Nấp Đà Lạt

Nấp Đà Lạt

ở đây bạn có thiên nhiên, con người và nơi để kết nối lại với chính mình 🌿

15/06/2024

“đêm mất điện" -- ký ức tuổi thơ và “bóng tối” của người lớn…

Không biết ở đây có ai như mình không, lúc nhỏ rất thích những buổi tối mất điện. Có hôm đang yên lành xem tivi thì *Bụppp*…một phát, cả nhà đồng thanh hô: “Rồi, cúp điện!”

Khi ấy mọi thứ dường như trở nên thật khác, mọi âm thanh từ tivi biến mất, đúng vậy, là “biến mất". Không gian đang sáng trưng thì trở nên tối đen như mực, không một chút ánh sáng nào, mở mắt nhưng không thể thấy bất cứ thứ gì. Mẹ lò mò đi tìm chiếc đèn dầu và hộp quẹt, rẹt một phát chỉ duy nhất ánh đèn dầu giữa nhà là sáng. Mọi sự tập trung dồn hết vào ngọn đèn dầu. Xong xuôi, mẹ quay về ngồi trên võng đung đưa. Được mood nên bắt đầu kể mấy chuyện ngày xưa thế này, thế này. Ba thì ngồi trên bàn ăn nhâm nhi tách trà nóng vừa mới ngâm xong, thỉnh thoảng chêm thêm vài mẩu chuyện góp vui cho mẹ. Bên ngoài hiên nhà, tiếng dế kêu giúp tôi cảm nhận thực tại một cách sâu sắc hơn.

Đó là chuyện lúc nhỏ, tưởng lớn lên là không thích nữa, nhưng dường như bây giờ cái sự trẻ con trong tôi vẫn còn đó, vẫn thấy thinh thích cái không gian tịch mịch và ánh nến lung linh, hương tinh dầu thoang thoảng. Và những người bạn trong không gian đó cùng mình, hoặc là một mình…

Ở Nấp mỗi lần cúp điện, ngoài việc chăm nến cho các phòng thì tụi mình sẽ bắt đầu nhóm bếp trong nhà hoặc kéo nhau ra bếp lửa ngoài sân, rù rì nhỏ to. Có hôm ánh trăng sáng cả khu vườn không cần một chút đèn nào. Tụi mình cũng hay tắt hết đèn, thắp nến và cùng ăn tối dưới ánh nến, cảm giác luôn rất bồi hồi, xúc động. Thế nên mình thấy vẫn thích “bóng tối" một cách lạ lùng. Có lần qua thăm nhà anh Thịnh và chị Sa, ăn tối xong anh chị tắt hết đèn, nhóm một bếp lửa nhỏ, thế là cả nhà quây quần quanh bếp, mọi sự tập trung lúc này chỉ còn là những người bên cạnh mình, câu chuyện đang được kể. Hay những lần đau lòng nhất, mình cũng tìm một nơi thật tối, ngồi co ro - và khóc.

Phần lớn chúng ta được sinh ra và được dạy rằng: bóng tối là xấu, là nguy hiểm. Nhưng cũng có những người khi đã bước vào bóng tối một lần, lại cảm thấy nó an toàn đến kỳ lạ. Vì ở đó, họ được là mình, được biến mất, được khóc thật to….

Bạn có câu chuyện nào không? kể cho Nấp nghe với…

14/06/2024

"Sắp kết thúc hành trình 15 ngày ở Nấp rồi, mình nằm trong chăn và nghĩ về những "lần đầu tiên" với Nấp.

Ngày đầu tiên đến Nấp, 5h30 sáng, sương còn chưa tan hết.

Lơ ngơ kéo vali ra khỏi bến xe vì không tìm được chỗ đăng ký trung chuyển. Bắt một anh grab và mình đến Nấp. Ở Nấp, lần đầu tiên mình dậy sớm như vậy, lần đầu tiên sau 2 năm đi làm bù đầu, mình nghe tiếng chim hót trong vườn cây.

Từ ngày đầu tiên, hai cánh tay mình rã rời vì giũ mấy cái chăn "trăm ký", thì giờ đây, sau 13 ngày, cái chăn vẫn nặng y chang :))) Những bữa cơm chất lượng từ những người chị tảo tần, ổ bánh mì thơm mùi bơ cùng vô số các món lạ lẫm mình chưa ăn bao giờ.

Mình có cảm giác đây là những ngày mình ăn nhiều rau bằng cả năm qua cộng lại. Vì rau ngonnnnnn xỉu, trừ giá và rau ngò nhé, mãi ghét. Mình thừa nhận, đến Nấp vì mình muốn trốn chạy khỏi cái thành phố mà ai cũng biết đó. Nó ngột ngạt và nó khiến mình buồn, nhưng mình cần ở đó để duy trì cuộc sống. Mình đã tồn tại một cách vô hồn trong gần 1 năm qua, và mình nhận ra mình không nên như vậy nữa.
Nấp cho mình không gian, và thời gian để tự nhìn nhận lại chính mình, giúp mình tìm về một Tiểu Vân đúng nghĩa. Chị Ngọc từng bảo là "Nấp không phải là nơi giúp em chữa lành, mà chính em phải là người làm điều đó". Nhưng có vẻ, Nấp góp một phần lớn trong hành trình công nhận bản thân này của mình.

Nấp tuyệt vời lắm, ít ra là trong lòng mình.

