Hôm nay Dương Hòa Tô có tập gym không?

Hôm nay Dương Hòa Tô có tập gym không?

Bow down to the KeyNG. Mụt chiếc blog nhỏ bé lập ra để thể hiện tình yêu với Tô Tô và sh*tpost linh tinh về mọi thứ.

03/06/2024

về đây bên nhau 🫶

HERE WE GOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

No caption needed. Chúng ta đã có KYLIAN MBAPPE sau 7 năm chờ đợi. Hợp đồng đến năm 2029!!!!! 🍻🥳🍾

Thank you Gracias Merci beaucoup Grazie Danke Obrigado Teşekkürler Спасибо 谢谢 감사합니다 Cảm ơn شكرًا Dzięki Terima kasih.

Photos from Hôm nay Dương Hòa Tô có tập gym không?'s post 11/05/2024

khi bạn là người bình thường duy nhất thì bạn chính là sự bất thường =)))))

luỵ TROC2023 dữ chời

Photos from Hôm nay Dương Hòa Tô có tập gym không?'s post 06/05/2024

mai thi nma giờ chỉ nhớ anh 🫶

06/05/2024
04/05/2024

🫶

Cho mí người biết tin nè! Tui làm bà rồi 😎

Photos from Hôm nay Dương Hòa Tô có tập gym không?'s post 04/05/2024

năng lượng chữa lành 💪🏻

04/05/2024

Factos 👍

【ENG SUB】《中国说唱巅峰对决》The Rap Of China2023🎤GAI/MC Hotdog/Bridge | 每周六、日晚八点准时更新 ✨ 03/05/2024

https://youtube.com/playlist?list=PLTse_OkdImEgw4V3opkg68lUpudRLvP3a&si=bAA6h7LuHRp7IxSf

Cứ ôn thi là nghiện ngập, nay mới xem lại TROC2023 =)))) kiếm mòn mỏi dc chiếc link Engsub nên share choa ai cần nha hihi 🫶🫶爱大家

【ENG SUB】《中国说唱巅峰对决》The Rap Of China2023🎤GAI/MC Hotdog/Bridge | 每周六、日晚八点准时更新 ✨ 《中国说唱巅峰对决》是由爱奇艺出品、伊利优酸乳独家冠名的华语乐坛说唱歌手顶级联赛,本季新说唱集结华语乐坛知名说唱歌手联手打造《中国说唱巅峰对决》,他们将组建联盟阵营,为团队荣誉而战,解构中文说唱版图,...

14/11/2023

mng ơii tim giúp em với ạ 🫶🫶🫶 xin cảm ơn nhìuuu

06/10/2023

Hắn lại sh*tpost =))))))
"Lâu hong đăng weibo vì đang bận cao lên đó mà, đừng nhớ tui quá nha!"

22/09/2023

Đàn ông đích thực không được skip leg day =)))))))))

09/09/2023

MÙA XUÂN CỦA ĐÓA TIỂU THƯ

Tác giả: Phi Sách

CHƯƠNG 19: LỐI NHỎ

“Đồ ăn đến rồi! Đồ ăn đến rồi!” Mặc dù trong quán ăn chỉ có vỏn vẹn hai người khác, ông chủ vẫn giống hệt như trước, nhiệt tình kêu lớn, “Đây, cô bé, đồ ăn của cháu.”

Cố kéo khóe miệng cứng đờ, cô mỉm cười đầy mất tự nhiên với ông chủ.

Ông hoàn toàn không để ý, lại quay vào bếp hỗ trợ, Đóa Thương cúi đầu nhìn đống đồ ăn bày đầy trên bàn cùng một bát cơm trắng lớn trước mặt mình, lại nhìn Liêu Tồn đang khoanh tay không nói gì bên cạnh, giờ phút này cô chỉ muốn có một cái hố để chui xuống.

Có lẽ hiện tại anh đã hoàn toàn xác nhận trong lòng, tiền anh kiếm về Liêu gia hóa ra là được dùng để nuôi heo…… Nhịn xuống ý nghĩ gọi thêm một chai nước lọc, cô cầm lấy cái thìa nhỏ, muốn uống một ngụm canh để giải khát.

Nhíu mày, nhìn cô nuốt nước miếng, một muỗng lại một muỗng múc đầy nước canh suông, Liêu Tồn đứng dậy, rất nhanh đã ngồi trở lại, mở một chai nước rót vào cốc cho cô.

Nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đội ơn nhìn Liêu Tồn, “Cảm ơn anh.”
Thẳng thắn mà nói, mỗi lần Liêu tiên sinh không so đo hiềm khích trước đây mà ra tay cứu giúp, thật sự là tốt đẹp nhất trên đời*.

(Gốc là “thế gian tuyệt vô cận hữu” - độc nhất vô nhị, chỉ có một, không tồn tại người/ vật thứ hai trên thế gian.)

“Ừng ực, ừng ực, rầm……” Vội vàng tu hết một chén nước xuống bụng.

Liêu Tồn nhìn dáng vẻ một cốc nước cũng thiếu thốn đáng thương đến thế của cô, nhíu mày. “Em có muốn gọi thêm vài món không, gọi thêm 3 mặn 1 canh nhé?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ……”

Sặc nước dẫn đến những điều muốn nói đều nói không nên lời, cô vội vàng kiên trì xua tay —— bởi vì nhìn từ biểu cảm của Liêu Tồn, anh hoàn toàn không giống như là đang nói đùa……

……

Đồ ăn Liêu Tồn gọi, phải đợi một tiếng. Nói cách khác, nếu Đóa Thương muốn đợi đồ ăn của Liêu Tồn lên hết rồi cùng nhau ăn đồ ăn…… Thì đồ ăn của cô cũng nguội hết; nhưng nếu Đóa Thương không đợi Liêu Tồn mà ăn trước một mình…… Ý tưởng này cô chỉ nên sống để bụng chết mang theo thôi.

Ừm…… Vấn đề này quẩn quanh trong đầu Đóa Thương suốt mười mấy phút, ở giây phút Liêu Tồn cầm đũa, gắp một miếng thịt thăn từ đĩa của cô, mới được giải quyết. Quả nhiên suy nghĩ của nhân vật lớn cũng khác biệt so với người bình thường, rất linh hoạt cơ động, Đóa Thương cười đến híp cả mắt, vui vẻ gắp một miếng cà rốt, coi như thịt mà ăn……

“Ông chủ, phần đồ ăn của tôi cứ đóng gói đưa tới công ty, sẽ có người ra nhận.”

Lúc thanh toán sau khi ăn xong, Đóa Thương không tranh trả tiền, bởi vì cô cũng tự mình hiểu lấy, tiền cơm của mình là từ đâu mà có, ngay cả khi Liêu Tồn bảo cô ra ngoài chờ trước, cô cũng không hề có ý kiến gì mà làm theo, vẫn luôn luôn nghe lời như thế, không còn lạ gì.

“Được rồi, chờ làm xong tôi sẽ đưa qua.” Ông chủ một bên tươi cười nhận lời, một bên quay đầu đưa mắt ra hiệu với người vợ đang thu thập chén đũa.

Bà chủ cũng lập tức hiểu ý chớp mắt đáp lại, ngẩng đầu nhìn thấy Liêu Tồn đã mặc xong áo khoác đang chuẩn bị ra về, vội vàng gọi anh. “Đợi một chút!” Lau tay vào tạp dề, bà chủ hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn Đóa Thương, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng lại không nhịn được tiến về phía trước.

