Hôm Nay Bạn Nghĩ Gì?

Hôm nay của bạn sẽ có thêm nhiều may mắn..

15/08/2024

Truyện ngắn: Tất cả là do tôi!

Tôi đã có một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống với bao niềm vui nhưng.. tất cả đã không còn .. là do tôi.!

Tôi được sinh ra trong sự háo hức của gia đình cả nội lẫn ngoại đứa cháu gái đầu tiên của cả 2 nhà, họ thương tôi lắm, tuy có hơi không như kì vọng của bame, họ... thích con trai hơn! Thời gian trôi, tôi dần dần lớn lên trong vòng tay nuôi dưỡng của ba mẹ, họ yêu thương tôi lắm, yêu tới mức có thể bất chấp thời tiếc thời gian nghỉ chủ nhật, chỉ để chạy trên chiếc xe máy còn lắm lem bụi cơ khí ở chỗ làm chỉ để về quê chơi và gặp tôi..ừm tôi yêu họ.! Ngày một ngày hai, thời gian cũng đã đến lúc ngày tôi bước vào cổng trường học đầu tiên, ngày ấy ba là người đã dẫn tôi vào Chào cô, quen bạn. Nghe vui ha, tuy có chút sợ nhưng tôi vẫn vui vẻ chấp nhận ở lại học và nhìn bame dần khuất bóng về. Ngày đó tôi vui vẻ bao nhiu thì bame tôi lại khó chịu bao lần. Bước chân về chỉ mới tới cổng nhà đã nghe tiếng cãi vả, quát mắng nhau.. mọi người thử hỏi với tâm thế là nhóc con chỉ mới 4-5 tuổi nó có hoảng hốt với cảnh đó không?... tôi chỉ biết sợ hãi và trốn bên nhà ngoại nhìn họ cãi nhau. Tôi còn quá nhỏ để biết được rằng, nếu ngay thời điểm đó tôi mạnh dạn lại và giúp họ giải hòa thì sẽ không có tôi như hiện tại..một con người chỉ biết câm nín trong mọi trường hợp và không biết giải quyết vấn đề..! Cứ thế chuỗi ngày hạnh phúc cũng chập chờn, nếu là người ngoài nhìn vào sẽ bảo "sao lại có gia đình hạnh phúc thế được bame cưng chìu sướng nhất tôi rồi"..nhưng họ chưa thấy được mặt tệ của gia đình đã tạo dựng cho tôi. Họ bảo "cứ học đi họ không quan tâm đến điểm số đâu miễn mày lên lớp ngoan là được" nhưng nếu tôi không giỏi, không được giải, không được lãnh giấy khen học sinh giỏi, họ lại mắng chửi tôi ... THẬM TỆ! Họ bảo "con là con gái cưng, mày sướng khi được bame yêu thương" ... Đúng! tôi là cô bé được yêu thương trong sự sợ hãi. Sợ một ngày mình sẽ không còn thấy mẹ khi bệnh tâm lý của bà ngày một nặng thêm, sợ một ngày không còn ba khi công việc ba rủi ro và quy hiểm, sợ một ngày tôi sẽ chết trong tay chính bame mình... tôi đã từng bị ba cầm dao dọa giết chỉ vì chơi không lại bạn mà còn về khóc lóc trước mặt ổng khi ổng sỉn, tôi đã từng bị chính ba ruột mình chọi thẳng chiếc ghế gỗ vào người chỉ vì xích mích trong họ hàng,.. và nhiều lần khác khi ba mất kiểm soát do bia rượu. Tôi ghét những người đàn ông biết uống bia rượu. Tôi đã từng phải nghe nhưng lời quyền rủa tưởng trừng chỉ có trong truyện, mụ phù thủy thâm độc vậy mà, mẹ ruột tôi lại, mẹ bảo đấy là yêu chỉ yêu mới chửi mới rủa chỉ thương mới đánh mới đập, đấy là cách mẹ dạy tôi.. tôi ghét những người chỉ biết tỏ ra mình đã hiểu tất cả.! Cứ thế tiếp diễn họ lại có thêm một đứa con bé bỏng thứ hai. Thật may mắn đứa em của tôi là con trai và nó cũng sẽ không như tôi, vì nó là con trai? Từ ngày mẹ đẻ em từ phòng mổ cho đến lúc về, tôi vui sướng vì mình đã có em khi thấy họ yêu thương em tôi cũng vui nhưng cũng nhói lòng khi họ đã ... lãng quên tôi! Trong lúc ở cử 3 tháng sau mổ của mẹ, chính tay tôi ngày đêm chăm sóc bà vì mẹ tôi đã dần trầm cảm sau sinh do cãi vả cũng như buồn rầu với bà tôi. Một cô gái chỉ mới 11-12 xuân xanh đã phải thức trắng đêm vừa học vừa chăm mẹ, chăm em, chăm gia đình... thế mà họ lại không công nhận việc làm của tôi. Thời gian trôi nhanh ha, Chào! Tôi là tôi của năm 14 tuổi, năm nay cũng đã lớn dần rồi cũng cuối cấp như bao bạn bè, tôi cũng đã yêu đã biết thích người khác. Tuy giới tính có phần không giống ai tôi thích nam cả nữ, chắc một phần do tôi quen với sự cô đơn trong nhà khi không có tiếng nói chung nên ai tốt với tôi, tôi sẽ tốt lại và thẩm chí sẽ dành cho họ sự yêu mến đặc biệt! Tôi đơn giản có một nhóm bạn tầm 10 người đảo lại và 4 mối tình trong năm ấy năm lớp 9! Vui lắm họ như tia sáng trong đời chiếu vào con tim lạnh lẽo của tôi. Đối với tôi đi học là niềm vui nhỏ nhoi mà tôi không muốn mất. Đúng cuối năm lớp 8 tôi gặp bạn người tôi yêu, tôi chưa nghĩ rằng một ngày tôi sẽ mở lòng lại với tình yêu và tôi yêu bạn ấy, bạn ấy tốt lắm tuy có phần không giỏi ăn nói hay việc vật nhưng cậu ta vẫn tốt khi cho tôi biết rằng vẫn có người chịu lắng nghe khi không ai bên cạch! Ngày 12 của tháng 3 của năm lớp 9 là ngày tôi bất đầu tình yêu ấy. Cậu ta tốt với tôi, tôi cho là vậy vì cậu dám đối mặt bảo vệ tôi trước tình cảnh gia đình chèn ép tôi.. Tôi vui khi mình đã có bạn bè, đã có tình yêu, đã có ý chí cũng như lối sống và đam mê riêng. Năm tháng qua nhanh tôi đã bước vào môi trường mới, khung cảnh mới, trường mới và bạn bè mới. Vì ngoại hình không ưa mắt, tôi cũng không giỏi ăn nói, nên chỉ dám đứng nhìn biết bao là bạn nữ đẹp, biết bao người giỏi lên nhận giấy khen năm học mới, thật ngưỡng mộ họ. Cứ nhỡ cuộc sống tôi đã tốt hơn đã bắt đầu lại từ những đêm chỉ biết khóc thầm một mình. Thì giờ đây tôi vui lắm khi tôi nhận ra tôi không còn một mình nữa! tôi có bạn bè, có tình yêu, có khởi đầu mới... Tôi học khối B, theo học ngành y của bame và họ hàng kêu, nhưng thật ra tôi lại thích ngành thiết kế và sáng tạo hơn. Chịu thôi tôi vốn không có tiếng nói. Ông trời như trêu đùa tôi vậy, thời gian lại một lần nữa đánh gậy cho tôi biết rằng, tôi vốn không có được HẠNH PHÚC. Tôi chia tay mối tình ấy, nếu như "520 là con số cho sự bất đầu của một mối quan hệ thì 520 lại là con số kết thúc mối tình cảm của tôi", tôi vẫn còn yêu họ chứ, chẳng qua do tôi thôi, tôi dần dần trở nên mất kiểm soát, suy nghĩ cũng dần mơ hồ như mẹ tôi lúc trước vậy..! Ghét thật, tôi mất bệnh tâm lý, tôi nghĩ vậy, vì chuyện nhỏ tôi cũng có thể sợ hãi đến mất kiểm soát chỉ muốn kết thúc cuộc sống cho xong. Khó lắm chứ, tôi cố gắng sống đến hôm nay vì cái nguyện vọng đó, vì bạn bè, vì những người yêu thương tôi thôi... nhưng suy cho cùng vẫn là do tôi mà mọi chuyện dần tệ. Ba mẹ lại cãi vã kìa.. LÀ DO TÔI! Ừm.. Ba bảo "nó không nghe thì lấy cây đập đầu nó, nó chết thì bỏ, đi làm mệt về gặp mày, sao ở nhà không phụ bả, thứ ăn hại bất tài vô dụng,.." . Mẹ bảo " mày không phải con tao, giờ tao chỉ có mỗi em mày, không ai thương tao, mày chết đi cho khỏi chật đất, tao vô phước khi có con như mày,.." ừm.. nói chung thì là vậy. Hôm đó tôi cũng suy cả tuần vì tình, họ không biết, tôi có phụ chứ, cũng gồng mình dậy trong khi mất ngủ vì khóc nhiều đấy thôi, buồn thật lý trí như trống rỗng, nước mắt ngừng chảy, lòng lạnh băng, chạnh lòng quá,.. Tôi vẫn yêu thương gia đình mình chứ từ bé tôi đã vậy, dù họ có đánh đập có làm gì tôi, TÔI CŨNG YÊU HỌ! Vậy mà sao hôm nay cảm thấy đau nghẹn quá, thứ cảm giác như có gì đó đánh và cáu vào tim vậy sau nó ... đau quá. Trong giây phút đó tôi nhận ra, vốn cái ngày tôi sinh ra đã là vận đen rồi, tôi không được sống hạnh phúc nhỉ, cố gắng sống vì chỉ mong sau này sẽ thay đổi được tất cả và tôi sẽ có gia đình hạnh phúc, có tình yêu đẹp, có bạn bè,.. nhưng những lời ấy đau quá, nó đánh xuống tôi quá nhanh quá nguy hiểm... giờ tôi biết làm gì đây??Cô đơn quá nè, buồn quá nè, khóc nè,.. rối nhở, ừm rối thiệt đấy. Vậy đây là kết thúc chuỗi ngày của cuộc đời tôi chăng?. Tôi sinh ra và lớn lên là vậy đấy. Nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm gì trong cảnh đó? Không còn ai! Gia đình giờ ruồng bỏ tôi rồi, tình yêu cũng kết thúc rồi đấy, bạn bè thì tôi sợ phiền họ,.. Nếu bạn là tôi bạn sẽ làm gì? Khỉ thật vốn là vậy.. địt mẹ cuộc đời sao lại tạo ra tôi chứ.. cuộc sống tệ bạc này không lẽ..tất cả là do tôi chăng??