Đáng lý chỉ là những người xa lạ, cộng tác theo lý tưởng win - win. Nhưng mình thấy lạ lắm, mình chả cho Nấp được gì, nhưng Nấp lại cho mình rất nhiều cơ hội được thử sức, để thấy bản thân mình có giá trị và được công nhận nhiều hơn. Và hơn hết là, mọi người dễ thương, và quan tâm nhau rất nhiều.

Hành trình chỉ còn lại vài ngày cuối, mình sẽ tranh thủ hít thở bầu không khí Đà Lạt, ăn bánh mì má Hải siêuuuu ngon và ngồi bập bùng bên ánh lửa, bập bùng đúng nghĩa đen luôn."

----
Cảm ơn Tiều Vân, về hành trình đã qua. Hôm nay đã là ngày thứ 14 của em rồi, ngày mai phải bào tới hơi thở cuối cùng mới được á. 5h dậy nha elm ^^

Photos from Nấp Đà Lạt's post 10/06/2024

“Home sweet home.
Love every corner of home. Welcome all too visit Nap to feel the warm of Dalat people.

Chưa bao giờ cảm giác một nơi nghỉ chân tại một nơi "không phải là nhà" lại mang cảm giác ấm áp như ở nhà đến vậy. Và chưa bao giờ cảm giác nhớ nhung, muốn quay trở lại ngồi nhà đó đến vậy.

Đó là những gì mình nghĩ sau khi bước ra khỏi chiếc cổng xanh nhỏ nhỏ xinh xinh của Nấp. Từng căn phòng như một căn nhà, ý tưởng là một căn phòng gác mái. Ánh nắng chiếu rọi vào từng góc nhà, vô vàn góc chụp hình xinh xẻo. Các anh chị chủ home vô cùng nhiệt tình, thân thiện, dễ thương, ấm áp.

Home có phục vụ bữa sáng, có tiệm tạp hóa nhỏ xinh. Home có đốt lửa, để sưởi ấm vào buổi tối. Home đề cao tinh thần chữa lành, đến Nấp để hòa mình với thiên nhiên và cảm nhận sự bình yên an nhiên ấy. Home với tinh thần bảo vệ môi trường: phân loại rác thải và khuyến khích mọi người dùng nước từ máy lọc, không dùng nước đóng chai.

Trân trọng cái duyên khi biết đến và ở trong nhà Nấp. Hẹn thân thương 1 dịp khác nhé, chào Đà Lạt, chào Nấp.” 🌿

——
Cảm ơn rất nhiều vì những đơn sơ nhưng đầy yêu thương dành cho Nấp. Nhưng xin đính chính lại là ở đây chỉ có chị chủ, hăm có anh chủ nào nha ạ :)))))

01/06/2024

chuỗi bài viết: Căn phòng nhỏ xíu của tôi….(1)

mình vẫn không thể nào quên được cái ngày mình nghe người ta chê căn phòng nhỏ xíu của mình: “phòng nhỏ xíu vầy ai mà ở được hả em?”

lúc ấy mình tức lắm chứ, ấm ức lắm chứ. Bạn có thể thích hoặc không, nhưng sao có thể nói những lời khó nghe như thế. Với mình mỗi căn phòng ở Nấp, đặc biệt là những căn lều gỗ nhà TEEPEE là những căn phòng ấm cúng nhất, bình yên nhất.

Dành cho những bạn chưa biết, TEEPEE - là những căn lều của người thổ dân Bắc u. Trên hành trình đi chu du khắp nơi, TEEPEE là nơi họ dừng chân mỗi tối, trước các TEEPEE có một bếp lửa - là nơi tất cả mọi người cùng quay quần kể chuyện. Những chuyến hành trình, những thứ chiêm nghiệm ra trên suốt chặng đường đi. Đó là lý do chiếc TEEPEE nho nhỏ ấm cúng, tối giản, đơn sơ.

Mỗi lần mình ở trong chiếc lều bé nhỏ ấy, mình thấy thế giới không còn nhiều thứ phải lo, bình yên và ấm áp. Một quyển sách thôi là đủ, một người yêu thương thôi là đủ, một bộ thẻ bài với những câu hỏi đào sâu tận tâm can. Để tụi mình có thể cùng nhau nói những chuyện mà bình thường không bao giờ nói với nhau. Sao phải mong cầu thật nhiều nhỉ, tủ lạnh, máy giặt, tivi, máy chơi game,... chỉ làm người ta xa rời nhau hơn mà thôi. Vô nghĩa…

Mình biết có rất nhiều người yêu những chiếc TEEPEE ấm áp giống mình, thậm chí còn hơn mình. Nhưng những lần như thế vẫn buồn, đó là lỗi của mình chưa giải thích được cho mọi người về ý nghĩa của nó. Mình chỉ biết cố gắng nhiều hơn, để mọi người có thể dễ dàng hiểu được mình để đưa ra quyết định chọn lựa và khi chọn rồi thì yêu quý hơn…

Và ở đây, giá trị mà mình theo đuổi đó là sự kết nối: con người - thiên nhiên, con người - con người, con người - chính bản thân mình. Liệu có quá xa xỉ không?

Photos from Nấp Đà Lạt's post 31/05/2024

có ai nhớ những ”đêm không đèn” ở Nấp không?
có ai nhớ những bữa cơm dưới ánh nến cùng Nấp không?

về nha…🕯️

Photos from Nấp Đà Lạt's post 29/05/2024

lời cảm ơn từ Dốc Cọp - Tà Năng
đến “Hội những người Chống lưng cho Nấp!”

Tụi mình đã kết thúc chuyến Doc Cop Reforestation Camp Season 2 (part 1) được vài hôm, nay mới có thời gian nhắn gửi tới mọi người.

