Buồng Kí Ức
Nearby public figures
Hà Đông
100000
Lê Văn Thiêm/Thanh Xuân/Hà Nội
Mua Page Lien He Nguyencopy, Khuong Ha
Thái Nguyên, Khuong Ha
Mua Page Lien He Nguyencopy, Khuong Ha
Ha Noi, Khuong Ha
Thành Phố Hà Nộ
You may also like
Kí ức như những bông hoa tuyết....
Cháu mình năm nay mới 5 tuổi. Mẹ nó gửi cho mình video con bé thuyết trình bằng tiếng Anh, mặc váy công chúa xinh xẻo bắn tiếng pằng pằng pằng khiến tim mình đổ máu.
Mình 5 tuổi mặc quần thủng đít trèo hàng rào với các bạn. Lúc ấy để mái bằng, tóc bết chặt vào trán, nhìn như dân châu Phi tị nạn. Mẹ mua cho mình 1 cái váy trắng chấm bi đỏ, mình đòi mặc từ thứ 2 đến chủ nhật. Đi học về phải giặt ngay, để hôm sau còn kịp mặc. Khi nào mà mưa váy không khô được, mình giãy đành đạch ra đất ăn vạ, bố phát vào đít mấy phát thế là vừa khóc như mưa vừa mếu máo để mẹ chở đi nhà trẻ.
Mình 5 tuổi được chọn vào đội múa của lớp. Thi bé khỏe bé ngoan múa bài "2 bàn tay của em đây em múa cho mẹ xem". Đi ăn giỗ bên ngoại, cả họ bắt mình đứng ra múa xong vỗ tay rầm rộ. Mình kiêu ngạo như 1 con công xòe đuôi giữa mấy chục con mắt múa bài "kìa con bướm vàng"!
Mình 5 tuổi còn đọc được hết bảng chữ cái, biết làm phép cộng trừ đến 100. Thứ 6 nào cũng đem về ít nhất 3 cái phiếu bé ngoan, dán đầy giường đầy tủ. Đi đâu bố cũng khen mình thông minh, mình giỏi. Bố thưởng mình 1 con lợn nhựa, 1 cái phiếu bé ngoan là bố cho 2 nghìn nhét lợn. Sau tết mình mổ lợn ra đếm được khoảng 10 tờ 2k. Số còn lại đâu thì mình không biết. Lúc đấy chắc nghĩ là lợn ăn mất rồi.
Mình 5 tuổi vô ưu vô lo, ngây ngô đúng nghĩa 1 đứa trẻ....
Hồi bé thích xem phim Trung Quốc, xong lấy khăn quàng với đồ nghề của mẹ chăng dây dợ đầy đầu đóng giả làm công chúa với quý phi.
Lớn tí nữa xem thần điêu đại hiệp mê cô cô quá nên mua đầy hình của Lưu Diệc Phi dán tràn 2 cuốn sổ nhật kí.
Lên cấp 2 bắt đầu đắm chìm vô thế giới ngôn tình, đọc đến quên ăn quên ngủ, tiền ăn sáng được 10k đem ra cống cho mấy quán truyện hết, xong đêm còn phải mua cái đèn pin 5k trùm chăn đọc truyện vì sợ bố mẹ biết. Hậu quả là cái đít chai giờ trên 6 độ. Nháp nháp cũng 10 mấy năm trôi qua rồi.
Lên đại học là lúc sở thích của mình được b**g xõa. Mình đi học đàn cổ trang, nhạc cũng chỉ nghe nhạc Trung, tiếng Anh học ko vào nên mình chuyển qua chiến đấu với tiếng Trung. Mình còn tải mấy ứng dụng TQ về máy để nghịch, để xem thêm con người và văn hóa bên đấy.
Nói thể để hiểu là mình mê Trung Quốc dữ lắm. Lúc nào đầu óc mình cũng nghĩ đến chuyện sẽ đi du lịch TQ vào một ngày ko xa. Nhiều khi đêm đến ko ngủ được mình hay lượn vào mấy group du lịch TQ, xem ảnh ngta đi du lịch mà phát khóc lên được. Khóc vì chưa thực hiện được ước mơ, khóc vì cảnh đẹp quá, tưởng tượng 1 ngày mình thật nhỏ bé đứng trước thiên nhiên rộng lớn thế này, còn tưởng tượng ra sự tiếc nuối khi phải rời TQ nữa cơ.
Hix nói ra tự nhiên thấy mình lắm lúc cũng dở hơi. Nay vào gr lướt 1 vòng ảnh, lại thấy ước mơ được đi TQ bùng cháy dữ dội. Mong là sinh nhật năm sau sẽ là 1 ngày đặc biệt thật đặc biệt.