“Chàng trai trẻ, cậu đừng trách hai chúng tôi lớn tuổi nhiều chuyện lo chuyện bao đồng.” Đụng phải ánh mắt của chồng mình, bà có chút nhịn không được cười cười. “Hè năm nay, có một đoạn thời gian cậu mỗi ngày đều tới quán tôi dùng bữa, có phải hay không…… Chính là đang chờ cô bé Tiểu Đóa?”

Nghe vậy, Liêu Tồn chậm rãi xoay người, anh không nghĩ tới họ sẽ hỏi mình vấn đề này, nhìn bà chủ, lại nhìn ông chủ đang mỉm cười chất phác, không nói gì.

Anh đang suy nghĩ, có nên trả lời hay không.

“Cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô bé.”

Thấy tình huống này, bà chủ vội vàng tiến lên, đứng bên cạnh ông chủ, “Chúng tôi cũng không có ý gì khác.”

“Chỉ là muốn nói cho cậu……”

“Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi Tiểu Đóa.”

“Ngàn vạn lần phải nắm chắc cơ hội.”

“Người thích Tiểu Đóa rất nhiều.”

“Bởi vì con bé thật sự rất tốt.”

“Bất kể là ngoại hình hay điều kiện cậu cũng thấy rồi đấy.”

“Không có gì để chê.”

“Tính tình cũng lương thiện.”

“Lại còn là cô giáo tiểu học.”

“Tuy ngày thường đôi lúc có hơi hậu đậu bất cẩn.”

“Ở trong tiệm của chúng tôi thỉnh thoảng cũng hay làm rơi rớt đồ đạc.”

“Nhưng cái này cũng không phải khuyết điểm gì lớn lắm.”

“Nếu ai có thể cưới con bé về nhà.”

“Gia đình thật sự rất có phúc!”

Nói một tràng dài, hai vợ chồng kẻ xướng người họa, giống hệt như đang biểu diễn tướng thanh.

Liêu Tồn nhìn vợ chồng hai người lương thiện lại đáng mến như thế, không khỏi bật cười, “Chú, dì, cháu……”

Ngoài cửa, Đóa Thương đạp bông tuyết, hưng phấn dẫm lên dấu chân mới nhất trên bậc thang, trong lúc lơ đãng, thoáng nhìn vào trong phòng, lại vô tình thấy khóe miệng Liêu Tồn khẽ cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt.

Anh dường như đang nói gì đó, làm cho ông bà chủ vô cùng cao hứng, tuy nhiên Đóa Thương không biết đọc khẩu hình, ai biết “ouiimaeijd” là cái gì chứ?

“Kẽo kẹt” một tiếng, Liêu Tồn ra ngoài, cô không rảnh lo nhiều nữa, Đóa Thương vội vàng ngoan ngoãn đi theo phía sau, nghịch ngợm đạp lên dấu chân của Liêu Tồn, một bước hai bước…… Quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hai vợ chồng ông chủ đang đứng ở cửa, cao hứng vẫy vẫy tay.

……

“Đóa Thương.” Liêu Tồn đi phía trước, đột nhiên dừng bước.

“Dạ?” Cô cách anh không xa phía sau, dẫm lên dấu chân của anh chơi rất vui vẻ. Đột nhiên nghe anh gọi mình, vội vàng ngẩng đầu. “Có chuyện gì sao, Liêu tiên sinh?”

Quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt anh mang theo thâm ý, “Tôi nghe A Đán kể, quan hệ của em và Lý Kiện rất tốt.” Tuy rằng anh không muốn tìm hiểu, nhưng vẫn bị bắt nghe cho bằng được.

“Vâng, chúng em là bạn đại học, trước kia em học thể dục không tốt lắm, ặc…… Hiện tại cũng không tốt, anh ấy vẫn luôn chiếu cố em.” Cô không giấu giếm, tựa như đã sớm hình thành thói quen ăn ngay nói thật trước mặt Liêu Tồn.

Gật đầu, trầm mặc trong chốc lát. “Hoàn cảnh gia đình anh ta em có hiểu rõ không?”

“Làm sao thế ạ?” Không rõ vì sao Liêu Tồn lại hỏi như vậy, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, “Chẳng lẽ…… Hoàn cảnh nhà anh ấy đang sa sút?”

“Không phải.”

“Bố mẹ anh ấy có chuyện gì sao?”

“Đều khỏe mạnh.”

“Hay là anh em trong nhà đấu đá lẫn nhau?”

“Con trai độc nhất.”

Chớp chớp mắt, “Vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi, hiện tại không có bệnh dịch thiên tai gì, cũng không phải trong thời đại binh hoang mã loạn*, gia đình anh ấy có lẽ cũng không khác gì mấy so với những gia đình bình thường.”

(*: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc)

Ngoài mấy cái vấn đề kia, còn lại hẳn là chưa tới mức phải duỗi tay xin bạn bè viện trợ.

Ánh mắt chợt lóe, Liêu Tồn nghe cô phân tích, trực giác của anh dường như hiểu rõ điều gì đó.

Nhưng nói toạc ra cũng vô ích, anh suy nghĩ một chút, lại phối hợp trả lời cô, hỏi ngược lại, “Em thông minh như vậy sao?”

Thông minh?

Cô nào biết anh đang cố ý nói sang chuyện khác, cúi đầu, Đóa Thương bĩu môi. “Hình như đây là lần đầu tiên Liêu tiên sinh khen em.”

“Thế sao?” Dường như nghiêm túc nhíu mày, Liêu Tồn xoay người bước về sau một bước.

“Không phải ạ?” Đóa Thương vội vàng đuổi kịp, tiến đến trước mặt anh.

“Ý tôi là, em nghĩ tôi đang khen em sao?” Cong khóe miệng, Liêu Tồn dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, lại tiến lên phía trước một bước.

Mở to hai mắt nhìn, Đóa Thương khó có thể tin. “Không phải sao?”

“Em đoán xem?” Anh cười hỏi.

“Phải không?” Cô hỏi tới cùng.

“Phải không?”

“Phải không?”

“Phải không?”

……

Trong ngõ nhỏ, càng đi sâu càng trở nên yên tĩnh, một dấu chân biến thành hai rồi lại dần mờ nhạt tới khi biến mất, chỉnh chỉnh tề tề, song song mà đi, nhưng từ xa tới gần, bất tri bất giác, càng ngày càng sát lại gần nhau.

29/08/2023

MÙA XUÂN CỦA ĐÓA TIỂU THƯ

Tác giả: Phi Sách

CHƯƠNG 18: GẶP QUỶ

“Của cậu, Đóa Thương.”

“Cảm ơn.”

“Cái này cho cậu, Tiểu Ý.”

“Cảm ơn Chi Linh.”

Cuối năm, một đống hội họp lễ lạt cùng lúc tới, hôm nay chính là đêm Giáng Sinh, khắp nơi trong trường học đều giăng đèn kết hoa, xanh xanh hồng hồng.

Mà phòng ban các cô có một thói quen vào đêm Giáng Sinh mỗi năm —— người hạnh phúc nhất đều sẽ chủ động đứng ra, chuẩn bị quà Giáng Sinh chúc mọi người một năm bình an.

Năm nay, là Chi Linh.

Bởi vì, cô ấy sắp đính hôn.

Ai cũng không đoán được, “mỹ nhân Béo” từ trước đến nay tiêu chuẩn cao yêu cầu nhiều, thế mà lại thình lình đem bản thân gả ra ngoài đầu tiên —— chuyện là trong tiết âm nhạc Âu Mỹ, một trái một phải đứng trong phòng hòa nhạc, chỉ vì chuyển nhầm bài tiếp theo của đối phương, suýt nữa đã vung tay đánh nhau.

Thế nhưng, cũng may…… Cuối cùng vẫn là hữu tình nhân chung thành quyến chúc*.