Điều mình hạnh phúc nhất đó chính là quỹ “Cùng Nấp trồng cây” đã mang được 800 cây vào rừng. Dưới đây là một vài cảm xúc và báo cáo tiến độ tới những người đã yêu thương, tin tưởng, đồng hành cùng Nấp trên hành trình ý nghĩa và dài lâu này.

Tà Năng - Phan Dũng là một cung đường Trekking nổi tiếng, theo như lời người anh của mình Anh Mull K Vang thì ngày 25/5/2015 là sinh nhật của cung đường này. Được khám phá đầu tiên bởi anh Trần Đặng Đăng Khoa. Đó là một trong những lý do tụi mình chọn tháng 5 (tầm 24-27/5) là những ngày trồng cây tập trung dù công tác tổ chức đã kéo dài nhiều tháng trước đó.

1 năm quay lại sau Season 1, tụi mình đã thấy có nhiều sự thay đổi trên suốt dọc đường đi. Những con đường được lát đá, tráng nhựa sâu vào trong làng. Những trảng cỏ xanh đã dần được thay thế bởi những mảnh đất được cày sâu chuẩn bị cho mùa Mác Mác mới. u cũng là sự phát triển của nông nghiệp, đó có phải là một tín hiệu đáng vui mừng cho người dân ở đó? Tuy nhiên thì mình vẫn còn nhiều lúng túng trong lòng….

Dốc Cọp trong mắt mình dường như không có nhiều thay đổi, vết thương của ngọn đồi vẫn sâu hoắm, liệu nó có đang rách toạch ra thêm cm nào không? Mình không rõ. Nhưng quay lại thì có nhiều cảm xúc đan xen.

Đầu tiên là Hạnh Phúc -- vì những cây non tụi mình trồng năm trước đã vượt qua một năm hạn nặng, nắng nôi để tiếp tục sống. Đó là điều dường như mình đã ngừng hi vọng, nhưng đã xảy ra, đúng thế những thứ vượt kỳ vọng thì làm người ta hạnh phúc vô bờ. Trên đỉnh đồi, nơi nắng - gió nhiều nhất, không còn cỏ, đất cứng trơ trọi ấy vậy mà nơi ấy các bạn Mai Anh Đào lại sống nhiều nhất so với những nơi gần nguồn nước và trông có vẻ ổn hơn. Bất ngờ lắm.

Sau nữa là từ giật mình, từ không quen đến vui mừng và biết ơn vì team năm nay tham gia đông gấp 3 lần năm trước. Không chỉ có 5 người: Anh Vang, anh Nhân, YaTha, Phúc và Trinh. Năm nay team lên đến 17 người. Số lượng cây cũng tăng từ 200 lên 800 cây. Mọi thứ đang dần dễ dàng hơn, lan tỏa mạnh mẽ hơn.

Mọi thứ của Season 2 đơn giản, đủ đầy lắm nhờ có mọi người cùng chung tay. Dọc theo con đường từ Đà Lạt vào Tà Năng, đoạn vừa vào Đại Ninh thì những ký ức cứ thế mà ùa về trong mình. Năm trước, đoạn này là đoạn cây trên xe mình rớt lộp độp dọc đường, xe hư, 2 chiếc xe máy phải liên tục dừng lại để gia cố mấy cái giỏ cây, sửa xe, rồi chạy loanh quanh ghé nhà người dân để mượn dụng cụ sửa xe. Ấy vậy mà năm nay, đã có xe lagu chở cây từ Đà Lạt vào tới điểm tập kết, có Yatha và Yami chở cây xuyên rừng đến Dốc Cọp, tụi mình chẳng cần phải làm gì ngoài việc vác thân đi. :)))

Team Nấp Đà Lạt đợt này cho Trinh, Phúc, anh Nam, chị Linh và chị Trinh đại diện đi trồng 800 chiếc cây của bạn bè Nấp gửi vào Dốc Cọp. Vì lịch trình không có phép nên đợt 1 chỉ mới trồng được 500 cây, 300 cây còn lại các anh sẽ tiếp tục vào đợt 2 để trồng (dự kiến 1,2/6) để cây sớm được về với đất, tránh rủi ro tới sức khoẻ của cây. Sau khi hoàn thành sứ mệnh sẽ báo cáo tiếp tới cả nhà.
Đó là những điều mà mình cảm thấy vô cùng tự hào. Là năm đầu tiên kêu gọi đóng góp của mọi người, tụi mình đã có nhiều lúng túng và lo lắng, nhưng biết ơn vì mọi người đã tin tưởng. Mục tiêu là trồng được 1000 cây, nhưng con số 800 đã là một tình yêu rất lớn mọi người dành cho Nấp, cho rừng. Mong là chúng ta sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau trong những mùa sau, sau nữa vì một Dốc Cọp nhuộm kín màu xanh.

Cảm ơn, vì tất cả. 🌿

27/05/2024

là những điều Nấp theo đuổi 🌿

22/05/2024

“Buổi chiều thật xem tối có mưa ạc đổ xuống, anh nằm ở căn gác nhìn ra vùng có những nóc nhà san sát và thấy mình đã trôi nổi qua bao nhiêu chiều buồn bã như thế này rồi mà vẫn chưa thể yên phận tấp vào một vùng nào bình an hơn để nghỉ ngơi.

Buổi chiều thứ bảy rồi đây. Anh ngồi cùng với Tịnh. Hà bận đi trực ở trại chưa về. Thành phố đã hết vẻ quyến rũ của thời mà anh còn đam mê nhập cuộc.

