em đi" dường như chẳng nặng nề gì nữa. mọi người nhẹ nhàng tiếp nhận nó như một lời thông báo hết sức bình thường. để lại sau đó cho mình những cái ôm và lời thương dang dở và một chút hy vọng mỏng manh ngày mai sẽ nắng đẹp, sẽ có cà phê ngon, sẽ có gió se lạnh, sẽ có chiều hoàng hôn loang lổ sắc hồng đợi mình thức dậy bước nốt một ngày. nhưng nếu không thể thì cũng không sao đâu. thật đấy.

một người tiêu cực như mình, gửi tâm hồn vào con chữ thế mà lại có thể tích cực đến vậy thì "có khi ngày mai em đi" thật cũng chẳng phải điều tồi tệ gì lắm đâu mà.

10.
mong chúng tôi đều sống lâu hơn mình nghĩ. hoặc sống ít thôi nhưng mỗi ngày đều tìm thấy niềm vui. hoặc tệ lậu hơn là dẫu không tìm thấy gì cả thì vẫn tìm thấy nhau.

ngày trước tôi viết cho bạn là, mong chúng ta đều sẽ hạnh phúc thật nhiều chứ không phải kiểu giống như, giờ tôi vẫn muốn bảo bạn thế.”

(ảnh mình chụp.)

21/01/2023

🎐

Chúc mừng năm mới mọi người.
Chúc mọi người có một khởi đầu đáng nhớ và một kết thúc đáng giá.

21/01/2023

mình đặt tấm ảnh này ở đây để mọi người có thể ghi lại điều gì đó cho bản thân, cho ai đó, cho những chuyện đã qua, cho những điều sẽ đến và cho cả chính mình năm sau này... bất cứ điều gì bạn muốn hãy đặt nó ở đây.

và ngày này năm sau mình sẽ share lại một lần để chúng ta nhìn lại lần nữa nhé?
...

mình thường bắt đầu kết lại một năm với cụm từ “rất vất vả” nhưng năm nay mình đã viết, the best thing i did this year accepted that whatever happens happens, it's okay – nghĩa là, điều tuyệt vời nhất năm nay mình làm được đó là chấp nhận rằng mọi thứ xảy ra bởi nó cần xảy ra vậy thôi.

mình dần học cách nhẹ nhàng hơn với bản thân, với những kì vọng, với từng thứ đã và đang diễn ra. mình chấp nhận những ngày mình thấy bản thân vô dụng, thừa thãi và thất bại. mình đồng ý với những quyết định đôi khi điên rồ, những lựa chọn thi thoảng vẫn dẫn mình đến những sai lầm hoặc rủi ro không nên có. bởi mình cũng nhận ra mình không hề sống tệ hại như thế ngày qua ngày mà mình cũng đã trải qua rất nhiều ngày khiến bản thân tự hào rồi, và mình chỉ mệt thôi, mình cần nghỉ ngơi.

mình đã cố gắng hết sức ngăn chặn hết mức có thể những tiêu cực để khi nhìn lại những ngày đã qua có thể viết lên những khoảnh khắc chứa đựng vui vẻ ít ỏi. như là,

tháng 3, mình đã được về với biển lớn.

tháng 7, mình đã hoà mình nhún nhảy gần 5 tiếng tại concert đầu tiên mình tham gia trong đời.

tháng 10, mình quay lại “nước bạn” để gặp người thương chỉ vài phút ngắn ngủi, nói vài đôi câu, rồi bật khóc giữa phi trường khi người ấy di chuyển vào sảnh chờ bay.

tháng 12, mình lần nữa trở lại “nước bạn - quê nhà thứ hai” một mình, gặp người ấy lần thứ 3 ở sự kiện solo đầu tiên, off-fan đầu tiên và sự kiện sinh nhật nhà lớn tổ chức của người ấy.

mình tóm gọn năm qua là được gặp người mình muốn gặp, được làm chuyện mình muốn làm.

