Uudi

「Lời xin lỗi mà lặp đi lặp lại quá nhiều lần thì chỉ nghe cho vui thôi chứ không còn giá trị nữa.」

08/12/2023

[Zhihu] Thù của em, nhất định chị sẽ báo!

Tác giả:小柿

Người dịch: uudi

Tiêu đề do người dịch đặt

【P01/03】
———————————————————————
[Em gái tôi ch.ết vì bị b.ạo l.ực học đường. Hôm nay, tôi mặc đồng phục của nó, mang theo khuôn mặt trông hệt nó đến.]

[ Đến làm gì?]

[ Để báo thù]

1.

Đêm đó cả nhà đang ngủ say, chó cưng ở nhà bỗng nổi điên sủa um cả lên, chờ đến khi bước tới phòng khách, mùi máu tanh liền xộc vào mũi tôi.

Mùi máu đậm đến nỗi hồi lâu vẫn chưa tan chút nào, chó cưng cứ hướng về phía cửa phòng em tôi mà điên cuồng sủa, tôi nghi hoặc mở cửa ra và thấy...

Người em gái đang mặc đồ ngủ, tấm ga trải giường trắng của thấm đẫm máu. Cánh tay thì nhợt nhạt, máu vẫn đang phún ra, từng giọt một giọt nhỏ xuống, ngấm ướt sàn nhà.

Mắt em nhắm nghiền, trông như đang ngủ vậy. Tôi nghĩ mình đang bị ảo giác, tự lấy tay nhéo mình một cái thật đau, nhưng khi mở mắt ra, khung cảnh đau lòng vẫn hiện ra như cũ.

Trong khoảnh khắc, tôi tưởng mình đã bị đánh thẳng xuống địa ngục, lớn tiếng thét lên: [ Tưởng Nghệ!]

Có điều, em ấy không phản ứng.

Tiếng bước chân của bố mẹ vang lên, cô gái trên giường mãi vẫn chưa dậy.
........

Tưởng Nghệ, em gái thân yêu của tôi, ch.ết rồi.

Chưa đợi kịp đến bình minh thì đã ch.ết trong đêm.

Nguyên nhân tử vong: C.ắt cổ tay t.ự s.át, có một vài vết thương không rõ trên cơ thể.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân, tối hôm qua chúng tôi còn cùng nhau ăn tối, nói cười rôm rả, nhưng đêm đến, cô bé lại lặng lẽ đi đến một thế giới khác.

Im hơi lặng tiếng, một nhát chí mạng.

Mẹ tôi khóc đến suýt tắt thở, bố tôi chết cũng không chịu buông quan tài, một mực không cho hoả táng.

Thi thể của em tôi được đưa vào nhà băng, để đủ ở đó 10 ngày.

Tôi khóc đến mê mệt, chỉ nhìn chằm chằm vào làn da trắng như tuyết của cô bé, những vết bầm xanh xanh tím tím.

Sau đó, giữa tiếng khóc giả cười thật của những người đến thăm, tôi mở nhật ký em gái ra.

Từng trang từng trang, tôi đọc từng chữ một.

Những điều ghi trong nhật ký giống như những con quỷ khát máu tham lam uống máu chiến thắng, vô cùng kiêu ngạo.

Khoảnh khắc tôi đóng cuốn nhật ký lại, bố tôi cuối cùng cũng đồng ý hỏa táng, trong ngọn lửa đang cháy, tôi dường như nhìn thấy Tưởng Nghệ.

Cô ấy mỉm cười với tôi, nụ cười đó liền đủ để tôi liều mạng.

Chỉ vì, cơ thể chúng tôi cùng chảy một dòng máu.

Bố mẹ tôi đã đồng ý cho tôi đi học thay Tưởng Nghệ và để tôi thực hiện ước mơ chưa thành của cô bé, hoặc có thể họ biết điều gì đó.

Bố mẹ tôi có thể không biết những bí mật mà tôi đã khám phá ra.

Họ chọn cách ưng thuận, có lẽ chúng tôi đều phải, phải làm điều gì đó cho cô bé.

Cô là sinh viên mỹ thuật và đang đi học ở một thành phố xa nhà.

Tôi là sinh viên thể dục và đang đi học ở thành phố này.

Chúng tôi học khác trường nhưng có khuôn mặt giống hệt nhau.

Sinh đôi cùng trứng, cô bé tên Tưởng Nghệ, còn tôi tên là Tưởng Lê, Lê trong ánh hừng sáng bình minh trước ngọn lửa rừng bất tận.



Tôi mua đồ dùng học tập giống như của em gái, mặc quần áo của em, đến trường của em ấy cùng với sự đưa tiễn của bố mẹ.

Trường học của Tưởng Nghệ rất đẹp, cầm cuốn nhật ký của em ấy trong tay, tôi nặng nề bước về phía trước.

Gió có chút se lạnh, tôi nhẹ nhàng đọc nội dung cuốn nhật ký.


Trang 1:

27 tháng 3, thời tiết: nắng, tâm trạng: tệ

Đoạn Vũ viết "Tôi là con đ.iếm" trên bàn của tôi và nhét rất nhiều rác vào học bàn tôi.

Khi tôi nhặt cuốn sách, cuốn sách của tôi dính đầy nước sốt cặn bã trong thùng rác. Sau khi nhìn thấy, giáo viên liền phạt tôi đứng sau lớp học nghe giảng, mắng tôi không học hành chăm chỉ.

Đoạn Vũ bỡn cợt trong giờ, nhưng giáo viên chỉ nhắc nhở nhẹ, để cô ta trật tự lại.

Đối mặt với tôi thì giáo viên nói, [Tưởng Nghệ, em đúng là kẻ vô dụng, em xem em xem, cái bàn hỗn độn này có ra cái đống ôn gì không]

Tâm trạng của tôi rất tệ, muốn khóc quá, nước mắt cứ chảy không kiềm được, nhưng mà tôi biết....

Biện giải cũng vô dụng, bọn họ chỉ cảm thấy tôi quá nhiều chuyện.

28 tháng 3, thời tiết: nắng, tâm trạng: tệ

Đồng phục của tôi bị đổi thành đồng phục nam sinh, phía sau lưng còn có vết mực đỏ.

Giặt đến hết giờ nghỉ trưa cũng không ra. Tôi biết là Phó Phương làm, nhưng tôi không dám làm gì.

Khi tôi đi vệ sinh, tôi thấy đồng phục của mình, nằm trong góc nhà vệ sinh, tên tôi được viết trên đó.

Chỉ là, tên của tôi, đầy mùi hôi thối.
....

29 tháng 3, thời tiết: nắng, tâm trạng: tệ

Không biết là ai viết thư tình, nói là tôi viết cho bạn lớp bên cạnh, cậu ấy đến lớp chúng tôi, chế giễu tôi một trận.

Tôi không dám soi gương, tôi thấy mình quá xấu, nhưng tôi không viết bức thư tình đó.
.....

Ngày 30 tháng 3, thời tiết: nắng, tâm trạng: tệ

Trong giờ học bóng rổ, Đoạn Vũ cố tình đập quả bóng rổ vào đầu và vào bụng tôi.

Cô ấy cũng sẽ nói: xin lỗi Tưởng Nghệ, tôi không cố ý, tôi xin lỗi.

Nụ cười châm biếm đó, thật đẹp, thật chướng mắt, thật tàn nhẫn.
...

Ngày 31 tháng 3, thời tiết: nắng, tâm trạng: tệ

Tôi không tìm thấy lược của mình đâu cả, nhưng tôi cũng không dám mượn lược của người khác, Phó Phương dán kẹo cao su vào đầu tôi, tôi không lấy ra được, đau quá.

Muốn khóc quá, nhưng tôi không còn sức nữa.
.....

27 tháng 4, thời tiết: âm u, tâm trạng: tệ

Bọn họ nói tôi ăn cắp một thứ gì đó, nhưng tôi đã không lấy. Tại sao tôi phải làm việc đó? Nhất định phải là tôi làm sao?

Có vẻ như bất kỳ ai cũng có thể vu cáo cho tôi. Có thể hay không, để tôi không bị bắt nạt nữa.

Chị ơi bảo vệ em, chúa ơi, bảo vệ con, bảo vệ con một lần, có được không?
....

Ngày 1 tháng 5, thời tiết: nắng, tâm trạng: háo hức

Tôi sẽ về nhà, thoát khỏi địa ngục này. Tôi sẽ tỏ ra hạnh phúc để gia đình tôi nghĩ rằng tôi đang có một cuộc sống tốt đẹp.

Tôi về nhà đâyyy!
....

Ngày 5 tháng 6, Thời tiết: bão, Tâm trạng: tệ

Đoạn Vũ xé quần áo của tôi, chụp một bức ảnh và gửi nó vào quán bar.

Tôi không phải là một con đi.ếm, tôi không ...

Nhưng có ai tin không?
....

Ngày 8 tháng 6, thời tiết: mưa nhỏ, Tâm trạng: tệ

Các bức ảnh của tôi cuối cùng cũng được xóa, nhưng tôi phải hứa chuẩn bị bữa ăn, dọn bàn, lấy nước, chạy việc vặt và làm bài tập về nhà cho bọn họ mỗi ngày.

May mắn thay, cuối cùng họ đã tha cho tôi một lần.
....

Ngày 30 tháng 6, Thời tiết: nắng, Tâm trạng: tệ

Điểm số của tôi trở nên rất tệ. Giáo viên chủ nhiệm nghe tin đồn đâu đó và nói rằng tôi đang yêu nên thành tích đi xuống. Ông ấy yêu cầu tôi tự kiểm điểm.

Khi nào tôi mới tốt hơn đây.

Tôi muốn có một giấc ngủ ngon, không phải chăn ẩm mà là chăn bông sạch sẽ.
...

Ngày 9 tháng 7, thời tiết: nắng, tâm trạng: ...

Muốn về nhà không? Mệt mỏi thật, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
...

Ngày 9 tháng 8, thời tiết: nắng, tâm trạng: ...

Sắp đến giờ học rồi...

Tôi không muốn……
.....

Vào ngày 11 tháng 8, thời tiết: nắng, tâm trạng: ...

Tôi sẽ rời đi, đến một thế giới khác. Tôi yêu bố mẹ tôi, tôi yêu chị gái tôi!

Tạm biệt, đừng nhớ tôi!

Xin lỗi……
.

Cuốn nhật ký dày cộm chỉ còn lại một đống giấy trắng phía sau.
.....

30/08/2023

[Truyện ngắn] TÔI VÀ EM.

Tác giả: Uudi

[01/ Chưa cập nhật]

——————————————————————————

Tôi đang đi chọn đồ tặng em.

Không biết nên chọn một bó phù dung em thích hay cái xe Rolls-Royce Boat Tail* có tủ lạnh cho em uống sâm panh nữa.

*Có giá khoảng 28 tỷ USD.

Tôi quyết định rồi. Con nít mới chọn, tôi mua cả hai.

Tình yêu chúng tôi nhìn thôi đã thấy cải mệnh trái trời, không thể dung thứ. Thứ mà người ta cai nghiệt nói là đồng tính luyến ái.
..

Tôi đã bao hết cả bãi xe rồi. Tối nay một con ruồi cũng không bay vào được.

Em chủ động nắm cổ áo hôn tôi. Xúc cảm dâng trào, tôi không chịu được nữa rồi.

Tôi hì hục xé toạc cả áo em ra, lộ cơ bụng trắng nõn. Tôi hôn cổ, cắn ng.ực ...

——————————————————————————

1.

Tôi đang đi chọn đồ tặng em.

Không biết nên chọn một bó phù dung em thích hay cái xe Rolls-Royce Boat Tail* có tủ lạnh cho em uống sâm panh nữa.

Em thích uống sâm panh lắm.

*Có giá khoảng 28 tỷ USD.

Tôi quyết định rồi. Con nít mới chọn, tôi mua cả hai.

Hôm nay là kỷ niệm tròn 4 năm chúng tôi bên nhau.

Nhớ thật đấy, thời gian đầu tình yêu chúng tôi gặp nhiều trắc trở lắm, chắc bởi cả hai đều sinh trong gia tộc mang đậm tư tưởng phong kiến.

Tình yêu chúng tôi nhìn thôi đã thấy cải mệnh trái trời, không thể dung thứ.

Buồn thật, tôi và em cũng đã 4 lần chia tay vì điều đấy.

Mỗi lần như thế, tôi biết em khóc nhiều lắm, em cũng rất nhớ tôi nữa.

Tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho em một bó hoa phù dung hồng xen trắng với danh nghĩa là cửa hàng hoa Không Khí giao Khái Quỳnh Tô đơn hàng đã đặt.

Em sẽ nhẹ nhàng mà gỡ chặn để tôi nhắn tin rồi gọi cho em.

Mọi người đừng tưởng bở, lập trường của bé Thỏ nhà tôi cứng lắm đấy. Vốn em suy nghĩ lại là vì tôi đã bỏ rất nhiều kẹo vào những cánh hoa.

Thỏ là tên thân mật tôi gọi cho em, thế mà em lại gọi tôi là cáo già.

[Thỏ phải thích ăn cà rốt chứ nhỉ? Sao lại ăn kẹo.] Câu này tôi hay chọc em lắm.

Mỗi lần như thế em đều phồng mang trợn má, miệng ngậm đầy kẹo mà nhìn đểu tôi.

Bố mẹ tôi và gia tộc em vốn là bạn thân, đối tác trong kinh doanh. Gia tộc họ Lý-Khái như con rồng vững mạnh, càn quét thị trường trong giới.

Nhà chúng tôi ở sát vách nhau, nhằm muốn hai đứa trẻ thân thiết hơn.

Lúc nhỏ tôi rất hay chơi với em, em kém tôi 4 tuổi. Lúc tôi đi nhà trẻ em mới chập chững biết đi thôi.

Nhớ lúc em 2 tuổi, tôi dĩ nhiên là đang học lớp 1, mỗi khi tôi tan về là sẽ nghe:

[ Anh Hồ Nghi về rồi, dì Ngọc*, bé bé muốn qua nhà anh Hồ Nghi.]

*Dì Ngọc là bảo mẫu của em.

Bảo vệ nhà em thấy tôi cũng niềm nở lắm. Lập tức mở cửa cho tôi vào nắm tay em Thỏ đi chơi.

Tôi hết dắt em ra hòn non bộ chơi xích đu, rồi tới chơi đùa mấy con rùa trong hồ.

Cứ như thế đến khi tôi lên cấp 2. Năm nay tôi học lớp 3, em học lớp 4 của cấp 1.

Lần đó tôi cũng từ nhà mà dắt em qua nhà tôi chơi.

Tôi đang hí hoáy đào đất ở cây si để chôn cái lọ bí mật nhỏ của tôi thì phía sau bất ngờ ập tới tiếng la hét dữ dội.

[Aaaaa.. a..nh N...g.h.i ục..ục ..]

Phía sau cây si gần hồ tôi thấy bóng ai đang lúp ló, tôi tưởng là vệ sĩ. Nên hét lớn:

[Cứu người đi!]

Bình thường cậu ấm như bọn tối sẽ có bảo vệ theo 24/7.

Tôi liền nhảy xuống không do dự. Em thấy tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng. Ra sức đè tôi xuống để ngoi lên.

Chết tiệt!

Cái hồ này rộng quá. Vệ sĩ đâu rồi?

Từ nhỏ tôi đã được trao dồi, bồi dưỡng rất nhiều tài năng. Nhưng đa số là trên lý thuyết kinh doanh, cách làm giàu,... chứ chả bao giờ mà học mấy cái như bơi lội, chạy bộ hay đại loại vậy cả.

Lúc tôi tưởng tôi sắp đăng xuất đến nơi thì.. Chú Tôn* nhảy xuống tay xách nách mang mà đem hai bọn tôi lên bờ.

*Quản gia nhà tôi.

Lên đến bờ chú Tôn liền tét mông hai đứa tôi.

Chú Tôn năm nay ngoài 70 rồi nhưng cơ thể còn cường tráng lắm, trong nhà quyền lực ngang bố tôi luôn. Đến bố tôi còn phải nể ông 7 phần.

[Sau này né xa cậu cả Lý Quý Khánh ra!] Chú thều thào.

Tôi còn đang thắc mắc là tại sao chú ấy lại nói vậy thì chú lại cố tình la lớn như cho người nào đó đứng xa nghe thấy vậy.

[Nói bao lần rồi là các cậu không nên chơi với con rùa rồi! Cậu Khải này, ai cho cậu tự ý số còn rùa rồi té hả? Hại cậu chủ nhà tôi xém mất mạng, may là mạng hai cậu lớn đó.]

Lạ là lên bờ xong em lại nhìn tôi cười phá lên.

[Hahaha anh Nghi... đầu anh nhiều rêu thật đấy!]

Tên quỷ nhát gan này cũng có lúc liều thật.

Em nói em thấy hồ có mấy cọng rêu tảo. Thật làm em ngứa mắt, em định chòm xuống nhặt lên. Vừa khéo đó lại là thức ăn yêu thích của Vân Các*, nó nhầm em đang tơ tưởng đến đồ ăn quý báu của nó, nên đã lôi em xuống.

*tên của con rùa bạch tạng khổng lồ trong hồ.

Lý do cười là thấy tôi đã hoàn thành được tâm nguyện của em rồi, trời ạ!

Chúng tôi cứ thế lớn lên bên nhau.

Năm 18 tuổi, tôi chọn ngành Phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ (PCCC&CNCH)*, không kế thừa nghề kinh doanh của gia tộc. Đơn giản bởi vì tôi thấy kinh doanh chả hấp dẫn tí nào.

Cũng vì thấy việc cứu người năm đó của chú Tôn quá ngầu, tuyệt cà là vời!

*là ngành nghề với nhiệm vụ đào tạo ra những chiến sĩ PCCC có năng lực và chuyên môn để sẵn sàng đứng đầu chiến tuyến để chiến đấu với những trận hỏa hoạn, cứu nạn, cứu hộ đảm bảo an toàn cho nhân dân.

Bố mẹ tôi một mực phản đối. Sợ tôi mất mạng khi làm nhiệm vụ, cũng vì mất đi một nhân tài nối nghiệp.

Lý Quý Khánh, anh tôi từ nhỏ đã khẩu phật tâm xà với tôi.

Trước mặt ba mẹ anh tỏ ra rất quan tâm, nuôi chiều tôi.

Nhưng sau lưng khi không hài lòng, anh ngắt nhéo, thậm chí còn lấy dao cứa chân tôi.

Bố mẹ bảo anh bị tự kỷ, nên thông cảm cho anh. Nhưng ngày ngày trôi qua, anh càng ngày càng có nhiều hành vi nguy hiểm hơn.

Bố mẹ không biết vì sao lại quyết định gửi anh qua nước ngoài tiếp nhận điều trị vào năm tôi lớp 1 cấp 3.

Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi, anh cũng bất ngờ quay về.

Mới 2 năm, bố mẹ nói anh đã hết bệnh rồi.

Nhưng vì ám ảnh lúc bé, vì những vết sẹo dài trên chân, mỗi lần gặp anh tôi đều tìm cách né tránh hết mức.

Anh cũng mua cho tôi rất nhiều mô hình... nhưng thứ đó là của con nít mà.

Anh có thật sự hết bệnh chưa vậy.

[Anh muốn bù đắp khoảng thời gian khi bé anh bắt nạt em, muốn mua cho em những thứ mà khi bé anh không mua được.]

Anh được gia tộc bồi dưỡng như người thừa kế thay tôi.

Tôi cũng tạm tin. Thời gian cứ thế mà êm đềm trôi đi.

Tôi cũng được tự do học ngành mong muốn.

Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, rất nhanh gần 3 năm tôi đã tốt nghiệp.

Nhưng đúng theo trực giác của một người cứu nạn cứu hộ, không thể tin lời anh ta được.

Vào ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi, Lý Quý Khánh đã bội tín, lừa gạt gia tộc nhà họ Khái hợp tác vụ kinh doanh hàng trăm tỷ USD, khiến cả hai gia tộc bị lỗ nặng, đổ trách nhiệm lên đầu bố mẹ tôi.

Lý Quý Khánh nhìn tôi hai mắt trừng trừng, đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:

[Tại mày, tất cả là tại mày. Từ khi mày sinh ra, bố mẹ chẳng ai còn ngó ngàng gì tao cả, cứ bắt ép tao phải học những cái quy tắc kinh doanh, phát triển kinh tế gì đó.. Aiii chết tiệt, thật là nhức cái đầu.]

Nhưng tôi đâu phải người ép anh học đâu chứ?

[Cứ tưởng sau này khi mày học giống tao, mày cũng sẽ khó chịu như tao. Không ngờ là mày vừa học giỏi, lại có thiên phú, rất nhanh đã bằng tao. Tao không cam tâm. Dựa vào đâu mà mày lại thông minh hơn tao, dựa vào đâu lại được bố mẹ cưng chiều hơn chứ?]

[Ngày từng ngày mày lớn lên, thêm cái thằng ranh nhà họ Khái, lại chẳng ai thèm quan tâm tao. Chỉ có dì Tâm* theo tao. Mà mày có biết tại sao dì Tâm ch.ết không? Hahhahaha..]

*Bảo mẫu của Lý Quý Khánh.

[Do tao đẩy bà ta xuống hồ đó. Bà ta thường tâm sự với tao là bà ta sợ nước lắm, cũng chả biết bơi đâu..hahhahaha. Bà cũng nói bà có hai đứa con trai, bà thương đứa em hơn, đứa đầu nghịch ngợm, quậy phá lắm... thiên vị như vậy.. Đáng ch.ết, đáng ch.ết lắm. ]

Trong đầu tôi loé lên cảnh năm lớp 8:

[Khái Quỳnh Tô bị đẩy xuống nước.. bóng người đó là anh sao?]

Tôi giật mình đến nỗi thốt thành lời.

[Mày thông minh thật.. Đúng rồi, tiếc là lão già ch.ết tiệt đó cứu bọn bây.]

Vậy ra là chú Tôn nói lớn cho tên tâm thần Lý Quý Khánh nghe.

Đến cả đứa trẻ lớp 4 nhát cấy như Khái Quỳnh Tô cũng hiểu. Nếu như nói ra chuyện Lý Quý Khánh đã đẩy em xuống nước.

Về sau anh ta sẽ gi.ết người diệt khẩu.

Chẳng trách lúc đó em cười mà như mếu vậy, mắt còn rưng rưng.

[Tao sẽ trả thù bọn bây, nhà họ Khải, nhà họ Lý. Tất cả đều nợ tao!!]

Bố mẹ tôi một phần muốn ghánh trách nhiệm vỡ nợ của, một phần là tránh cho anh tôi phải ngồi tù mọt gông, bố mẹ tôi không những không một lời giải thích với gia tộc họ Khái. Còn lấy lý do anh bị phát bệnh mà tống anh trở về Mỹ.

Gia tộc tôi và em tuyệt giao. Không còn liên quan gì nữa.

Tôi dọn ra ở riêng.

Tôi giải thích với em nhiều, nhưng em dường như không quan tâm. Em chọn tin tôi.

Tôi với em cứ thế xác định qua lại với nhau.

26/08/2023

[Zhihu] Điểm số hay là con quan trọng hả mẹ?

Tác giả: 不知道

Người dịch: uudi

Tựa đề do uudi đặt!

【01/05】
————————————————————————

Tôi thi trượt rồi, mẹ tôi hỏi sao tôi không đi ch.ết đi.

Chiếc ô tô tông vào đuôi xe, tôi bị hất văng khỏi cầu rớt giữa sông.

Mẹ ơi, con sắp ch.ết rồi, mẹ hẳn là hài lòng rồi—

Khi tôi mở mắt ra, tôi đã trọng sinh thành hiệu trưởng trường trung học cơ sở của mẹ tôi đang theo học.

Mẹ tôi đã từng nhiều lần bị làm nhục, bị bố nghi ngờ ăn trộm tiền, bị bắt lột áo để kiểm tra.

——————————————————————————
1

Vì quá lo lắng nên tôi đã trượt bài kiểm tra giữa kỳ.

Mẹ tôi xé bài thi, ném vào mặt tôi, lạnh nhạt hỏi sao tôi không đi ch.ết đi.

Chiếc ô tô tông vào đuôi xe, tôi bị hất văng khỏi cầu rớt giữa sông.

Mẹ ơi, con sắp ch.ết rồi, mẹ hẳn là hài lòng rồi—

Nhưng giây tiếp theo, bà ấy cũng nhảy xuống, liều lĩnh vươn tay về phía tôi, cố chụp lấy tôi.

Trong cơn gió sông mờ mịt, bà như rơi nước mắt.

Mẹ, con không hiểu mẹ.