Huế giờ này có mưa hay trời im đẹp và Ánh có đi bộ qua phố một mình không?…”

Trích: Thư tình gửi một người (Trịnh Công Sơn - ngày 2/10/1965)

Photos from Nấp Đà Lạt's post 21/05/2024

có một nơi mà khi tới đó rồi, bạn không cần đi đâu nữa cả …

Mình luôn mơ về một một ngôi nhà mà bạn hiền khi tới rồi sẽ không cần thuê xe máy, không cần biết có gần trung tâm không, không cần quan tâm ngoài kia đang thế nào. Chỉ cần nấp trong khu vườn xanh của Nấp thôi, là đủ…

Nấp có một số hoạt động được phát triển thêm và một số hoạt động mới toanh để bạn đến chơi nhà cùng chơi với nhau. Xem phim là một hoạt động nhỏ mỗi tối thứ sáu, ngoài ra tụi mình còn làm gốm, vẽ Zentangle, tô tượng, trồng hoa, trà chiều, tiệc sữa đậu,... Để dù là sáng trưa chiều hay tối thì tụi mình vẫn có gì đó để làm cùng nhau.

Mà bạn biết rồi đó, ở một vùng đất khác, làm những việc rất khác, là một trong những cách tuyệt vời để chúng ta sống với giây phút hiện tại, không lo nghĩ, tận hưởng thiên nhiên, con người, trải nghiệm một cách trọn vẹn nhất.

Khi nào bạn quay lại Đà Lạt, ghé Nấp ở nhà mình nha….🌿

20/05/2024

có điều gì đáng quý hơn là bạn được yêu thương và dõi theo không?

hôm nay đang ngồi cà phê làm việc thì nhận được dòng tin nhắn của bé Ngọc: “Nấp có quà của Bích Nhàn nè!”. Kèm theo đó là ảnh hộp quà to đùng. Thế nên mình nhanh chóng dọn đồ về nhà, để mở quà…

Nhàn là Tình nguyện viên thứ 34 của Nấp, những ngày cuối tháng 10, năm 2023. Là một cô bé nhỏ nhắn, tràn đầy năng lượng của sự chân thành, yêu thương.

Mình đã rưng rưng nước mắt khi những món quà đặc biệt được mở ra và bức thư tay của nhỏ em.
-- cuộn xốp thì cho chị Phúc gói gốm cho khách
-- 3 túi hạt để đi trồng rừng hoặc cho vườn rau của nhà đa dạng hơn.
-- 1 lá thư tay dài ơi là dài
-- 1 XẤP TIỀN LẺ 300k

đúng vậy, xấp tiền lẻ 300k làm mình rưng rưng. Như em nói trong thư thì đây là thói quen gom tiền lẻ thời sinh viên để đi bus, nhưng “giờ về nhà không có Bus để đi". Thế là gửi cho Nấp, gom ít cây, đi trồng rừng. Con bé này quá đặc biệt và biết cách làm người khác xúc động theo.

Với mình Bích Nhàn là một đứa em mình rất yêu quý dù mới gặp và gắn bó với nhau chưa tròn 1 năm. Thời gian Nhàn ở Nấp, có những lúc nó cười như điên dại, nhưng rồi ngay sau đó ngồi khóc sướt mướt như một đứa trẻ bị ức hiếp tìm được người chở che. Mọi thứ mình nhìn thấy được đều chân thật, đều hết lòng.

Bích Nhàn cũng là người thứ hai sau Ngọc, khiến mình nhiều lần nghĩ đến việc lôi kéo em ấy về Nấp cùng mình. Nhưng nhìn lại, bản thân và cả Nấp vẫn chưa sẵn sàng, chưa đủ rộng lớn mạnh mẽ, vững vàng để chở che cho em. Mình sợ sự chưa sẵn sàng đó của mình sẽ làm mất thời gian và thanh xuân của em ấy. Thế nên mình gác lại, cố gắng đến một ngày bóng cây của Nấp rộng ra thêm, nếu người em còn yêu quý và tin tưởng thì về Nấp cùng mình. Đó là một trong những lý do mình cố gắng thật nhiều, phải vững vàng thì mới lo được cho người yêu thương.

Được yêu thương và dõi theo đối với mình là điều may mắn nhất trong cuộc đời. Cảm ơn Nhàn vì những điều nho nhỏ mà em chắt chiu, trân trọng. Cảm ơn em vì dù hành trình 15 ngày Tình nguyện viên đã kết thúc từ rất lâu, nhưng tình yêu em dành cho Nấp chỉ có lớn hơn chứ không hề phai mờ như nó vốn sẽ như thế. Cảm ơn vì đã dõi theo và đồng hành một cách đầy yêu thương như thế…

17/05/2024

Để Nấp kể cho bạn nghe về một căn phòng mà tụi mình đã tự setup từ A tới Z.

Bắt đầu là một căn phòng giường tầng dành cho nhóm 8-10 người không có gì đặc biệt. Và một ngày tụi mình quyết định sửa lại để đón số lượng khách ít hơn nhưng chất lượng hơn.

Mình vẫn nhớ cái ngày mà khách tới tận cổng nhà mà tụi mình vẫn loay hoay tráng nền sấy khô dưới cơn mưa đầu mùa của Đà Lạt.

Nhưng rồi cuối cùng căn phòng xinh xắn này cũng đã được hoàn thành với màu xanh làm chủ đạo. Rất hợp với không gian xanh mát của khu vườn nhà mình. Mọi đồ gỗ trong phòng được làm hoàn toàn bởi Team Nấp, không hề thuê thợ bên ngoài nha.