(*: Những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về với nhau.)

Nhưng chủ nhiệm Trương cùng phòng dường như không mấy vui vẻ, lúc mọi người đề nghị đi liên hoan, ông ấy vẫn bày ra vẻ mặt hậm hực nói, “Không có tiền!”

Haizz…… Nhân loại chính là giống loài phức tạp như vậy, tốc độ trở mặt so với ông trời còn nhanh hơn, nhưng trở lại chuyện chính, trước tiên vẫn là muốn chúc mừng Chi Linh, tiên phong bước trên con đường hạnh phúc không được phép quay đầu.
Nhưng tại sao nhỉ?
“Chi Linh, cậu không phải nói muốn thừa dịp còn trẻ, phải chọn lựa kỹ một chút sao?” Mở ra giỏ quà được đóng gói hoa lệ, Tiểu Ý ghé vào mặt bàn, nhìn chằm chằm từng quả táo đỏ hồng cỡ đại.

Mà vấn đề này, đừng nói Tiểu Ý, ngay cả Đóa Thương cũng rất tò mò. Chi Linh cũng không phải kiểu người hành động theo cảm tính, đưa ra quyết định trong lúc đầu óc không tỉnh táo.

“Đúng vậy. Nhưng đó là do trước kia tớ mải mê đòi tìm củ cải trong sọt cải trắng, mặc kệ cậu chọn lựa như thế nào, cải trắng đều vẫn là cải trắng, không phải không tốt, chỉ là không phải củ cải mà cậu muốn.” Vỗ vỗ bả vai Tiểu Ý, giọng điệu của một người từng trải.

“Tình huống hiện tại của tớ giống như cậu vừa liếc mắt liền nhìn trúng ngay một cây củ cải, hơn nữa có thể khẳng định anh ta sẽ không lừa gạt, cũng sẽ không trăng hoa, ngoan ngoãn phục tùng cậu, nếu may mắn thì còn có khả năng tiền đồ vô lượng…… Chẳng lẽ tớ còn phải tiếp tục giả mù do dự không quyết, đem anh ấy nhét lại vào trong đống cải trắng kia sao?”

“Ờ……” Tiểu Ý rũ mắt gật gật đầu.

“Răng rắc” một tiếng, Đóa Thương dùng sức cắn một miếng táo to, cùng với âm thanh nhai nuốt thanh thúy, cô dường như lĩnh ngộ được một chân lý mới mẻ.


“Mẹ, dạ, con đang ở bên ngoài.”

……

“Không có ai, con đi một mình, tùy tiện ăn chút cơm.”

……

“Con biết, con biết, con không phải không nóng nảy, cho nên mẹ đừng vội…… Vâng, con cũng muốn nói với mẹ một tiếng, năm nay con về nhà mẹ đừng trực tiếp đưa mấy chàng trai mà các dì hàng xóm giới thiệu đến nhà mình nữa, con tự có cách của mình.”

……

“Đúng vậy, con gái của mẹ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, không thể tiếp tục làm một cô gái nhỏ ngoan ngoan nhẫn nhịn chịu đựng cảnh giường đơn gối chiếc nữa…… Về sau mẹ cũng đừng hối hận trách con là nữ đại bất trung lưu*.”

(*: Con gái lớn không thể giữ trong nhà, con gái là con người ta.)

……

“Vâng, được rồi, vậy mẹ nói với ba hộ con một tiếng, con muốn về nhà ăn cơm.”

……

“Bái bai.”

Ngắt điện thoại, nhìn thời gian còn sớm, Đóa Thương dùng sức xoa xoa tay, đi vào cửa sau một quán ăn.

Ngay cả thực đơn cũng không cần xem, trực tiếp đi vào sau bếp, quen cửa quen nẻo mà gọi đồ ăn, “Bà chủ, cho cháu một mâm gà lá chanh, một phần thịt thăn nướng rượu, một chén canh bí đao thịt dê, cháu tự mình xới cơm được rồi.”

Một người gọi phần ăn dành cho ba người, ăn tết sao, gần đây cô rất bận rộn, ăn không hết có thể đóng gói mang về, tóm lại chỉ là muốn khao bản thân một bữa.

“Ừ, được rồi.” Nguệch ngoạc vài nét bút, nhớ kĩ thực đơn, phòng bếp nhanh chóng đỏ lửa.

Đây là một quán cơm nhỏ mang hương vị phương bắc, nhỏ tới nỗi liếc mắt một vòng là có thể nhìn trọn vẹn hết cả gian phòng, trong quán cũng chỉ có một đôi vợ chồng, tuy rằng bởi vì hương vị thơm ngon, giá cả lại vừa túi tiền, thường xuyên kín người hết chỗ, nhưng quán cơm này cách chung cư gần nhất, ông bà chủ lại vô cùng nhiệt tình hiếu khách, nên mấy người Đóa Thương bất tri bất giác mà thành khách quen ở đây.

Thế nhưng, gần đây bởi vì bận dạy bù cho A Đán, cô rất ít có thời gian đến đây ăn. Không nghĩ tới, quán ăn bình thường vô cùng náo nhiệt, hôm nay ngược lại lại quạnh quẽ vắng vẻ, hiện tại chỉ có một người khách duy nhất là cô.

Bà chủ nói gần đây nhà hàng nhỏ sinh ý không tốt, nguyên liệu để nấu mấy món cô muốn bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị. Đóa Thương vội vừa cười vừa xua tay nói mình không gấp, trong lòng nghĩ dù sao hôm nay cô cũng chỉ ăn một mình một bữa cơm, trở về sớm cũng chỉ có thể cùng Tiểu Ý đang vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp 4 mắt to trừng mắt nhỏ.

Haizz…… Lại một đêm Giáng Sinh độc thân, đi đâu cũng không xong, người khác đều là một cây củ cải với một cái hố xứng đôi vừa lứa, chỉ có cô cứ mãi đi sau, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà bao nhiêu cây cải trắng ngoài kia cũng không thích hợp với cái lỗ trống của cô.

“Củ cải của mình, khi nào mới có thể hái tới tay đây……”

Lấy xong cơm, Đóa Thương ngồi vào chiếc bàn ăn cơm dài ngày thường vẫn hay ngồi, chọc chọc đũa, nhàm chán lầm bầm lầu bầu…… Mà đúng lúc này —— “Ting ting!” Điện thoại di động rung lên.

Ai? Có người cũng đang rảnh rỗi giống cô sao? Sẽ là ai đây?
Trong mắt cô lập tức sáng ngời.

Hứng thú bừng bừng click mở di động, nhìn thấy lời chúc đêm Giáng Sinh an lành trên màn hình —— Khách hàng thân mến, số dư tiền điện thoại tháng này của bạn không đủ, xin vui lòng kịp thời……

Khóe miệng vừa cong lên.

Đùa cô à! Nạp tiền sao! Khung tin nhắn điện thoại gần đây, địa vị của bạn học số 186, đã thăng chức thành người thường xuyên liên hệ thứ ba……

“A! Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, cô bé lại tới đây à!” Ông chủ quán cơm đúng lúc trở về, trong lúc ấy cô đang vùi đầu nạp tiền điện thoại.

Dậm dậm chân, muốn rũ hết tuyết ở ngoài cửa, ông chà xát hai tay, treo chiếc mũ bị tuyết làm ướt lên giá áo, ra sức phủi những bông tuyết còn dính trên áo khoác.

Đóa Thương quay đầu lại nhìn thấy là ông trở về, liền cười khanh khách trả lời, người đàn ông nhiệt tình cùng cô nói mấy câu, xoay người, lau sạch một cái ghế dựa, đặt ở chỗ bên cạnh cô.