_câu chuyện không có THẬT_

Tác giả: NgtVy (NuZiin)
Ngày viết: 16/8/2024!
Ý tưởng, cảm hứng: thoáng qua..Không có chủ tích từ trước..

_cảm ơn vì đã đọc_!!

25/06/2024

• Tiểu Thuyết ngắn: HẠNH PHÚC TRONG MƠ
• tác giả: Triệu Vy [Ziin]
Chương 1: sự bất đầu

Y như mọi khi, hành hạ..bạo lực cứ liên tục lên người tôi, vết thương này chưa kịp lành thì đã có vết thương mới...nhưng không sao tôi ổn, vì tôi đã quen với nó rồi...

Năm 9 tuổi, tôi được một gia đình khá giả nhận nuôi, họ đến đón tôi cùng với những nụ cười thân thiệt và đầy phúc hậu. Nhưng đâu ai biết rằng sau nụ cười đó là các con quỷ đang núp trong bóng râm, ...Khi tôi về bên họ, thay vì yêu thương họ lại hành hạ tôi đánh gãy 2 chân tôi chỉ để lấy 1 tí tiền trợ cấp từ trại bảo vệ trẻ mồ côi, thẩm chí họ còn không cho tôi ăn cơm mà chỉ được ăn những thức ăn gớm ghiếc..như: sâu bọ, ấu trùng, thức ăn ôi thiêu, nấm móc,.. hương vị của chúng ám ảnh tôi mỗi khi nhớ lại. Biết làm sao giờ nếu tôi nói cho những người bên trợ cấp liệu họ có cứu tôi khỏi nơi địa ngục này không? Nhưng nếu ba mẹ nuôi biết được họ sẽ hành hạ tôi như thế nào? Liệu lúc đó tôi có còn là con người hay không?. Và hàng tá câu hỏi cứ xuất hiện liên tục bên trong tôi. Ba mẹ ruột tôi là ai? Họ có hình hài ra sao? Họ đang ở đâu? Vì sao lại sinh ra tôi rồi bỏ rơi tôi? Tôi ghét thế giới này sau nó tàn nhẫn với tôi như vậy, tôi đã làm gì sai hay sao?....tôi la thét trong nổi tuyệt vọng *bóp*

"Con đỹ kia mày còn đần ra đó làm gì mau đi làm nhanh lên..uống, uống thuốc này vô, uống nhanh lên... má mày sau nảy mày lại cười hả!..chết mẹ mày đi chết mẹ mày đi cho rồi..thứ súc vật bẩn thiểu này!... có tí việc cũng làm không xong"

Lời nói, câu từ và hành động của họ... thật tàn nhẫn ... lúc nảy tôi chỉ vô tình cười nhẹ với những người trợ cấp trong lúc họ đến và cho kẹo tôi thôi thì đã là sai sao, Vậy được thôi tôi sẽ ...Không bao giờ cười nữa, là được, đúng không?.

Hết Chương 1!

22/04/2024

Không biết trong mỗi người chúng ta, liệu như thế nào mới là giới hạn?? Giờ muốn sống cũng khó mà chết cũng không xong? Tôi biết nhiều người nghĩ cố gắng sống tiếp đi vài chuyện cỏn con ấy mà, làm nhưng chuyện gì lớn lắm, sắp quật tới nơi vậy, khó quá ha đôi khi chỉ vì vài chuyện nhỏ mà cơn kiềm nén của mỗi ta lại bùng nổ, cứ ngỡ là thiên tai gì không đấy. Khóc khóc mãi thuiii, khóc tới ướt gối, đỏ mắt, khóc tới mức không còn nhận thức, không còn cảm nhận được gì, rồi lại gục ngã, rồi bất tỉnh trong chính đám hổn độn ấy. Qua hôm sau lại nư nư cái mặt rạn rỡ ấy ra ngoài tươi cười như chưa có chuyện gì?? Ngộ ha, sau không khóc trước mặt người khác được, hay do sợ họ phiền, sợ mình làm cản đường họ chăng?? Cứ thế tôi không biết mình bị gì, không biết mình nghĩ gì...cũng như đoạn văn này chỉ là cảm nghĩ khi tôi rơi vào chính cái tôi hay khuyên người khác là phải buôn bỏ vậy, sau ... khuyên người ta được mà lại không tự khuyên chính mình được vậy TÔI ƠI...!

31/03/2024

•Tiểu Thuyết ngắn: THIÊN THẦN NĂM ẤY
•Tác giả: NgZiin (Triệu Vy)
-Chương cuối:

Khi nghe đến đây tôi ngỡ ngàng và nhanh chân chạy xe đến đó cùng dì nhanh hết mức có thể - đến bệnh viện bác sĩ đã cho tôi biết mọi chuẩn đoán của tôi về suy nghĩ Linh đúng thật là cô gái trên tivi, trên báo và cũng là người bạn kế trọ của tôi và cho tôi biết tình hình, hiện tại Linh đang nguy cấp. Cô bé bị đánh và mất rất nhiều máu, máu cô bé lại là loại rất hiếm, hiện tại nếu cứu cần phải có máu gần tương đương mới cứu được, nhưng tiếc thay bệnh viện lại không có loại mấy ấy, may mắn tôi chính là người sở hữu dòng máu hiếm đó, sao khi làm phủ tục và sắp có thể chuyền máu cứu Linh thì bác sĩ nói nhỏ vào tai tôi.