Rõ ràng là bà luôn bới móc không vừa mắt tôi, nhưng tại sao, vào thời khắc sinh tử này, bà lại cố gắng cứu tôi?

Oạp--

Oạp--

Hai đợt sóng lớn nối tiếp nhau ồ ạt trên sông.

Cơn đau khủng khiếp kéo tới nhấn chìm tôi trong bóng tối vô tận.

Đây có phải là cái chết không?

Thật tốt.

Mẹ luôn nói, mẹ sinh ra con, mẹ cho con mạng sống, con phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ.

Bây giờ ta trả lại mạng sống cho bà ấy rồi, không cần phải ngoan ngoãn nữa.

Tạm biệt, mẹ.

Không, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nữa.

Không bao giờ gặp lại, mẹ.
..

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh xung quanh sáng trắng khiến tôi lập tức rơi nước mắt.

Tôi là, lên thiên đường rồi sao?

Nghe có người hét lên:

「Tạ hiệu trưởng tỉnh rồi, mau tới đây, Tạ hiệu trưởng tỉnh rồi!」

Tạ hiệu trưởng?

Ai là Tạ hiệu trưởng?

Cô y tá thành thạo chạy tới kéo mí mắt tôi rọi đèn rồi lắng nghe nhịp tim của tôi.

Khoảnh khắc lòng bàn tay cô ấy chạm vào da tôi, vô số ký ức tràn vào tâm trí tôi.

Cơ thể này tên là Tạ Hồng Mai, đây là đợt tuyển sinh đại học sau khoá sinh viên thứ nhất.

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Hồng Mai chọn trở về quê làm giáo viên hơn mười năm, hiện cô là hiệu trưởng trường trung học cơ sở thị trấn Lan Điền.

Và bây giờ là... năm 1995!

Vào ngày 26 tháng 12 năm 1995, Tạ Hồng Mai phát hiện có một cô gái học lớp 2 trung học cơ sở với nhiều thương tích bị đánh khắp người.

Cô gái khóc và nói với Tạ Hồng Mai là cô ấy luôn bị bố bạo lực khi say.

Tạ Hồng Mai quyết định đến thăm nhà cô.

Trên đường về nhà học sinh, xe đạp của Tạ Hồng Mai bị trượt xuống sườn đồi.

Khoảnh khắc xe đạp bị lật, cô dùng lực đẩy học sinh lên vách sườn, cành cây nâng đỡ dưới chân bị gãy ngang

Tạ Hồng Mai và chiếc xe của cô rơi khỏi vách đá.
..

「Hiệu trưởng, cô tỉnh lại thật là tốt... em thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù có ch.ết em cũng sẽ không tha thứ cho mình.」Một nữ sinh vịn mép giường của tôi, khóc nức nở.

Những ký ức và suy nghĩ của nguyên chủ cơ thể này liên tục tràn vào tâm trí tôi.

Tôi theo thói quen mở miệng nói:

「Trần Xuân Tú, em đừng khóc... em...」

Trần Xuân Tú?!

Đó không phải là tên mẹ tôi sao?

Tôi chợt quay đầu lại nhìn.

Gương mặt ấy bàng hoàng non nớt, đôi má đỏ bừng vì lạnh nhưng ấn đường ngộ ra một bóng dáng quen thuộc

Đó là khuôn mặt của mẹ tôi trẻ hơn ba mươi tuổi.

Tôi nhắm mắt thật chặt.

Chuyện gì thế này?

Tôi du hành thời gian rồi trở thành hiệu trưởng trường trung học cơ sở của mẹ tôi?

Và mẹ tôi đã nhiều lần bị bạo lực gia đình trong suốt những năm học cấp 2?

Trần Xuân Tú vẫn đang khóc:

「Hiệu trưởng, thực sự xin lỗi cô, cô không nên tới thăm nhà em, là em hại cô ra nông nỗi này, em đúng là sao chổi, thực xin lỗi cô...」

Với cảm xúc lẫn lộn, tôi đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.

Toàn thân cô run rẩy.

Tôi nhận ra điều gì đó và nói:

「Trần Xuân Tú, cô sẽ không đánh em, cô chỉ muốn lau nước mắt cho em thôi.」

Trần Xuân Tú lau nước mắt một cách qua loa, nói:

「Hiệu trưởng, cô tỉnh dậy là tốt rồi. Bố em đang đợi em ở bên ngoài, em phải về nhà.」

Cô đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghe thấy ai đó chửi thề.

「Tao nói rồi, mày là đồ sao chổi, phế vật, mày suốt ngày chỉ biết gây hoạ cho tao! Nếu năm đó tao sinh con trai, hôm nay cũng không có nhiều hoạ thế này! Mày quỳ xuống cho tao!」

Tôi nghe thấy Trần Xuân Tú hạ giọng cầu xin tha thứ:

「Bố, về nhà nói, có được không?」

「Mày biết tiền thuốc hết bao nhiêu không? Một trăm lẻ hai tệ! Người khác đi học kiếm tiền về cho gia đình, còn mày đi học thì lấy tiền của bố mày! Quỳ xuống, có nghe không, Tao kêu mày quỳ xuống!」

Có người khuyên nhủ:

「Bố của Trần Xuân Tú, đây là bệnh viện, ở đây đừng làm ồn.」

Nhưng ông ta càng hưng phấn hơn:

「Bố mày dạy dỗ con cái, mày có việc gì?! Đừng nói là bệnh viện, ngay cả có trước cổng đồn cảnh sát, cũng không có lý do gì mà bố mày không dạy được con! Trần Xuân Tú, mày không quỳ phải không? Đủ lông đủ cánh rồi phải không? Hôm nay tao phải giết mày. 」

Tôi vén chăn lên, mở cửa ra ngoài:

Người ông mà tôi chưa từng gặp đang cầm cây đánh mẹ tôi.

Các y tá và giáo viên lần lượt thuyết phục họ làm hòa, người nhà bệnh nhân tụm lại thành vòng tròn xem cuộc vui.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, tiếng ồn nhanh chóng xuyên qua tâm trí tôi.

Tôi nhặt chiếc ghế lên và đập nó xuống đất.

Trần Vinh Hoa đặt cành cây xuống, chậm rãi quay lại nhìn tôi

Trong tiềm thức tôi có chút sợ hãi, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra rằng bây giờ tôi là Tạ Hồng Mai!

——Tạ Hồng Mai, nữ, 45 tuổi, đến từ vùng Đông Bắc, tính cách cứng rắn, sắc sảo và có năng lực.

「Bố của Trần Xuân Tú phải không? Anh đã trả 102 nhân dân tệ phí y tế à?」 Tôi quay lại nhìn cô Vu.

「Tôi gặp tai nạn trên đường về thăm nhà. Được tính là chấn thương do công việc. Làm sao tôi có thể để bố mẹ học sinh của tôi trả tiền được?」

Cô giáo trẻ Vu xấu hổ cúi đầu:

「Sự việc xảy ra đột ngột quá, tôi không có tiền nên đành để bố mẹ học sinh trả trước.」

「Tôi có tiền trong tủ trong văn phòng, bây giờ cô đi lấy rồi trả lại cho phụ huynh học sinh.」Tôi đưa chìa khóa cho cô Vu.

Lúc này sắc mặt Trần Vinh Hoa mới dịu đi..

Ông ta bất chấp làm loạn ầm ĩ, nguyên nhân cơ bản là tức giận vì tiêu rất nhiều tiền.

Đánh Trần Xuân Tú ở nơi công cộng cũng là cố ý để cho cô giáo và hiệu trưởng thấy.

Nguyên nhân này chính tôi cũng không hiểu, cô Vu cũng không hiểu, nhưng ta kế thừa năng lực phân tích của Tạ Hồng Mai, tự nhiên có thể nhìn ra rõ ràng.

Sau khi tiền thuốc được trả lại cho Trần Vinh Hoa, ông ta trở nên lịch sự hơn.

「Cảm ơn hiệu trưởng. Chính là bởi vì cái loại con gái ngu xuẩn này, khiến cô đến thăm nhà, còn hại cô bị thương, về đến nhà nhất định tôi sẽ đánh nó một trận!」

Vừa nói, ông ta vừa vỗ vào lưng Trần Xuân Tú.

Âm thanh lớn đến mức có thể nghe thấy qua lớp quần áo bông mùa đông.

Trần Xuân Tú cắn răng, trong mắt ứ đầy nước mắt.

Nhưng Trần Vinh Hoa căn bản không quan tâm.

「Con qu.ỷ này là tên đòi nợ. Mới sinh ra đã giết mẹ nó rồi, mạng lớn, bản thân không ch.ết mà nó lại giết vợ tôi. Tôi muốn đuổi nó đi, trong làng mọi người đều biết nó là sao chổi, không ai cần nó, cuối cùng tôi lại phải nuôi nó. Cô nói xem, tôi đã vất vả nuôi nó bao nhiêu năm như vậy phải không, nó lại ngày nào cũng biết khóc, như thể tôi bạc đãi nó vậy.」

Ông ta không ngừng làm nhục con gái mình, rung chân, lấy việc coi thường con gái như vinh quang của mình.

Kinh tởm.

Đang nói chuyện, Trần Vinh Hoa quay đầu nhìn Trần Xuân Tú.

Trần Xuân Tú không kịp cảnh giác, nhìn hắn, lại sợ hãi co rúm người lại.

「Mày nhìn cái gì, mạng mày là tao ban tặng, chỉ có mày nợ tao, không phải tao, hiểu không?!」

Những lời này nghe có vẻ quen quen.

Khi điểm tôi thấp hơn kỳ trước.

Khi tôi vô tình làm vỡ một cái bát.

Khi tôi vừa tắm xong chưa có thời gian giặt đồ.

Mọi việc nhỏ nhặt đều có thể trở thành lý do để bị la mắng, đánh đập.

Những lời nguyền giống hệt nhau đó đã trải qua ba mươi năm, phun ra từ miệng của Trần Xuân Tú trưởng thành và rớt xuống người con gái bà.

Bà ấy nói tôi là đồ rác rưởi, là kẻ đòi nợ.

Bà ấy hỏi tôi tại sao không đi chết đi, nhưng khi tôi nói

「thế thì con sẽ chết」bà ấy sẽ tát tôi mạnh hơn.

Lúc đó tôi tưởng mẹ tôi bị điên.

Nhưng giờ tôi biết, bà ấy sinh ra cũng không bị điên.

26/08/2023

[Zhihu] Đám tang của bà nội thật kỳ lạ!

Tác giả: 怪奇异闻录

Người dịch: uudi

TRUYỆN NÀY CÓ TỔNG 9 CHAP, MÌNH CHIA LÀM 3 BÀI NHÉ!

【03/03】 HOÀN.✅

————————————————————————

Bà nội là bà đỡ đột ngột qua đời một cách bi thảm, miệng mở tang ngoác, mắt thì trừng to. Bà bị bà tư cùng làng ướp xác rồi dùng kim chỉ khâu đôi mắt và cái miệng đang ngoác ra của bà.

Bố mẹ bắt tôi mặc một chiếc đạo bào, ôm một con gà trống ngồi trong quan tài. Muốn dùng đồng tử trấn áp quan tài.

Lúc đưa tang, khi nhấc đòn khiêng của quan tài, dây quan tài đều nhẹ như lông hồng. Con gà trống cứ liên tục cục cà cục tác trong tay tôi như gà mắc đẻ.

Trẻ con trong làng xúm quanh nghịch roi*, hát:

「Quỷ khiêng hòm, gà trống gáy, chớ nên cười hiếu thảo hiền tôn, vàng mã bay bay, hương nghi ngút, khi hương cháy hết, hoàng tuyền mở.」

∆Vùng có nhiều truyền thống tập võ thuật phòng giặc. Sau khi vua Gia Long lên ngôi, đề phòng hậu loạn đã ra chỉ dụ hạn chế khắt khe việc tập luyện binh khí hạng nặng, từ đó roi được sử dụng rộng rãi.

*Thân thường làm bằng gỗ, tre, mây, phổ biến là dùng gỗ lim, tre già hoặc song mây.
————————————————————————

7.

Chai nước suối chỉ to chừng này thôi, nhưng nhìn thấy ngày càng có nhiều bàn tay thò ra khỏi miệng chai, nắp chai bị b**g văng ra một tiếng「pặc」.

Từng bàn tay, từng bàn tay một thò ra, giống như trong ký ức tuổi thơ hồi chúng ta còn nhỏ, chúng ta bắt những con cua nhỏ bỏ vào chai, chúng sẽ từ từ dùng chân cạy, từng chút một thuận lợi chui ra ngoài.