“Đúng rồi, vợ à, mới nãy lúc anh đang ở chỗ lão Vương xem đánh cờ, cậu trai kia lại gọi điện thoại cho anh.” Đột nhiên nhớ tới chính sự, mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, vội vàng thò đầu vào trong bếp, lớn giọng báo cáo.

“Vẫn như cũ à?” Trong phòng bếp âm thanh thái rau ngừng hai giây, tựa như đang hồi tưởng lại một chút, sau đó mới nghe bà chủ hỏi.

“Ừ! Làm như bình thường là được! Nhưng mà hôm nay không cần giao đồ qua, cậu ấy muốn tới tiệm ăn.”

“Vâng, vậy càng tốt, trời lạnh thế kia đi đưa đồ ăn sẽ dễ bị nhiễm lạnh.”

“Đúng vậy.” Chuyển lời xong là yên tâm rồi. Sau đó, cuộc đối thoại của hai người như thường ngày một lần nữa chìm vào bên trong củi gạo mắm muối.

Ô…… Cô dì chú bác ơi…… Cô đáng thương quay lại nhìn, ông chủ và vợ đều đang hăng say làm việc, cô cũng không tiện nói chen vào.

Ai tới tâm sự với cô đi, không cần nói chuyện phiếm, ngồi cạnh cho có không khí thôi cũng được……

Cô đơn nhìn bốn phía trống trải, đành phải móc tai nghe từ trong túi ra nhét vào lỗ tai, yên lặng chơi trò chơi trong điện thoại.

Thế nhưng…… Âm thanh trò chơi trong tai nghe có chút lớn, nếu không có lẽ cô sẽ phát hiện được cửa sau nhà hàng phát ra vài tiếng “Kẽo kẹt”.

Một thân hình cao gầy tiến vào.

Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo khoác lông dài, tuy chắn được gió nhưng nhìn tổng thể vẫn hiện rõ vẻ đơn bạc, trên nét mặt cũng mang vẻ phong trần mệt mỏi từ trong hơi thở, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất cùng cử chỉ cao quý ưu nhã, đứng trong cửa hàng đơn sơ mộc mạc liền lộ ra vẻ không thích hợp.

Liêu Tồn vừa vào cửa, liền thấy bóng dáng quen thuộc kia, tiếc là cô không quay đầu lại, nếu không cô sẽ được chứng kiến biểu tình khiếp sợ nhất của anh từ trước tới giờ.

Anh không nghĩ tới, chuyến công tác nước ngoài lần này kéo dài hơn so với dự kiến tận một tháng.

Mà điều anh càng không ngờ chính là, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi về nước, lại là cô.

“A! Cậu đến rồi à! Vào trong ngồi đi áo khoác treo lên giá là được, đừng khách khí.”

Ông chủ nhiệt tình đi ra, kéo anh vào bên trong, Liêu Tồn bị ông lôi kéo mới lấy lại tinh thần, vừa thấy chỗ ông chỉ mình ngồi xuống, không khỏi có chút hoài nghi, “Ngồi…… Chỗ đó sao?”

Anh không quá chắc chắn chỉ vào vị trí bên cạnh Đóa Thương.

“Đúng đúng đúng, sạch sẽ, tôi vừa mới lau dọn xong.”

Đại thúc cười xác nhận, xoay người vào phòng bếp hỗ trợ vợ.

“Được.”

Khóe miệng khẽ cong lên, thật đúng là trùng hợp.

“Khụ……”

Cố ý làm mềm giọng, anh cố hết sức nhẹ nhàng chậm rãi tới gần cô, nhưng ngoài dự đoán chính là, anh ưu nhã ngồi xuống hơn nửa ngày, người bên cạnh thế mà chẳng có phản ứng gì.

Ánh mắt khẽ lướt qua, hóa ra cô đang hết sức chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Lấy bộ dạng nhập tâm đến mức độ này của cô, có khi chờ anh cơm nước xong xuôi, cô cũng sẽ không nhìn về phía anh lấy một cái.

Chẳng lẽ muốn anh cứ như vậy yên lặng ăn xong liền nhấc chân rời đi, giả bộ như không nhìn thấy cô à?

Mày rậm nhíu lại, lập tức lưu loát sửa sang lại cổ áo. Tùy ý gỡ một bên tai nghe của cô xuống, nhất phái bình thản ung dung hỏi, “Tiểu thư, em đang làm gì thế?”

Kinh ngạc quay đầu —— ai thế, dám tùy tiện động tay động chân với một cô gái độc thân, đừng trách cô tố cáo hắn ta quấy rối…

“Lạch cạch! Choang bùm loảng xoảng……”

Bàn ghế ngổn ngang trên đất, bát đũa mỗi nơi một chiếc……

Đỡ trán, Liêu Tồn cắn chặt hàm răng, “Đóa Thương, lúc nào thì phản ứng của em khi nhìn thấy tôi…… Có thể không giống như gặp quỷ!”

26/08/2023

MÙA XUÂN CỦA ĐÓA TIỂU THƯ

Tác giả: Phi Sách

CHƯƠNG 17: LÚC NÀO CŨNG LUỐNG CUỐNG TAY CHÂN

Theo lẽ thường mà nói, kẻ có tiền có cá tính là chuyện rất bình thường, Đóa Thương hoàn toàn có thể lý giải.

Trở mặt sao, vô tình sao, đây chính là độc quyền của kẻ có tiền.

Thế nhưng khi đặt hai loại trạng thái này ở cạnh nhau, giây trước vừa trở mặt, ngay sau đó liền trở nên vô tình, cùng với những biểu tình và hành động cùng lời nói không thể hiểu được, hơn nữa còn xuất phát từ ngọn núi kim cương như Liêu Tồn…… Đánh chết cô cũng không hiểu.

“Mình rốt cuộc lại làm sai cái gì rồi……”

Đang chấm bài cho học sinh, vừa đến bài của Liêu Đán, lơ đãng thế nào lại mở tới phần lời phê của phụ huynh, nhìn thấy bút tích như đã từng quen thuộc, Đoá Thương không khỏi nghĩ tới biểu tình của Liêu Tồn trước lúc rời đi ngày hôm ấy.

“Tay.”

Mới vừa dạy xong tiết thể dục, Lý Kiện trở lại văn phòng uống nước, đi ngang qua bàn của Đoá Thương, thấy cô đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, bộ dáng xuất thần theo mây gió phiêu du.

“Dạ?”

Vừa nghiêng đầu liền đối diện với biểu tình khinh thường của Lý Kiện, cô nghe lời anh nói liền cúi xuống nhìn, hóa ra là mực từ bút máy bị chảy ra ngoài, nhiễm đỏ rực cả tay cô.

“Giấy.”

Đứng lên, nghe lời Lý Kiện nhắc nhở vội vàng tìm kiếm khăn giấy khắp nơi. Vừa lơ đãng một chút, lại đụng vào cạnh bàn, bút máy chưa để cẩn thận, lăn trên mặt bàn trơn nhẵn bóng loáng rồi rơi xuống quệt vào chiếc váy trắng cổ vừa thay, lại bắn lên một mảng, nhuộm đỏ thân váy.

“Ặc……”

Nhìn tay và váy của mình, lại nhìn Lý Kiện, không biết nói gì, chính cô đối với hành vi ngu xuẩn của mình hôm nay cũng rất cạn lời, huống chi là kẻ độc miệng vạn năm như Lý Kiện, nhất định sẽ nhân cơ hội chê bai cô đến mức thương tích đầy mình.