" Linh đã bị xâm hại quá mức nên nếu cô bé được truyền máu để cứu sống thì đôi chân e là.. sẽ bị tật nguyền mãi mãi" tôi như bị chết lặng,.. đôi chân! nếu mất đôi chân ấy liệu cô bé trong sáng này có chịu nổi đã kích lớn vậy không "bác sĩ liệu có cách nào chữa ..." chưa nói dứt câu thì bác sĩ đã tràm giọng "vẫn có cách nhưng sẽ rất lâu và càng sự may mắn vì rất hiếm người có thể đi lại bình thương khi đôi chân như vậy cả" tôi ngậm nguồi chấp nhận số phận...

1 năm sao ngày hôm đó, tôi hiện tại là Người yêu của em ấy. Linh, đã khỏe mạnh tuy đôi chân có chút khó khắn khi di chuyển nhưng em ấy là người may mắn khi phục hồi rất nhanh, bác sĩ cũng không thể tin vì sau Linh có thể nhanh phục hồi như vậy, chắc vì cô ấy là Thiên Thần giáng trần, tuy sảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà em ấy vẫn tươi cười chấp nhận và buôn bỏ kể cả việc tôi từng làm với em ấy. Đúng người tốt thì dù là gì may mắn cũng sẽ tìm tới sau 7 năm ngủ li bì thì mẹ Linh đã tỉnh lại 1 cách thần kì, tuy cơ thể vẫn còn yếu nhưng bà ấy đã tỉnh táo hoàn toàn, tôi cũng tìm được 1 công việc lương cao và dư sức để vững chấc làm trụ cột cho gia đình nhỏ sắp tới của mình rồi.

"Linh anh yêu em, em làm vợ anh nhé"...

TÔI ĐÃ CẦU HÔN LINH, NGƯỜI TÔI YÊU VÀ CŨNG LÀ NGƯỜI TÔI NGUYỆN BẢO VỆ BẰNG CẢ ĐỜI NGƯỜI...xin lỗi vì đã khiến em đau khổ ..YÊU EM NGỌC THÙY LINH..


Happy end:>!!

31/03/2024

•Tiểu Thuyết ngắn: THIÊN THẦN NĂM ẤY
•Tác giả: NgZiin (Triệu Vy)
-Chương 3:

Dì đang nói gì vậy, tôi đuổi Linh từ lúc nào chứ.. dì bất đầu khóc nghẹn và kể lại cho tôi - người bạn thanh mai mà Linh tìm, không ai khác là tôi Dương! Gia đình tôi và Linh chơi rất thân trước khi 2 đứa tôi được chào đời, ngày Linh chào đời tôi đã ở bên em, thấy được đôi mắt long lanh và nụ cười tựa thiên thần ấy thật ấm áp, vào năm Linh 14 tuổi đó là 6 năm trước lúc ấy tôi vừa đi học về Linh đã ra chào tôi và hỏi thăm hôm nay của tôi như nào, tôi đã cười vui vẻ với em ấy nhưng thảm kịch đã sãy ra với chúng tôi, sao khi tôi thay đồ và chuẩn bị lên xe để đi dã ngoại như dự tính của gia đình tôi cùng gia đình Linh, thì trong lúc đi xe Linh vô tình làm rơi món ăn tôi yêu thích mà tôi đã quát em ấy và sao đó em ấy lên cơn bệnh tim bẩm sinh của mình làm cả nhà loạn hết và xui ruổi sao lúc đó lại có 1 chiếc xe tải lao nhanh đến chỗ chiếc xe của chúng tôi *ĐÙNG* tai nạn giao thông thương tâm xảy ra, bame tôi và ba của Linh thì chết ngay tại chỗ, mẹ Linh thì bị thương rất nặng và bất tỉnh, may mắn sau tôi và Linh không bị thương gì quá nặng chỉ tiếc sao khi phục hồi tôi đã phát điên và không kiểm soát được mà đổ hết lỗi lên Linh, quát mắng Linh rất nặng nề và sao đó tôi lại ngất đi và dây thần kinh tôi bị rối loạn gì đó khiến tôi mất trí nhớ tạm thời, nó như muốn tôi quên hết những gì về Linh, tôi chẳng nhớ gì về sự hiện diện của Linh tôi chỉ biết rằng ba mẹ tôi mất do tai nạn và tôi sống với dì chỉ vậy thôi... dì kể hết cho tôi nghe mọi chuyện là như thế.

Tôi vừa khóc vừa cảm thấy mình thật tồi, sao tôi lại làm như vậy với em ấy tôi muốn biết em ấy đang ở đâu để xin lỗi và bù đắp cho em ấy, nhưng tôi hỏi thì dì chỉ đáp "dì cũng không biết từ sao 10h hôm qua thì con bé chẳng liên lạc, cứ như bóc hơi vậy" tôi đang vừa lo lắng vừa bức xúc thì 1 cuộc gọi đã giúp tui thoát ra đám hỗn độn đó, là Linh là số của Linh gọi, tôi liền nghe máy "alo Linh em đang ở đâu?" một giọng nam thốt lên "chào anh có phải người nhà của cô Ngô Ngọc Thùy Linh không ạ, cô bé đang rất nguy cấp, hiện tại anh hãy mau đến bệnh viện *** để làm thủ tục cấp cứu ngay”....

09/11/2023

Liệu bạn có tự hỏi "sự cố gắng ngày ấy của bản thân mình liệu sẽ được đền đáp đúng mong muốn không?"