Góc nhỏ này dành cho nhóm nhỏ từ ba tới sáu người toilet thì ngay bên cạnh thôi. Mình cũng có kế hoạch xây toilet riêng cho phòng này chắc tầm trong tháng tới là xong.

Mùa hè tới rồi các gia đình nhỏ hay là nhóm bạn được nghỉ hè thì có thể lên đây chơi với tụi mình nha.

Nhắn tin cho Nấp để được tư vấn kỹ hơn nhé. 🌿
Đang có quà khai trương ạ.

📸 ảnh chụp góc đọc sách của căn phòng.

14/05/2024

“buổi sáng không filter…”
bình yên của bạn trông thế nào?

vào một buổi sáng tinh khôi của tiết trời Đà Lạt. Mình bước xuống bến xe Thành Bưởi, chờ chiếc trung chuyển để về nhà. Vừa bước vào cổng đã có người đón sẵn “Xin chàoooo…”

dù xa cách bao nhiêu thì nơi này vẫn thế. Một bếp lửa ấm mỗi sớm mai, nồng nàn mỗi tối. Là Cục Cưng, Bo đang tranh nhau sủa chiếc xe máy cày vừa chạy qua. Là cây cối vừa được tắm mát trận mưa dầm dề chiều hôm qua. Là hoa, là nắng, là tiếng chim,…

Mình đã từng nói 1001 lần rằng: mình yêu buổi sáng tinh khôi ở đây. Nhưng mình vẫn muốn nói lại tiếp. Vì nó thật sự tuyệt vời như ở thiên đường vậy. Dù có một chút tiếng xe của bà con đi làm, đi học, nhưng vẫn yên.

Rồi mình cũng nhớ mình của nhiều năm về trước. Đoạn còn tất bật với những buổi sáng dậy sớm tắm rửa, khoác lên mình bộ đồng phục, leo lên xe, chen nhau chật chội nơi cái thành phố lớn chừng ấy con người đỗ nhau đi làm. Mua vội ly cà phê đá của một thương hiệu quen để kịp vào ca, sắp xếp một ngày của mình và của người khác.

Và rồi mình nhận ra, lúc đó mình vẫn hạnh phúc mà, nhưng là một kiểu hạnh phúc khác so với bây giờ. Mình chẳng bao giờ phủ định giá trị của một đoạn đường (đời), chắc đó là lý do mình luôn cảm thấy bản thân đủ đầy dù là ở đâu, làm gì.

Phải chăng, bình yên không nằm ở không gian, thời gian, con người hay ngoại cảnh, mà nằm ở bên trong mình…

bạn của mình nghỉ sao?🌿

12/05/2024

“Nhất định sẽ quay lại Nấp…. Hy vọng lúc đó chúng tôi vẫn còn ở bên nhau….”

Mình không biết khi viết ra những dòng này, người bạn của Nấp đang cảm thấy gì. Nhưng riêng mình thì có cảm giác của sự vô thường.

Ở đây có ai đã từng có cảm giác giống như vậy chưa? Cảm giác vô định và không biết là mối quan hệ này sẽ đi về đâu. Không biết là một tháng - sáu tháng hay một năm sau chúng ta có còn ở bên nhau hay nữa hay không…

Đọc đến câu trên của bạn, tự nhiên mình cảm thấy nhói lòng. Mình hay nói với các bạn khách rằng là hãy quay lại đây, dù là hai mình, một mình hay là bao nhiêu mình cũng được. Mình hy vọng sẽ trở thành một nơi để bạn trở về. Không nhất thiết là với ai, vì Nấp cũng sẽ thay đổi. Có thể bạn trở về để cùng nhau tận hưởng một kỳ nghỉ, cũng có thể là trở về để một mình nhớ về thật nhiều những kỷ niệm, để suy, để chiêm nghiệm hay để chẳng làm gì cả…

Chỉ cần là quay về thôi. Vì Mai đã từng nói: Trên đời này, đâu có ai thiếu ai mà chết được đâu… Đúng không?

Nhưng nếu quay lại cùng nhau thì càng tốt nha. Có bạn lần đầu tới Nấp đi một mình, lần hai tới Nấp đi 2 mình, lần 3 quay lại đã có 3 mình. Rất là đáng yêu luôn.

Nên là, dù thế nào Nấp sẽ ở đây. Chờ bạn quay về, có được không?

11/05/2024

đã bỏ tiền thuê phòng mà còn phải dọn dẹp sau khi sử dụng nữa hả em?

Trước đây khi chưa có đủ nguồn lực, mình là người trực tiếp trả lời tin nhắn của khách trên các kênh đặc biệt là page của Nấp.

Lần đó có một chị khách nhắn tin và có hỏi thêm những dịch vụ ở home. Vì là một người luôn cố gắng quản trị kỳ vọng của khách hàng, điều gì có mình sẽ nói là có, không thì sẽ thẳng thắng nói là không.

Mình trả lời nhẹ nhàng: “Dạ, nhà em không có dịch vụ gì chị ạ. Chỉ là một chiếc homestay trong vườn nhiều cây, cách chợ 3 phút đi xe. Mọi thứ trong nhà các bạn đã chuẩn bị sẵn từ nước nôi đến đồ dùng, bếp núc. Mọi người dùng xong thì tự dọn rửa cho người sau dễ dàng sử dụng.”

Chị ấy đọc xong tin nhắn liền hốt hoảng trả lời: Ủa, bỏ tiền thuê mà còn phải tự dọn rửa hả em?

Mình trả lời: Dạ, mô hình homestay tiết kiệm bình dân, chị có thể cân nhắc thêm.