Nhưng đây không phải là cua, sau khi bò ra bằng một tay, nó kéo một người tóc tai rối bù, máu chảy ra ròng rã từ phần dưới cơ thể với cái bụng nhô ra.

Người đầu tiên chui ra là người vợ ngốc mà tôi từng gặp.

Ngay khi cô ấy ra ngoài, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ oán giận:

「 Thất Bà!!!!!」.
  
Mặc dù đầu của cô ấy chỉ bằng miệng chai nhưng tôi vẫn rất sợ hãi!

Và ngay khi cô vừa ra khỏi chai, khi gặp nước cơ thể cô dường như cao lớn hơn.

Cái chai đã đầy các người sản phụ, họ chật vật bò ra ngoài theo miệng chai hẹp.

Đủ loại tiếng oán giận vang lên.

「 Thất Bà!!!!.」

「 Thất Thất Bà!!!.」

「 Thất Bà Bàaa!!.」

Một lúc sau, ngày càng có nhiều phụ nữ chuyển dạ đứng trước chai nước.

Không biết sức lực từ đâu đến mà tôi dùng sức đẩy đầu dì Tần văng ra bên ngoài.

Khi những người phụ nữ chuyển dạ này bò ra ngoài, mùi máu tanh hăng nồng từ từ lan tỏa khắp nhà.

Từng người một, họ loạng choạng về phía tôi với cái thai đang vặn vẹo trong bụng căng phồng, đưa tay về phía tôi.

Tôi hét lên dữ dội

「 Cứu mạng.」

「Cháy rồi.」nhưng chẳng ai quan tâm đến tôi.

Thấy ngày càng nhiều phụ nữ chuyển dạ bước ra, tôi liếc nhìn ô cửa nơi dì Tần định leo vào, nghiến răng nghiến lợi lao ra ngoài.

Nhưng vừa lúc tôi đưa tay phá cửa sổ, chuẩn bị thò đầu ra ngoài thì...

Cơ thể đột nhiên bị vịn chặt!

Bàn tay bị bẽ gãy mềm nhũn ra, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.

Quay lại nhìn cái bụng căng phồng của những người phụ nữ chuyển dạ này, lòng tôi chợt thấy xót xa.

Bây giờ họ đã coi tôi là bà nội rồi, họ sẽ không thả tôi đi đâu!

Cánh cửa sổ đó là cánh cửa chào đời* duy nhất của tôi, tôi giống như những đứa trẻ bị mắc kẹt trong bụng mẹ đó thôi.

*Ám chỉ cảnh cửa sống sót.

Họ cũng chỉ có một cánh cửa được sống trong đời nhưng lại bị bà tôi cưỡng ép chặn lại..

Những người phụ nữ đang chuyển dạ này, muốn khiến tôi phải trải qua trải nghiệm của những đứa trẻ bị mắc kẹt đến chết.

Cửa sổ lưới vừa đủ để lọt đầu nhưng không có chiều rộng, vai không thể nào lọt qua.

Chỉ cần tôi chui qua, tôi sẽ bị mắc kẹt cho đến chết.

Nhìn thấy những người phụ nữ đó đang chuyển dạ, họ đưa tay ra rồi hướng về phía tôi.

trong nháy mắt nhìn căn phòng quen thuộc này, nhìn thấy bộ dạng đẫm máu của họ, trái tim tôi dần trở nên bình ổn hơn.

Hành động của bà nội quá độc ác, giết hai người thì không nói đi, sợ người ta đến Điện Diêm Vương kiện cáo, bà lại khâu xác, nhốt linh hồn để hai mẹ con bị nhốt dưới gầm cầu, mãi mãi.

Cứ như vậy, mỗi người đi qua cầu như giẫm lên họ hàng ngày, họ vĩnh viễn cũng không có ngày trở mình.

Nhưng nếu không có bà, theo ý bố mẹ tôi, có lẽ tôi cũng đã qua cầu.

Bà ấy nuôi tôi như một người thay thế, nhưng chung quy cũng đã cho tôi một lần sống.

Nếu tôi đã nên chuộc tội, thì cứ để tôi đi.

Nếu không, bao nhiêu mạng sống trong hàng thập kỷ, oán hận tích tụ, trả giá những gì đây?

Tôi nhìn họ, từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, dựa vào tường.

Tôi chỉ tiếc nuối một chút, buổi chiều nhận được tin bà mất, thời tiết oi bức, mấy đồng nghiệp bàn muốn uống chút trà sữa trong nhóm.

Thực ra tôi rất muốn uống nhưng nhìn qua thấy một cốc trà sữa có giá 16 tệ, gần bằng tiền mua rau hàng ngày của tôi nên tôi tiếc tiền nên đành nhịn.

Đối với ngôi làng này, ngoại trừ bà, tôi không bận tâm bất cứ điều gì cả.

Tôi chỉ muốn tiết kiệm một khoản tiền đặt cọc, mua một căn nhà bên ngoài, đưa bà tôi về sống ở đó.

Bà ấy cứ nói với tôi rằng bà không muốn ở lại làng, trong làng có quá nhiều thị phi.

Có lẽ bà cũng biết nếu ở lại đây, một ngày nào đó bà sẽ bị những người phụ nữ kia báo thù.

「 Thất Bà!」

Một giọng nói oán giận vang lên bên tai tôi, theo sau là vô số đôi bàn tay lạnh lẽo đè tôi xuống.

Hai tay lạnh toát kia banh mắt tôi, mấy cái tay khác căng miệng tôi ra, hai tay đưa vào miệng tôi, cấu chặt lưỡi tôi, không cho tôi phát ra âm thanh nào.

Tôi đột nhiên biết bà làm sao mà chết rồi.

Bởi vì một cái lọ hiện ra rành rành trước mắt tôi.

Theo bản năng, tôi đưa tay ra định vùng vẫy nhưng những người phụ nữ này tay này đến tay khác giữ chặt tay tôi.

Sau đó họ đặt cái lọ trên đầu tôi, sau khi họ chết đã bị mắc kẹt trong cái lọ này.

Tôi muốn quay đầu lại, nhưng có quá nhiều người phụ nữ toàn lực đè tôi xuống.

Tôi thậm chí không thể nhắm mắt lại, vì mắt tôi luôn được họ banh ra.

Họ muốn thấy tôi bất lực giãy giụa khi bị ngạt thở đến chết như thế nào.

Ăn miếng trả miếng!

Nhìn thấy chiếc lọ sắp được đặt lên đầu, tôi chợt nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ:

「Thả cô ấy đi.」

Sau đó một bàn tay trắng nõn thon dài nắm lấy chiếc lọ và mang đi.

Là một nam tử mặc đồ trắng, anh ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại:

「Oan có đầu, nợ có chủ.」

Những người phụ nữ có vẻ rất tôn kính anh, chậm rãi lùi vào góc rồi biến mất, chỉ còn chai nước khoáng đã b**g nắp vẫn còn ục ục ngã ngang.

Nhìn nam tử mặc áo trắng, tôi đột nhiên có một loại cảm giác an toàn không gì sánh được, tôi thả lỏng, dựa vào tường thở dốc.

「Đi thôi. Kể cả khi những người kia có để em đi thì những người trong làng này cũng sẽ cho em nhập thổ vi an* thay bà nội để tránh bị báo thù.」Anh ta vẫy nhẹ, cánh cửa bị khóa mở ra.

* an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên anh ấy:

「Tại sao tôi nhất định phải nhập thổ vi an? Tại sao anh lại giúp tôi?」

Những linh nhi bé gái kia gọi anh là 「 Thần sông」.

Xét theo tính toán của anh ta, việc để tôi chui qua gầm cầu thực ra là để thả họ ra.

Anh ta cười khổ nói với tôi:

「 Những đứa bé gái đó đã bị nhốt chung trong lọ của người mẹ đang chuyển dạ, sau khi người mẹ ngốc bị giết, cô bé đã bị Trần mù phá lọ thả ra. Chúng giết bà nội em, rồi được bà A Tứ tẩm liệm, ui ....」


「 Giống như trước đây, muốn mang danh tốt, không chút vết nhơ, Chỉ cần sử dụng bí thuật để khâu cơ thể bà em lại, để những phụ nữ chuyển dạ này bị nhốt trong áo xô cùng bà nội em. Lão đạo sĩ đó, lại đề xuất dùng em trấn áp quan tài, tuẫn táng trong tang lễ, làm con rối để những người phụ nữ kia trút oán hận.」

「Nhưng em vừa rồi cũng thấy, linh hồn của bà nội em đã bị những người phụ nữ chuyển dạ này nhốt vào lọ rồi, bà ta không thể đến điện Diêm Vương, những nghiệp chướng đó, tự nhiên bà ta sẽ không phải gánh vác. Nếu em là người thay thế, không chết do gánh phải nghiệp chướng, thì em sớm muộn gì cũng ch.ết trong tay những người trong làng đã từng cấu kết với bà nội em giết hại những đứa trẻ khiến cho những người phụ nữ chết khi sinh con.」

「Nhưng nếu em không chui qua gầm cầu, những v.ong li.nh người phụ nữ đó đời này qua đời khác sẽ bị mắc kẹt trong chiếc lọ dưới gầm cầu và mãi mãi không bao giờ có thể siêu sinh được.」

Anh nói với vẻ mặt bất lực, cười khổ:

「Ta đã nghe những oán hận của họ mấy chục năm rồi, ta cũng muốn giúp họ chút.」

「Những người trong thôn của em cũng sợ bị quả báo, nhất định sẽ chôn sống em để cho những phụ nữ đang chuyển dạ trút giận, ta đã bảo bọn họ đi tìm chủ nợ rồi.」 Anh thấy tôi không nhúc nhích liền đưa tay ra mở cửa.

「Chạy mau, trước khi quá muộn, họ lại đến bắt em nữa rồi.」

Anh không nói với tôi tại sao anh lại cứu tôi.

Nhưng rõ ràng anh không quan tâm đến sống chết của những kẻ đầu têu trong làng.

Tôi không muốn chết, vội vã cựa mình đứng dậy, co cẳng mà lao ra ngoài.

Nam tử mặc đồ trắng cũng đưa cho tôi chai nước khoáng còn một nửa:

「 Ban đầu nước này là nước sông, nên chúng có thể theo nước mà chui vào. Chúng chui ra rồi, giờ không còn là nước sông nữa, em uống chút nước đi, có nước này trong bụng thì chúng sẽ không làm phiền em nữa.」

Miệng tôi khô đến mức đóng vảy, tôi nhìn anh, uống một hơi cạn sạch, rồi bước ra ngoài.

Đi tới cửa, tôi vội quay đầu nhìn nam tử mặc áo trắng:

「Tôi nên xưng hô với anh thế nào?」

Nếu thật sự anh là thần sông thì tôi sẽ lập một tấm bia tưởng niệm cho anh hay gì đó, sớm tối gì cũng được đốt một nén hương.

「Quảng Trạch.」 Anh mỉm cười, tỏ ý kêu tôi mau đi.

Quảng Trạch.....

Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, tôi chợt nhớ ra.

Khi tôi còn nhỏ, cứ đến rằm tháng bảy, nhà người khác lại đốt vàng mã rước tổ tiên về nhà để cúng bái.

Bà nội bao giờ cũng đến nửa đêm, chỉ đưa mình tôi đến đó.

Nhưng không giống những người khác. Thay vì đốt giấy tiền suốt đường về nhà, thì bà đặt rất nhiều đồ cúng trên đầu cầu, đốt rất nhiều tiền giấy, nói rất nhiều.

Bà cũng sẽ đâm ngón tay của tôi, bóp cho máu nhiễu trên tờ tiền.

Ngay khi tôi bật khóc, bà ấy sẽ cầm lấy chút đồ ăn đưa cho tôi để tôi ngồi ăn, bà ấy sẽ yên tâm mà ngồi đốt giấy tiền.

Hàng năm vào khoảng thời gian này, tôi lại thấy một người đàn ông đứng dưới gầm cầu, ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi tưởng anh ta thèm nên đưa đồ ăn trên tay cho anh.

Sau hai hoặc ba năm, thì cũng quen rồi.

Tôi sẽ nói với bà, hỏi xem anh ấy là ai khi anh không chú ý, liệu anh có lấy trộm đồ cúng sau khi chúng tôi rời đi hay không.

Anh ta chỉ nói với tôi rằng anh ta tên là Quảng Trạch, không phải anh đang cố trộm đồ cúng, mà là anh đang muốn nghe bà nội tôi nói gì.