Đây là Cổ Trấn, ảnh mình lụm nhặt ở đâu đó trong group Giấc mộng Trung Hoa. Xinh quá nên đem về đăng làm kỉ niệm vậy😝
Nay buồn nẫu ruột. Cái nỗi buồn thấm vào tim gan ra ngoài phèo phổi. Vì mất xe. Con xe còn nóng hổi đi chưa được bao lâu.
Nhà mình cũng không giàu có gì đâu. Hồi học đại học chủ yếu là đi bộ. Nao lười thì gọi grab. Các bạn cứ nghĩ mình nhiều tiền, chứ đợt đấy các app toàn cho mã giảm giá. Hết mã Grab chuyển sang Goviet, Goviet không còn ta chuyển sang Be. Đi 3 năm trời mà gần như chả tốn mấy đồng. Năm cuối xin mẹ cho cái xe đạp đem lên đi làm. Nhà gần đạp xe không tốn sức. Sau mình chuyển nhà ra xa hơn, tìm được chỗ làm full time nên đổi thành xe đạp điện.
Ấy thế mà. Xe mới 5 tháng, có 2 tháng nghỉ dịch không đi. Buổi làm đầu tiên sửa xe hỏng mất 1 củ rưỡi.
Lúc ngồi đợi bạn ra đón, hơn 1 tiếng mình không thể ngừng khóc nổi. Ai đi qua cũng nhìn, mà mình kệ. Buồn chết đi được, ai thèm để ý ánh nhìn của người khác ra sao.
Mình tiếc xe 1, mà thấy có lỗi với bố mẹ 10. Cảm giác tội lỗi, sợ hãi, buồn bã nó cứ chồng chất lên nhau.
Không muốn lan tỏa cảm xúc tiêu cực này đến ai đâu. Chỉ viết ra vậy để sau đọc lại thui à🙁
Nay kể chuyện yêu đương hồi nhỏ.
Mẫu giáo thích bạn lớp trưởng. Vì bạn ý đẹp trai, hay cho mình kẹo. Bạn tên gì thì quên rồi.
Tiểu học thích một bạn từ năm lớp 2, đến hết lớp 5 lận. Mình không nói bạn ý học chung lớp, họ Nguyễn tên là Tùng Dương đâu. Đi đâu cũng bô bô lên là tao thích mày, tao thích Tùng Dương. Mà bạn Dương kiêu lắm. Cấp 1 lúc đó phổ biến ăn bán trú rồi ngủ ở trường. Bàn học là dạng bàn gập đôi, vừa để học, vừa để đồ ăn, ăn xong mở ra là thành cái giường, trai gái gì cùng bàn nằm chung hết. Rõ ràng bạn Dương nhân lúc mình ngủ còn thơm trộm mình, thích mình bỏ xừ ra mà chối bay biến. Lớp 5 mình viết cả câu tỏ tình lên giấy, bạn đọc xong lắc đầu nguầy nguậy, chạy mất dép. Mình giữ bí mật về cái thơm trộm đấy lâu lắm, sau mới kể với mấy đứa bạn thân thôi. Bạn thân của mình lúc ấy là Mai, Trang, Giang, Hà. Còn sao cả lớp biết thì mình không rõ nữa.
Lớp 6 mình tập tành có người iu. Bạn Tùng Dương cả tiểu học không thích mình cái tự nhiên quay ra thích. Đổi lại mình là người chạy.
Lớp 9 yêu một anh được nửa năm. Thứ 7 CN anh đến đầu đường đợi. Chui chui lủi lủi nói dối đi chơi với bạn, trốn bố mẹ chạy ra. Anh chở đi ăn, đi uống trà sữa, tâm sự cả chiều rồi đi về. Giống anh trai với em gái, nhưng kệ, hồi đấy nghĩ có người yêu là ngầu lắm. Cái thời mạng XH chưa phổ biến, có người yêu thì đăng kí SMS 3k là có 100 tin nhắn nhắn cả ngày. Nhưng không thích nhau nữa thì thôi, cứ bẵng đi coi như không quen. Thế là tự kết thúc.
Lên cấp 3 cũng dành cả thanh xuân để đi crush người ta. Tất nhiên crush, nghĩa là không có kết quả gì. Mà mình cũng chẳng cần kết quả. Lúc ngây ngô, có 1 người để thích là đủ rồi. Học tập chán quá thì viết đầy tên crush vào sau vở, nhỡ bị bạn bè nhìn thấy còn được trêu 1 hồi. Sướng. Không ai thấy thì coi đấy là bí mật. Tự cười tự vui.