“Em…… Vừa rồi không chú ý……” Đối diện với Lý Kiện, thật ngượng ngùng, cô theo bản năng dùng tay sờ lên cổ.

“Đừng chạm vào!” Anh bắt lấy tay cô trong nháy mắt, cũng mặc kệ có dơ hay không, nếu chỉ chậm một bước……

……


“Hôm nay ngừng cung cấp nước” —— từ tầng một đến tầng sáu, trước cửa toilet đều treo biển thông báo như vậy.

Rơi vào đường cùng, Lý Kiện khiêng một thùng nước dùng để uống trong trường học, kéo cô lên khu dạy học trên sân thượng. Mạnh mẽ khui mở thùng nhựa, đổ nước vào một hồ chứa đã đóng băng ở bên cạnh.

“Ở trên này thật lạnh.” Khó có ngày ánh nắng tươi sáng như hôm nay, nhưng đã tới trung tuần tháng mười hai, nhiệt độ vẫn luôn giảm tới con số âm.

“Chỉ có trên này mới không có ai!”

Trừng mắt nhìn cô một cái, “Em muốn dọa bọn nhỏ nghĩ rằng cô giáo của chúng cắt cổ tay tu sat à?” Cầm lấy khăn lông thể thao vắt trên cổ mình, dấp nước, không có gì cố kỵ, cẩn thận lau tay cho cô.

“Thực xin lỗi, em không phải cố ý……” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô xác thực cũng cảm thấy may mắn.

“Cũng may là vừa hết tiết, nếu không dáng vẻ này, thật đúng là có khả năng sẽ dọa sợ các bạn nhỏ.”

Lý Kiện trợn trắng mắt nhìn cô, Đóa Thương lập tức tươi cười ngọt ngào tiếp thu lời anh nói.

Bình thường loại tình huống này anh sẽ không nói thêm gì, nhưng hôm nay sau khi đại thiếu gia Lý phát hỏa, giáo huấn cô một trận xong.

“Em có muốn xin nghỉ về nghỉ ngơi một chút không?”

Giống như chỉ vô tình hỏi một câu. Sắc mặt tuy rằng vẫn không tốt, nhưng Đóa Thương biết người bạn tốt này thật sự quan tâm cô.

“Không cần ạ, chút việc nhỏ này, nghỉ cái gì mà nghỉ chứ?” Quá khứ có bị bệnh cũng đều gắng gượng đi làm, bây giờ không đau không ốm, làm sao có thể để công việc hàng ngày bị chậm trễ.

“Em chắc không? Anh nhìn em hồn vía lên mây như vậy, còn cho rằng nhà em xảy ra chuyện gì.” Đại não của Đóa Thương nếu không treo trên chín tầng mây thì chính là tắt nguồn ngừng hoạt động, rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ có tâm sự của cô.

“Phi phi phi! Cái tốt không linh cái xấu linh, anh đừng nói lung tung. Em thật sự không sao, anh không cần lo cho em.”

Giả vờ tức giận, ngay sau đó, lại nở nụ cười xán lạn, “Nhưng em nói thật này đại thiếu gia Lý, nghe nói năm nay năm mạt lại thực đoạt tay a. Đêm Bình An, lễ Giáng Sinh, đêm cuồng hoan, lễ countdown, Tết Nguyên Đán, nghe nói đều có người giục. Anh đã hai mươi mấy sắp ba mươi tới nơi rồi, cũng nên để tâm một chút đi…… Thế nào, khi nào mang về cho em một cô chị dâu đây?”

“Hừ……” Lý Kiện khịt mũi coi thường. Nhìn đôi mắt long lanh như sao trời đang chớp chớp của người đối diện, gõ mạnh lên trán cô một cái, “Em với anh không phải đều như nhau à? Lại còn dám giục anh?”

Bĩu môi, Đóa Thương không đồng ý với lời anh nói, “Em không hề, không hề nha. Chỉ năm sau thôi, em lập tức có thể đưa người về cho anh xem.”

Mỗi năm về quê, người sắp xếp xem mắt cho cô gom lại cũng phải được một tiểu đội, trước đó cô đều dùng lời ngon tiếng ngọt nói mình không vội vàng để xin miễn, nhưng mỗi cái tết trôi qua lại già thêm một tuổi. Haizz…… Dù sao cũng đã mở màn bằng một Hàn Chí kia, cùng lắm thì năm nay cô sẽ dựa vào xem mắt để gả đi.

“Được rồi, vậy anh nhận, coi như em giỏi hơn anh.” Xem cổ và tay của cô đều đã lau khô, ném chiếc khăn vào trong bể nước, đặt tay lên bả vai, nửa đùa nửa thật nói.

“Đó là đương nhiên!” Phủi phủi mông, từ trên ghế đứng lên. “Anh nên lo lắng cho chính mình đi!” Sau đó vội vội vàng vàng, chạy về phía cầu thang.

Nhưng Lý Kiện cũng không có lập tức tính toán với cô, ôm tay hỏi, “Em đi đâu thế?”

“Chuẩn bị giáo án, em vẫn còn có tiết.” Quay đầu lại, làm cái mặt quỷ với anh.

Anh bất đắc dĩ cười cười, “Trên váy em vẫn còn dính mực bút máy.”

“Em khoác áo khoác, chắc là sẽ không thấy được đâu.” Đầu óc đã thanh tỉnh, nụ cười của cô trở nên càng thêm xán lạn.

“Mặc áo khoác đi dạy, nóng chết em!” Lý Kiện cố ý trêu chọc cô, nói.

“Em có bị nấu chín cũng không chết được……”

Xua xua tay, hừ một tiếng, chỉ chốc lát sau, bóng dáng vui vẻ liền biến mất ở cửa cầu thang.

Mà trên sân thượng lạnh băng, chỉ còn lại một bóng hình cao gầy, không nhúc nhích nhìn theo phương hướng cô vừa rời đi.

Dường như hít thở cũng phải cẩn thận, yên tĩnh để nghe được tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một bước, hai bước, ba bước…… Cho đến lúc cả âm thanh uyển chuyển nhẹ nhàng ấy cũng biến mất, anh mới chậm rãi lấy ví tiền từ trong túi áo ra, mở ra ngăn bí mật đầu tiên bên phải.

Bên trong cất giấu một tấm thẻ học sinh —— là cô vẽ đưa anh.

……

“Bạn học, buổi sáng em làm rơi ví tiền, giấy tờ đều ở bên trong, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của em trong học kỳ này, anh có thể giúp đỡ em được không?”

Hai rưỡi chiều, Lý Kiện cúi đầu nhìn đồng hồ, xác nhận thời gian. Đây là người thứ sáu trong hôm nay không mang giấy tờ chứng nhận thân phận.

“Thẻ sinh viên, thẻ cơm, căn cước công dân đều không có, ai có thể chứng minh em không phải đi thi hộ?” Lớn lên thật ra rất xinh đẹp, nhưng người đục nước béo cò như cô anh gặp cũng nhiều. Lý Kiện anh ta trong viện thể thao có tiếng là việc công xử theo phép công, trời sinh tính cách đã chính trực, không chấp nhận những loại người chuyên làm việc theo bàng môn tả đạo.

“Em thật sự là Đóa Thương, em thề toàn trường chỉ có một mình em tên Đóa Thương mà thôi!”

Gấp, gấp, gấp…… Tại sao cô lại làm rơi mất ví tiền chứ? Thật vất vả luyện tập chạy bộ buổi sáng suốt nửa tháng mới đạt tiêu chuẩn, chẳng lẽ phải phó mặc cho nước cuốn trôi sao……

“Không được, chờ em có giấy tờ để chứng nhận thân phận rồi nói sau.” Không cho phân trần, Lý Kiện đánh một dấu X ở vị trí mặt sau tên của Đóa Thương..