"mỗi khi đến ngày này - ngày cuối cùng của năm, chúng ta sẽ ngồi xuống và tự chất vấn bản thân về những sai lầm, những điều chúng ta làm bản thân thất vọng, những khó khăn, vất vả và thất bại của chính mình. chúng ta xoáy sâu vào những lỗi lầm và tự hứa rằng sẽ không mắc lại những điều đó trong tương lai.

mình hi vọng khi ngày này kết thúc, tất cả những gì cậu nhớ sẽ chỉ là những lầm lỡ của bản thân.

mình hi vọng cậu sẽ nhớ vào những ngày vất vả mệt nhoài cậu đã vượt qua hay những lần phải tự mình nhặt nhạnh những mảnh vỡ tâm hồn và hàn gắn nó. mình hi vọng cậu vẫn nhớ những lần cảm thấy vô vọng nhưng cậu vẫn chọn tin tưởng vào bản thân ngay cả khi điều đó dường như chẳng có nghĩa lí gì. mình hi vọng cậu không quên những lần bản thân dùng sự cản đảm nhỏ bé của mình để bất chấp sợ hãi. mình hi vọng cậu vẫn luôn tự hào vì những sự tử tế nhỏ bé mà cậu đã cho đi ngay cả khi không được chứng kiến và công nhận. Những lần cậu vuốt ve những con vật, những khi cậu bắt đầu thay đổi để bản thân dần trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình - mình hi vọng cậu sẽ nhớ tất cả những điều đó.

mình hi vọng trong những giây phút chuẩn bị khép lại một năm, cậu sẽ rút ra được những bài học mà thế giới dạy cậu và không quên tự vỗ về bản thân vì đã vượt qua nó từng ngày. cậu có thể cảm thấy như bản thân sắp gục ngã nhưng mình chắc chắn với cậu, cuối cùng mọi thứ đều sẽ ổn thôi.

mình hi vọng trong năm tới, cậu sẽ không còn nghi ngờ bản thân mà sẽ tin vào những giá trị cậu đã và đang có. mình hi vọng cậu sẽ dũng cảm hơn, hành động nhiều hơn ngay cả khi đang run rẩy với một nỗi sợ. mình hi vọng cậu không quên, bản thân cậu quan trọng hơn những sai lầm của cậu.

năm nay, hãy tưởng tượng về con người cậu yêu thích nhất, con người khiến cậu hạnh phúc nhất, mình hi vọng cậu sẽ trở thành phiên bản yêu thích của chính mình."

(ảnh mình chụp.)

05/09/2022

🌸

/

tình cảm của bạn rất đẹp, bởi khi yêu thích người này bạn đã học được nhiều điều, trải qua nhiều chuyện và dần dần trưởng thành. bạn nỗ lực không ngừng, ngày càng trở nên tốt hơn vì muốn người ta tự hào khi bạn đến gặp. chỉ tiếc người thất vọng cuối cùng hóa ra lại là bạn mà thôi.

mình thích người này khi cậu ấy 23 tuổi, vào một ngày cuối đông đầu xuân. đã từng nhòe mắt khi nghe cậu ấy nói, "trước đây mình chỉ có thể ngồi dưới đó để xem concert thôi, nhưng hôm nay thì mình đã đứng ở đây để diễn cho các bạn xem rồi, nên là mình cảm thấy rất biết ơn mọi người." đã từng xót xa khi nghe cậu ấy kể, "cho dù mỗi ngày đều phải luyện tập vô cùng vất vả nhưng bởi vì có nhớ thương của mọi người nên lúc nào cũng chỉ thấy ấm áp mãi thôi, và đó cũng là động lực khiến mình không ngừng học hỏi cố gắng hơn." cũng đã từng xúc động khi cậu ấy bảo, "sau này mình sẽ càng ngày càng nỗ lực để trở thành con người mà các bạn muốn, để mỗi một sân khấu đều là những hình ảnh tốt nhất, nên là đường tương lai chúng mình hãy cùng đi nhé." và có lẽ mình cũng sẽ không bao giờ quên những lời này, "thật ra sau mỗi lần tạm biệt mình đều lặng lẽ quay đầu lại cách ánh đèn xa xa nhìn ngắm các bạn, lúc ấy mình nghĩ rằng, thật tốt vì luôn có các bạn."