Tôi biết bạn đã rất cố gắng rồi nên đừng buồn nhá, dù buồn cũng không quay lại được đâu, một khi sự cố gắng đó bỏ ra không như mình muốn thẩm chí là rất tệ thì coi như là sự cố gắng chưa đủ hoặc đó chỉ là khó khăn giúp chúng ta mạnh mẽ hơn ... phải không??

vui lên! buồn mãi không tốt đâu^^

(NgZiin)

09/11/2023

•Tiểu Thuyết ngắn: THIÊN THẦN NĂM ẤY
•Tác giả: NgZiin (Triệu Vy)

-Chương 2:

Như thế tôi đã quen cô gái này gần
được hơn 1 tháng, mỗi sáng em ấy sẽ đem đồ ăn em ấy nấu qua cho tôi và cũng thế mỗi buổi tối cứ tầm 11 12h khuya em ấy lại ra cửa hàng tiện lợi tôi làm để mua đồ và ngồi lại nói chuyện tâm sự với tôi. Tôi và em ấy nói chuyện rất hợp nhau cứ như đã quen biết nhau rất lâu, sao vài câu chuyện Linh kể tôi biết em ấy nhỏ hơn mình 3 tuổi, cùng quê tôi, ba cô ấy mất sớm và mẹ cô ấy bị tai nạn bất tỉnh trong bệnh viện rất lâu mà chưa tỉnh lại, tuy tuổi còn nhỏ nhưng em ấy đã tìm được 1 công việc đủ sống cho mình, tuy không kể sâu xa nhưng tôi rất ngưỡng mộ tinh thần của em ấy, 1 cô gái nhỉ tuổi đã phải trãi qua nhiều chuyện như vậy, em ấy có kể với tôi Linh đang tìm người bạn thanh mai trúc mã của mình, nếu nói nôm na thì là người yêu đã đính hôn của em ấy, khi kể về người đó sao tôi cứ thấy nghẹn lòng và khó thở nên em ấy cũng khôbg còn kể nhjuf về chuyện đó nữa, nhưng tôi lại muốn biếc nhiều về em ấy... chắc tôi đã thích em rồi cô bé nghị lực, đánh yêu và có nụ cười đẹp
tựa thiên thần.

Vẫn như mọi khi tôi đang đợi
em ấy lại mua đồ vì hôm nay tôi mới nhận lương cũng muốn ngỏ lời mời em ấy đi chơi đâu đó để làm thân, nhưng đợi mãi đợi mãi tôi vẫn không thấy em, không biết sao tôi lại thấy bồn chồn và lo lắng cho em ấy không biết có việc gì xảy ra với em không, tôi và em có lưu số đt nhau và kb cả zalo, fb nhưng tôi nhắn thì em lại không truy cập cũng gần 5 tiếng rồi và giờ là 3 giờ sáng. Chắc hôm nay em ấy làm việc quá sức nên ngủ thôi, tôi cũng không nên tự quá lo như vậy dù gì em và tôi cũng chỉ là bạn bè. 6h sáng tôi chuẩn bị tan ca thì đồng nghiệp tôi, anh ấy có tính bao đồng tin trên trời dưới đất gì anh ấy cũng biết, anh ấy kể cho tôi rằng, vào lúc 10 giờ tối qua đã có 1 vụ giết người, và hãm hiếp 1 diễn viên trẻ mới nổi, tuy không thấy rõ mặt nhưng sao trong những tấm hình trong báo mà người anh đồng nghiệp cho tôi xem lại có cây cài, chính xác là cây cài mà Ngọc Linh hay mang.. gì vậy sao coa thể như thế, em ấy đã nói với tôi rằng cây cày đó là quà chính tay ba cô làm và chỉ có 1 trên đời, sao lại có 1 cây như vậy ngay đó, tôi bất đầu lo lắng và nhớ lại, cái hôm đầu tiên tôi gặp em đã có nhà báo đưa tin cô gái diễn viên trẻ trốn việc, vsf đg mất tích rất giống Ngọc Linh, và khi tôi hỏi em ấy lại lãng tránh, và vào vài hôm trước tôi và Linh đi nhậu trong 1 ngày rảnh thì em ấy đã chia sẻ với tôi em ấy làm diễn viên tuy không nổi
tiếng nhưng vẫn có fan, và điều tôi nghi ngờ nhất là trạng thái truy cập của Linh lần cuối cũng là vào 10 đêm ngày hôm qua! Nó khiến tôi lo ngại liệu... người trong báo tôi xem trên tivi, cô gái trẻ bị hãm hiếp trên báo mà anh bạn đồng nghiệp mới đưa và Ngọc Linh em gái kế trọ tôi là MỘT!

Tôi tất tóc chạy về trọ một
cách nhanh nhất có thể, tôi không hiểu sao tôi lại lo cho môt cô gái tôi mới quen một tháng đến vậy mặc dù tôi vẫn có rất nhìu bạn là nữ, nhưng Linh lại khiến tôi có cảm giác khác, cảm giác rất thân thuộc.