Mình trước đây đi du lịch cũng có thể gọi là nhiều. Mỗi năm mình đều đặn 2 chuyến, mỗi chuyến 10 ngày chưa kể những chuyến đi ngắn 2-3 ngày. Chuyên chọn những chiếc home ở cùng chủ nhà và mô hình airbnb 300k hay 3tr/1 đêm đều có. Ở đó các chủ nhà sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ. Và dù có được dặn là dọn rửa hay không mình đều chủ động làm điều đó. Trước khi checkout, bạn đồng hành cùng mình còn chăm chút trải lại chiếc ga giường sao cho đẹp như ban đầu.

Vì tụi mình hiểu, một trong những niềm vui của chủ nhà là những vị khách cũng yêu quý và trân trọng ngôi nhà của họ.

Cảm ơn những bạn hiền đã yêu và trân trọng ngôi nhà chung của Nấp. Ước mình sớm gặp lại nhau. 🌿

09/05/2024

chỉ khi đã hết lòng người ta mới có thể an nhiên không một chút xao động hay phải nói 2 từ: “giá như"...

Tôi có một người anh, xông pha trận mạc, chinh chiến sa trường từ trong ra ngoài nước. Khởi nghiệp đầu này, coaching đầu kia, thể thao, du lịch, nâng cấp bản thân,... Chưa bao giờ tôi thấy anh thôi “sôi động” và dấn thân. Dáng vẻ đó thật là đẹp…

tôi yêu dáng vẻ của sự nhiệt huyết và căng tràn nhựa sống, hồ hởi hết mình với mọi điều mình đang làm, điều mình khát khao. Tôi tin là trong cuộc đời, ta chỉ thấy mình hạnh phúc, mình giá trị khi được hết lòng vì một điều gì đó. Nên khi nhìn ai đó đang cố gắng, tôi tin là họ hạnh phúc. Một cuộc đời trọn vẹn là một cuộc đời luôn tiến về phía trước, hăng say.

Tôi cũng có một người chị, ở cái độ tuổi đã đi qua bao nhiêu thương hải tang điền, năm châu bốn bể, oanh tạc khắp nơi, rồi lui về một góc trời lặng lẽ của Đà Lạt. Chị là một chuyên viên cấp cao trong một ngành nghề nhiều cạnh tranh. Cuộc sống của chị xoay quanh những chuyến công tác từ châu lục này đến châu lục khác. Từ Dubai, Umm Al Quwain đến HongKong rồi về Bỉ... Nhưng điều tôi nhớ về chị không phải là hình ảnh của một chiến binh mà là một chốn bình yên. Tôi nhớ hình dáng mảnh khảnh chậm rãi bước đi chân đất trên sàn nhà gỗ, cắm hoa và tâm tình cùng những người mình yêu quý. Cách nhau nửa vòng trái đất, tôi thường tìm tới chị mỗi khi mệt mỏi, chán chường như một cách nhắc nhớ bản thân không được ngừng cố gắng để dịu dàng với những người xung quanh, bản thân lại càng phải thế…

Đó là vẻ đẹp của sự tĩnh lặng, điềm nhiên. Như một kẻ điên khác biệt, tách mình khỏi những đám đông đang hô hào, tranh đấu. Khi đó, họ không còn một lung lay hay luyến tiếc nào về đám đông đó nữa, vì vốn dĩ ở nơi đó, họ đã từng hết mình chinh chiến. Vì chỉ khi đã hết lòng người ta mới có thể an nhiên không một chút xao động hay phải nói “giá như".

Nhìn chung, trong từng giai đoạn của cuộc đời người ta sẽ đều đẹp theo một cách khác nhau. Nhỉ? Đẹp nhất đó chính là ta dù ở đâu, thế nào vẫn biết rằng mình đang sống, sống hết lòng, làm việc hết lòng, yêu thương hết lòng….

📸 vườn rau xanh do Ngọc và Hoàng hoàn thành 🌿

09/05/2024

mình yêu nhất là buổi sáng tinh khôi ở Đà Lạt, trước sân nhà Nấp, cỏ xanh mướt rượt, trời xanh, nắng vàng, khói bếp…

còn gì đẹp hơn thế đâu? 🌿

08/05/2024

Nghe nói hôm nay là INTERNATIONAL RECEPTIONISTS'S DAY hở! Vậy xin phép được đăng bức ảnh 3 bạn Receptions cấp cao của Nấp Đà Lạt.

Mọi người biết ai đây không? ☺️

07/05/2024

ai cũng nên có cho mình một "cái hốc", một ngăn tủ,... của riêng mình…

có những lúc mình cảm thấy bản thân kiệt quệ đến không còn lấy một giọt năng lượng cuối cùng nào. Rồi mình nhớ đến ai đó đã từng nói rằng: đôi khi chúng ta không thể làm được gì, ngoài việc thở. Đôi khi chúng ta không thể kiểm soát được gì, ngoài hơi thở của chính mình.

Thế là mình thở, đi tới đi lui, đôi khi là tìm một “cái hốc” nào đó rồi la toáng lên hoặc ngủ vùi. Nơi đó mình cảm thấy được bản thân không mong cầu điều gì, rủ bỏ được gánh nặng. Ai cũng nên có cho mình một cái hốc, một ngăn tủ của riêng mình như thế. Đó có thể là một nơi chốn, một con người, một không gian nho nhỏ hay một người bạn thú cưng,.. là gì cũng được chỉ cần là an toàn.