……Thời gian trôi qua khoảng hai mươi phút, sau khi thời gian kiểm tra thể chất kết thúc.

Trên sân thể dục tốp năm tốp ba người kết bạn đi xuống sân trường, Lý Kiện cũng thu dọn đồ đạc, tính toán chốc nữa đem bảng điểm giao cho giảng viên rồi sẽ đi học, nhưng vừa mới khoác lên vai, lại đột nhiên nghe thấy sau lưng có người hô to tên của mình.

“Lý Kiện! Lý Kiện! Bạn học Lý Kiện……” Quay đầu, hóa ra là nữ sinh xinh đẹp vừa nãy.

Đóa Thương thở hổn hển chạy tới bên cạnh anh, hoàn toàn không để ý tóc tai lộn xộn, “Anh nhìn xem…… Xem cái này được không?”

Cúi đầu.

Là một chiếc thẻ sinh viên.

Họ tên, khoa, niên khóa, ngành học, nguyên quán, ngay cả ảnh chụp đều có, điểm duy nhất “Không được hoàn mỹ” chính là —— đó chỉ là một bức vẽ tay.

……

Nhớ về quá khứ, Lý Kiện không tự giác cong khóe miệng, đứng trong gió bắc lạnh lẽo, đáy lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy ấm áp.

“Việc công xử theo phép công, cũng bị buộc phải làm trái suốt bốn năm, có thể nghĩ đến việc vẽ một tấm thẻ sinh viên để lừa mình dối người, cũng cũng chỉ có em.”

25/08/2023

MÙA XUÂN CỦA ĐÓA TIỂU THƯ

Tác giả: Phi Sách

CHƯƠNG 16: LÃO NHƯỢC BỆNH TÀN

Ngày lại ngày trôi đi, đã qua được một khoảng thời gian kể từ lúc Liêu Tồn thành công xuất viện, Đoá Thương cũng đã sớm kết thúc việc làm hộ công kiêm bảo mẫu, sinh hoạt một lần nữa đi vào quỹ đạo, đột nhiên cô cảm nhận được không có việc gì thật nhàn thân.

Ngày tháng còn dài, viện phí, tiền thuốc men gì đó còn thiếu người ta thì cứ từ từ để sau rồi tính.

Bàn tình nhỏ trong lòng lại bắt đầu khai hỏa bùm bùm, cân nhắc đem đống ân tình cô thiếu nợ Liêu Tồn, quy hết vào kế hoạch giúp đỡ bồi dưỡng A Đán.

“Tay của chú con, hình như còn chưa khỏi hẳn.” Vào một buổi phụ đạo tại nhà như thường lệ, A Đán đang luyện viết bút lông, Đóa Thương lại đột nhiên nhớ tới ngày đó trên hành lang, cô vô tình nghe thấy lời bác sĩ nói.

“Có lẽ chú nhỏ phải ở nhà nghỉ ngơi thêm một vài ngày, cũng không có cách nào khác.”

Đóa Thương đồng tình gật đầu. Những ngày ở bệnh viện, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Liêu Tồn không bỏ qua bất cứ một phần công việc nào.

Đây có lẽ là nỗi buồn của người thuộc tầng cao nhất trong xã hội…… Công ty lớn như vậy, dưới anh còn rất nhiều người, mà ai thì cũng phải ăn mới sống được. Cho nên khách quan mà nói, người như Liêu Tồn, thực sự rất khó có thể yên tâm thoải mái mà nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài.

“Nhưng mà chú của con cố sức như vậy, tiền tiêu ở đâu cho hết nhỉ? Cô nghe báo chí nói tất cả công ty và hạng mục đầu tư của gia đình con, đều chỉ lời chứ không lỗ, mà những chỗ cần Liêu gia phải chi tiền chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh ấy tội gì phải làm việc mệt mỏi như vậy……”

Mới đầu là nói chuyện với A Đán, sau liền biến thành lầm bầm lầu bầu. Có lẽ là do bị Chi Linh và Tiểu Ý ảnh hưởng, khiến cho cô cũng rất là tò mò, Liêu Tồn ngày đêm miệt mài làm việc như vậy, rốt cuộc là vì ai.

Xoay cổ tay, dừng bút. A Đán nâng mí mắt, nhìn về phía Đóa Thương, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Đóa Thương ngẩng đầu, vừa vặn bắt được ánh mắt của A Đán, đoán chắc là cậu bé biết gì đó, lập tức hỏi dồn, “Thế nào? Con có biết không?”

Do dự gật đầu. A Đán hé miệng, nhìn Đóa Thương.

“Vì ai thế? Hay là dùng vào đâu vậy?”

A Đán lập tức che miệng lại, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Đóa Thương.

Chớp mắt…… Nhíu mày…… Như đang suy tư gì……

“Này! Con đúng là còn nhỏ không hiểu chuyện, không được nói lung tung như vậy! Một chút tiền lương của cô, đối với nhà con mà nói chỉ là con bò rụng lông cây me rụng lá, như muối bỏ biển, con hiểu không? Hơn nữa đã thỏa thuận xong là trả lương theo tháng, đến bây giờ cô còn chưa nhận được đâu, cô cùng lắm là ăn trực mấy bữa cơm, con lại nói khoa trương như thế……”

Lẩm bẩm lẩm bẩm, Đóa Thương giơ tay chỉ chỉ, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Thế nhưng A Đán càng nghe lời cô nói càng mất bình tĩnh, hoảng sợ ôm đầu, bỏ lại một câu, “Sau này cô sẽ biết thôi!”

Sau đó chạy như bay xuống lầu.

“Là sao? Bạn nhỏ nói chuyện phải giữ lời nha, thành thật giữ chữ tín là truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc……”

Chạy theo đến đầu cầu thang, gọi với theo bóng dáng cậu bé. Đúng lúc dì Lý từ dưới lầu đi ngang qua, nhìn thấy cô thì cười vui vẻ, “Đóa tiểu thư, xuống ăn cơm thôi.”

“Vâng, cháu xuống đây ạ!” Cô không nghĩ ngợi mà trả lời đầy hưng phấn.

Xoay người mới phát hiện, hình như cô bị A Đán nói trúng rồi……

Bàn ăn của Liêu gia, hiện tại đã trở lại bình thường, không giống cảnh tượng lần đầu tiên cô tới đây, hiện tại đã có ghế tựa để ngồi.

Đãi ngộ được thăng cấp, Đóa Thương cũng rất bất ngờ, mà cô càng không ngờ tới chính là, hiệu trưởng Liêu và Liêu Tồn cũng trở về, cẩn thận hồi tưởng lại, hình như đây là lần đầu tiên, cô và ba người họ ngồi ăn cùng một bàn……

Có lẽ do cơ thể chưa khôi phục hoàn toàn đã làm việc, sắc mặt của Liêu Tồn không được tốt lắm, tuy rằng đã thay tây trang thành thường phục mặc ở nhà, nhưng khi ngồi đối diện, vẫn đem lại cho người ta cảm giác ưu tú và loại áp bức người sống chớ lại gần.

“Ực” một tiếng, Đóa Thương dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, lại trộm ngắm người trên bàn vài lần, ừm…… Cô muốn ăn vịt nướng ở đối diện quá……

Trong lòng âm thầm cân nhắc, đôi đũa không tự chủ được đưa về phía đồ ăn……

“Cạch!”

“Khụ khụ khụ!”

Người ngồi bên cạnh thình lình đặt cái bát đánh cách một cái xuống bàn, dọa cô suýt chút nữa làm rơi cả đôi đũa, may mà cô phản ứng mau lẹ, giả vờ ho khan để che giấu bản thân có tật giật mình.