22 năm trôi qua gần như không có lấy 1 mối tình vắt vai. Lúc chán nản, mệt mỏi, cô đơn cũng thèm cảm giác được yêu đương xem thế nào.
Thỉnh thoảng sẽ nhớ đến bạn Tùng Dương và crush cũ, không biết các bạn giờ thế nào rồi...
Ở đây có một bầu trời.
Hồi bé xíu xiu, mình hay ngước lên nhìn trời lắm. Vì bầu trời đẹp, mình nghĩ thế. Lúc đấy mắt chưa cận, 10/10 lận.
Có lúc mình nhìn thẳng vào ánh mặt trời chói lòa, nheo nheo 2 mắt nhưng kiên quyết không nhắm chặt. Trong đầu nghĩ, ái chà, mình giỏi thật, mắt tinh ghê. Mắt tốt mới nhìn thẳng vào mặt trời mà không nhắm chứ.
Có lúc trời xanh quang đãng, mây trắng lững lờ. Mình sẽ chọn một đám mây, vừa bước đi vừa theo dõi, xem nó có đi theo mình không, chạy cùng mình đến đâu rồi. Trong đầu lại nghĩ, à há, nó trôi nhanh quá, mình phải đi nhanh hơn mới được.
Có lúc bầu trời vàng ruộm màu cánh gián, trong không khí thấm đẫm sự tĩnh lặng. Mình xuýt xoa khen đẹp, lại thèm ơi là thèm một cây kẹo mút vị cam hoặc dưa hấu. Chua ngòn ngọt, y như màu trời.
Những lúc trên trời treo một ông trăng. Trăng tròn sẽ có cái bóng mờ mờ, căng mắt lắm mới nhìn ra được cái cây có người nằm dựa, ấy là sự tích chú cuội nằm gốc cây đa. Trăng khuyết thì giống lưỡi liềm, nhưng đầu mình sẽ liên tưởng đến một cái bánh cắn dở. Thỉnh thoảng cũng đuổi theo ánh trăng, nghĩ thầm đến khi nào mới chạy song song được với nó.
Thích nhất là lúc trời nhiều sao lấp la lấp lánh. Vài chiếc máy bay ngang qua, không biết loại nào nhưng lũ trẻ con đều reo hò thích thú về những chiếc phi thuyền ngoài hành tinh. Chúng cũng lấp lánh như sao vậy.
Đấy là những bầu trời thuộc về tuổi thơ. Vì ngây ngô và lúc nào cũng rộng lớn như ôm ấp cả thế giới.
Đi vào trong thành phố ngột ngạt, nhìn đâu đâu cũng thấy nhà cao tầng, dòng người đông đúc chật chội. Bầu trời của người lớn thu nhỏ đúng bằng một gang tay, và chỉ nhìn thấy 2 màu đen - trắng.
Bầu trời của mỗi người đều không giống nhau. Buồng Kí Ức là bầu trời của Mei Chan.
Mei Chan cũng có nghĩ là bầu trời.
Click here to claim your Sponsored Listing.
Category
Contact the public figure
Website
Address
Thanh Xuân HN
Hanoi
Trường PTTH Con Quạ
Hanoi, 84
Nhóm tác giả truyện tranh lười biếng, tác giả của 2 bộ truyện Long Thần Tư?
Sảnh Sau Tòa CT4/Lê Đức Thọ/Nam Từ Liêm/Hanoi
Hanoi
Cung cấp sỉ - lẻ nông sản an toàn tại Hà Nội Hotline: 0979553240
Hanoi
Anh không phải là vai phụ mờ nhạt Chỉ là nữ chính của anh vẫn đang bận đóng phim khác nên chưa đến casting mà thôi!
Hanoi
Ở đây, Đậu Đậu cùng các bạn sẽ cùng nhau chia sẻ những khoảng lặng, chúng ta sẽ bỏ đi những g*i góc, những vỏ bọc đời thường để được lắng nghe tiếng trái tim thổn thức.
Hanoi
Chào cậu. Tớ là chú cá voi 52Hz với mong muốn được tìm thấy người mình yêu thương giữa đại dương này!
Hanoi
XƯỞNG MAY QUỲNH AN KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH TẠI ĐÂY CHÚNG TÔI CÓ ĐẦY ĐỦ MẶT HÀNG THỜI TRANG CAO CẤP GIÁ RẺ CHO MỌI CHỊ EM YÊN TÂM MUA SẮM