Sau này, khi lớn lên, tôi trở nên nhạy cảm hơn, mơ hồ cảm thấy điều này có gì đó không đúng.

Tôi kể lại chuyện này với bà, bà nghe xong, ánh mắt bà lộ vẻ sợ hãi, từ đó cũng không bao giờ cho tôi theo lên cầu đốt giấy nữa.

Nhưng mỗi lần trước lúc đốt giấy tiền, tôi lại cứa vào tay, bóp một ít máu lên tiền giấy.

Ngay cả bây giờ cũng thế.

Khi tôi đang học, tháng 7 là kỳ nghỉ hè, dù tôi có đi làm thêm, bà ấy cũng sẽ gọi cho tôi, bắt tôi phải cho máu lên tờ tiền giấy, để bà ấy sẽ đốt nó.

Tôi đang ở chỗ làm, không lấy được, bà ấy sẽ nhờ tôi lấy một ít máu, cho vào tủ đông rồi gửi lại quê bằng chuyển phát nhanh.

Lý do là khi còn nhỏ, không được nuôi nấng tốt, bà ấy cầu xin gì đó, điều này giúp tôi làm lễ tạ thần.

Những gì bà làm, đều vì muốn giúp tôi.

Bây giờ nghĩ lại, bà ấy đang dùng máu của tôi hiến tế cho những v.ong h.ồn dưới cầu đó, để những người phụ nữ chuyển dạ đó sau này sẽ tìm thấy tôi!

Nhiều năm qua đi, tôi thực sự đã quên Quảng Trạch.

Anh là thần sông, biết tổng những việc bà tôi từng làm, một rõ hai rành.

Tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói:

「Anh mỗi năm đều nghe thấy bà trên đầu cầu đốt vàng mã, vậy có bao giờ thấy bà đã từng.....」

Những lời sau, tôi tài nào cũng không thể nói ra được.

「Đã từng gì?」

Nếu bà đã từng ăn năn hối lỗi, bà sẽ không đến tôi luôn làm người thế thân.

Nhưng bà cũng sợ rằng nếu cô vợ ngốc đó thụ thai dưới gầm cầu, nơi chôn biết bao lọ xương cốt, những linh hồn vô tội đó sẽ trở thành chắt của bà, đến tìm bà để đòi mạng rồi trả thù nhà họ Khổng.

Nên bà lại ngựa quen đường cũ, quay lại việc làm tạo nghiệt của mình, để cô vợ đó chết một xác hai mạng người.

Tên mù Trần Hạt hẳn đã biết chuyện nên đã đập vỡ những chiếc lọ của thả v.ong hồ.n của những người phụ nữ khó sinh ra, đây cũng coi như là cách trả thù cho cô vợ ngốc của hắn.

Quảng Trạch thấy tôi đã nhớ ra, hướng về tôi mĩm cười:

「Mau đi đi.」

「 Cảm ơn anh!」 Tôi lao thẳng ra bên ngoài.

Tôi rất rõ đường đi ra khỏi làng, trừ khi vượt qua ngọn núi phía sau để đi sang làng khác, nếu không thì phải đi qua cầu.

Bây giờ người ta không lên núi kiếm củi nữa, không có đường đường mòn, rắn và lợn rừng cũng rất nhiều.

Có thể hình dung, tình hình hỗn loạn hiện tại ở đầu cầu chắc chắn có rất nhiều người canh giữ .

Tôi nghiến răng nghiến lợi rồi quay người đi về phía núi.

Ngay khi tôi đến sườn đồi phía sau ngôi làng, tôi thấy Khổng Vũ Hiên đứng đó, tự nói một mình.

Trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, giống như đang tươi cười dỗ dành ai đó.

Nhưng đối diện anh ta, căn bản không có người!

Tim tôi lỡ nhịp, chợt nhớ đến những người dì đã nói rằng anh đã lừa cô vợ ngốc đó trên sườn đồi này.

Vừa rồi Quảng Trạch bảo những người phụ nữ chuyển dạ đi tìm chủ nợ, trong đó có cả cô vợ ngốc đó.

Liếc nhìn Khổng Ngọc Hiên, tôi do dự một lúc, không biết có nên gọi anh ấy hay không.
  
Đúng lúc này Khổng Ngọc Hiên quay lại nhìn thấy tôi.

Anh ta sửng sốt một lúc, nhanh chóng phản ứng lại rồi hét vào mặt tôi:

「 Khổng Vũ Miên, làm thế nào mày trốn được? Hồ đạo trưởng đã đâm thủng chỉ nhân* rồi. Ông đã viết sinh thần bát tự của bà nội dán vào chỉ nhân đó, rồi để tượng giấy đó trong quan tài, để ngươi mang theo khi qua cầu, rồi đi đến địa điểm đã chọn để chôn, lúc này mà mày còn muốn chạy.」

*Hình nhân, búp bê giấy, thế thân cho người nào đó. Dùng trong thuật yểm.

「 Mày phải xuống mồ thay bà nội, nếu không tao sẽ bị mày giết, những ai đến thăm bà nội trong dịp lễ sẽ bị mày giết chết hết.」

Anh một bên nói, một bên nhặt một cây gậy to bằng cánh tay em bé chạy lao về phía tôi.

Cho nên những người đến thăm bà trong dịp Tết Nguyên đán thực chất không phải cảm ơn bà mà đến để chặn họng bà không được kể lại những điều ác độc không thể dung thứ được trong quá khứ!

Quảng Trạch nói không sai, mạng của tôi đổi lấy mạng sống của rất nhiều người trong thôn, trong mắt Hồ đạo nhân, lựa chọn thế nào thực ra rất rõ ràng rồi.

Khổng Vũ Hiên vừa hét vừa chạy về phía tôi.

Tôi chợt cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ vừa rồi muốn cứu anh ấy.

Một số người đôi khi có thể cảm thấy tội lỗi khi làm điều ác.

Chẳng hạn như bà, bà thường cúng lạy tượng Phật, khi nhìn thấy trẻ nhỏ bà sẽ mỉm cười cho chúng kẹo , bà sẽ đối xử tốt hơn với tôi, cũng sẽ cho tiền tôi đóng học phí đại học.

Nhưng những điều này chẳng qua là để bà đỡ cắn rứt lương tâm hơn thôi.

Một khi thấy lại mối nguy, họ vẫn sẽ chọn làm điều ác.

Tôi nhìn chằm chằm vào Khổng Vũ Hiên, cười lạnh:

「Anh vừa nói chuyện với ai vậy?」

Khổng Vũ Hiên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn sang một bên.

Trên sườn đồi chỉ có mình anh, cô vợ ngốc đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh anh.

Cô ta đang ôm một cái bụng to, cười ngốc nghếch với anh.

Khổng Vũ Hiên đột nhiên tỉnh táo lại, hai chân run lên vì sợ hãi, chuẩn bị vung cây gậy đang cầm.

Nhưng lần lượt, những người phụ nữ chuyển dạ bước ra từ phía sau những người phụ nữ ngốc nghếch với cái bụng thẳng tắp.

Giống như họ đã làm với tôi, họ đưa tay ra, banh mắt, căng miệng để cấu chặt lưỡi anh.

Sau đó cô vợ ngốc cầm cây gậy nạy vào cái miệng đang cố gắng mím chặt của Khổng Vũ Hiên từng chút một.

Mí mắt của Khổng Vũ Hiên mở to, giương mắt nhìn tôi cầu cứu.

Nhưng lớp vỏ thô ráp của cái cây cọ vào khóe miệng anh, rỉ ra máu đỏ tươi.

Rồi đâm xuống từng chút một...

Tôi đột nhiên nghĩ về cái chết của lão đạo sĩ, Quảng Trạch từng nói:

「Oan có đầu, nợ có chủ.」

Tim tôi rối như tơ vò, bịt chặt miệng mình lại, không để mình phát ra tiếng nào.

Ngay cả dây dưa như vậy, mà một nửa thân cây dày và dài vẫn xuyên thủng phía trong.

Khổng Vũ Hiên bị nhiều người phụ nữ đè xuống, ngón tay thậm chí không cử động được, chỉ có thể bất lực nhìn cây gậy đâm vào cơ thể mình từng chút một.

Những người phụ nữ chuyển dạ đó đè anh ta xuống rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

Cách đó không xa vang lên tiếng la hét của dân làng, tôi nhìn Khổng Vũ Hiên bất động, rồi liền chạy lên núi.

8.

Với con đường lên núi tôi không quen thuộc lắm, nhưng khi con người muốn trốn thoát, họ luôn có thể kích thích bản năng.

Khi tôi chạy ngang qua sườn đồi, tôi nghe thấy có người vội vã lao đến Hồ đạo trưởng và hét lên:

「 Chết tiệt, Khổng Vũ Hiên đã bị báo thù như sư phụ của tôi rồi, còn Khổng Vũ Miên, người trấn quan tài thì đã bỏ chạy, những v.ong hồ.n người phụ nữ khó sinh được thả theo nhỏ ấy khắp làng. Nhanh chóng tìm nó đi, nếu không tối nay các người sẽ không sống nổi đâu, các người sẽ chết hết.」

Tôi không biết ai đã gõ vào chiêng, hét lên:

「Nó đang chạy lên núi, mau xét núi!」

Tôi như ngồi trên đống lửa, nhưng đường trên núi không phải là điểm mạnh của tôi.

Từ những lời nói của dì Tần, toàn bộ những người trong làng, đều để bé gái qua cầu.

Chính là những người đã khiến người ta chết vì đẻ khó, cho dù họ không trực tiếp tham gia thì cũng luôn có người thân của họ làm ra những việc này.

Ngoài ra, đã có bốn người chết rồi, ai cũng không muốn chính bản thân mình chết cả, hoặc là một trong hai, hoặc là mình hoặc là người thân trong nhà nhận cái chết bi thảm, điều này chẳng khác nào nói cho người khác biết người nhà đó trước đây đã từng làm những chuyện tàn ác này.

Dân làng đã nỗ lực phối hợp, tìm kiếm tứ phương tám hướng tìm tôi.

Tôi có thể chạy đi đâu? Cuối cùng, sau khi suy nghĩ, tôi tìm thấy một cái hố đất nhỏ hẻo lánh được bao phủ bởi bụi cây rậm rạp, tôi chui mình vào trong đó.

Đợi cho đến khi trời tối, tôi sẽ bắt taxi đến thị trấn rồi báo cảnh sát.

Cái hố đất quá nhỏ, tôi nằm mới được một lúc, người đã cứng đơ, thỉnh thoảng còn có sâu bọ bò lên người tôi dọc theo cổ áo và ống quần.

Không lâu sau đã có hai ba người đến đây dùng gậy đập vào bụi cây.

Họ vừa tìm vừa nói:

「Chôn sống con gái lão Khổng có thật sự hữu dụng không?」

「Đây là biện pháp mà Hồ đạo trưởng nói, nếu bắt được nó sẽ có tác dụng.」

「Có một điều tôi không hiểu, đó là những bé gái chết đuối qua cầu thì bà đã cho xác vào lọ phải không? Nhưng những người phụ nữ chuyển dạ khó sinh đó, Thất Bà đã bỏ thứ gì vào lọ? Những cái đó có khả năng bị mắc kẹt trong lúc khó sinh chăng?」

「Tóc dính nước ối và máu thai nhi!」một giọng nói thô lỗ cuồng dại thốt lên.

「Bên dưới, một ít, cắt nó, đặt nó vào lọ nhỏ. Nếu không thì tên mù Trần Hạt làm sao biết được hủ nào là hài nhi, hủ nào là phụ nữ chuyển dạ?」

「Tao nghe nói bà A Tứ đã nhét những sợi tóc rụng vào trong áo g*i rồi quấn vào tấm vải liệm của Thất Bà, để chúng cứ thế đâm vào người của Thất Bà. 」

「Chao ôi, âu cũng là tạo nghiệp, nơi khác, cũng có người không muốn sinh con gái, quả thực cũng không sao, đổ lỗi cho Thất Bà, bà ấy sợ mình sẽ bị trừng phạt, làm mấy cái lọ uổng công vô ích, nhốt vong hồn cho chúng mắc kẹt trong lọ, mãi không thể siêu sinh. Tạo nghiệp mà khi ch.ết vẫn sợ phải gánh vác trách nhiệm.」

「Cái đó
Một số bà đỡ mới tạo nghiệp, đều sinh ra ngoài rồi, lại đẩy đầu vào trong, một xác hai mạng, sống không bằng chết, vậy mà cũng có thể ra tay được.」 Người kia thở dài.