Về tới trọ em nhanh chóng tới
trọ Linh gõ cửa nhưng không phản hồi. Dì tôi vô tình đi ngang và cho tôi biết Linh đã rời đi vào trưa hôm qua rồi, "gì chứ sao em ấy lại đột ngột rời đi?" Tôi ngơ ngác hỏi dì, dì thì ấp úng nhưng đang che dấu tôi điều gì đó, tôi như phát điên vậy tôi hét lên với dì "Sao dì lại để em ấy đi, hiện tại em ấy ở đâu?" Dì thì cứ ấp úng không muốn nói cho tôi " dì dì..." tôi hét "Nói đi, sao dì cứ ấp úng vậy mọi khi dì có vậy đâu?" _ "con bé Linh.. nó ..nó không rời đi mà là .. nó đi đâu dì không biết" dì nói trong vẻ mặt khóc nghẹn "sao chứ?? Không biết? Hiện tại em ấy ở đâu? Sao dì k nói con biết chứ?" Tôi cứ hỏi dồn làm dì khó chịu và quát "con lo cho Linh làm gì, không phải con đã đuổi con bé đi sao?"

02/11/2023

•Tiểu Thuyết ngắn: Thiên Thần Năm Ấy
•Tác giả: NgZiin (Triệu Vy)

Chương 1:

Ngày nắng, không mưa,
gió thoáng nhẹ là ngày tôi gặp em, người con gái tựa như hoa bước vào đời sống nhàm chán của tôi...

Tôi là Dương năm nay đã 23 tuổi rồi, vừa tốt nghiệp đại học và đang làm thêm bán thời gian tại 1 cửa hàng tiện lợi, sáng tôi ngủ tối lại thức để đi làm nói chung đời sống tôi rất vô vị, bame tôi mất sớm do tai nạn, và hiện tại tôi ở xóm trọ
của dì tôi cho thuê.

Hôm ấy, sau 1 buổi tối đi làm mệt mỏi, tôi vẫn như mọi khi thôi, về căn trọ bừa bộn và lăng ra ngủ 1 giắc cho đã để lấy sức tối lại làm tiếp.

Trên đường về trọ tôi suy nghĩ rất nhiều về việc "mình có nên đổi 1 công việc mới không?" Tuy công việc bán thời gian hiện tại cũng không quá khó khăn hay mệt nhọc gì đối với tôi, lương cũng vừa đủ sài cho chi tiêu. Haizzzz (thở dài) chắc cũng không cần tìm công việc mới chi cho tốn công sống đà đà vậy là đủ. Về tới trọ tôi bắt gặp 1 cô gái chắc cũng nhỏ tuổi, dáng người nhỏ, trong dễ thương sao í, "chào anh" gì thế cô ấy nói chuyện với mình? Lần đầu có người bất chuyện đột ngột như thế với mình đó, "ờ ờ chào" tôi trả lời một cách lắp bắp, cô gái cười và giới thiệu rằng "em là Ngọc Linh hàng xóm mới của anh rất vui được làm quen" giọng em ấy khiến tôi như đang trên mây, "ờ tôi tên Dương, Nguyễn Nhật Dương" tôi đáp lại 1 cách nhanh chóng. Em ấy cười và bảo "mong được anh Dương chiếu cố ạ" rồi vội vàng đi vào phòng. Ơ tôi gặp thiên sứ từ trời phát xuống bầu bạn với tôi à, em ấy thật sự đã để lại ấn tượng cho tôi, sau khi chào hỏi và quen biết em ấy tôi cũng vô trọ và theo thối quen tôi hay coi tivi, xem có tin tức gì mới không, "trên báo thông tin 1 cô diễn viên trẻ không may mất tích tên cô ấy là Ngọc Linh, nếu ai có thấy hãy báo cho báo chúng tôi, rất cảm ơn" hả tin nhảm gì v?? Ngọc Linh ?? Ủa không phải là em ấy, mình mới gặp ở trọ kế mình sao?? Tôi vội vã nhìn kỹ hình mà tivi đưa và nhớ lại mặt cô ấy, tuy có rất nhiều điểm không giống nhưng vẫn có nét tương đồng, vì tôi là người tò mò nên cũng vội ngó ra ngoài thì vô tình tôi va vào Ngọc Linh! Em ấy đang cầm 1 cái gì đó "em em có sao không?" Linh đáp " hihi không sao ạ, à mà em có 1 ít bánh em mang từ quê lên tặng anh và mọi người đây ạ" em ấy vừa cười vừa nói làm tôi như bị kéo mất hồn vía vậy, sao vài giây đứng hình thì tôi cũng gắn hỏi " Linh em là người trên báo đúng không? Nữ diễn viên đang..." tôi đg nói thì Linh xen vào "chắc anh nhầm rồi đó, em có coi tin đó cô diễn viên đó là Ngọc Thùy Linh mà, còn em là Ngô Ngọc Linh cơ, hihi" em ấy vừa cười vừa nói, không lẽ là do tôi nhầm, nhưng thật sự bức hình mà báo trên tivi đưa lên rất giống em ấy. Tôi cười nhẹ và nói "chắc anh nhầm, cảm ơn vì bánh nha" rồi cũng lận lẽ đi vào trọ.

Tôi không hiểu, tôi là 1 kiểu người không hay bao đồng nhưng với cô gái này lại khiến tôi phải tò mò, sao cứ có cảm giác tôi đã gặp em ấy trước đây rồi vậy, lạ thật...rồi từ từ tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu... DƯƠNG!!! CẨN THẬN!! "Gì vậy" tôi tỉnh lại sao cơn ác mộng, lại là giấc mơ ám ảnh tôi, giấc mơ ngày tôi bị tai nạn, ngày tôi mất bame nó cứ ám ảnh tôi từng ngày.