“Dì Trương, cho con xin một bát cơm nữa ạ.”

Quay đầu nhìn sang, bát cơm của bạn học Liêu Đán đã sớm thấy đáy, nhìn lại chính mình, không phải chứ, cô còn chưa kịp ăn miếng thứ hai đâu……Không dám nghĩ ngợi, vội vàng và mấy miếng cơm tẻ ngắt vào trong miệng, nhưng ăn vội quá, ngược lại biến khéo thành vụng mà ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ…… dì Trương, cho em xin…… Khụ khụ…… Một cốc nước với.”

Lấy tay che miệng, lần này là ho khan thật……

May mắn A Đán phản ứng nhanh, đưa khăn giấy tới trước mặt cô, Đóa Thương nhìn cậu bé giống như nhìn thấy chúa cứu thế —— cậu bé ngoan, làm rất tốt, đối diện là chú của con, cô tuyệt đối không thể phun cơm vào mặt anh ấy được.

Dì Trương cũng cứu giúp kịp thời, sau khi uống một cốc nước ấm, cuối cùng cũng có thể nhịn lại mấy hạt cơm đang chuẩn bị phun trào.

Phù…… Đáy lòng thở phào một hơi, cô cầm lấy chiếc đũa, cố gắng hết sức khôi phục vẻ ưu nhã.

Lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông cũng đã làm hết rồi, không ai nhìn thấy thì bỏ qua chuyện vừa rồi đi……

Hiệu trưởng Liêu có vẻ cũng nhận ra Đóa Thương đang xấu hổ, bộ dáng hiền từ, ôn tồn hỏi, “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Hợp! Hợp lắm ạ……” Cô lập tức trưng ra dáng vẻ cười ngây ngô.

Cô cũng không tự phát giác được, dường như chỉ cần nói chuyện với hiệu trưởng Liêu, bản thân sẽ trông ngốc nghếch giống hệt một con chó mặt xệ ngu si, “Các bác các dì nấu ăn, đều rất ngon ạ.” Câu này của cô là nói thật lòng, điều không trọn vẹn duy nhất là cô không được ăn vịt nướng……

Gật đầu, hiệu trưởng Liêu cười tủm tỉm gắp đồ ăn, để vào trong bát của Đóa Thương, “Vậy cháu ăn nhiều một chút. Lần này vất vả cho cháu rồi, chăm sóc Liêu Tồn lâu như vậy.”

Tuy rằng chỉ là rau xanh, nhưng cô cũng vội vàng vui vẻ tiếp nhận. Vừa nghe hiệu trưởng nhắc tới chuyện của Liêu Tồn, Đóa Thương lại không tự giác cúi đầu, thật ngượng ngùng, “Chuyện nên làm, chuyện nên làm ạ, dù sao thì…… Là do chính cháu gây họa. Thầy cùng A Đán đều bận rộn như vậy, cháu làm sao có thể……”

“Ở trường! Không có ai đồn đại linh tinh chứ……” hiệu trưởng Liêu đột nhiên ngắt lời cô.

Không rõ nguyên nhân tại sao, còn trộm nhìn thoáng qua ánh mắt của Liêu Tồn.

“Không có ạ!”

Tuy nhiên, Đóa Thương cũng hoàn toàn không phát giác được biểu tình của hiệu trưởng Liêu trở nên mất tự nhiên.

Cô trả lời không cần nghĩ ngợi, gần như cướp lời hiệu trưởng. Vừa ngẩng đầu, lại đón nhận biểu cảm cau mày suy nghĩ của Liêu Tồn, theo phản xạ hoài nghi có phải do bản thân biểu hiện quá khích, liền vội vàng giải thích.

“Không có ai dám nói gì về Liêu tiên sinh cả, mọi người…… Đều biết Liêu tiên sinh là do giúp đỡ cháu……”

Việc bản thân chăm sóc anh ở bệnh viện, cô che giấu rất kỹ.

Đến nỗi khi cô giải thích về việc của Liêu Tồn trước mặt trước mặt mọi người…… Lần này quả thực là kỳ tích khi không có ai nghe tai này ra tai kia mà đi đồn đại bậy bạ!

Đều đứng ở lập trường hoàn toàn công chính khách quan để trình bày sự thật —— dù vốn dĩ lần này thực sự cô đã mạo phạm Liêu Tồn……

“Mỗi năm đại hội thể thao cháu đều gây rắc rối, mọi người cũng đã thành thói quen……”

Hiệu trưởng Liêu mỉm cười gật đầu, không hỏi lại.

Ngược lại Liêu Tồn lại giống như có chuyện muốn nói, buông đũa, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng không nghĩ tới lại bị người khác tranh nói trước.

“Oa! Con vừa phát hiện ra một điều!” Lại chén sạch một bát cơm, A Đán đột nhiên nhảy lên. “Chúng ta bốn người ở trên bàn cơm, vừa lúc hợp thành một cái thành ngữ —— lão nhược bệnh tàn!”

Nghe vậy, vẻ mặt của hiệu trưởng Liêu và Liêu Tồn trở nên đen sì, Đóa Thương nhìn sắc mặt của các đại nhân vật, tự biết xấu hổ vì giáo viên ngữ văn như cô dạy học sinh không ra gì……

Không khí gần như đóng băng, Đóa Thương vội vàng túm A Đán cúi xuống, thấp giọng nói bên tai.

“Đây không phải thành ngữ! Trong hệ thống văn học dân gian, không phải bốn chữ nào đi liền với nhau cũng đều là thành ngữ! Giống như câu con vừa nói, cùng lắm cũng chỉ được gọi là một tập hợp từ. Nhưng mà con nói như vậy……”

Nhìn một vòng những người có mặt trên bàn, chính cô cũng không nhịn được cười. “Cũng có chút đạo lý……”

Cô cùng A Đán len lén khoa tay múa chân.

Lão —— Liêu hiệu trưởng. Cười cười.

Nhược —— A Đán. Cười cười.

Bệnh —— Liêu Tồn…… Đột nhiên một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía cô.

Ngón tay vẫn còn treo giữa không trung, Đóa Thương không hề nghĩ ngợi, vội chỉ mình chính là tàn!

Còn cụ thể là nơi nào tàn? Ừm…… Vấn đề này vẫn là không nên trả lời thì hơn……

Tâm tình của Liêu tiên sinh hôm nay có vẻ không tốt, tuy rằng thường ngày anh cũng không nói quá nhiều, nhưng Đóa Thương có thể nhận thấy rõ ràng thái độ lạnh lùng của anh đối với cô so với người khác vẫn có sự khác biệt, mặc dù rất nhỏ.

Là do công việc sao? Hay là bởi vì A Đán và hiệu trưởng Liêu? Dù gì thì cũng không phải là tại cô đâu nhỉ…… Thế nhưng tại sao cô lại cảm nhận được chính xác lệ khí đánh úp về phía mình thế này……

“Không cần đâu, Liêu tiên sinh, em tự mình gọi xe được mà.”

Đóa Thương vội vàng xua tay, theo bản năng bước lùi về phía sau, cầu cứu hiệu trưởng Liêu và A Đán đang đứng ở cửa.

“Lên xe đi.” Kéo cánh tay, đem cô nhét vào trong xe, Liêu Tồn dùng sức đóng cửa xe.

Không cho cô không gian thương lượng, Liêu tiên sinh ngày thường đều là đại nhân không chấp tiểu nhân, hôm nay rõ ràng đang tức giận đến không nhẹ. Cùng người như vậy ở chung, chắc chắn sinh mệnh của cô sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?