Giọng điệu lạnh tanh nói:

「Con gái của lão Khổng, đó cũng phải là cháu gái của bà ta không? Nó bằng lòng ...」

Tôi nằm xuống hố, cố gắng hết sức không nghĩ đến những chuyện này, chỉ cần thoát khỏi làng là tôi có thể sống sót.

Nhưng những người đó dường như càng nói càng hưng phấn, cây gậy họ đập càng ngày càng mạnh hơn.

Tôi cứng đờ không dám cử động, tôi chỉ mong họ cũng đừng động.

Nhưng lúc này, chợt có mùi nhang thơm xộc lên mũi.

Tôi cảm thấy khó chịu trong giây lát, những người đang dùng gậy gõ vào bụi cây không cử động nữa.

Nhưng mùi hương giống như có sợi dây chỉ đường bay về phía tôi.

Khi bà nội tôi thắp hương cho tượng Phật, bà kể với tôi rằng có người sẽ dùng máu của người thân để làm hương và quấn tóc quanh hương để tìm lại người thân.

Trong mùi hương này còn thoang thoảng mùi tóc cháy.

Người bên cạnh đập cây tìm kiếm không còn động tĩnh nữa, chắc chắn đã liên lạc người tới bắt tôi!

Tôi đang nằm trong hố, không dám di chuyển.

Nếu lần này lại bị bắt, e rằng tôi sẽ không còn cơ hội chạy nữa.

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đột nhiên vỗ nhẹ vào bàn tay đang đặt trên mặt đất của tôi.

Tôi nhìn bàn tay nhỏ màu xanh trắng, sợ hãi giật nảy mình.

Khó khăn quay đầu lại, tôi thấy cô bé ngồi trên quan tài từng cho tôi uống nước.

Bé gái ngồi xổm bên cạnh tôi, nghiêng đầu cười rồi đưa tay về phía tôi.

「Thần sông nói, em trốn không nổi, để chị đưa em ra ngoài nhé.」

Tôi không biết tại sao, trái tim tôi dịu lại.

So với con người, tôi thực sự tin vào những tiểu qu.ỷ này hơn.

Bé gái ôm tôi, đứng dậy lao ra khỏi bụi cây.

Một luồng khí mát lạnh truyền vào tôi dọc theo bàn tay nhỏ bé của cô ấy.

Bên ngoài có ba người sống cầm gậy gỗ, một người đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, ra hiệu cho họ không được cử động.

Một người cầm trên tay một nén hương, hương như có luồng khói như sợi chỉ, liền bay thẳng vào dưới bụi cây nơi tôi đang ẩn nấp.

Nhưng tôi đã chui ra ngoài rồi, họ dường như không thể nhìn thấy tôi thì phải.

Bé gái mỉm cười với tôi:

「Em có uống nước sông không? Thần sông sẽ bảo vệ em, họ không thể nhìn thấy em đâu. Anh thần sông tuyệt nhất, anh ấy nhất định đã sớm dự đoán được rồi.」

Thế là Quảng Trạch đã nói dối tôi rằng trong chai nước không có nước sông, là để tôi yên tâm mà uống.

Với sự dẫn dắt của cô bé, tôi dường như trở nên vô hình, thậm chí bụi cây không có chút động tĩnh khi tôi dẫm lên nữa.

Chúng tôi lặng lẽ đi vòng qua ba người, từ từ đi về phía ngôi làng.

Bé gái giải thích đầu đuôi cho tôi:

「Thần sông vốn nghĩ em chạy trên đường có cây cầu, ngài bảo em đi đến thì nhất định sẽ giúp em. Nhưng không ngờ em chạy ngược hướng lên núi nên Thần sông đành phải để chị đến rước em đây. 」

Tôi thực sự không ngờ đến chuyện này.

Gặp người soát núi không bao lâu, bọn họ đi tới đây từng nhóm ba bốn người, trên tay ai cũng cầm một nén nhang như vậy.

Nén hương có thể được làm bằng máu và tóc của những người thân.

Khổng Vũ Hiên đã chết, người thân ruột thịt của tôi cũng đã chết hết, chỉ còn lại cha mẹ tôi thôi.

Họ thực sự muốn truy cùng giết tận tôi, rất sợ tìm không ra tôi.

Lòng tôi chua chát, tôi nắm tay bé gái mạnh dạn sải bước về phía làng.

Thỉnh thoảng, người dân trong làng lại gào rú lên, như thể có người lại chết, rùm beng cả lên.

Tôi đã đi dọc con đường đưa tang bà, rất nhanh đã tới cầu.

Trên đường, nhiều người ra khỏi làng với vẻ hoảng sợ trên mặt, nhưng dường như không ai có thể nhìn thấy tôi và bé gái này.

Quan tài rơi xuống đất đã được dựng lều che nắng, Hồ Đạo trưởng và Lão Tưởng phụ trách nến hương đang trói một người giấy.

Không ngờ ông ta lại là thợ làm người giấy, chẳng trách ông ta lại biết nhiều như vậy!

Ngay khi chúng tôi đi ngang qua lều, chiếc quan tài được niêm phong ban đầu đã được mở ra.

Tôi chỉ liếc nhìn nó, khi tôi nhìn thấy xác của bà tôi nằm trong quan tài, chỉ khâu đã bị cắt rồi.

Hồ đạo trưởng lấy chiếc áo g*i được đồn đại là để che đi mái tóc cắt ngắn của phụ nữ khó sinh đưa cho Lão Tưởng.

Trong lúc mặc cho bức tượng giấy chiếc áo g*i, Lão Tưởng lấy bút dán ảnh bà ngoại lên bức tượng giấy, vẽ mắt và miệng như được khâu lại với nhau.

Hồ đạo trưởng thậm chí còn rút một ống máu từ thi thể của bà nội, dùng bút nhúng vào, rồi chấm máu lên trán, ngực, lưng của người giấy có ảnh.

Lão Tưởng đứng bên cạnh quan sát, hút tẩu thuốc*:

*Tẩu lọc thuốc lá điếu là một phụ kiện dành riêng cho những người hút thuốc lá điếu.

「Chỉ cần bắt được con gái nhà lão Khổng, chôn nó cùng hình nhân giấy có ảnh Thất Bà này, mọi chuyện coi như êm đẹp rồi.」

「 Nhất định phải dùng máu c.hó mực rưới quanh mộ, dùng xích sắt chôn họ, không cho ra ngoài nữa! 」

Hồ đạo nhân sắc mặt tối sầm.

Hắn quay đầu nhìn người làm giấy:

「Lão Tưởng, việc này làm xong bọn họ vĩnh viễn không thể siêu sinh, quá tàn ác, chúng ta…”」

「Nghĩ đến cái chết của sư phụ ngươi, nghĩ xem nên cho một người chết hay cả làng đều chết, chúng ta không thể làm gì khác được!」Người thợ làm giấy tên Lão Tưởng đang hút thuốc phì phèo khói.

「Bà A Tứ cũng muốn cứu người nên đã khâu những thứ này vào trong áo g*i, nhưng Khổng Vũ Miên không trấn quan tài đàng hoàng, nên bà ta chết trước.」

Hồ đạo trưởng nhìn phía sau ngọn núi, nhàn nhạt thở dài:

「Nghe nói trưởng thôn cũng chết thảm thương như Thất Bà, những phụ nữ khó sinh đó cũng không chịu buông tha cho ông ấy. Vợ chồng già nhà họ Lưu cũng chết, nghe nói họ nhờ Thất Bà đến mượn công trả thù riêng, gi.ết con dâu thứ tư của nhà họ Dương luôn lấy lén nước của nhà bọn họ, một xác hai mạng, hai vợ chồng cũng chết giống như Thất Bà, trố mắt há mồm.」

「Khi hương cháy hết hoàng tuyền mở, mọi người đều từng qua cầu, chôn lọ dưới gầm cầu. Nỗi thù này sâu sắc đến mức nào, báo thù cũng là điều dễ hiểu, nếu như không bẫy chúng lần nữa, ngươi và ta tất cả đều sẽ ch.ết.」

Lão Tưởng lấy đất lấp tẩu thuốc lại, cười khổ:

「Nếu ngươi nghĩ như vậy, cái chết của Khổng Vũ Miên thật sự đáng giá đó.」

「Nếu Thất Bà không nuôi Vũ Miên làm người thay thế để xoa dịu những vo.ng h.ồn tà ác này, thì nhỏ đó sớm đã chết giống như chị gái mình, qua cầu ngay khi sinh ra.」

「Cho dù bây giờ Lão Khổng thà có nhiều con trai lười biếng, ăn bám hơn là nuôi nhiều con gái đỗ đại học, dù sao con trai là nhà, con gái là nhà người khác. "」lão Tưởng thở dài, yếu ớt nói:

「Tiểu Hồ a, Cứ coi Khổng Vũ Miên như một con qu.ỷ lẽ ra đã ch.ết từ lâu rồi đi.」

Nghe xong tim tôi run lên, hóa ra có một người chị đã chết vì qua cầu.

Vì lý do nào đó, sự tức giận u ám thoáng qua trên khuôn mặt tươi cười của cô bé đang nắm tay tôi.

Kéo tôi về phía cầu và ra hiệu cho tôi đi nhanh.

Cây cầu đá ngay trước mặt, tôi đã đi bộ vô số lần nhưng chưa bao giờ cảm thấy cây cầu này lạnh đến thế.

Có bao nhiêu người trong làng biết dưới gầm cầu có gì?

Tôi vừa định bước lên thì điện thoại của Hồ đạo trưởng reo lên.

Nghe được vài câu, sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, lập tức quay sang lão Tưởng nói:

「Khổng Vũ Miên chạy rồi!」

Sắc mặt lão Tưởng lập tức thay đổi, ông ta thả tượng giấy ra.

「Lão Hồ, nếu đã như thế, không còn cách nào khác phải tàn nhẫn thôi.」

Tôi vẫn chưa biết thủ đoạn tàn nhẫn là gì, tay đang nắm tay cô gái nhỏ, bé gái sắc mặt lập tức thay đổi.

「Nhanh lên, nhảy xuống sông, nhanh lên!」

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã nghe thấy Hồ Đạo trưởng thở dài rồi lấy ra một tờ giấy màu vàng và một bức ảnh từ trong khe áo, nhanh chóng dán lên hình nhân giấy đã hoàn thành.

Giấy màu vàng được viết sinh thần bát tự của tôi, bức ảnh cũng là ảnh của tôi.

Chỉ trong chốc lát, Hồ đạo trưởng hóp một ngụm rượu, hét lên:

「Oan có đầu, nợ có chủ. Tất cả o.an hồ.n nghe lệnh, Thất Bà đang ở đây.」

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã cảm thấy cơ thể đang được bé gái ôm đột nhiên trở nên nặng nề.

Nhìn thấy cây cầu đá ngay trước mặt, bé gái dùng hết sức kéo tôi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, bố mẹ tôi từ đầu cầu bên kia lao ra rồi lao về phía tôi.

Họ dường như có thể nhìn thấy tôi, người tấn bên trái, người công bên phải trực tiếp đánh gục tôi.

Bé gái đó, cũng kinh hãi hét lên.

Tôi không phòng bị trước, bị bố tôi trực tiếp đánh gục, ông đấm tôi hai phát:

「Mày chạy à, mày chạy hả, mày hại chế.t anh mày rồi, giờ còn muốn hại ch.ết cả làng, mày đúng là đồ trời đán.h. !」

Bé gái đang hét ở bên cạnh là qu.ỷ, cũng chẳng giúp được gì cả.

Tôi bị đánh mạnh đến mức choáng váng, ý nghĩ cuối cùng biến mất.

Hồ Đạo trưởng vẫn nói: 「Đừng đán.h nữa!」

Lão Tưởng kéo bố tôi ra, nhìn tôi thở dài.

Mẹ tôi ở một bên, chỉ nhìn tôi nức nở:

「Sao mày có thể hại ch.ết anh mình chứ, mày đã gi.ết anh mày rồi, mày phải đền mạng..」

Chỉ vì tôi không bằng lòng ch.ết, nên tôi đã hại ch.ết anh ấy?

Nhưng người làm đủ loại chuyện xấu, chính là anh ta cơ mà!

Tôi ngồi dưới đất, mặc cho máu cam cứ ròng rã chảy ra, hề hề cười khổ.