Đồng hồ cũng đểm 6h tối đã tới giờ làm, tôi vộ vã tắm và soạn đồ đi làm như mọi khi, nhưng hôm nay khi bước ra khỏi cửa tôi đã gặp Linh em ấy đang lây hoay gì đó tôi bèn hỏi " Này em làm gì thế?" Linh giật mình và đáp "anh Dương à làm em giật cả mình, em đg định treo bức tranh em mới vẽ nè mà em không đóng được đinh" bức tranh? Wow em ấy có khiếu vẽ tranh đấy chứ bức tranh trông rất đẹo và có hồn "đưa đây anh làm giùm cho" đóng vội vài cái cho chất chắn rồi tôi cũng tạm biệt em và đi làm.

Trong buổi làm việc tôi cứ không
ngừng tưởng tượng lại bức vẽ của Linh, đó là 1 bức tranh đen tối và 1 cái lòng nhốt vài con bướm lại nhưng chúng lại mún bay đi để tìm tự do, bứ tranh đó rất cùng chủ đề thích của tôi, lúc đó hình như có ai đó đã tặng tôi 1 bức tương tự tôi vẫn còn giữ và luôn mang nó bên mình như kỹ vật vậy dù tôi cũng không nhớ là tại sao. "Này anh Dương tính tiền cho em đóng đồ này với, này anh DƯƠNG!" ai đó kêu lớn tên tôi, tôi giật mình quay lại, thì ra đó là Ngoch Linh em ấy đi đâu đây? Cũng gần 12h khuya sao em ấy còn đi mua đồ? "Em làm gì mà mua đồ trễ vậy" tôi vừa tính tiền vừa hỏi, Linh đáp "em bận dọn trọ mà, em không ngờ anh làm ở đây đó" em ấy cười, nụ cười ấy sao quen thuộc với tôi như vậy nhỉ, thật ấm áp khi thấy nụ cười đó ... "của em 356 nghìn nhá" Linh mua xong và tạm biệt tôi bằng 1 nụ cười. Sao đó tôi lại vào làm việc của mình.

16/10/2023

THƠ NGẪU HỨNG.
tác giả: Banana

Yêu em anh nói bằng lời
Nói rằng yêu nhất, yêu nhiều lắm luôn
Em nghi ngờ nói chả tin
Ô anh đã nói lời này nhiêu cô
Toii bảo nói chỉ mình em
Em cho là phét khẽ mồm cười khinh
Tôi nhìn tôi tưởng cười xinh
Ai ngờ đấy chỉ đang khinh thường mình.

15/10/2023

1. CƠN ÁC MỘNG MANG TÊN "NGÔI NHÀ".

Tại Sao tôi lại được sinh ra chứ? Đó là câu hỏi tôi luôn tự hỏi bản thân.
Tôi biết khi tôi được sinh ra, lành lặn không bệnh tật gì, lúc đó ba mẹ tôi vui lắm nhỉ? Vì họ vừa nhận được một thiên thần là tôi. Nhưng chắc khoảng khắc hạnh phúc ấy chỉ vỏn vẹn 3 năm kể từ ngày tôi được trào đời.

Bất đầu năm tôi lên ba, tôi bất đầu bệnh nhìu hơn, tiền thuốc men, tiền vật chất và nhu yếu phẩm trong gia đình cũng tăng, lúc đó tôi vẫn chưa có đủ ý thức dể nhận biết ràng “KINH TẾ GIA ĐÌNH ĐANG KHÓ KHĂN ”.
Thời gian trôi nhanh thật, tôi năm nay đã 5 tuổi rồi, tôi cũng như các đứa bé cùng tuổi khác háo hức mong đợi đến ngày đầu tiên đi học. Nhưng điều tôi không ngờ đến cái ngày hôm đó cũng là ngày bất đầu cho chuỗi ngày chán ghét “ CHÍNH NGÔI NHÀ CỦA MÌNH “. Năm ấy, tôi có xô xát với một người bạn học cùng lớp mẫu giáo của tôi, tôi đánh cậu ấy chảy máu bên tay phải, đúng là tay phải tôi nhớ rất rõ, sau ngày hôm ấy, tôi đã bị cả lớp cô lập. Đúng là vậy tôi bị cô lập chỉ mới ở độ 5 tuổi, một độ tuổi tưởng chừng chỉ biết vui chơi với bạn bè và hạnh phúc cùng gia đình. Thì sau cái ngày hôm đó, tôi được mẹ đón về và không kể gì cho mẹ nghe về việc tôi đánh bạn. Về tới nhà tôi vui vẻ chào mọi người và chạy thẳng về phòng. Khi chân tôi chạm đến cửa phòng thì ... tôi nghe ba mẹ đang cãi nhau về chuyện tiền bạc và cả cuộc gọi từ cô giáo đánh giá về tôi. Họ cãi nhau rất lớn, đáng lẽ tôi phải ra ôm họ và ngăn họ lại như cách các đứa trẻ khác làm, nhưng chắc tôi là ngoại lệ.. tôi không dám ra, thẩm chí chả dám lại gần ba mẹ mình, tôi sợ lắm, tôi đã rất sợ vì tôi biết vì tôi mà ba mẹ cãi nhau.