Giống như ngăn tủ của Doraemon, nơi cậu ấy chui vào trốn mỗi khi Nobita ồn ào, gây chuyện tìm cậu ấy giúp. Một nơi mà bản thân không cần tính toán và cũng không ai toan tính gì với mình. Thế là đủ….

Bạn tìm thấy “cái hốc" của mình chưa?

01/05/2024

Bo said: Quốc Khánh năm nay được nghỉ 4 ngày liên tiếp, mọi người lên lịch đi Đà Lạt chưa? ☺️

27/04/2024

dạ, see you down the road 🌿

27/04/2024

"Hạnh phúc không ở những ngôi nhà sang trọng, tự mình thấy đủ, dù chòi tranh vách lá cũng vui. Có những ngôi nhà cao rộng mà lạnh lẽo, vô hồn, có những mái lá đơn sơ mà nồng nàn, đượm khói. Gặp mưa giữa đường, có chỗ ta về, có người đưa tấm khăn để lau tóc ướt, là “đã” lắm rồi, đừng có lãng mạn mong ước xa vời."

- Một Mái Nhà | Nguyễn Ngọc Tư

26/04/2024

quá khứ, ký ức về một đoạn đường luôn là thứ đi theo ta mãi về sau…
bài này không nói về Đà Lạt, mà nói nhiều về Sài Gòn - tri âm của mình.

vài hôm trước, trong một buổi chiều mệt lả, tôi tranh thủ ngủ vội trước khi bắt đầu buổi tối cùng mọi người. Như một thói quen, trước khi chính thức nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tôi lướt mạng tầm 2 phút. Bắt gặp một đoạn video Sài Gòn mưa trên nền nhạc Chiều nay không có mưa bay của Trung Quân làm tôi buồn đến tận mấy ngày.

Đoạn video chuyển cảnh đều đặn từ cơn mưa ngang qua hàng cây trên đường Hoàng Sa, khoảnh khắc ai đó dầm mưa chờ đèn đỏ, con đường ướt sũng nước chưa kịp rút,... Cứ thế, làm tôi nhớ Sài Gòn da diết. À mà không, tôi nghĩ là tôi nhớ mình của nhiều năm về trước thì hơn. Lúc còn sống nương náu ở Sài Gòn thì hơn. Đúng thế, quá khứ, ký ức về một đoạn đường luôn là thứ đi theo ta mãi về sau… dù cuộc đời có thay đổi thế nào.


Phần lớn ký ức của tôi về Sài Gòn xoay quanh 2 chữ: “một mình”. 8 năm trên mảnh đất lắm hoa nhiều lệ, Sài Gòn là người bạn chứng kiến rõ nhất những thay đổi, những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc lẫn cô đơn. Tôi sẽ không bao giờ quên được những buổi chiều mưa tan tầm, tôi cùng chiếc xe máy cũ anh 2 phát cho, 2 đứa, người và xe cùng nhau về nhà. Cũng có những ngày muốn được “ướt mưa” lâu hơn nên loanh quanh những hàng cây đại thụ của thành phố đến ngớt mới chịu về. Tôi thích tận hưởng cảm giác cô đơn đến cùng cực như thế, để rồi đến tận bây giờ, ngay cả khi không còn sống nơi thành phố này tôi vẫn không thể nào quên được cảm giác đó, một mình.

Tôi sẽ về Sài Gòn một ngày mưa gần nhất, tôi không sợ Sài Gòn vì ở đó, tôi đã trải qua nhiều thứ và tất nhiên tôi luôn cảm thấy Sài Gòn là tri âm. Là người bạn lắng nghe mọi nỗi đau lẫn kiêu hãnh.

Đà Lạt lại là một chặng đường khác, tôi với Đà Lạt nhiều kỉ niệm đẹp hơn, ấm áp hơn, nhiều nụ cười hơn và không còn cô đơn như ở Sài Gòn. Nhưng cũng sợ, nhỡ sau này có chuyện gì, chắc tôi không dám quay lại Đà Lạt một lần nào nữa… vì nó vốn đẹp đến thế kia mà….

25/04/2024

afterrain 🌧️

23/04/2024

các bạn ấy không giữ nhà, ngôi nhà này giữ các bạn ấy :))))

20/04/2024

trên hành trình tìm kiếm cho mình một nơi chốn, một ngôi nhà thì đối với mình Nấp (hay TEEPEE) chưa hẳn là cuối cùng, là đích đến.

Ngày này (19/4) năm trước, tụi mình chính thức đổi từ TEEPEE thành Nấp, với một giấc mơ lớn hơn là một chốn để quay về. Sau biết bao lần suy nghĩ, đắn đo, dằn xé chuyến đi về Trại đã khiến mình ngộ ra nhiều điều. TEEPEE là nơi bình yên mà tụi mình “chưa xứng đáng” có được, ít nhất là trong giai đoạn này của cuộc đời. Tụi mình cần sống, thậm chí là sống dồi dào, vươn lên thực hiện những giấc mơ. TEEPEE là ngôi nhà êm ấm ru mình những giấc ngủ sâu, chưa phải là điều đánh thức mình tỉnh dậy, để sống như cách mình mong muốn. Đó là lý do Nấp ra đời, với nhiều khát vọng của tuổi trẻ hơn là một khu vườn yên.

Mình mong Nấp sẽ là những căn phòng nhỏ xinh, ấm áp để mọi người nghỉ ngơi trên khắp đất nước này và còn hơn thế. 1 năm, để thấy hành trình đó vất vả và khó khăn hơn mình vẫn nghĩ. Không thể phủ nhận, mình thực đã có thêm Nấp ở Huyền Trân, Nấp ở Hùng Vương và có thêm em Chậm Đà Lạt , nơi mọi người có được những phút thảnh thơi. Tụi mình đã làm được nhiều thứ và cũng có nhiều thứ chưa, đó là lý do mình muốn sang lại Nấp ở HTCC. Đó hẳn là một bước lùi nhưng hy vọng sẽ là bàn đạp để tiến xa hơn. Vì thực sự mình đã làm nó chưa hiệu quả.