thế là có một ngày, ngay cả khi mình đã không còn luôn ở phía sau cậu ấy nữa, nhưng đột nhiên có người tới như thể kéo mình ra khỏi một giấc mộng đêm hè vẫn khiến mình ngẩn ngơ mà khó lòng tin nổi.

rốt cuộc, mình cũng không thể biết rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra, đã có điều gì thay đổi hay đơn giản là sự thật vẫn luôn như thế chỉ là đến một lúc giấy chẳng gói được lửa, mọi thứ phải lụi tàn theo cách nó nên vậy mà thôi?

nhưng dù thế nào thì mình cũng chẳng muốn biết thêm nữa. mình chỉ buồn thôi, thực sự rất buồn. có khi sự bao dung cũng là sự cố chấp cuối cùng của một người cố giữ để bảo vệ tôn nghiêm của chính mình sau một canh bạc tình cảm thua trắng cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ?

và điều buồn nhất có lẽ là, mình chợt nhận ra, chàng thiếu niên từng quỳ xuống hôn sàn sân khấu, từng bày tỏ, đây là giấc mơ của mình, nếu mình không nỗ lực hết sức nhất định mình sẽ luôn hối tiếc sẽ chẳng thể nào trở về được nữa.

【🌻】: Youth, dear you.

‣ Một dự án nho nhỏ mình muốn thực hiện được lấy cảm hứng từ câu nói:
「 Thần tượng là tự thiêu đốt chính bản thân mình để mang đến năng lượng cho thanh xuân của người khác」- bởi Hoàng Tử Thao.

‣ Một dự án dịch thuật cá nhân mình hy vọng có thể mang đến năng lượng thanh xuân tuyệt vời nhất được truyền tải từ thần tượng của các bạn.
Ngoài ra thì mình sẽ dịch thêm bất cứ những gì mình cảm thấy thích và muốn, nhưng nói chung thì cũng đều là những thứ mang đến năng lượng cho cuộc sống của mình thêm vui vẻ thôi QAQ

‣ Mọi nội dung dịch về thần tượng không phải người Trung đều được chuyển ngữ từ bản tiếng Trung nên nếu có sai sót ý nghĩa so với bản gốc từ tiếng khác hãy góp ý để mình sửa.

‣ Mọi nội dung dịch/viết thuộc về mình.
Mọi nội dung hình ảnh, trích dẫn gốc không thuộc về mình.
Mọi nội dung muốn mang đi nơi khác vui lòng ghi đầy đủ nguồn gốc và nguồn dịch.

Videos (show all)

「 VIETSUB 」FMV || SƠN HÀ LỆNH - Ôn Khách Hành hồng y phong thần
FANCAM | TUẤN TRẦN @ CINE TOUR | ROYAL CITY
「 VIETSUB 」FMV || SƠN HÀ LỆNH - Ôn Khách Hành: "Lão tử điên lên vốn không phải người"
「 VIETSUB 」FMV || SƠN HÀ LỆNH - Đếm số lần Ôn Khách Hành gọi tên A Nhứ trong 13 tập đầu tiên :')
「 VIETSUB 」FMV || SƠN HÀ LỆNH - "Gặp người quân tử, sao lòng lại không vui?"
「 BTS 」SƠN HÀ LỆNH - Tập 14: Âm gốc của Trương Triết Hạn
「 VIETSUB 」FMV || SƠN HÀ LỆNH - "Cũng may, ta chưa quá mức thích huynh"