Đóa Thương khẩn thiết nằm bò ra cửa sổ, mếu máo nhìn hiệu trưởng Liêu và A Đán cũng đang rưng rưng nước mắt đầy chua xót, liền tự biết chuyến này cô đi lành ít dữ nhiều.

“Liêu tiên sinh, thật sự không cần phiền anh chở em về đâu, anh bận rộn công việc cả một ngày, đã rất vất vả rồi, hơn nữa vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn……”

Hôm nay trùng hợp sao mấy người lão Trương đều không ở đây, thời gian lại có chút muộn.

Tuy nhiên được Liêu Tồn tự mình đưa về đến nhà thật sự khó có thể tưởng tượng, Đóa Thương một bên vò đầu bứt tai, trong lòng đang cân nhắc làm thế nào để thuyết phục anh đem cô thả ở ven đường.

“Đóa tiểu thư có vẻ rất để ý đến vết thương trên tay của tôi?” Không chờ cô nói xong, Liêu Tồn liếc xéo qua kính chiếu hậu, ngăn cản cô nói tiếp.

Sao lại biến thành Đóa tiểu thư rồi? Kiểu bỗng nhiên tôn trọng bỗng nhiên tùy tiện đổi cách xưng hô này, làm trái tim nhỏ của cô đập bịch bịch.

“Vết thương của Liêu tiên sinh, là vì em nên mới bị, em…… Chịu hoàn toàn trách nhiệm là điều đương nhiên.” Thực xin lỗi trả lời.

Đây vẫn là lần đầu tiên nói về chuyện này trước mặt Liêu Tồn sau khi anh bị thương, tuy rằng cô nên nói lời xin lỗi từ sớm, nhưng…… vẻ an tĩnh tường hòa của Liêu Tồn mấy lần khiến cô chùn bước. “Thật sự rất xin lỗi.”

“Chịu trách nhiệm? Vì thế cho nên em mới ở bên cạnh chăm sóc tôi?” trọng điểm của Liêu Tồn lại không nằm ở việc cô có xin lỗi hay không.

Mày rậm nhíu lại, rõ ràng là đối với đáp án này không hề vừa lòng.

“Vâng……” Có vẻ bây giờ cô nên suy nghĩ một chút xem nên giải thích như thế nào nhỉ.

“Chưa tới mức gọi là chịu trách nhiệm…… Cũng chỉ là…… Nghĩa vụ cần phải hoàn trả! Đúng vậy, tay Liêu tiên sinh là bởi vì em mới bị thương, hiệu trưởng Liêu lại vội vàng xuất ngoại đi khảo sát, A Đán còn phải tập luyện cho buổi nhạc kịch, chính Liêu tiên sinh cũng từng nói với em, Liêu gia không có người nào rảnh rỗi, tục ngữ cũng có nói phải ai nấy chịu, tuy rằng tiền trị liệu và viện phí em trả không nổi, nhưng những việc như chăm sóc anh, làm chân chạy vặt, nấu cơm, em hoàn toàn có thể làm tốt.”

Không biết, đáp án này lão nhân gia ngài có vừa ý hay không……

Trộm nhìn Liêu Tồn, anh chỉ rũ mắt không nói câu nào. Âm thầm vỗ vỗ ngực, kiểm điểm lại từ nãy tới giờ mình hẳn là chưa nói sai điều gì.

Trầm mặc trong chốc lát, trong xe cũng an tĩnh trở lại, tới lúc Đóa Thương cho rằng lần này cứ như vậy kết thúc, Liêu Tồn đột nhiên phanh gấp, dứt khoát quay đầu xe, chỉ nghe thấy lốp xe phát ra tiếng cọ xát chói tai, xe đột ngột dừng ở ven đường.

Ánh mắt anh ảm đạm nhìn về phía trước, đầu ngón tay khẽ nhịp trên tay lái.

“Không ai nói cho tôi, em không hề tự nguyện làm việc này.”

Giọng nói bình tĩnh mang theo lạnh giá. Anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ tới cuối cùng vẫn chỉ là sự tình nguyện tới từ một phía của anh.

Xuất ngoại khảo sát? Nhạc kịch? Toàn là lấy cớ, toàn những lời bịa đặt!

Năm đó anh hủy bỏ hợp đồng mấy ngàn vạn, từ Hong Kong bay về đưa Liêu Đán đi nhổ răng sâu! Đến bây giờ bởi vì một buổi nhạc kịch liền lấy cớ đặt anh vào hoàn cảnh không người thăm hỏi? Một ông lão lớn tuổi như bố anh còn phải tự mình xuất ngoại khảo sát tình hình giáo dục, loại chuyện ma quỷ như thế này, cũng chỉ có Đóa Thương coi ông như thần minh mới có thể tin tưởng!

Nghĩ lại ngày đó ở bệnh viện, anh vừa mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là cô, đang ngồi ở mép giường, xung phong nhận việc chăm sóc anh trong mấy ngày tới…… Bản thân anh dạo gần đây cũng bận rộn đầu tư hạng mục mới, những việc vặt vãnh dồn lại bận đến sứt đầu mẻ trán, làm cho anh đầu óc không đủ thanh tỉnh, để đến bây giờ mới phản ứng lại được, khó trách……

Cắn răng, anh nhắm chặt hai mắt, trong lòng đã rõ ràng —— lại có mấy người nhàn đến hoảng, cứ thích tự tiện nhúng tay vào chuyện của anh.

“Dạ?”

Không phải cô không nghe thấy, chỉ là cô còn chưa kịp phản ứng lại chuyện này là như thế nào.

Người nào? Cái gì tự nguyện?

“Xuống xe đi.”

Đột nhiên, Liêu Tồn lạnh lùng buông ra một câu.

“Dạ?”

Cô nên đi vệ sinh tai sao, lần này là thực sự nghe không rõ.

Bị cô “Dạ” liền hai tiếng, Liêu Tồn trực tiếp lạnh lùng nhìn sang.

“Xuống xe. Những gì tôi muốn hỏi đã hỏi xong rồi, điều em nên nói cũng đã nói hết. Ở đây có tàu điện ngầm, em có thể tự trở về.” Tính tình anh cũng không tốt đến mức có thể làm tài xế miễn phí cho cô.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn tốt, thời gian cũng không quá muộn.

“Vâng…… Được rồi……”

Cường ngạnh kéo cô lên xe, hiện tại không nói lời nào lại đuổi cô đi……

Đóa Thương lại không phải con giun trong bụng Liêu Tồn, đương nhiên không biết anh vì vừa nãy không thể hỏi trên bàn ăn, mới ở tình huống dù biết rõ không tiện đường vẫn phải bắt cô lên xe để hỏi cho rõ ràng.

Không hiểu tại sao, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời làm theo —— mở cửa, xuống xe, đóng cửa.

“Hưu……”

Lái hết tốc lực, xe của Liêu Tồn gần như là bay lướt qua người cô, chỉ trong nháy mắt, liền biến mất không rõ tung tích.

Videos (show all)

Anh ta giỏi 🫶
Tô Tô shopee ôm được
"Mấy đứa chắc chưa, anh cởi thật đấy nhé. Chắc chắn chưa?"Lửa này dập không nổi ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥 Ông hoàng chiều fan...
Vietsub video Phỏng vấn hai người Dương Hoà Tô x Tảo An
Vietsub video ngắn lụm nhặt
Vietsub【隆里电丝】– 盛宇DamnShine, 劉聰 (KEY.L), ICE
𝟙𝟝•𝟝𝟘 - 𝕂𝕖𝕪ℕ𝔾, 早安
Stage của Tô Tô trên TROC ep 9

Website