Ngay cả Lão Tưởng cũng biết Khổng Vũ Hiên ham ăn lười làm, nhưng trong mắt họ, đứa con trai đó lại chính là bảo bối.

Vừa quay đầu lại nhìn thì phát hiện Hồ Đạo trưởng và Lão Tưởng đang nhìn chằm chằm vào bé gái bên cạnh tôi.

Ngay tức khắc, tôi đứng dậy, đẩy cô bé ra rồi hét lớn:

「Chạy mau!」

Tôi nghe được lời Hồ đạo trưởng vừa nói rồi, rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ được siêu sinh.

Những người muốn cứu người dân làng này, mệnh của các người phụ nữ, bé gái lẫn tôi, trong mắt họ đều không phải mệnh.

「Bé phải chạy, phải chạy!」

Tôi đã chết hai lần rồi, huyết thống với cái gia đình này đã sớm không còn nữa.

Tôi vung nắm đấm, thẳng chân mà đá về phía đó.

Sau đó tôi trực tiếp dùng lực đá vào chân này lật người, kéo cô bé chạy về phía cầu. Vừa chạy tôi vừa hét:

「Quảng Trạch! Quảng Trạch!」

Nhưng bé gái dường như bị choáng váng tại chỗ, nhìn thẳng vào bố mẹ tôi, thì thầm:

「Đây là mẹ và bố, hóa ra là như vậy ...」

Tim tôi hẫng một nhịp, quay lại nhìn bé gái, mới nhận ra rằng bé gái này có nét giống tôi một chút lúc tôi còn nhỏ..

Lúc này, Quảng Trạch từ cây cầu bay ra.

Anh liếc nhìn tôi, dang tay ôm lấy cô bé rồi gật đầu với tôi:

「Bé gái đích thực là chị gái của em đó.」

Bé gái vẫn đang nhìn bố mẹ tôi với vẻ hoài nghi.

Tôi đã ở lại toàn bộ.

Tôi hoàn toàn choáng váng, hóa ra tôi thật sự có một người chị đã qua cầu.

Đúng lúc đó dân làng chạy tới hét toáng lên:

「Ở đây, hãy bắt lấy người thế thân Thất Bà, mọi người sẽ được cứu!」

Quang Trạch vội vàng đẩy bé gái xuống dưới cầu rồi quay lại kéo tôi.

Nhưng Hồ đạo trưởng lại trực tiếp xua tay, ném áo g*i trên người hình nhân giấy qua, rồi khoác lên người tôi:

「Mặc vào cho nó nhanh lên!」

Bố mẹ vội vàng quấn cho tôi chiếc thắt lưng rơm quanh chiếc áo g*i, bố mẹ vừa mặc vừa đai nghiến tôi

「Mày đúng là đồ không có lương tâm, trả lại con trai cho tao! Trả lại con trai cho tao!」

Họ không ngừng đánh tôi, véo tôi, đá tôi...

Quảng Trạch đưa tay ra kéo tôi, ra hiệu cho tôi đi cùng anh.

Tôi nhìn đám dân làng, trên tay gậy gộc, dây thừng, dây xích đủ cả.

Cùng với mẹ tôi tay đấm chân đạp, hận không thể không đánh tôi đủ kiểu được.

Bố tôi, người trói và chôn tôi cùng với hình nhân giấy, hình bóng đó dần dần trở nên nặng trĩu trong lòng.

Hóa ra, gi.ết một người để cứu mọi người, không cứu là sai.

Nhưng những người phụ nữ sinh khó đó đã làm gì sai?

Những đứa bé bị oán hận cưỡng ép ép quay lại bụng mẹ, bị bóp chết, bị phong ấn trong lọ, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, chúng rốt cuộc đã làm điều gì sai chứ?

Những bé gái đó, vốn không được săn sóc nuôi dưỡng từ khi mới sinh ra, sợ bàn tay có vết nhơ, nên khăng khăng đòi làm một cây cầu để đổ lỗi rằng vì em bé qua cầu nên mới ch.ết.

Thực sự rất buồn cười!

Tôi bị trói, hình nhân giấy thì trói trên lưng tôi.

Tôi chỉ nhìn Quảng Trạch đưa tay ra để kéo tôi bằng ánh mắt sâu thẳm:

「Làm thế nào để giải thoát tất cả những oa.n hồ.n phụ nữ?」

9.

Theo lời dì Tần, bờ kè được xây để giấu những chiếc chum do bà nội chôn.

Tên mù Trần Hạt có thể bị đập vỡ bao nhiêu?

Dì Tần mang đến cho tôi một chai nước, bên trong có cô vợ ngốc bị Khổng Ngọc Hiên gi.ết ch.ết..

Nhưng khi tôi bước qua gầm cầu, trong những người tôi nhìn thấy không có người nào là cô vợ ngốc cả.

Bọn họ vốn muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị ánh mắt của Quang Trạch mà lùi lại.

Nói cách khác, tức là vẫn còn một số phụ nữ khó sinh bị phong ấn dưới gầm cầu.

Quảng Trạch cau mày nhìn tôi, rồi liếc nhìn đám dân làng đang đầy phẫn nộ hét lên trói tôi bằng dây xích sắt, trực tiếp đánh gục tôi rồi buộc chặt hình nhân giấy thay cho bà trên lưng tôi. Sau đó dân làng sẽ cho tôi nhập thổ vi an.

Tinh hoa

Đến nay người ta không còn trực tiếp nói「chôn sống」 nữa mà họ nói cái gì mà「nhập thổ vi an」?

Thật mỉa mai như khi bọn họ nói qua cầu!

Quảng Trạch liếc nhìn tôi, thở dài rồi chỉ tôi nhìn dưới gầm cầu

Sau đó, phẩy tay áo.

Một cơn gió từ dưới gầm cầu thổi thẳng lên, cát đá bay tung toé, trời đất rung chuyển.

「Qua cầu, qua cầu, em bé qua cầu..」

Chị gái tôi đích thực đã quay lại cùng với li.nh hồn các bé gái.

Họ cởi trói nhanh như cách họ cởi trói cho tôi ra khỏi quan tài đêm đó.

「 Giữ chặt Khổng Vũ Miên! Những lin.h hồ.n đó sẽ không để nó nhập thổ vi an, đừng để Khổng Vũ Miên ...」 Hồ đạo trưởng vẫy đạo bào, hét lớn.

Sau đó anh ta không nói nên lời vì Quảng Trạch đã trực tiếp nhét hai viên sỏi vào miệng anh ta.

Lão Tưởng muốn ném điếu thuốc vào tôi nhưng Quảng Trạch đã vung tay áo ném ông ta vào quan tài.

Lần này, những linh hồn bé gái đó đã dẫn tôi cùng nhau nhảy xuống cầu.

Bên dưới gầm cầu đầy rẫy phụ nữ đang chuyển dạ.

Chỉ là lần này họ không nhìn tôi với vẻ oán giận mà trong mắt họ có một sự khao khát.

Họ đều đưa tay chỉ về bờ kè sông cạnh gầm cầu, nhìn tôi cầu xin.

Tôi nhặt một hòn đá, đập vào bờ kè, một vết nứt nhanh chóng xuất hiện.

Cây cầu đá tuy làm bằng xi măng nhưng đã xây mấy chục năm, thỉnh thoảng lại bị lũ cuốn trôi, hoặc là có Quảng Trạch giúp đỡ.

Sau một lúc, hòn đá bị vỡ vụn.

Trên cầu, cơn gió do Quảng Trạch mang đến phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.

Tôi đập vỡ viên đá, lấy một viên đá to hơn rồi cạy viên bên cạnh ra.

Hận thù cũng có thể kích thích bản năng của con người.

Nhưng sau khi cạy năm sáu viên đá ra, có hàng loạt hũ dưa cải to bằng một vòng tay của người lớn.

Nắp của hũ được bịt kín bằng bùn, và được niêm phong bằng giấy bùa hay thứ gì đó.

Tôi nhặt hòn đá, trực tiếp đập vỡ chiếc lọ.

Những mảnh xương xám mịn bên trong rơi ra cùng với những mảnh vỡ của lọ.

Không biết tiếng khóc huhu của cô bé nào lại rõ ràng như vậy trong tiếng gió rên rỉ thảm thương.

Tôi đột nhiên rất hưng phấn, trực tiếp nhấc chân đá hòn đá vào trong theo chỗ bị vỡ.

「 choang」

Tiếng lọ vỡ vang lên, tiếng hú hét của hết cô bé này đến tiếng kêu thảm thiết cô gái khác, tiếng nức nở khe khẽ của ai đó vang vọng.

Khi một cái hố lớn bằng người lộ ra, phía sau bức tường đá của hố cầu chất đầy những chiếc hũ.

Hũ lớn là kích thước nửa vòng ôm, và hũ nhỏ có kích thước của bát gạo.

Hũ lớn vỡ vụn, và những gì rơi ra chỉ là những mảnh xương màu xám.

Hũ nhỏ vỡ vụn, một nhúm tóc hơi xoăn rơi ra.

Tôi đập càng mạnh, gió trên cầu càng lúc càng mạnh nhưng tiếng la hét của mọi người lại bắt đầu ập đến.

「Chết người rồi! Phụ nữ khó sinh đè chết người rồi, mọi người đừng quản, phụ nữ khó sinh đè chết người rồi, chạy mau, phụ nữ khó sinh đè chết người rồi...」

Nhưng tôi vẫn càng đập càng hăng, không biết mệt là gì, từng chiếc hũ lần lượt bị vỡ, những tiếng reo hò hay tiếng nức nở trầm thấp khiến tôi vô cùng thích thú.

Gầm cầu vốn dĩ đầy bóng tối nay dần trở nên trống rỗng.

Không biết bao lâu, tôi đập mạnh hai bên gầm cầu, muốn đập vào hai bên đầu cầu nhưng Quảng Trạch chộp tay tôi lắc đầu:

「Tất cả đều ở đây rồi.」

Tôi quay đầu nhìn hai bên gầm cầu, không biết đã đặt bao nhiêu hũ, sẽ có biết bao xương xám trôi trên sông.

Bà năm nay đã bảy mươi ba tuổi, vào những năm tôi còn học tiểu học người ta vẫn còn nhờ bà đỡ đẻ.

Khi đó việc kiểm tra rất nghiêm ngặt, thường sẽ nghe nói con dâu nhà ai đó sức khỏe không tốt, sinh ra đứa bé đã chết.

Có người thở dài, có người cười thầm, có người biết rõ.

Nhưng không ai coi trọng những đứa trẻ đã chết, bởi vì mọi người trong làng đều đồng ý rằng dù con gái có ngoan đến đâu thì cũng thuộc về người khác.

Người đàn ông dù có kém cỏi đến đâu thì cũng là của nhà mình.

Tôi nhìn những chiếc lọ vỡ này và nhìn Quảng Trạch, lắng nghe những hồ.n ma trên cầu.....

KHÔNG!

Đó là một tiếng hét quái q.ủy khủng khiếp

Cơ thể tôi mềm nhũn, rơi xuống sông.

Đợi đến khi tỉnh dậy, tôi đã ở bệnh viện trong trấn rồi.

Người canh giữ giường của tôi thực ra là một cảnh sát ở đồn công an thị trấn.

Cảnh sát yêu cầu tôi kể cho anh ta rằng có chuyện gì đã xảy ra trong làng mà tất cả những người đến dự đám tang của bà nội tôi đều chết cả.

Chắc là có người đầu độc trong thức ăn, những người đó bị ảo giác, đều trợn mắt há miệng mà không hề bị thương, chắp tay rồi chết một cách rất kỳ lạ.

Một số người thậm chí còn mở quan tài, kéo tấm vải liệm trên thi thể bà ngoại ra nữa.

Đội trưởng đội cảnh sát hỏi tôi rất nhiều câu hỏi.

Anh ta dường như biết điều gì đó và hỏi thẳng tôi rằng xương của ai được đựng trong hũ ở gầm cầu, sợi tóc người vướng vào áo g*i và mấy sợi dây rơm có gì kỳ lạ?

Tại sao Hồ đạo trưởng và lão Tưởng phát điên?

Vừa đến đám ta.ng mà dân làng ai phát điên muốn lao qua cầu.

Sau đó tôi bị ép ra khỏi cầu, ngã nặng đến mức bất tỉnh.

Cái khác, tôi không biết gì cả.

Tôi quả thật có vết thương trên đầu, dù biết mình bị đánh cũng chỉ nói là quên mất.

Nhóm tra khảo hiển nhiên không tin, nhưng tôi không thay đổi ý nên đành chịu thua.