Thật hèn nhát và hối hận lúc ấy.. Thời gian lại trôi, tôi đã lớp 9 và đã nhận thức được mọi thứ xung quanh rõ riệt, tôi đang trong thời gian ôn thi cuối cấp để tiến vào khoảng trời cấp 3 mới, ngồi trong phòng tôi nghe rõ được tiếng ba mẹ lại cãi nhau, họ đập phá đồ đạt, họ chửi rủa nhau,họ...đòi ly dị nhau. Ừ thì ly dị, tôi đã quen với cảnh này trong suốt 10 năm đi học, và mọi lý do họ cãi nhau vẫn là vì kinh tế gia đình và cả tôi. Nhà tôi chỉ có ba đi làm, mẹ thì nội chợ. Ba có một công việc không mấy tốt, lương tháng cũng chỉ vọn vẹn vài triệu đủ sống, nhưng vì tôi càng lớn chuyện học hành cũng thế cần rất nhiều tiền cũng như phương tiện di chuyển vì trường cấp 3 tôi đậu thì rất xa nhà. Nhưng đấy không phải lý do khiến tôi ghét ngôi nhà của mình đâu, mà là vì họ áp đật lên tôi quá nhiều và khi không hoàn thành NÓ tôi sẽ phải chịu các lời nguyền rủa từ chính miệng ba mẹ ruột của mình.

Bạn nghĩ chắc đó chỉ là lời nói mong đùa khi quá tức giận từ ba mẹ tôi á, haha họ không như bạn nghĩ đâu. Họ nguyền rủa, đánh đập, cho tôi nhịn ăn và quá đáng hơn lấy tiền tiết kiệm của tôi tiêu sài vào thú vui của họ. Ba thì bất đầu nghiện rượu và bạo hành tôi, mẹ thì bài bạc và nợ nần, và ghê tởm hơn là mẹ đã dẫn trai về nhà và họ hành sự trên chính cái giường của tôi... tôi bết điều đó ngay sau buổi đi học nhóm về khuya. Thật kinh tởm, tôi nghe được tiếng rên rỉ của họ, cùng lúc đó tôi nghe được tin ba vì say sỉn băng qua ngã tư với tốc độ nhanh và bị một chiếc xe tải đâm thẳng .. chết tại chỗ. Cả 2 đã khích lớn đến với tôi cùng một lúc như thế, tôi đã không chịu nổi và xĩu ngay tại chỗ. Sau đêm khinh hoàng ấy, tôi tỉnh lại trên giường của bệnh viện. Tiếng gió xì xào thổi nhẹ qua khung cửa sổ, chú của tôi vào và nói rằng “ mẹ tôi tối qua bị bắt do buôn lậu và sử dụng chất ma túy cùng người tình nên đã bị bắt tù 7 năm” tôi không còn cảm nhận được cảm xúc gì sau khi nghe tin đó từ chú.

Tôi nên vui hay nên buồn vì ngôi nhà ác mộng ấy đã KẾT THÚC! Mọi việc sảy ra với tôi cũng giống như 1 cơn ác mộng, tôi được sinh ra trong sự yêu thương từ gia đình và dần nó bị tha hóa do sự mong muốn từ các thú vui mới mẻ của con người, họ luôn tìm tòi những điều mới và cả những điều cấm kị, và suy cùng cũng chả tốt đẹp gì. Tôi biết ơn khi họ sinh ra tôi cho tôi được sống cũng như được đón chào đến thế giới kỳ diệu này, nhưng chỉ tiết tôi quá bất hạnh khi không có một gia đình hạnh phúc như người khác.

Hãy trân trọng gia đình bạn, trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhặt, trân trọng tình yêu từ ba mẹ khi họ còn yêu bạn. Đừng như tôi, một khi đã sảy ra sẽ không quay lại được. Tôi hối hận nếu lúc ba mẹ cãi nhau lần đầu năm tôi 5 tuổi, tôi nhào ra hàng gắn họ, thì chắc tôi cũng có một gia đình hạnh phúc như người khác đúng không?

Tác giả: Ng Triệu Vy [Ziin]

Want your public figure to be the top-listed Public Figure in Chaudok?
Click here to claim your Sponsored Listing.

Category

Website

Address


Chaudok

Other Chaudok public figures (show all)
Báo Thủ Gz Báo Thủ Gz
An Giang
Chaudok, 140798

Báo Đi Đời Còn Trẻ Mà

Kênh giải trí PUPG VN Kênh giải trí PUPG VN
ấp Vĩnh Lợi 1 Xã Châu Phong TX Tân Châu
Chaudok

Nguyễn Hữu Phước Nguyễn Hữu Phước
An Giang VN Thoại Sơn
Chaudok

hữu Phước 1979 thợ may và sửa quần áo Ăn Giang thoại sơn

US-UK MUSIC US-UK MUSIC
Chaudok

nỗi buồn quá khứ

RirDy 1999 RirDy 1999
Chaudok

https://www.facebook.com/carich.nguyen

Papa kom sort Papa kom sort
Ô Lâm
Chaudok, S21219

Papa

DiDi Store DiDi Store
Chaudok

Tổng Kho Sỉ Hàng QC - Bao Chất Lượng - Bao Giá Trên Mọi Thị Trường

FoodyFun FoodyFun
Owkgkowkgkowkgkowkgk
Chaudok, 72000

Tổ Chức Đi Học 10b1-Tkn Tổ Chức Đi Học 10b1-Tkn
Số 02 Nguyễn Đình Chiểu, Châu Phú A, Châu Đốc, An Giang
Chaudok

vui vãi

YOLO YOLO
Châu Đốc
Chaudok

Ngoài tâm sự mình còn có chút đồ ngọt giúp bạn giải toản mọi căng thẳng alo là có liền 🤗😍