1 năm qua, đã có những người đến, đồng hành, yêu thương, ở lại và cũng có những người rời đi trước khi mình còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Anh Dương sau một cơn bệnh thì báo với mình rằng anh dừng lại đây. Hay bạn tình nguyện viên mới đến được 3 ngày thì có việc phải về. Trong lòng mình ít nhiều vẫn có một chút trách cứ, sao mọi người lại thế, thật vô tình. Nhưng hơn cả, đối với mình mỗi một người rời đi là mình một lần mình đã thất bại. Thất bại trong việc giữ họ ở lại cùng. Nhưng dù có thế, mình vẫn trân trọng một chút duyên mà chúng ta đã có với nhau. Mình vẫn phải đi tiếp, tìm kiếm những người mới, tiếp tục rèn luyện, trau dồi để đồng hành cùng nhau. Con đường đó, dù khó nhưng chưa bao giờ mình thôi hồ hởi tiến lên phía trước.

Tụi mình hay đùa với nhau rằng, Nấp bây giờ vươn tầm quốc tế rồi. Vì có nhiều bạn nước ngoài biết đến Nấp hơn, một trong những điều mình cảm thấy tự hào và hạnh phúc. Mãi đến khi những bạn khách ngoại quốc đầu tiên đến, mình mới nhận ra tụi mình khá hợp gu nhau. Và thế là mình mong muốn gặp gỡ nhiều hơn và mang đến nhiều điều thú vị cho các bạn hơn là một nơi để ngủ. Mình mong, dù là ở một đất nước xa xôi các bạn vẫn được đón tiếp nồng hậu và cảm nhận được sự ấm áp, gần gũi như ở nhà. Giờ Nấp có hơn 40% là khách nước ngoài, chủ yếu là Châu Âu. Có thể nói TEEPEE là một phần quan trọng cho thành công này với một phong cách khác lạ hoàn toàn so với những căn nhà tường kín bưng ngoài thành phố.

Tuần trước Nấp có một chuyến đi chơi cùng nhau, những người yêu Nấp như gia đình. Mình thật sự không thể rủ hết Hội Chống Lưng tham gia cùng, nhưng mình biết ơn vì nhờ có mọi người, tụi mình không đơn độc một chút nào. Mình yêu cái cảm giác chị Linh nhắn tin cho mình: sáng mai chị về. Nhắn lại pass cổng cho chị nha! Hay mỗi khi Kế được nghỉ học là chạy ngay về Nấp 3-4 hôm. Sương vẫn giữ lời hứa “lần tới lên sẽ dẫn thêm bồ", và lần tới tận 3 năm. Thật vui khi nhìn nàng ta hạnh phúc. Vợ Chồng Ngọc - Đạt và bầy con thơ đã vài tháng rồi chưa thấy tin gì, nhưng nó hẹn sinh nhật này. Chị Tươi bị tai nạn ngoài Phú Yên, vẫn phi về để tham gia sinh nhật Nấp ở Buôn Ma Thuột. Bích Nhàn, trưởng FC Bo chưa bao giờ thôi là đứa em mà mình vô cùng trân quý. Bảo Anh, siêu đầu bếp toàn bị các chị ăn hiếp thế mà không thể không có Bảo Anh trong những dịp quan trọng... Mọi người, không thể nào mà kể hết từng cái tên, khi viết ra những dòng này là có một kỉ niệm giữa chúng ta ùa về.

Chắc mọi người sẽ nghĩ, sinh nhật 1 năm thôi mà làm gì lố ghê. Nhưng đó thật sự là một cột móc, là một dịp đặc biệt để mình được ngồi xuống, chậm lại và nhớ về mọi thứ. Để mà biết ơn, để mà trân quý, để mà biết mình cần cố gắng nhiều hơn.

Mình đang viết những dòng ngày buổi sáng sau ngày sinh nhật Nấp, từ lúc tờ mờ còn sương giăng. Giờ thì Ngọc đang bắt đầu lục đục setup Buổi sáng tinh khôi rồi.

Chúc mừng sinh nhật cậu nhé, Nấp! Mong cậu luôn nhẹ nhàng như cơn gió, mát mẻ như khu vườn, vui tươi như chim chóc. Là một chốn bình yên, đủ “lành" để mọi người “tự chữa"!

Biết ơn bạn Nấp thật nhiều!!! 🌿

Want your hotel to be the top-listed Hotel in Đà Lạt?
Click here to claim your Sponsored Listing.

Videos (show all)

#summervibesatNapDaLat
Making coffee workshop 🌿☕️
sau một đêm mưa… 🌿
Buổi chiều mưa 🌿
Đà Lạt, một chiều mưa 🌧️
morninggreenn 🌿
hôm nay Đà Lạt trời trong xanh, thế là lại lôi nhau ra trồng hoa. 🌿🌼
cảm ơn gia đình Trân và Minh đã ghé Nấp hái dâu. Mong buổi sáng ấy là một chút thảnh thơi của cả nhà 🌿
Nấp, một buổi chiều… 🌿
morningvibeathome 🌿
#tinhnguyenvien
một thoáng …

Category

Telephone

Website

Address


54 Ngô Thì Sỹ, P. 4
Đà Lạt