Vừa rời đi, một anh chàng mặc đồ đen đẹp trai trong đội của họ mỉm cười với tôi:

「Quảng Trạch nói với tôi rồi, em yên tâm, tôi sẽ để Ôn đội giải quyết vụ án. Dù sao bọn họ giải quyết được rất ít vụ án, em yên tâm. Quảng Trạch đã đưa lin.h h.ồn của những bé gái đó đến cầu Nại Hà, chữa lành những vết thương của phụ nữ đang chuyển dạ, để bào thai trong bụng người mẹ ra ngoài rồi, họ sẽ đến gặp em sau.」

Tôi căng thẳng nghe lời anh nói.

Anh ta mỉm cười với tôi, khẽ nói:

「Đúng rồi, khi tôi đến, tôi nhìn thấy một người thú vị dưới cầu trong thị trấn. Xem ra hắn ở thôn em cũng tên là Trần Hạt, hắn kỳ thật có thể đoán vận mệnh, có thời gian hãy đến gặp hắn.」

Nghe thấy, tim chợt nảy lên..

Tên mù Trần Hạt...

Sự việc qua cầu và phụ nữ khó sinh bị bại lộ sau nhiều năm như vậy là do Khổng Vũ Hiên lừa vợ của người mù ngủ với mình.

Cũng chính Trần Hạt đã đập vỡ những chiếc hũ đó và thả người phụ nữ chuyển dạ rồi xảy ra những chuyện sau đó.

Dường như không ai nói tên mù Trần Hạt đã đi đâu.

Hắn ta vẫn còn sống, ngay tại thị trấn này.

Tôi nhìn vào đôi mắt màu vàng của người đàn ông tên là Huyền Vũ này, đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh.

Sau hai ngày ở viện, tôi được xuất viện rồi.

Ngoài vài cú đấm của người bố đã khuất của tôi, tôi thực sự không bị chấn thương gì cả, chỉ mệt, đói và quá sợ hãi thôi..

Ngay khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi thấy Trần Hạt mù dưới cây cầu mà Huyền Vũ nói.

Dưới chân cầu, đó không phải quầy bói toán, đang bán thuốc dán gia truyền, tàn cuộc tan hoang..

Người ta dễ dàng nhận ra Trần Hạt, vì tuy bị mù nhưng hắn ta không đeo kính râm như những thầy bói khác mà chỉ ngồi đó với một đôi mắt có cục thịt dư.

Có lẽ vì ánh mắt quá dữ nên người đi ngang qua sẽ nhìn hắn nhiều hơn, nhưng công việc kinh doanh của hắn vẫn tiến triển tốt.

Tôi đứng đó nhìn một lúc, hắn ta bán được cho hai người, mỗi người hai mươi tệ, kiếm được bốn mươi tệ.

Hắn ta trước đây đoán mệnh xem bói, nói lời sáo rỗng.

Đợi người đi rồi, tôi ngồi trước mặt hắn và hắn biết sinh thần bát tự của mình, nhưng không nói tên.

Hắn chỉ cười:

「Đối với những việc trong làng, cảm ơn cô rất nhiều. Ta nghĩ rằng chỉ cần Thất Bà chết là đủ. Thế là đủ rồi, ai biết được họ vẫn muốn cô chết.」

「Chao ôi, tạo nghiệp gây tội, chỉ nghĩ đến việc làm thêm tội lỗi để che giấu tội lỗi của mình, kết quả là phạm tội ngày càng nhiều hơn..」
Trần Hạt mù nghe được tử vi của tôi, hắn thở dài một hơi.

「Cô cố tình làm vậy phải không?」Tôi nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói.

「Nói cho ta.」

Trần mù chỉ vào mắt hắn:

「Cô có biết làm sao mà mắt ta bị mù không?」

Tôi sững người trong giây lát, trong mắt hắn, như thể hắn bị mù sau khi bị thương.

「Ta bị lão thôn trưởng làm cho mù mắt, bà A Tứ khâu lại cho ta.」Trần Hạt mù cười khúc khích, đưa tay ra lật mí mắt.

「Cô có thấy dấu vết của các mũi khâu không?」Trong đôi mắt bị thịt dư che phủ đó, không thấy dấu vết của vết khâu, nhưng vì nhãn cầu bên trong đã bị hoại tử hoàn toàn nên khi hắn mở mắt ra thì trông càng kinh hãi hơn.

「Cô không hỏi lão trưởng thôn tại sao ông ta lại làm ta mù mắt sao?」

Trần Hạt mù kéo đàn nhị, cười khúc khích:

「Bởi vì lúc tôi bốn tuổi, ta đã chứng kiến ​​những gì Thất Bà làm khi đỡ đẻ cho mẹ ta. Ta nói với bố ta về việc làm của Thất Bà, nhưng lời trẻ con thì ai tin chứ, lão trưởng thôn sợ ta ra ngoài nói bậy nên đẩy ta xuống núi, vừa hay ngay chỗ củi vừa chặt, mắt ta đã bị những que củi đó đâm làm mù mắt..」

「Hắn còn nói ta không nhìn đường, không cẩn thận lăn xuống, nhờ bà A Tứ khâu mắt ta lại, dọa ta, nếu nhắc lại chuyện này lần sau ta sẽ khâu miệng mày..」Trần mù không giỏi chơi đàn nhị, cây đàn cứ ù uế, ù uế mãi.

Hắn hạ giọng nói:

「Nhưng ta không tin, người trong thôn nói hoặc là cười nhạo ta, hoặc là nói ta lén nhìn mẹ sinh, bọn họ không coi trọng chuyện đó, kỳ thật trong lòng bọn họ đều biết rằng những gì ta nói là sự thật..」

「Ta đã nói với bố tôi hết lần này đến lần khác, ông cũng đến đầu làng kiếm lão trưởng thôn, nhưng sau đó, ông ngã xuống sông rồi chết đuối. Ta trở thành một người mù mồ côi, không ai trong làng tin ta. Vốn dĩ ta đã quên những điều này và tự làm thầy bói mù suốt đời. 」Trần Hạt mù đặt đàn nhị xuống.

Hắn ta xuống trước mặt tôi:

「Cô tên là Miên Miên? Ta nói với cô điều này, những người trong làng đều cho rằng Thất Bà đáng ch.ết, nhưng họ cũng là đang giúp Thất Bà tạo nghiệp.」

「Anh hai khốn kiếp của cô mấy lần trước đây đã lừa gạt Tiểu Hồng bằng kẹo và bánh quy. Tôi đến gặp anh cô thì hắn đánh tôi, còn đến gặp bố, bà nội cô thì họ trách tôi không chăm sóc được vợ.」Thất Bà cũng đe dọa tôi.

Thất Bà còn dọa tôi nếu chuyện này lọt ra ngoài, tôi sẽ bị cắt lưỡi và khâu miệng. Tôi chợt nhớ ra đôi mắt đó hại ch.ết bố mẹ tôi và đứa con chết non chết như thế nào.


「Cho nên ta nói với Tiểu Hồng, lần sau hắn đi tìm nàng, hãy đưa hắn đến gầm cầu. Ta muốn xem Thất Bà có sợ ác ma dưới hố cầu đầu thai thành chắt của bà ta hay không. Hehe ... Nhưng ta không ngờ là, bà ta thực sự rất tàn nhẫn!」

「Ngay cả sau khi ch.ết, bà ta còn độc ác để cho cô thay bà ta đến Diêm Vương Điện để nhận tội. Bà ta thật tàn nhẫn, ta thua kém hơn bà ta nhiều.」Trần Hạt mù tiếp tục nói.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh toàn thân ớn lạnh, từ từ đứng dậy, hơi choáng váng thất thần đi trên đường.

Hoá ra, rất nhiều chuyện, những nạn nhân ban đầu kia đã buông bỏ, qua hết rồi.

Nhưng thủ phạm không bao giờ nghĩ mình có lỗi.

Không biết đã đi được bao xa, nhưng khi tới bờ sông, tôi thấy Quảng Trạch mặc áo trắng tung bay, đứng trên mặt nước tiến lại gần.

Anh mỉm cười với tôi và đưa cho tôi một bông hoa:

「Đây là Mạn Đà La Hoa, còn được gọi là hoa bỉ ngạn. Chính những li.nh hồ n bé gái đã xuống địa ngục, phụ nữ khó sinh cùng những đứa con của họ nhờ anh mang đến cho em..」

「Tất cả các người đều biết ơn em lắm. Nếu em không đập nát bình đem xương cốt của bọn họ phơi lên trời, bọn họ sẽ không thể báo thù. Cũng sẽ không bao giờ bước được vào hoàng tuyền, vĩnh viễn không thể siêu sinh.」Quảng Trạch đặt bông hoa vào lòng bàn tay rồi nắm tay tôi.

「Khổng Vũ Miên, thiện hữu thiện báo, ác giả và ác báo. Bọn họ giết người khác, còn muốn giết em. Em không cần tự trách.」

Tôi nhìn bỉ ngạn trong tay, nhìn Quảng Trạch đứng trên nước, tôi chợt muốn mở lòng.

Tôi thì thầm với anh:

「Không ngờ lần đầu nhận được hoa lại trong tình huống thế này .」

Mặt Quảng Trạch đỏ bừng nhưng bàn tay anh đang nắm lấy tôi vẫn không buông.

Tôi ngước nhìn anh:

「Tôi nghe nói rằng nếu là một vị thần, tôi có thể cúng tế triệu hồi thần bất cứ lúc nào. Anh cũng giống vậy phải không?」

「Vậy thì tôi lập cho anh một bài vị trong phòng, anh có thể đến với tôi bất cứ lúc nào được không?」

Mặt Quảng Trạch đỏ bừng, xem chừng còn đỏ hơn Bỉ Ngạn trên tay tôi.

Nhưng tôi chỉ sợ, muốn để cho anh thành thần sông, lúc nào cũng có thể phù hộ cho tôi.

Tình cảm như nào mà lại thẹn thùng như thế!

HOÀN.

Want your public figure to be the top-listed Public Figure in Cao Lãnh?
Click here to claim your Sponsored Listing.

Videos (show all)

Vào trang đọc nếu thấy thú vị nè#truyen_hay #truyenkinhdi #me #quytac #loidan #so

Category

Address


Cao Lãnh

Other Bloggers in Cao Lãnh (show all)
Kim Mai - Hàng Mỹ xách tay Kim Mai - Hàng Mỹ xách tay
Cao Lãnh, 872950

Chuyên hàng Mỹ người thân từ Mỹ gởi về không qua trung gian 0937.464.080

Trái cây Cao Lãnh Trái cây Cao Lãnh
Cao Lãnh

Hóng Hớt cho vui, Hứa không tạo nghiệp

Le ri kiều kiều đọc sách để thành công Le ri kiều kiều đọc sách để thành công
Sadec
Cao Lãnh, 84000

Chìa khóa vào ngôi đền thông thái và tri thức ❤️❤️🥰🥰

TUYẾT TRINH TUYẾT TRINH
Cao Lãnh

NhiNhi shop NhiNhi shop
Cao Lãnh

vào mua giá tốt , hàng chính hãng nha m.n

Nguyễn  Thuy Nguyễn Thuy
Cao Lãnh

AN NHIÊN TỰ TẠI AN NHIÊN TỰ TẠI
Cao Lãnh

Đến đi có hề chi , đeo mang được những gì. Sinh chơi , lão chơi , bịnh chơi

20 năm - Sư phạm Ngữ văn 20 năm - Sư phạm Ngữ văn
Dãy A7, 783, Phạm Hữu Lầu, Phường 6
Cao Lãnh

Trắc Nghiệm Online Trắc Nghiệm Online
32, Đường Trần Hưng Đạo, Phường 1
Cao Lãnh, 81100

tracnghiemonline.vn kiểm tra trắc nghiệm online miễn phí dành cho học sinh học tập

Thủy Sản Minh Tuấn Thủy Sản Minh Tuấn
Cao Lãnh, 82000

Trao đổi, chia sẽ kinh nghiệm cùng anh em chăn nuôi thuỷ sản

Hello Bạn nhỏ Hello Bạn nhỏ
Huyện Cao Lãnh
Cao Lãnh, 81000

Một lần đến nhân gian Phải sống đời rực rỡ

Sul bonsai Lai Vung Sul bonsai Lai Vung
Huyện Lộ 30/4
Cao Lãnh, 870000

E xài duy nhất 1 số tài khoản: Trương Kim Mai Agribank 1940205143721 ☎️ 0939.184439